Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 288: Thật sự rất nhớ tiên sinh

1@-

 
“Ha ha ha ha ha…”

Ôn Lư Dụ cười lớn, sải bước đến trước mặt Cố Trường Bình, tay búng mạnh một cái lên trán hắn.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu. Không có ta, mấy cô nương kia chắc buồn chết mất! Chết thế nào được!”

Bên cạnh, Cố Dịch và Tề Lâm nhìn sắc mặt tối sầm của gia nhà mình, lấy tay che miệng cười không dứt.

Trên đời này, kẻ có thể khiến gia nghẹn lời, e là chỉ có một mình Ôn Lư Dụ.



Cơm no rượu say, Ôn Lư Dụ nằm phơi mình trên ghế xích đu, bắt đầu kể lể những chuyện chua xót trong một năm qua, đại khái là hắn cắm sừng ai, ai lại cắm sừng hắn.

Hắn tiêu bao nhiêu bạc cho kỹ nữ nào, rồi kỹ nữ nào lại vắt kiệt bao nhiêu bạc của hắn.

Đến đoạn bị mất chức, hắn giận đến mức suýt đập nát cả bàn.

Bất chợt, hắn đổi giọng: “Cố Trường Bình, bóng lưng tên tên nhóc kia trông giống hệt Tĩnh Văn Nhược!”

Vẫn còn canh cánh trong lòng!

Cố Trường Bình đành gật đầu: “Là hắn đấy.”

“Hê, ta đây tò mò đến phát điên, muốn nén cũng nén không nổi!”

Ôn Lư Dụ nhìn Cố Trường Bình đầy hàm ý.

Tên nhóc này khi còn đi học đã được các cô nương lớn nhỏ để mắt tới, vậy mà cứ làm ra vẻ thanh tâm quả dục. Nếu không phải biết hắn và cô nương nhà họ Tô là thanh mai trúc mã, hắn thật sự nghi rằng y cũng thích đàn ông.

Chủ yếu là, hắn ở Dương Châu bao năm, chưa từng thấy Cố Trường Bình nhờ vả mình chuyện gì, cũng chưa từng được tặng cái gì! Vậy mà lần trước, y lại gửi hai ngàn lượng bạc, bảo là Tĩnh Văn Nhược nhờ y chuyển giúp?

Hừ!

Cố Trường Bình mà là người dễ nhờ vậy sao?

“Ngươi có thể nói chuyện cho đứng đắn được không?” Cố Trường Bình mệt mỏi đến sắp chịu hết nổi, chỉ thiếu nước đuổi hắn ra ngoài.

“Muốn nghe chuyện đứng đắn à? Được thôi!”

Ôn Lư Dụ hạ giọng: “Là ngươi tiến cử ta với Vương gia phải không?”

Cố Trường Bình thoáng sững người: “Sao ngươi biết?”

“Ban đầu ta còn tưởng mộ tổ nhà họ Ôn bốc khói xanh, nhưng nghĩ kỹ lại, dù có bốc cũng đâu bốc lớn đến vậy. Sau lại nghĩ đến ta!”

Ôn Lư Dụ nhìn hắn: “Chúng ta từng làm bạn học ba năm, ở chung một phòng, ta thế nào, ngươi hiểu rõ nhất, đó là một. Thứ hai, Vương gia với ngươi cùng bái một tiên sinh, tuy mấy năm nay ít qua lại, nhưng trước kia quan hệ giữa các ngươi rất tốt.”

“Đúng là ta!” Cố Trường Bình không định giấu: “Không phải trước kia tốt, mà là vẫn luôn tốt.”

Ôn Lư Dụ cười, lộ cả hàm răng trắng bóng: “Cố Trường Bình, chuyện Vương gia muốn làm lần này… không hề nhỏ đâu!”

“Rất lớn!”

Cố Trường Bình đứng dậy: “Ngươi cứ nghỉ đi, ta hơi mệt, để mai rồi bàn tiếp.”

“Chỉ là che ô giúp một mỹ thiếu niên thôi mà, sao lại mệt rồi? Trường Bình à, thân thể ngươi…”

Ánh mắt Ôn Lư Dụ chợt co rút, xông tới giữ y lại, giọng gắt lên: “Sau lưng sao thế? Sao lại rỉ máu? Là bị thương trong cung sao?”

Cố Trường Bình đẩy hắn ra: “Không rảnh nói kỹ với ngươi, nếu không ngủ được thì đến Tầm Phương Các kiếm một cô nương mà ngủ.”

“Họ Cố chết tiệt!”

Ôn Lư Dụ nhìn bóng lưng y hét to: “Trong mắt ngươi, ta háo sắc đến thế à?”

“Đúng!”

“Con mẹ nó…! Mà cũng phải, lâu rồi chưa nếm mùi nữ nhân trong kinh!”

Hắn huýt sáo một tiếng.



Cởi áo ngoài ra, áo lót bên trong đã bị máu thấm ướt.

Cố Dịch và Tề Lâm, người cầm hộp thuốc, người bưng nước nóng, không ai nhíu mày lấy một cái, như thể đã quen rồi.

Cố Trường Bình nằm sấp trên giường lò, giọng khàn khàn: “Bà ấy già rồi, ra tay cũng nhẹ hơn nhiều. Chứ ngày xưa mà đánh chừng này, thịt nát da tróc cũng chưa đủ.”

Một câu khiến Cố Dịch và Tề Lâm đều nghẹn lòng.

Gia từ nhỏ đến lớn là bị Cố Ấu Hoa đánh lớn. Học dốt, đánh. Đứng tấn không vững, đánh. Ăn cơm hơi nhanh, mất phong thái con nhà thế gia, cũng bị đánh.

Thế gian này nào có thần đồng thật? Liên tiếp trúng tam nguyên là do gia cố gắng hơn người mà thôi.

Từ ba tuổi nhập môn, được Tô thái phó thu làm môn sinh, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, gia chưa từng được ngủ trọn hai canh giờ.

Học văn, luyện võ, luyện võ, rồi lại học văn…

Năm này qua năm khác, ngày nối ngày.

Mấy tên giám sinh kia thì khổ sở gì cho cam, so với gia, chẳng đáng nhắc đến. Tứ thư ngũ kinh, rút ra bất kỳ câu nào làm đề, gia đều viết ra được ngàn bài, mỗi bài một cách khai triển khác nhau.

Đó gọi là công phu.

Hai người nhanh tay xử lý xong vết thương đầy lưng, Cố Trường Bình đã ngủ thiếp đi trong tư thế nằm sấp.

Cũng là thói quen từ xưa, dù đau đến mấy, vẫn có thể ngủ được.

Bởi vì quá mệt!

Cố Trường Bình giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, trời ngoài kia vẫn còn tối.

“Tề Lâm!” Y gọi, giọng khàn khàn.

Tề Lâm khoác áo bước vào, vừa sờ trán y lập tức thở dài: “Đúng là bị sốt rồi. Gia ráng chịu một lát, ta đi sắc thuốc.”

Cũng giống như võ công của gia, đều luyện lúc người ta không thấy, bệnh cũng toàn phát vào ban đêm. Ban ngày lại như không có chuyện gì. Quái thật!

Tề Lâm vừa đổ thuốc ra vừa ngáp: “Tên nhóc kia tốt thì có tốt, chỉ là không biết về sau có thể chăm lo cho gia chu toàn thế này không.”



Tĩnh Bảo trèo tường trở về miếu Khổng Tử, Nguyên Cát thấy nàng về thì mừng ra mặt.

Tĩnh Bảo móc ra hai con bồ câu quay còn nóng, được bọc trong giấy dầu, quăng cho Từ Thanh Sơn và mấy người kia, rồi vội vàng thay đồ với Nguyên Cát.

Ba người kia đang đói đến dán cả bụng vào lưng, cướp nhau chia con chim quay. A Nghiễn gom xương lại, kéo Nguyên Cát đi chỗ khác.

Đêm ấy, tuyết chưa từng ngừng rơi.

Trưa hôm sau.

Quỳ tròn mười hai canh giờ, chân cả bốn người đều tê rần. Tĩnh Bảo lảo đảo đứng dậy, hai chân run bần bật không ngừng.

Cả bọn lạnh cóng, đói meo, dìu nhau đến nhà ăn tìm đồ ăn.

Đến muộn, chỉ còn cơm nguội đồ lạnh, nhưng đói quá nên đành cắn răng nuốt vào.

Tĩnh Bảo đang ăn, thấy ba người kia đều dừng đũa, không khỏi nghi ngờ: “Sao không ăn nữa?”

Uông Tần Sinh lau nước mắt: “Ta nhớ tiên sinh quá…”

Tiền Tam Nhất ngửa mặt than: “Hồi trước có tiên sinh, quỳ bao lâu cũng có cơm nóng canh nóng.”

Từ Thanh Sơn tiếp lời: “Còn có rượu nóng nữa.”

Uông Tần Sinh: “Một trời một vực!”

Tiền Tam Nhất: “Ngày lành qua rồi chẳng trở lại!”

Từ Thanh Sơn: “Thật con mẹ nó nhớ tiên sinh quá!”

“Ta cũng nhớ. Rất nhớ.” Tĩnh Bảo lặng lẽ nói trong lòng.

Ăn xong, cả bọn quay về trai xá nghỉ ngơi.

Trong phòng lạnh lẽo vắng tanh, đồ đạc giường chiếu gối mền của Cao Triều không biết đã bị dọn đi từ bao giờ.

Uông Tần Sinh nhìn mấy tấm giường gỗ trống trơn, lại lau nước mắt. Tĩnh Bảo nghĩ thầm: cái tuyến lệ của tên này cũng phát triển quá đi, còn giống con gái hơn cả mình.

“Không biết Cao mỹ nhân giờ thế nào rồi?”

“Hắn sẽ ổn thôi. Ngươi lo cái kỳ thi chiều nay đi thì hơn!”

Nhắc đến thi cử, Uông Tần Sinh vội lau nước mắt, bắt đầu học bài.

Tĩnh Bảo thì thần hồn treo ngược cành cây, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn chiếc giường trống, trong lòng thầm tính giờ này chắc Cao Triều đang ở Cố phủ, một mình được Cố Trường Bình dạy dỗ riêng.

Ghen tỵ, đố kỵ, nhưng không hề oán hận. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 288: Thật sự rất nhớ tiên sinh
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...