Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 278: Vẫn chưa đến đường cùng

1@-

 
Uông Tần Sinh mặt mày rũ rượi: “Có bị tịch biên gia sản không?”

Tiền Tam Nhất lập tức gõ một cái thật đau lên trán hắn: “Ngươi nghĩ gì thế, tịch biên đâu phải dễ như vậy. Cùng lắm tiên sinh bị cách chức, Cao Triều thì bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám.”

Tim Tĩnh Bảo như rơi thẳng xuống đáy vực.

Cao Triều rời Quốc Tử Giám, vẫn còn có phủ Trưởng công chúa, vẫn có thể tham gia khoa cử.

Còn tiên sinh thì sao?

Hắn còn có thể làm gì?

Lẽ ra hắn phải là vị Thượng thư trẻ tuổi nhất, đầy triển vọng nhất của Đại Tần, tiền đồ rực rỡ.

“Dù sao cũng phải làm gì đó chứ?” Tĩnh Bảo âm thầm thở dài: “Không thể cứ ngồi chờ thế này.”


Uông Tần Sinh mặt mày như khóc: “Có làm được gì đâu, đến cả Trưởng công chúa còn không dám lên tiếng!”

Tĩnh Bảo dứt khoát nói: “Từ Thanh Sơn, ngươi đi nhờ Lão hầu gia, bảo ông ấy dùng mối quan hệ trong cung, dò hỏi tình hình bên trong!”

Từ Thanh Sơn: “Được!”

“Tiền Tam Nhất, ngươi cũng nghĩ cách gì đó, đến phủ Quốc công moi chút tin tức về.”

“Thế ngân lượng đâu?”

Tiền Tam Nhất theo phản xạ chìa tay ra. Tĩnh Bảo lập tức rút ngân phiếu trước đó Thịnh Vọng không lấy ra, đập mạnh lên bàn: “Đủ chưa?”

Tiền Tam Nhất nghiêm mặt căm phẫn: “Tĩnh Thất, ngươi coi Tiền gia ta là hạng người gì!”

Tĩnh Bảo: “…?”

Tiền Tam Nhất: “Ngươi chỉ cần đưa cái túi tiền thu được hôm nay cho ta là được rồi.”

Tĩnh Bảo giận đến mức rút túi tiền ra ném mạnh vào người hắn, hận không thể ném chết luôn!

Tiền Tam Nhất chờ cả ngày mới có được cái túi tiền ấy, vừa nhận xong lập tức thấy người nhẹ nhõm, quay sang Uông Tần Sinh gật đầu: “Đi thôi!”

“Ta cũng phải đi à?” Uông Tần Sinh quay sang nhìn Tĩnh Bảo, chờ nàng lên tiếng.

Tĩnh Bảo: “Đi đi, đừng quên còn có người hầu của Phác Chân Nhân nữa.”

Từ Thanh Sơn: “Tên ẻo lả! Chúng ta đi đây, ngươi ở lại nghỉ ngơi đi!”

“Ta cũng phải ra ngoài!” Tĩnh Bảo chống tay vào tay vịn ghế đứng lên.

“Ngươi định đi đâu?”

“Chưa đến đường cùng, vẫn còn một người có thể cứu được họ.”

“Ai?”

“Tô Thái phó!”

“Ẻo lả!”

“Ừ?”

Từ Thanh Sơn nhìn vào mắt Tĩnh Bảo: “Nếu ta xảy ra chuyện, ngươi cũng sẽ cuống cuồng như thế, chạy khắp nơi để cứu ta chứ?”

“Sẽ!”

Tĩnh Bảo dứt khoát đáp một chữ, như chém đinh chặt sắt.

Chớp mắt, người đi hết, trong phòng chỉ còn lại ba lò than lặng lẽ đặt ở giữa nhà, lửa cháy hừng hực, cái sau còn rực hơn cái trước.

Tề Lâm đứng ở cửa, nhìn ra bầu trời tối đen, trong lòng vừa lo vừa xót.

Lo là lo cho gia, xót là xót cho Tĩnh Thất.

Hắn coi như nhìn ra rồi, tên nhóc Tĩnh Thất này, thật sự để tâm đến gia nhà mình!

Gia à gia, nếu người có thể bình an trở về, Tề Lâm ta nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở!

Hai người các người muốn sao thì tùy!



Cung đình dưới màn đêm như một con sư tử ngủ say.

Trong ngự thư phòng, ấm áp như mùa xuân;
Chỉ cách một cánh cửa, gió lạnh buốt xương.

Ánh đèn lồng trên cao chiếu xuống, in bóng hai người đứng yên lặng.

Cửa son két một tiếng mở ra, thái giám Vương Trung tay cầm phất trần bước qua ngưỡng cửa, hơi cúi người nói: “Hoàng thượng có chỉ, mời Cố đại nhân và Cao công tử công ở lại điện bên nghỉ tạm một đêm.”

“Chà, còn mời chúng ta ở lại một đêm nữa kìa!”
Cao Triều cười khẩy, ngẩng giọng gọi vào trong: “Hoàng thượng, ngài thật quá nhiệt tình rồi!”

Vương Trung thấy hắn vẫn cái dáng vẻ chẳng biết hối cải, bèn quay đầu nhìn sang Cố Trường Bình: “Cố đại nhân, mời đi!”

“Đa tạ công công dẫn đường.” Cố Trường Bình gật đầu, làm động tác mời.

Vương Trung phẩy phất trần, quay người bước xuống bậc.

Cố Trường Bình ngược lại, nắm chặt lấy tay Cao Triều, kéo hắn đi cùng.

Cao Triều giãy ra nhưng không thoát nổi.

Cố Trường Bình nhấc mắt liếc hắn một cái rồi lại cụp xuống, động tác rất nhỏ như chỉ là mi mắt rung, vậy mà làm tim Cao Triều khựng lại, ngoan ngoãn đi theo.

Ngay khi ba người khuất sau khúc quanh, Thịnh Vọng bước vào điện.

“Hoàng thượng?”

Tân đế nhìn hắn một cái: “Miễn lễ, cứ nói.”

“Tạ hoàng thượng!”

Thịnh Vọng đứng thẳng người, chỉnh lại áo mũ, nói: “Mọi chuyện đã có chút manh mối.”

“Nói đi!”

“Khởi bẩm, nguyên nhân là do một giám sinh tên là Tĩnh Văn Nhược.”

“Khoan đã, cái tên này sao trẫm thấy quen quen.”

“Hồi hoàng thượng, Tĩnh Văn Nhược đứng nhì khoa thi mùa thu.”

“Bảo sao nghe quen.”

“Người này được Định Bắc hầu mời đến dự tiệc thọ, trên tiệc bị chuốc rượu quá chén, say khướt. Cao Triều rời tiệc cùng hắn, đi được nửa đường thì xe bị gãy bánh, đành nghỉ lại biệt viện của Cao phủ.”

Thịnh Vọng nói đến đây thì rút từ ngực áo ra một bình sứ, dâng lên: “Xin hoàng thượng xem, thần nhặt được thứ này trong phòng ở biệt viện.”

Tân đế cầm lên xem tới xem lui: “Trong này là gì?”

“Hồi hoàng thượng, là thuốc mê.”

“Thuốc mê?”

“Vâng. Thần đã hỏi Tĩnh Văn Nhược có nhớ gì sau khi say rượu không, hắn bảo không nhớ gì cả, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Rõ ràng là đã bị hạ thuốc.”

“Ai hạ?”

“Rất có thể là Cao Triều.”

“Đồ hỗn xược!” Sắc mặt tân đế biến đổi.

“Cao Triều hạ thuốc, định làm chuyện bất chính thì Vương Uyên và Phác Chân Nhân tới kịp, mới xảy ra ẩu đả trong phòng. Hai người kia dùng năm lượng bạc mua chuộc lão già giữ cửa sau Cao phủ để lẻn vào, mục tiêu là Tĩnh Văn Nhược.”

“Quá hồ đồ!”

Tân đế tức giận ném vỡ lọ sứ xuống đất. Giám sinh không lo học hành, lại còn sinh thói đoạn tụ tranh giành, thật không thể chấp nhận được.

Thịnh Vọng vẫn điềm tĩnh: “Mà Cố đại nhân theo tới là vì nhìn thấy tùy tùng của Vương Uyên và Phác Chân Nhân trong phủ Định Bắc hầu, tiện miệng hỏi một câu ‘Chủ các ngươi đâu rồi?’, tùy tùng lập tức hoảng hốt, khiến Cố đại nhân sinh nghi, sợ có chuyện nên mới chạy đến đó.”

“Vậy đầu gối Phác Chân Nhân rốt cuộc là bị làm sao?”

“Khởi bẩm, theo lời Phác Chân Nhân, là do Cố đại nhân vì hận hắn, cố ý đập bình mỹ nhân vào chân hắn.”

“Còn Cố Trường Bình thì nói sao?”

“Cố đại nhân không biện hộ gì, chỉ nói là lỡ tay.”

“Lỡ tay à?”

Tân đế hừ, chau mày đứng dậy đi vài vòng, rồi dừng lại trước mặt Thịnh Vọng.

“Lỡ tay mà suýt gây họa.”

Thịnh Vọng không dám nhìn thẳng hoàng nhan, cúi mặt.

“Ngươi thay trẫm hỏi hắn, có phải là vì chuyện xưa giữa Cố gia và Phác gia? Hay còn ẩn tình nào khác?”

“Dạ!”



Bên này, ba người tới trước cánh cửa son rộng lớn, vừa bước qua ngưỡng cửa đã thấy tám thị vệ đeo đao đứng thành hai hàng.

“Là có ý gì, muốn nhốt chúng ta sao?” Sắc mặt Cao Triều biến đổi.

Vương Trung chẳng thèm liếc hắn một cái: “Cố đại nhân, lão nô đưa đến đây thôi.”

“Công công vất vả rồi, mời đi thong thả.”

Giọng Cố Trường Bình vẫn bình thản như đang tiễn khách tại nhà mình.

Vương Trung nhướn mí mắt, cười nhạt rồi rời đi.

Lúc này Cố Trường Bình mới buông tay Cao Triều, mắt không liếc ngang liếc dọc, đi thẳng vào trong.

Vừa rồi còn bị giữ tay kéo đi, giờ đột nhiên thả ra, Cao Triều nhất thời không quen, đứng sững lại không nói gì.

Tỉnh lại thì Cố Trường Bình đã đi xa mấy trượng.

Cao Triều nổi máu ngang bướng, bèn không đi nữa, muốn xem thử người kia có quay đầu nhìn hắn lấy một cái hay không.

Rốt cuộc chẳng quay đầu lại.

Khi vạt áo khuất sau cánh cửa, Cao Triều nghiến răng chửi thầm một tiếng “mẹ nó!”, rồi sải bước đuổi theo.

Tên đàn ông này, đúng là chẳng chịu nuông chiều hắn chút nào!

Vào phòng, Cố Trường Bình đã ngồi trên giường lò sưởi, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày vài món nóng hổi và một bình rượu ấm, hai cung nữ đứng hầu bên cạnh.

Cao Triều chỉ tay ra lệnh: “Các ngươi… cút ra ngoài hết!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 278: Vẫn chưa đến đường cùng
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...