Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 269: Tam quan rất chuẩn
1@-
Cao Triều nheo mắt lại, cất cao giọng nói: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, đỡ gia các ngươi ra ngoài dạo chút, chỗ này ô uế quá, ta ngửi thôi cũng muốn nôn!”
“Chúng ta đi cùng ngươi!” Tiền Tam đứng dậy.
“Không cần!”
Cao Triều thở dài: “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh: “…”
Tiền Tam Nhất gãi đầu ngồi xuống, trong lòng sinh nghi, Cao mỹ nhân xưa nay đâu phải kiểu người muốn yên tĩnh một mình!
Ngẩng đầu nhìn, thấy Vương Uyên và Phác Chân Nhân vẫn ung dung uống trà, trong lòng nghĩ:
Hai người này cũng lạ, vừa rồi bị Cao mỹ nhân móc mỉa mà không hề cãi lại, nếu là bình thường thì đã đánh nhau rồi!
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Tĩnh Bảo bước ra khỏi tiểu sảnh, nhỏ giọng hỏi A Nghiễn: “Cữu cữu ta đâu rồi?”
“Hồi bẩm gia, hầu gia đang ở thư phòng.”
“Lục biểu ca thì sao?”
“Bị hầu gia gọi theo bên cạnh.”
Trên quan trường, người ta tranh đấu là vì quan hệ, dựa dẫm vào quen mặt. Tuyên Bình Hầu giữ Lục Hoài Kỳ bên cạnh chẳng qua là muốn giúp hắn mở đường.
Tĩnh Bảo nghĩ một chút, rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh ngồi một lát, lát nữa cũng đến giờ dọn tiệc rồi.”
Vừa dứt lời, bèn có một tiểu nha hoàn bước tới, lanh lợi nói: “Tiền hoa viên có một toà noãn các, công tử có thể đến đó ngồi, nơi ấy yên tĩnh, nô tỳ xin dẫn đường.”
“Có nữ quyến không?” Tĩnh Bảo cảnh giác thêm một chút.
“Hồi bẩm công tử, nữ quyến đều ở hậu hoa viên, công tử cứ yên tâm, sẽ không đụng chạm quý nữ đâu ạ.”
Tĩnh Bảo thầm than, đúng là hầu phủ, nhìn nha đầu này thôi đã thấy được dạy dỗ chu đáo!
Thấy chủ nhân không nói gì, A Nghiễn bèn lấy ra hai xâu tiền nhét vào tay nha đầu, nói: “Vậy làm phiền cô nương dẫn đường.”
Tiểu nha đầu nhận bạc rồi nhanh nhẹn đi trước, Tĩnh Bảo cùng hai người A Nghiễn, Nguyên Cát theo sau.
Rẽ đông, vòng tây, càng đi càng thấy hẻo lánh.
A Nghiễn là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường, bước lên chắn đường tiểu nha đầu: “Ngươi là ai? Định đưa công tử nhà ta đi đâu?”
Tiểu nha đầu chỉ về phía trước, rồi quay sang Tĩnh Bảo nói nhỏ: “Công tử, người nhìn xem?”
Dưới tán mai, một nữ tử mặc váy đỏ đứng đó, không phải là Diệp Quân Chỉ thì còn ai?
Tiểu nha đầu thấy xong việc, thi lễ với Tĩnh Bảo rồi vụt chạy mất dạng. Trong lòng Tĩnh Bảo thầm mắng: Con nha đầu chết tiệt, là nha hoàn Hầu phủ mà dám phản chủ thế này?!
Diệp Quân Chỉ yểu điệu bước đến trước mặt Tĩnh Bảo, thi lễ rồi e thẹn nói: “Tĩnh công tử, thất lễ rồi.”
Tĩnh Bảo nghe xong lập tức theo phản xạ lùi nửa bước.
Con bé này sao cứ như biến thành người khác vậy, bà chằn phút trước giờ lại thành mèo con rồi?
“Diệp cô nương, có chuyện gì sao?”
“Hôm đó lỡ lời với công tử, mong công tử lượng thứ.” giọng Diệp Quân Chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tĩnh Bảo cảnh giác ra mặt: “Không sao, không sao!”
“Hôm nay mời công tử đến, là muốn nói rõ… từ nhỏ ta đã mơ được gả vào nhà họ Từ. Dù công tử cũng rất xuất sắc, nhưng lòng ta chưa từng thay đổi.”
“Ta biết, hôm đó ta cũng chỉ nói đùa thôi.”
“Công tử coi là đùa, nhưng ta không thể coi là đùa được.”
Diệp Quân Chỉ vừa nói vừa nhẹ nhàng tiến lại gần, Tĩnh Bảo sợ hãi lùi thêm một bước: “Diệp cô nương, ngươi…”
“Công tử đừng sợ, ta chỉ có vài lời muốn nói riêng, thật ra… là muốn cầu xin công tử!”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, hàng mi run như cánh bướm bị thương, trông vô cùng yếu đuối đáng thương.
Tĩnh Bảo nghĩ đến chuyện nàng vì tình cảm đơn phương mà đau khổ, trong lòng mềm lại: “Không cần cầu xin, có gì ngươi cứ nói. A Nghiễn, Nguyên Cát?”
A Nghiễn và Nguyên Cát lập tức quay lưng lại.
Diệp Quân Chỉ cảm kích nhìn Tĩnh Bảo, lùi một bước định kéo giãn khoảng cách, nhưng lại dẫm trúng vạt váy, trượt chân, thân hình loạng choạng ngã về phía sau.
Tĩnh Bảo không nghĩ nhiều, vội kéo mạnh một cái, Diệp Quân Chỉ thuận đà nhào tới, ngã gọn vào lòng Tĩnh Bảo.
“Đồ ẻo lả, ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Một giọng nói vang lên.
Giữa khu vườn nhỏ vắng vẻ, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng. Tĩnh Bảo lập tức sững người, cúi đầu nhìn mình đang ôm eo Diệp Quân Chỉ, khoảng cách hai người cực kỳ mập mờ!
Đúng lúc này, Diệp Quân Chỉ dùng chút lực đẩy Tĩnh Bảo ra, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng: “Từ Thanh Sơn, ngươi đừng hiểu lầm, vừa rồi ta trượt chân, Tĩnh công tử chỉ là sợ ta ngã nên mới đỡ ta!”
Giọng nàng dịu dàng lạ thường!
Từ Thanh Sơn suýt nữa ói máu.
Diệp Quân Chỉ con nha đầu chanh chua ấy từ bao giờ lại biết dịu dàng?
Tên “ẻo lả” kia vừa mới còn dây dưa không rõ với biểu ca hắn, giờ lại lén lút mập mờ với Diệp Quân Chỉ…
Thật không phải người!
Tĩnh Bảo giờ còn gì mà không đoán ra nổi, nhìn Diệp Quân Chỉ mà không nói nên lời.
Nàng vẫn luôn lo bốn huynh đệ nhà họ Diệp đến tính sổ, không ngờ Diệp Quân Chỉ chẳng thèm mượn tay người khác, tự mình bày trận đích thân gài bẫy nàng, mục đích là phá hoại hình tượng của nàng trong lòng Từ Thanh Sơn.
Quả nhiên!
“Tình địch” đối đầu, ra tay toàn là chiêu độc.
Tĩnh Bảo vừa không muốn để Từ Thanh Sơn hiểu lầm, vừa không muốn vạch trần thủ đoạn của Diệp Quân Chỉ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể hùng hồn buông một câu: “Diệp cô nương, Thanh Sơn huynh, ta là một nam nhân tam quan rất chuẩn!”
Tam quan?
Cái quỷ gì vậy trời?!
Từ Thanh Sơn siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn lao đến túm cổ tên “ẻo lả” kia để hỏi tội.
Trong lòng Diệp Quân Chỉ cũng rối loạn lạ thường.
Nàng tuy không biết “tam quan” là gì, nhưng từ vẻ điềm nhiên của Tĩnh Thất mà nhìn, chắc chắn hắn đã nhận ra mưu kế của nàng!
Không vạch trần là vì khinh thường?
Hay là… nàng đã hiểu nhầm hắn?
Kệ đi! Dù thế nào Từ Thanh Sơn chỉ có thể là của ta!
“Gia, có chuyện này A Nghiễn nghĩ mãi không thông.”
“Chuyện gì?”
“Gia đối xử với nam và nữ hoàn toàn khác nhau.”
“Khác thế nào?”
“Gia khắt khe với nam nhân, nhưng lại rộng lượng với nữ nhân. Rõ ràng vừa rồi Diệp cô nương giở trò với gia, mà gia chẳng nói gì. Còn sáng nay, Tam cô gia muốn xin cho Vệ di nương một bát yến sào, gia còn lấy bạc hắn.”
“Bởi vì đây là một xã hội trọng nam khinh nữ.”
“Trọng nam khinh nữ là gì?”
“Là đàn ông nắm quyền phát ngôn!”
“Chuyện đó có gì sai? Từ xưa đến nay vẫn vậy mà?”
“Chính vì từ xưa đến nay như vậy, nên ta càng không muốn làm khó nữ nhân.”
“Nhưng cũng có nữ nhân rất xấu mà!”
“Vì họ không có được điều họ muốn.”
“Họ muốn gì mà không có được?”
“Một người một tình cảm một tấm lòng!”
“…”
Giọng nói dần xa, khu vườn nhỏ lại trở về yên tĩnh.
Một lúc sau, từ sau gốc cây bước ra hai người.
Tô Bỉnh Văn trầm ngâm: “Tử Hoài, học trò ngươi đúng là đặc biệt.”
Cố Trường Bình ép trái tim đang đập thình thịch của mình xuống, giả vờ lạnh nhạt: “Vậy sao, ta không nhận ra.”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Ngay khi Cố Trường Bình rời đi, thì mấy người còn lại như thể yêu nghiệt thoát lồng vậy.
Cao Triều và Vương Uyên nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu rời mắt trước, không khí trong tiểu sảnh lập tức tràn ngập sát khí.
Tĩnh Bảo thở dài trong lòng, quyết định tránh bão một chút.
“Ta đi nhà xí một lát!”
“Ta đi cùng ngươi!”
Cao Triều đột ngột thu ánh mắt về, quay đầu nhìn Tĩnh Bảo khiến nàng giật thót, vội vàng sửa lời: “Ta nói nhầm, ta đi tìm biểu ca, các ngươi cứ uống trà đi, uống trà nhé.”
Nói xong, nàng không chờ Cao Triều phản ứng, xách vạt áo chạy mất.
Cao Triều nheo mắt lại, cất cao giọng nói: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, đỡ gia các ngươi ra ngoài dạo chút, chỗ này ô uế quá, ta ngửi thôi cũng muốn nôn!”
“Chúng ta đi cùng ngươi!” Tiền Tam đứng dậy.
“Không cần!”
Cao Triều thở dài: “Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh: “…”
Tiền Tam Nhất gãi đầu ngồi xuống, trong lòng sinh nghi, Cao mỹ nhân xưa nay đâu phải kiểu người muốn yên tĩnh một mình!
Ngẩng đầu nhìn, thấy Vương Uyên và Phác Chân Nhân vẫn ung dung uống trà, trong lòng nghĩ:
Hai người này cũng lạ, vừa rồi bị Cao mỹ nhân móc mỉa mà không hề cãi lại, nếu là bình thường thì đã đánh nhau rồi!
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Tĩnh Bảo bước ra khỏi tiểu sảnh, nhỏ giọng hỏi A Nghiễn: “Cữu cữu ta đâu rồi?”
“Hồi bẩm gia, hầu gia đang ở thư phòng.”
“Lục biểu ca thì sao?”
“Bị hầu gia gọi theo bên cạnh.”
Trên quan trường, người ta tranh đấu là vì quan hệ, dựa dẫm vào quen mặt. Tuyên Bình Hầu giữ Lục Hoài Kỳ bên cạnh chẳng qua là muốn giúp hắn mở đường.
Tĩnh Bảo nghĩ một chút, rồi nói: “Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh ngồi một lát, lát nữa cũng đến giờ dọn tiệc rồi.”
Vừa dứt lời, bèn có một tiểu nha hoàn bước tới, lanh lợi nói: “Tiền hoa viên có một toà noãn các, công tử có thể đến đó ngồi, nơi ấy yên tĩnh, nô tỳ xin dẫn đường.”
“Có nữ quyến không?” Tĩnh Bảo cảnh giác thêm một chút.
“Hồi bẩm công tử, nữ quyến đều ở hậu hoa viên, công tử cứ yên tâm, sẽ không đụng chạm quý nữ đâu ạ.”
Tĩnh Bảo thầm than, đúng là hầu phủ, nhìn nha đầu này thôi đã thấy được dạy dỗ chu đáo!
Thấy chủ nhân không nói gì, A Nghiễn bèn lấy ra hai xâu tiền nhét vào tay nha đầu, nói: “Vậy làm phiền cô nương dẫn đường.”
Tiểu nha đầu nhận bạc rồi nhanh nhẹn đi trước, Tĩnh Bảo cùng hai người A Nghiễn, Nguyên Cát theo sau.
Rẽ đông, vòng tây, càng đi càng thấy hẻo lánh.
A Nghiễn là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường, bước lên chắn đường tiểu nha đầu: “Ngươi là ai? Định đưa công tử nhà ta đi đâu?”
Tiểu nha đầu chỉ về phía trước, rồi quay sang Tĩnh Bảo nói nhỏ: “Công tử, người nhìn xem?”
Dưới tán mai, một nữ tử mặc váy đỏ đứng đó, không phải là Diệp Quân Chỉ thì còn ai?
Tiểu nha đầu thấy xong việc, thi lễ với Tĩnh Bảo rồi vụt chạy mất dạng. Trong lòng Tĩnh Bảo thầm mắng: Con nha đầu chết tiệt, là nha hoàn Hầu phủ mà dám phản chủ thế này?!
Diệp Quân Chỉ yểu điệu bước đến trước mặt Tĩnh Bảo, thi lễ rồi e thẹn nói: “Tĩnh công tử, thất lễ rồi.”
Tĩnh Bảo nghe xong lập tức theo phản xạ lùi nửa bước.
Con bé này sao cứ như biến thành người khác vậy, bà chằn phút trước giờ lại thành mèo con rồi?
“Diệp cô nương, có chuyện gì sao?”
“Hôm đó lỡ lời với công tử, mong công tử lượng thứ.” giọng Diệp Quân Chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tĩnh Bảo cảnh giác ra mặt: “Không sao, không sao!”
“Hôm nay mời công tử đến, là muốn nói rõ… từ nhỏ ta đã mơ được gả vào nhà họ Từ. Dù công tử cũng rất xuất sắc, nhưng lòng ta chưa từng thay đổi.”
“Ta biết, hôm đó ta cũng chỉ nói đùa thôi.”
“Công tử coi là đùa, nhưng ta không thể coi là đùa được.”
Diệp Quân Chỉ vừa nói vừa nhẹ nhàng tiến lại gần, Tĩnh Bảo sợ hãi lùi thêm một bước: “Diệp cô nương, ngươi…”
“Công tử đừng sợ, ta chỉ có vài lời muốn nói riêng, thật ra… là muốn cầu xin công tử!”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, hàng mi run như cánh bướm bị thương, trông vô cùng yếu đuối đáng thương.
Tĩnh Bảo nghĩ đến chuyện nàng vì tình cảm đơn phương mà đau khổ, trong lòng mềm lại: “Không cần cầu xin, có gì ngươi cứ nói. A Nghiễn, Nguyên Cát?”
A Nghiễn và Nguyên Cát lập tức quay lưng lại.
Diệp Quân Chỉ cảm kích nhìn Tĩnh Bảo, lùi một bước định kéo giãn khoảng cách, nhưng lại dẫm trúng vạt váy, trượt chân, thân hình loạng choạng ngã về phía sau.
Tĩnh Bảo không nghĩ nhiều, vội kéo mạnh một cái, Diệp Quân Chỉ thuận đà nhào tới, ngã gọn vào lòng Tĩnh Bảo.
“Đồ ẻo lả, ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Một giọng nói vang lên.
Giữa khu vườn nhỏ vắng vẻ, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng. Tĩnh Bảo lập tức sững người, cúi đầu nhìn mình đang ôm eo Diệp Quân Chỉ, khoảng cách hai người cực kỳ mập mờ!
Đúng lúc này, Diệp Quân Chỉ dùng chút lực đẩy Tĩnh Bảo ra, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng: “Từ Thanh Sơn, ngươi đừng hiểu lầm, vừa rồi ta trượt chân, Tĩnh công tử chỉ là sợ ta ngã nên mới đỡ ta!”
Giọng nàng dịu dàng lạ thường!
Từ Thanh Sơn suýt nữa ói máu.
Tên “ẻo lả” kia vừa mới còn dây dưa không rõ với biểu ca hắn, giờ lại lén lút mập mờ với Diệp Quân Chỉ…
Thật không phải người!
Tĩnh Bảo giờ còn gì mà không đoán ra nổi, nhìn Diệp Quân Chỉ mà không nói nên lời.
Nàng vẫn luôn lo bốn huynh đệ nhà họ Diệp đến tính sổ, không ngờ Diệp Quân Chỉ chẳng thèm mượn tay người khác, tự mình bày trận đích thân gài bẫy nàng, mục đích là phá hoại hình tượng của nàng trong lòng Từ Thanh Sơn.
Quả nhiên!
“Tình địch” đối đầu, ra tay toàn là chiêu độc.
Tĩnh Bảo vừa không muốn để Từ Thanh Sơn hiểu lầm, vừa không muốn vạch trần thủ đoạn của Diệp Quân Chỉ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể hùng hồn buông một câu: “Diệp cô nương, Thanh Sơn huynh, ta là một nam nhân tam quan rất chuẩn!”
Tam quan?
Cái quỷ gì vậy trời?!
Từ Thanh Sơn siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn lao đến túm cổ tên “ẻo lả” kia để hỏi tội.
Trong lòng Diệp Quân Chỉ cũng rối loạn lạ thường.
Nàng tuy không biết “tam quan” là gì, nhưng từ vẻ điềm nhiên của Tĩnh Thất mà nhìn, chắc chắn hắn đã nhận ra mưu kế của nàng!
Không vạch trần là vì khinh thường?
Hay là… nàng đã hiểu nhầm hắn?
Kệ đi! Dù thế nào Từ Thanh Sơn chỉ có thể là của ta!
“Gia, có chuyện này A Nghiễn nghĩ mãi không thông.”
“Chuyện gì?”
“Gia đối xử với nam và nữ hoàn toàn khác nhau.”
“Khác thế nào?”
“Gia khắt khe với nam nhân, nhưng lại rộng lượng với nữ nhân. Rõ ràng vừa rồi Diệp cô nương giở trò với gia, mà gia chẳng nói gì. Còn sáng nay, Tam cô gia muốn xin cho Vệ di nương một bát yến sào, gia còn lấy bạc hắn.”
“Bởi vì đây là một xã hội trọng nam khinh nữ.”
“Trọng nam khinh nữ là gì?”
“Là đàn ông nắm quyền phát ngôn!”
“Chuyện đó có gì sai? Từ xưa đến nay vẫn vậy mà?”
“Chính vì từ xưa đến nay như vậy, nên ta càng không muốn làm khó nữ nhân.”
“Nhưng cũng có nữ nhân rất xấu mà!”
“Vì họ không có được điều họ muốn.”
“Họ muốn gì mà không có được?”
“Một người một tình cảm một tấm lòng!”
“…”
Giọng nói dần xa, khu vườn nhỏ lại trở về yên tĩnh.
Một lúc sau, từ sau gốc cây bước ra hai người.
Tô Bỉnh Văn trầm ngâm: “Tử Hoài, học trò ngươi đúng là đặc biệt.”
Cố Trường Bình ép trái tim đang đập thình thịch của mình xuống, giả vờ lạnh nhạt: “Vậy sao, ta không nhận ra.”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 269: Tam quan rất chuẩn
10.0/10 từ 22 lượt.