Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 298: Ôn Lư Dụ Tìm Đến
1@-
“Con trai độc nhất của Trưởng công chúa, cháu nội của Định Bắc hầu… Toàn những người đó. Gia, ngài không biết đâu, bây giờ Thất gia còn không đọc sách nữa, nói xem Tứ phu nhân liệu có khóc ngất không?”
“Cái tên nhóc thối tha này!”
Phó Thành Đạo giận dữ đến không kìm được, quát lớn: “Người đâu! Mau đi dò xem Thất gia hiện giờ đang ở đâu. Vừa vào phủ thì lập tức báo lại cho ta!”
“Dạ!”
…
Tĩnh Bảo đang cúi đầu bước đi.
Lúc này nàng đã buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi, chợt nghe một tràng bước chân, rồi một giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Thất gia?”
Tĩnh Bảo giật mình ngẩng lên, thấy là Phó Thành Đạo, vội ôm quyền chào: “Phó đại ca cũng đang định đến nha môn sao?”
“Hôm nay nghỉ, không phải đến nha môn. Ta cố ý đợi Thất gia ở đây.”
“Có chuyện gì sao?”
“Có lời muốn nói!”
Tĩnh Bảo biết không thể né tránh, đành nghiêm chỉnh: “Phó đại ca cứ nói.”
“Thất gia, ta không vòng vo nữa. Ta biết đệ vì rút khỏi Quốc Tử Giám mà lòng không thoải mái, có chạy đến Tầm Phương Các nhiều lần cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, giờ là lúc nên thu tâm lại rồi.”
Phó Thành Đạo nhìn quầng thâm dưới mắt Tĩnh Bảo, nói tiếp: “Những lời này vốn không nên do ta nói ra, nhưng chúng ta là thông gia, đệ gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng nên gánh lấy trách nhiệm làm huynh trưởng. Từ hôm nay trở đi, đệ không được ra ngoài nữa, phải ngoan ngoãn ở trong phủ đọc sách.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Tĩnh Bảo âm thầm siết chặt thành nắm đấm.
Nói không cảm động thì là nói dối, lời nói thẳng thắn, từng câu đều nghĩ cho nàng.
Nhưng...
“Sao? Ngay cả lời của ta đệ cũng không nghe?”
Phó Thành Đạo bắt đầu nổi nóng: “Đệ không nghĩ cho tiền đồ của bản thân thì cũng nên nghĩ đến người nhà. Bao nhiêu hy vọng đều đặt trên vai đệ đó!”
“Phó đại ca đừng lo, trong lòng ta tự biết mình phải làm gì.” Tĩnh Bảo chỉ đành cắn răng bỏ lại một câu rồi quay đầu bỏ chạy.
Tự biết ư? Biết cái gì mà biết!
Phó Thành Đạo quay về thư phòng mà vẫn chưa nguôi giận, cứ nghĩ đến việc Tĩnh Thất thông minh như vậy mà lại đi lạc đường, lòng như có đá đè, đến chén trà cũng không uống nổi.
Màn che được vén lên, Phó Thành Hề đi vào, ung dung ngồi phịch xuống ghế: “Đại ca, nghe nói huynh vừa chặn Thất gia lại?”
“Tai ngươi thính thật đấy.”
Phó Thành Hề cười nhạt: “Nói thật, huynh cũng lo chuyện bao đồng quá rồi. Hắn họ Tĩnh chứ có phải họ Phó đâu, tốt xấu gì liên quan gì đến nhà mình.”
Phó Thành Đạo vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Ngươi nói năng hồ đồ! Hắn là em vợ của ngươi, hắn tốt thì ngươi mới tốt!”
“Hắn có không tốt, ta cũng vẫn sẽ tốt. Đừng coi thường đệ đệ của huynh!”
“Ai coi thường ngươi? Là do ngươi...”
“Là do ta không có bản lĩnh, không bằng người ta!”
Phó Thành Hề cười khẩy, đứng dậy khỏi ghế: “Lúc nào cũng đem ta so với Tĩnh Thất, đúng, hắn thông minh hơn, giỏi hơn, thì sao? Giờ cũng giống cha hắn thôi, phong lưu thành tính, ngày nào cũng lượn lờ nơi thanh lâu!”
Vừa nhắc tới đại gia Tĩnh gia, Phó Thành Đạo càng giận hơn, phất tay nói: “Đừng nói nhảm nữa, về phòng học bài cho ta!”
“Học thì học! Kỳ thi xuân lần này, ta nhất định phải hơn được Tĩnh Thất!”
Phó Thành Hề đi đến cửa, nghĩ nghĩ lại nói: “Đại ca, chuyện nhà cửa thế nào rồi? Khi nào có thể dọn ra riêng? Ở nhờ nhà người ta đúng là không tiện gì cả.”
“Ngươi tưởng tìm nhà dễ như mua rau chắc?” Phó Thành Đạo lại đập bàn.
“Ta chỉ hỏi thôi mà!”
Phó Thành Hề đi rồi, Phó Thành Đạo đi đi lại lại mấy chục vòng trong thư phòng, cuối cùng sai người chuẩn bị kiệu, đi thẳng tới Hầu phủ.
Lời hắn nói không có tác dụng, vậy lời của cậu ruột thì chắc có trọng lượng hơn!
Phải đi nói chuyện với Hầu gia thôi.
…
Lần nói chuyện này, khiến Tuyên Bình Hầu giận đến mức nhảy dựng lên, không nói không rằng lập tức sai người đi mời Tĩnh Bảo đến.
Tĩnh Bảo đành phải bò dậy từ trên giường, mang theo cặp mắt gấu trúc đến Hầu phủ.
Vừa vào thư phòng đã bị mắng cho một trận tơi bời, nàng bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu, vài lần muốn mở miệng nói, nhưng nhớ đến lời dặn của Thẩm Trường Canh, lại phải nuốt vào.
Tuyên Bình Hầu thấy nàng mềm cứng không ăn, tức giận đến nỗi giơ tay định đánh, may có Phó Thành Đạo cản lại: “Hầu gia, có gì từ từ nói, đừng làm bị thương đứa nhỏ.”
“Nó mà còn dám bước chân đến Tầm Phương Các một lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân nó!” Tuyên Bình Hầu đã thực sự tức điên.
Nhớ năm xưa, Hầu phủ bị niêm phong, tên nhóc này vừa thông minh vừa gan dạ, ép cục diện quay ngược trở lại, còn khuyên ông từ quan.
Kể từ đó, ông nhìn đứa cháu ngoại này bằng con mắt khác, ai ngờ mới có hai năm, mà nó đã...
Tuyên Bình Hầu ngửa mặt than trời: “Tĩnh Thất à, Tĩnh Thất, cháu thật khiến cữu cữu thất vọng quá đỗi!”
Đầu Tĩnh Bảo cúi càng thấp, trong lòng không ngừng gào thét:
Cữu cữu ơi, cữu cữu cứ thất vọng ba tháng đi, sau đó cháu sẽ cho cữu cữu xem một màn kịch hay!
“Thất gia! Thất gia!”
Quản sự Hầu phủ hớt hải chạy vào: “Bên ngoài có một nam nhân họ Ôn tìm ngài.”
Họ Ôn?
Tĩnh Bảo nghĩ một vòng, chỉ biết một người tên Ôn Lư Dụ.
“Cữu cữu ơi?”
Tĩnh Bảo quay sang nhìn Tuyên Bình Hầu, ông mặt mày căng cứng, giơ tay chỉ chỉ mấy cái, ý cảnh cáo rõ ràng.
…
Ra khỏi Hầu phủ.
Quả nhiên là Ôn Lư Dụ, thân mặc áo dài xám tro, khí chất bớt đi vẻ quan uy, lại tăng thêm vài phần phong lưu. Vừa thấy Tĩnh Bảo, hắn lập tức chắp tay chào: “Thất gia, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Tĩnh Bảo hoàn lễ: “Ôn đại ca sao lại tìm đến tận đây?”
“Nghe người trong phủ của ngài nói.” Ôn Lư Dụ khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ lúc đến kinh thành, luôn muốn mời ngài ăn một bữa, nhưng bận quá không có dịp. Hôm nay thế nào, Thất gia nể mặt ta một chút chứ?”
“Ôn đại ca nói gì vậy! Phải là ta mời huynh mới đúng. Việc của cha ta còn chưa cảm ơn huynh đâu.”
“Đã cảm ơn rồi.” Ôn Lư Dụ giơ hai ngón tay lắc, Tĩnh Bảo biết hắn nói đến hai ngàn lượng bạc, vội nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy.”
Ôn Lư Dụ cười: “Thất gia, chúng ta định đứng giữa gió lạnh kể chuyện cũ sao?”
Tĩnh Bảo vội trả lời: “Đi thôi, đến Lầu Ngoại Lâu, ta mời.”
Ôn Lư Dụ thấy nàng hào sảng như vậy, thầm nghĩ: Không nói đến nam nữ, chỉ riêng cái tính khí cởi mở này, đúng là phù hợp với người kín đáo như Cố Trường Bình.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho người hầu sau lưng, người hầu lanh lợi gật đầu rồi chạy đi.
…
Vào đến Lầu Ngoại Lâu, Ôn Lư Dụ tặc lưỡi: “Nơi này đúng là tao nhã, mang phong vị của Giang Nam. Làm ta nhớ tới thành Dương Châu.”
Tĩnh Bảo đang định hỏi chuyện Dương Châu: “Ôn đại ca, sao lại bị người dâng sớ tấu tội vậy? Không có đường xoay xở sao?”
Ôn Lư Dụ mỉm cười, dùng ngón trỏ chấm ít nước trà viết một dãy số lên mặt bàn. Tĩnh Bảo đếm xong hỏi: “Bạc trắng à?”
“Hoàng kim!”
Nàng giật nảy mình, hít sâu một hơi, đánh giá lại Ôn Lư Dụ một lượt, thật không nhìn ra, một người phong lưu tiêu sái thế này, mà lại tham đến mức đó.
Chả trách bị bãi chức, đáng đời!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tĩnh Nhược Tụ quay đầu lại, thấy là Đại gia Phó Thành Đạo, vội vàng quay mặt đi lau nước mắt, rồi hành lễ: “Đại gia an khang!”
Phó Thành Đạo nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc ở đây?”
“Không có gì ạ, vừa rồi bị gió làm cay mắt thôi.” Tĩnh Nhược Tụ đỏ bừng cả mặt, lại cúi chào một cái rồi vội vàng xoay người rời đi.
Lúc này, người hầu bên cạnh tiến lên ghé tai thì thầm vài câu, sắc mặt Phó Thành Đạo lập tức biến đổi: “Việc này là thật sao?”
“Đại gia, thật không thể thật hơn, đã mười ngày liên tục rồi.”
“Đi cùng những ai?”
“Con trai độc nhất của Trưởng công chúa, cháu nội của Định Bắc hầu… Toàn những người đó. Gia, ngài không biết đâu, bây giờ Thất gia còn không đọc sách nữa, nói xem Tứ phu nhân liệu có khóc ngất không?”
“Cái tên nhóc thối tha này!”
Phó Thành Đạo giận dữ đến không kìm được, quát lớn: “Người đâu! Mau đi dò xem Thất gia hiện giờ đang ở đâu. Vừa vào phủ thì lập tức báo lại cho ta!”
“Dạ!”
…
Tĩnh Bảo đang cúi đầu bước đi.
Lúc này nàng đã buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi, chợt nghe một tràng bước chân, rồi một giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Thất gia?”
Tĩnh Bảo giật mình ngẩng lên, thấy là Phó Thành Đạo, vội ôm quyền chào: “Phó đại ca cũng đang định đến nha môn sao?”
“Hôm nay nghỉ, không phải đến nha môn. Ta cố ý đợi Thất gia ở đây.”
“Có chuyện gì sao?”
“Có lời muốn nói!”
Tĩnh Bảo biết không thể né tránh, đành nghiêm chỉnh: “Phó đại ca cứ nói.”
“Thất gia, ta không vòng vo nữa. Ta biết đệ vì rút khỏi Quốc Tử Giám mà lòng không thoải mái, có chạy đến Tầm Phương Các nhiều lần cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, giờ là lúc nên thu tâm lại rồi.”
Phó Thành Đạo nhìn quầng thâm dưới mắt Tĩnh Bảo, nói tiếp: “Những lời này vốn không nên do ta nói ra, nhưng chúng ta là thông gia, đệ gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng nên gánh lấy trách nhiệm làm huynh trưởng. Từ hôm nay trở đi, đệ không được ra ngoài nữa, phải ngoan ngoãn ở trong phủ đọc sách.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Tĩnh Bảo âm thầm siết chặt thành nắm đấm.
Nói không cảm động thì là nói dối, lời nói thẳng thắn, từng câu đều nghĩ cho nàng.
Nhưng...
“Sao? Ngay cả lời của ta đệ cũng không nghe?”
Phó Thành Đạo bắt đầu nổi nóng: “Đệ không nghĩ cho tiền đồ của bản thân thì cũng nên nghĩ đến người nhà. Bao nhiêu hy vọng đều đặt trên vai đệ đó!”
“Phó đại ca đừng lo, trong lòng ta tự biết mình phải làm gì.” Tĩnh Bảo chỉ đành cắn răng bỏ lại một câu rồi quay đầu bỏ chạy.
Tự biết ư? Biết cái gì mà biết!
Phó Thành Đạo quay về thư phòng mà vẫn chưa nguôi giận, cứ nghĩ đến việc Tĩnh Thất thông minh như vậy mà lại đi lạc đường, lòng như có đá đè, đến chén trà cũng không uống nổi.
Màn che được vén lên, Phó Thành Hề đi vào, ung dung ngồi phịch xuống ghế: “Đại ca, nghe nói huynh vừa chặn Thất gia lại?”
“Tai ngươi thính thật đấy.”
Phó Thành Hề cười nhạt: “Nói thật, huynh cũng lo chuyện bao đồng quá rồi. Hắn họ Tĩnh chứ có phải họ Phó đâu, tốt xấu gì liên quan gì đến nhà mình.”
Phó Thành Đạo vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Ngươi nói năng hồ đồ! Hắn là em vợ của ngươi, hắn tốt thì ngươi mới tốt!”
“Hắn có không tốt, ta cũng vẫn sẽ tốt. Đừng coi thường đệ đệ của huynh!”
“Ai coi thường ngươi? Là do ngươi...”
“Là do ta không có bản lĩnh, không bằng người ta!”
Phó Thành Hề cười khẩy, đứng dậy khỏi ghế: “Lúc nào cũng đem ta so với Tĩnh Thất, đúng, hắn thông minh hơn, giỏi hơn, thì sao? Giờ cũng giống cha hắn thôi, phong lưu thành tính, ngày nào cũng lượn lờ nơi thanh lâu!”
Vừa nhắc tới đại gia Tĩnh gia, Phó Thành Đạo càng giận hơn, phất tay nói: “Đừng nói nhảm nữa, về phòng học bài cho ta!”
“Học thì học! Kỳ thi xuân lần này, ta nhất định phải hơn được Tĩnh Thất!”
Phó Thành Hề đi đến cửa, nghĩ nghĩ lại nói: “Đại ca, chuyện nhà cửa thế nào rồi? Khi nào có thể dọn ra riêng? Ở nhờ nhà người ta đúng là không tiện gì cả.”
“Ngươi tưởng tìm nhà dễ như mua rau chắc?” Phó Thành Đạo lại đập bàn.
“Ta chỉ hỏi thôi mà!”
Phó Thành Hề đi rồi, Phó Thành Đạo đi đi lại lại mấy chục vòng trong thư phòng, cuối cùng sai người chuẩn bị kiệu, đi thẳng tới Hầu phủ.
Lời hắn nói không có tác dụng, vậy lời của cậu ruột thì chắc có trọng lượng hơn!
Phải đi nói chuyện với Hầu gia thôi.
…
Lần nói chuyện này, khiến Tuyên Bình Hầu giận đến mức nhảy dựng lên, không nói không rằng lập tức sai người đi mời Tĩnh Bảo đến.
Tĩnh Bảo đành phải bò dậy từ trên giường, mang theo cặp mắt gấu trúc đến Hầu phủ.
Vừa vào thư phòng đã bị mắng cho một trận tơi bời, nàng bị mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu, vài lần muốn mở miệng nói, nhưng nhớ đến lời dặn của Thẩm Trường Canh, lại phải nuốt vào.
“Nó mà còn dám bước chân đến Tầm Phương Các một lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân nó!” Tuyên Bình Hầu đã thực sự tức điên.
Nhớ năm xưa, Hầu phủ bị niêm phong, tên nhóc này vừa thông minh vừa gan dạ, ép cục diện quay ngược trở lại, còn khuyên ông từ quan.
Kể từ đó, ông nhìn đứa cháu ngoại này bằng con mắt khác, ai ngờ mới có hai năm, mà nó đã...
Tuyên Bình Hầu ngửa mặt than trời: “Tĩnh Thất à, Tĩnh Thất, cháu thật khiến cữu cữu thất vọng quá đỗi!”
Đầu Tĩnh Bảo cúi càng thấp, trong lòng không ngừng gào thét:
Cữu cữu ơi, cữu cữu cứ thất vọng ba tháng đi, sau đó cháu sẽ cho cữu cữu xem một màn kịch hay!
“Thất gia! Thất gia!”
Quản sự Hầu phủ hớt hải chạy vào: “Bên ngoài có một nam nhân họ Ôn tìm ngài.”
Họ Ôn?
Tĩnh Bảo nghĩ một vòng, chỉ biết một người tên Ôn Lư Dụ.
“Cữu cữu ơi?”
Tĩnh Bảo quay sang nhìn Tuyên Bình Hầu, ông mặt mày căng cứng, giơ tay chỉ chỉ mấy cái, ý cảnh cáo rõ ràng.
…
Ra khỏi Hầu phủ.
Quả nhiên là Ôn Lư Dụ, thân mặc áo dài xám tro, khí chất bớt đi vẻ quan uy, lại tăng thêm vài phần phong lưu. Vừa thấy Tĩnh Bảo, hắn lập tức chắp tay chào: “Thất gia, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Tĩnh Bảo hoàn lễ: “Ôn đại ca sao lại tìm đến tận đây?”
“Nghe người trong phủ của ngài nói.” Ôn Lư Dụ khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ lúc đến kinh thành, luôn muốn mời ngài ăn một bữa, nhưng bận quá không có dịp. Hôm nay thế nào, Thất gia nể mặt ta một chút chứ?”
“Ôn đại ca nói gì vậy! Phải là ta mời huynh mới đúng. Việc của cha ta còn chưa cảm ơn huynh đâu.”
“Đã cảm ơn rồi.” Ôn Lư Dụ giơ hai ngón tay lắc, Tĩnh Bảo biết hắn nói đến hai ngàn lượng bạc, vội nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy.”
Ôn Lư Dụ cười: “Thất gia, chúng ta định đứng giữa gió lạnh kể chuyện cũ sao?”
Tĩnh Bảo vội trả lời: “Đi thôi, đến Lầu Ngoại Lâu, ta mời.”
Ôn Lư Dụ thấy nàng hào sảng như vậy, thầm nghĩ: Không nói đến nam nữ, chỉ riêng cái tính khí cởi mở này, đúng là phù hợp với người kín đáo như Cố Trường Bình.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho người hầu sau lưng, người hầu lanh lợi gật đầu rồi chạy đi.
…
Vào đến Lầu Ngoại Lâu, Ôn Lư Dụ tặc lưỡi: “Nơi này đúng là tao nhã, mang phong vị của Giang Nam. Làm ta nhớ tới thành Dương Châu.”
Tĩnh Bảo đang định hỏi chuyện Dương Châu: “Ôn đại ca, sao lại bị người dâng sớ tấu tội vậy? Không có đường xoay xở sao?”
Ôn Lư Dụ mỉm cười, dùng ngón trỏ chấm ít nước trà viết một dãy số lên mặt bàn. Tĩnh Bảo đếm xong hỏi: “Bạc trắng à?”
“Hoàng kim!”
Nàng giật nảy mình, hít sâu một hơi, đánh giá lại Ôn Lư Dụ một lượt, thật không nhìn ra, một người phong lưu tiêu sái thế này, mà lại tham đến mức đó.
Chả trách bị bãi chức, đáng đời!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 298: Ôn Lư Dụ Tìm Đến
10.0/10 từ 22 lượt.