Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 291: Hoạn nạn có nhau
1@-
Uông Tần Sinh lau mồ hôi, ngắt lời nàng: “Mấy người các ngươi đều đi cả, để ta lại đây một mình thì có ý nghĩa gì? Chúng ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, cùng lắm thì bị di mẫu ta quất cho một trận roi, chẳng phải từng bị rồi sao? Hơn nữa, trời lạnh thế này, mặc nhiều áo, có đánh cũng không đau!”
Nói rồi, hắn cười hì hì như một đứa ngốc.
“Uông Tần Sinh, ngươi đúng là giỏi lắm đấy, mẹ nó!”
Từ Thanh Sơn đấm một phát, Uông Tần Sinh lảo đảo lùi mấy bước, há miệng hít một hơi gió lạnh, ho khù khụ không ngớt.
Tiền Tam Nhất mắng Từ Thanh Sơn một câu “đồ súc sinh”, vội vàng vỗ lưng cho Uông Tần Sinh, giúp hắn thuận khí.
Từ Thanh Sơn thì chẳng để tâm, quay đầu cười toe toét với Tĩnh Bảo: “Ẻo lả, bữa rượu này nhất định phải uống hôm nay, gọi cả Cao Triều đến nữa, mai bắt đầu chúng ta sẽ liều mạng học hành, được chứ?”
Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ một người nhát gan sợ chuyện như Uông Tần Sinh lại có thể không chút do dự cùng họ đồng cam cộng khổ.
Mà cũng đúng, chuyện đã làm rồi, còn tự trách cái gì!
Huống chi ở nhà học bài hiệu quả cũng chẳng kém, lại không phải thấp thỏm lo bị người ta phát hiện thân phận.
“Được, vậy ở Lầu Ngoại Lâu, ta mời!”
Từ Thanh Sơn xúc động quá, “chưởng sắt” vỗ một phát mạnh, suýt khiến Tĩnh Bảo ngã ngồi xuống.
“Ẻo lả, ta từng nói ngươi biết chưa, ngươi đúng là hợp gu ta đấy mẹ nó!”
Tĩnh Bảo: “Từ Thanh Sơn, ta từng nói ngươi biết chưa, bàn tay sắt của ngươi mẹ nó đau muốn chết!”
Từ Thanh Sơn cười hề hề: “Ta còn chưa dùng hết sức đâu!”
Tĩnh Bảo: “…”
…
Bốn người cùng đến chỗ Thẩm Trường Canh làm thủ tục thôi học, dẫn theo người hầu của mỗi người, người hầu lại khiêng theo đồ đạc, rầm rộ rời khỏi Quốc Tử Giám.
Trong đám giám sinh ở Quốc Tử Giám, có kẻ lưu luyến, cũng có người chỉ trỏ bàn tán.
“Lấy tiền đồ ra đùa, điên rồi, đúng là điên thật rồi.”
“Người ta nhà có núi vàng núi bạc, sợ gì chứ!”
“Mấy người này tình cảm thật tốt, Cao Triều không đến nữa nên họ dứt khoát cùng nghỉ luôn!”
“Đây gọi là biết điều, Cố Trường Bình không còn ở đây, chẳng ai che chở cho họ!”
“Không biết Cố Trường Bình mà biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào nhỉ!”
“Gan các người lớn thật đấy, dám gọi thẳng tên Tế tửu đại nhân?”
“Sao không dám, bây giờ hắn có là gì đâu!”
Trong đám đông, Trương Tông Kiệt âm thầm nở một nụ cười.
Cố Trường Bình đi rồi, đám Cao Triều này cũng rút, từ nay Quốc Tử Giám chỉ còn lại một mình hắn độc chiếm. Chỉ cần nỗ lực, sang năm thi xuân đỗ đầu chắc chắn sẽ là hắn.
Ông trời có mắt thật!
“Giải tán! Giải tán hết cho ta!”
Đám giám sinh giật nảy mình, ngoái lại thì thấy từ lúc nào Thẩm Trường Canh và Tịch Thái An đã đứng sau lưng, mặt cả hai đều âm trầm.
Đám giám sinh vội vã tản ra như chim vỡ tổ.
Tịch Thái An thở dài nặng nề, vẻ mặt tiếc nuối: “Đều là những mầm non tốt mà!”
“Lão Tịch, chẳng phải ông…”
“Ta làm sao?”
Tịch Thái An cười nhạt một tiếng: “Ngọc không mài không thành khí, đời người còn dài, đừng tưởng có trong tay con bài đẹp là muốn làm gì thì làm. Cố Trường Bình cưng chiều bọn họ, người khác không chiều đâu, rồi cũng có ngày bọn họ phải khóc!”
Nói rồi, ông ta hất tay áo bỏ đi.
Thẩm Trường Canh nhìn bóng lưng ông ta, ánh mắt dần nheo lại. Một lúc lâu sau, ông quay sang dặn người hầu phía sau: “Chuẩn bị xe.”
“Tiên sinh muốn đi đâu ạ?”
“Cố phủ!”
…
Tĩnh phủ.
Tĩnh Nhược Tụ và A Man đang ngồi trên giường làm việc thêu thùa.
Bỗng rèm bị vén lên, một tiểu nha hoàn nhanh nhẹn lanh lợi chạy vào: “Thất gia về rồi, Thất gia về rồi!”
Tĩnh Nhược Tụ ngẩn ra, quay sang nhìn A Man, giữa ban ngày ban mặt, A Bảo không ở Quốc Tử Giám mà về nhà làm gì?
A Man cũng thấy kỳ lạ, vội hỏi: “Thất gia đâu rồi?”
Tiểu nha hoàn: “Vừa đến cổng.”
Tĩnh Nhược Tụ: “Tự dưng lại về làm gì?”
“Thưa Tứ phu nhân, nghe nói Thất gia bị Quốc Tử Giám đuổi học, cả giường chiếu chăn màn cũng mang về luôn rồi!”
“Cái gì?!”
Mắt Tĩnh Nhược Tụ tối sầm, mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
A Man nôn nóng vứt đồ thêu: “Tam tiểu thư đừng sốt ruột, nô tỳ đi xem trước!”
Tĩnh Nhược Tụ sao có thể không lo, vén váy chạy theo ra ngoài. Ai ngờ vừa chạy được một đoạn thì có nha hoàn đến báo, Hầu gia đến.
Tuyên Bình Hầu tất nhiên là đến vì chuyện của Tĩnh Bảo.
Trà vừa pha xong, hương thơm ngào ngạt, ông ta chẳng buồn uống, đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tĩnh Bảo nghĩ một chút, cảm thấy phải kể từ ngày mừng thọ của Định Bắc Hầu…
Nghe xong, Tuyên Bình Hầu im lặng một lúc, gần như không thể tin nổi, đám giám sinh bây giờ lại lớn gan đến mức ấy.
“Cháu với bọn họ kết nghĩa huynh đệ, vào lúc đó cũng không tiện bỏ rơi, nên mới thôi học.”
Tuyên Bình Hầu nhìn đứa cháu trai này, hồi lâu mới thở dài: “Chuyện này, để ta nên nói cháu ra sao bây giờ!”
Kết nghĩa huynh đệ tất nhiên là tốt, mấy người kia gia thế cũng không tệ, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mà bỏ học ở Quốc Tử Giám… vẫn là quá bốc đồng!
“Về sau cháu định thế nào?”
“Ở nhà chăm chỉ học hành, xin cữu cữu yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng gấp trăm lần khi còn ở Quốc Tử Giám.”
“Cữu cữu thấy cháu có quyết tâm vậy là yên tâm rồi!”
Tuyên Bình Hầu lúc này mới cầm chén trà lên, thổi rồi nhấp một ngụm, nói: “Nhưng mấy lời này cữu cữu vẫn muốn dặn dò cháu, cũng là đạo lý cữu cữu ngộ ra trong mấy năm chìm nổi gần đây.”
“Cữu cữu cứ nói ạ!”
“Trên đời chuyện gì cũng có phúc họa đi kèm. Cao công tử, Từ Công tử sau này có thể là trợ lực của cháu, cũng có thể là tai họa. Người xưa nói ‘Giao tình quân tử nhạt như nước’, không phải không có lý.”
Tĩnh Bảo lặng lẽ nghe xong, nghiêm túc trả lời: “Cữu cữu à, tổ tiên Lục gia ngày xưa cùng Thái Tổ khai quốc, lập bao chiến công, ai mà ngờ hậu duệ đời sau lại bị hoàng đế diệt môn?”
Tuyên Bình Hầu giật mình.
“Tổ tiên họ Lục cũng không ngờ.”
Tĩnh Bảo ánh mắt sáng rực: “Con người mà, nhìn xa được một hai năm đã là khôn ngoan, nhìn ba năm năm là đại trí, còn ai nhìn xa mười năm tám năm, ấy là người thấu hiểu đạo lý.”
Tuyên Bình Hầu gật đầu, rõ ràng đã hiểu ý trong lời của Tĩnh Bảo.
Nghĩ thêm, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã thông suốt như vậy, thấy được điều người khác không thấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng đi lầm đường, ông cũng yên lòng hơn.
Tĩnh Bảo lại nói: “Tiên sinh bị mất chức là do cháu và Cao Triều gây liên lụy. Mong cữu cữu nể tình thầy ấy từng giúp Hầu phủ, giúp thầy ấy một phen.”
Tuyên Bình Hầu liếc nhìn Tĩnh Bảo: “Những gì chúng ta giúp được có hạn, mấy đệ tử các ngươi mới là then chốt. Học hành chăm chỉ đi, thành hay không là ở kỳ thi mùa xuân lần này!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
“Hừ!”
Tiền Tam Nhất cười nhạt: “Tên nhóc này tám chín phần là trốn tránh chúng ta rồi, chẳng có chút nghĩa khí nào, còn gọi là huynh đệ cái gì chứ!”
Vừa dứt lời, Uông Tần Sinh thở hổn hển chạy vào: “Ta cũng thôi học rồi, ta theo các ngươi, cùng đi luôn!!”
Mọi người: “…”
Tĩnh Bảo thật sự không muốn kéo Uông Tần Sinh xuống nước. Ngươi ta đang sống nhờ nhà di mẫu, hoàn cảnh còn tệ hơn mình.
“Tần Sinh, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, việc học đâu phải chuyện dễ, không thể chỉ vì…”
“Văn Nhược, ta nghĩ kỹ rồi!”
Uông Tần Sinh lau mồ hôi, ngắt lời nàng: “Mấy người các ngươi đều đi cả, để ta lại đây một mình thì có ý nghĩa gì? Chúng ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, cùng lắm thì bị di mẫu ta quất cho một trận roi, chẳng phải từng bị rồi sao? Hơn nữa, trời lạnh thế này, mặc nhiều áo, có đánh cũng không đau!”
Nói rồi, hắn cười hì hì như một đứa ngốc.
“Uông Tần Sinh, ngươi đúng là giỏi lắm đấy, mẹ nó!”
Từ Thanh Sơn đấm một phát, Uông Tần Sinh lảo đảo lùi mấy bước, há miệng hít một hơi gió lạnh, ho khù khụ không ngớt.
Tiền Tam Nhất mắng Từ Thanh Sơn một câu “đồ súc sinh”, vội vàng vỗ lưng cho Uông Tần Sinh, giúp hắn thuận khí.
Từ Thanh Sơn thì chẳng để tâm, quay đầu cười toe toét với Tĩnh Bảo: “Ẻo lả, bữa rượu này nhất định phải uống hôm nay, gọi cả Cao Triều đến nữa, mai bắt đầu chúng ta sẽ liều mạng học hành, được chứ?”
Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ một người nhát gan sợ chuyện như Uông Tần Sinh lại có thể không chút do dự cùng họ đồng cam cộng khổ.
Mà cũng đúng, chuyện đã làm rồi, còn tự trách cái gì!
Huống chi ở nhà học bài hiệu quả cũng chẳng kém, lại không phải thấp thỏm lo bị người ta phát hiện thân phận.
“Được, vậy ở Lầu Ngoại Lâu, ta mời!”
Từ Thanh Sơn xúc động quá, “chưởng sắt” vỗ một phát mạnh, suýt khiến Tĩnh Bảo ngã ngồi xuống.
“Ẻo lả, ta từng nói ngươi biết chưa, ngươi đúng là hợp gu ta đấy mẹ nó!”
Tĩnh Bảo: “Từ Thanh Sơn, ta từng nói ngươi biết chưa, bàn tay sắt của ngươi mẹ nó đau muốn chết!”
Từ Thanh Sơn cười hề hề: “Ta còn chưa dùng hết sức đâu!”
Tĩnh Bảo: “…”
…
Bốn người cùng đến chỗ Thẩm Trường Canh làm thủ tục thôi học, dẫn theo người hầu của mỗi người, người hầu lại khiêng theo đồ đạc, rầm rộ rời khỏi Quốc Tử Giám.
Trong đám giám sinh ở Quốc Tử Giám, có kẻ lưu luyến, cũng có người chỉ trỏ bàn tán.
“Lấy tiền đồ ra đùa, điên rồi, đúng là điên thật rồi.”
“Người ta nhà có núi vàng núi bạc, sợ gì chứ!”
“Mấy người này tình cảm thật tốt, Cao Triều không đến nữa nên họ dứt khoát cùng nghỉ luôn!”
“Đây gọi là biết điều, Cố Trường Bình không còn ở đây, chẳng ai che chở cho họ!”
“Không biết Cố Trường Bình mà biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào nhỉ!”
“Gan các người lớn thật đấy, dám gọi thẳng tên Tế tửu đại nhân?”
“Sao không dám, bây giờ hắn có là gì đâu!”
Trong đám đông, Trương Tông Kiệt âm thầm nở một nụ cười.
Cố Trường Bình đi rồi, đám Cao Triều này cũng rút, từ nay Quốc Tử Giám chỉ còn lại một mình hắn độc chiếm. Chỉ cần nỗ lực, sang năm thi xuân đỗ đầu chắc chắn sẽ là hắn.
Ông trời có mắt thật!
“Giải tán! Giải tán hết cho ta!”
Đám giám sinh giật nảy mình, ngoái lại thì thấy từ lúc nào Thẩm Trường Canh và Tịch Thái An đã đứng sau lưng, mặt cả hai đều âm trầm.
Đám giám sinh vội vã tản ra như chim vỡ tổ.
Tịch Thái An thở dài nặng nề, vẻ mặt tiếc nuối: “Đều là những mầm non tốt mà!”
“Lão Tịch, chẳng phải ông…”
“Ta làm sao?”
Tịch Thái An cười nhạt một tiếng: “Ngọc không mài không thành khí, đời người còn dài, đừng tưởng có trong tay con bài đẹp là muốn làm gì thì làm. Cố Trường Bình cưng chiều bọn họ, người khác không chiều đâu, rồi cũng có ngày bọn họ phải khóc!”
Nói rồi, ông ta hất tay áo bỏ đi.
Thẩm Trường Canh nhìn bóng lưng ông ta, ánh mắt dần nheo lại. Một lúc lâu sau, ông quay sang dặn người hầu phía sau: “Chuẩn bị xe.”
“Tiên sinh muốn đi đâu ạ?”
“Cố phủ!”
…
Tĩnh phủ.
Bỗng rèm bị vén lên, một tiểu nha hoàn nhanh nhẹn lanh lợi chạy vào: “Thất gia về rồi, Thất gia về rồi!”
Tĩnh Nhược Tụ ngẩn ra, quay sang nhìn A Man, giữa ban ngày ban mặt, A Bảo không ở Quốc Tử Giám mà về nhà làm gì?
A Man cũng thấy kỳ lạ, vội hỏi: “Thất gia đâu rồi?”
Tiểu nha hoàn: “Vừa đến cổng.”
Tĩnh Nhược Tụ: “Tự dưng lại về làm gì?”
“Thưa Tứ phu nhân, nghe nói Thất gia bị Quốc Tử Giám đuổi học, cả giường chiếu chăn màn cũng mang về luôn rồi!”
“Cái gì?!”
Mắt Tĩnh Nhược Tụ tối sầm, mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
A Man nôn nóng vứt đồ thêu: “Tam tiểu thư đừng sốt ruột, nô tỳ đi xem trước!”
Tĩnh Nhược Tụ sao có thể không lo, vén váy chạy theo ra ngoài. Ai ngờ vừa chạy được một đoạn thì có nha hoàn đến báo, Hầu gia đến.
Tuyên Bình Hầu tất nhiên là đến vì chuyện của Tĩnh Bảo.
Trà vừa pha xong, hương thơm ngào ngạt, ông ta chẳng buồn uống, đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tĩnh Bảo nghĩ một chút, cảm thấy phải kể từ ngày mừng thọ của Định Bắc Hầu…
Nghe xong, Tuyên Bình Hầu im lặng một lúc, gần như không thể tin nổi, đám giám sinh bây giờ lại lớn gan đến mức ấy.
“Cháu với bọn họ kết nghĩa huynh đệ, vào lúc đó cũng không tiện bỏ rơi, nên mới thôi học.”
Tuyên Bình Hầu nhìn đứa cháu trai này, hồi lâu mới thở dài: “Chuyện này, để ta nên nói cháu ra sao bây giờ!”
Kết nghĩa huynh đệ tất nhiên là tốt, mấy người kia gia thế cũng không tệ, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng mà bỏ học ở Quốc Tử Giám… vẫn là quá bốc đồng!
“Về sau cháu định thế nào?”
“Ở nhà chăm chỉ học hành, xin cữu cữu yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng gấp trăm lần khi còn ở Quốc Tử Giám.”
“Cữu cữu thấy cháu có quyết tâm vậy là yên tâm rồi!”
Tuyên Bình Hầu lúc này mới cầm chén trà lên, thổi rồi nhấp một ngụm, nói: “Nhưng mấy lời này cữu cữu vẫn muốn dặn dò cháu, cũng là đạo lý cữu cữu ngộ ra trong mấy năm chìm nổi gần đây.”
“Cữu cữu cứ nói ạ!”
“Trên đời chuyện gì cũng có phúc họa đi kèm. Cao công tử, Từ Công tử sau này có thể là trợ lực của cháu, cũng có thể là tai họa. Người xưa nói ‘Giao tình quân tử nhạt như nước’, không phải không có lý.”
Tĩnh Bảo lặng lẽ nghe xong, nghiêm túc trả lời: “Cữu cữu à, tổ tiên Lục gia ngày xưa cùng Thái Tổ khai quốc, lập bao chiến công, ai mà ngờ hậu duệ đời sau lại bị hoàng đế diệt môn?”
Tuyên Bình Hầu giật mình.
“Tổ tiên họ Lục cũng không ngờ.”
Tĩnh Bảo ánh mắt sáng rực: “Con người mà, nhìn xa được một hai năm đã là khôn ngoan, nhìn ba năm năm là đại trí, còn ai nhìn xa mười năm tám năm, ấy là người thấu hiểu đạo lý.”
Tuyên Bình Hầu gật đầu, rõ ràng đã hiểu ý trong lời của Tĩnh Bảo.
Nghĩ thêm, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã thông suốt như vậy, thấy được điều người khác không thấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng đi lầm đường, ông cũng yên lòng hơn.
Tĩnh Bảo lại nói: “Tiên sinh bị mất chức là do cháu và Cao Triều gây liên lụy. Mong cữu cữu nể tình thầy ấy từng giúp Hầu phủ, giúp thầy ấy một phen.”
Tuyên Bình Hầu liếc nhìn Tĩnh Bảo: “Những gì chúng ta giúp được có hạn, mấy đệ tử các ngươi mới là then chốt. Học hành chăm chỉ đi, thành hay không là ở kỳ thi mùa xuân lần này!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 291: Hoạn nạn có nhau
10.0/10 từ 22 lượt.