Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 243: Đám nam nhân trẻ con
Người gác cổng thấy bọn họ đến, rõ ràng ngẩn ra một lúc.
Cao Triều móc ra hai lượng bạc, đổi lấy một vò rượu, người giữ cửa run rẩy nhận lấy, rồi từ trong phòng lấy ra hai chiếc lồng đèn.
Tĩnh Bảo và Uông Tần Sinh mỗi người cầm một chiếc.
Nào ngờ, bọn họ vừa rời đi, người gác cổng lập tức quay vào nhà, thổi tắt đèn dầu, len theo đường nhỏ rời khỏi Miếu Khổng Tử, ra khỏi Quốc Tử Giám, chạy thẳng đến Cố phủ.
Tế tửu đại nhân từng dặn, lần trước đám tên nhóc kia gây họa, hắn đã tiếp ứng cho bọn chúng, đáng lẽ phải bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám. Nhưng vì hắn không con không cái, không chốn nương thân nên mới được tha cho một lần.
Nhưng có điều, lần sau nếu bọn tên nhóc ấy lại tới nữa, hắn biết mà không báo, thì sẽ không còn chuyện nhắm một mắt, mở một mắt nữa.
…
“Ta có đề nghị thế này, chúng ta nướng thịt uống rượu trước, sau đó mới đi tắm suối nước nóng. Tắm cho nóng bừng, sạch sẽ thơm tho rồi lên giường ngủ là vừa.” Tiền Tam Nhất đề xuất.
Từ đầu, Từ Thanh Sơn đã phản đối: “Ta muốn tắm suối trước rồi mới ăn. Lão gia nhà ta nói rồi, tắm suối mà bụng no quá dễ ngất xỉu.”
Tiền Tam Nhất không chịu, quay sang hỏi: “Tĩnh Thất, ngươi nghiêng về ai?”
Đây mà cũng phải hỏi à?
Tĩnh Bảo ước gì bọn họ nướng thịt đến thiên thu vạn đại, lập tức bày tỏ ủng hộ mạnh mẽ Tiền Tam Nhất.
Từ Thanh Sơn nghe thế, liếc sang Tĩnh Bảo bằng ánh mắt nghi ngờ, cái đồ ẻo lả này, sao lại chống đối ta chứ? Chúng ta là “đôi ta cùng tiến” cơ mà, phải đồng lòng chứ!
Tĩnh Bảo thì chẳng hiểu nổi ánh mắt phức tạp khó tả của Từ Thanh Sơn, bèn quay sang hỏi: “Tần Sinh, ý ngươi thế nào?”
“Ta cũng ủng hộ Tiền Tam Nhất!” Uông Tần Sinh chen vào.
Thấy thế cục đã nghiêng, Từ Thanh Sơn hậm hực hừ một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì nghe Cao Triều uể oải nói: “Ta phản đối.”
Miệng Tiền Tam Nhất lập tức tròn xoe thành chữ “Ồ…”, còn chưa kịp hỏi lý do thì Cao Triều đã quay người bỏ đi.
Bóng lưng ấy uy nghi lẫm liệt như đang nói: Phản đối cần lý do sao? Gia ta không thích là đủ rồi!
Từ Thanh Sơn lập tức dùng tốc độ dưới chân để biểu đạt nội tâm mình.
Uông Tần Sinh không nói một lời, vỗ mông rồi nhanh chóng đuổi theo đại bộ đội.
“Uông Tần Sinh, mẹ kiếp ngươi đúng là cọng cỏ đầu tường!” Tiền Tam Nhất tức tối mắng một câu rồi cũng đành nối gót theo sau, bỏ lại một mình Tĩnh Bảo đứng đó, nhìn trời âm u, cắn răng, một mình đi về phía rừng bia đá.
Tiền Tam Nhất quay đầu nhìn, hề, tên nhóc này dám chống lại thế lực của Cao “mỹ nhân”, anh hùng thật đấy!
Được lắm!
Ta phải ủng hộ anh hùng chứ!
Tiền Tam Nhất lập tức đổi hướng, chạy theo sau Tĩnh Bảo.
Uông Tần Sinh nhìn trái ngó phải, vội kéo vạt áo Từ Thanh Sơn.
Từ Thanh Sơn ngẩn ra một lúc, rồi dứt khoát phản bội đạo dưỡng sinh của lão gia nhà mình, chạy đi nịnh “người thương”.
Cao “mỹ nhân” tức đến lật trắng cả mắt.
Cái gì vậy chứ?
Dám không để con trai trưởng công chúa ta vào mắt à? Có còn là người không?
Một lũ ranh con khốn kiếp!
Lần đầu tiên trong đời, Cao “mỹ nhân” cảm thụ sâu sắc bốn chữ “một bàn tay khó vỗ”.
…
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này năm người phân công rõ ràng: nhóm lửa thì nhóm, cắt thịt thì cắt.
Thịt vừa đặt lên lửa không bao lâu, đã xèo xèo bốc dầu, thơm lừng mũi.
Ngươi tranh một miếng, ta giành một miếng, suýt chút nữa đánh nhau.
Con người đúng là kỳ lạ, rõ ràng toàn là thiếu gia sống trong nhung lụa, vậy mà lúc tranh thịt cũng chẳng ai thèm giữ thể diện.
Tiền Tam Nhất: “Từ Thanh Sơn, mẹ ngươi, ăn từ từ thôi!”
Từ Thanh Sơn liếc hắn một cái kiểu “liên quan rắm gì tới ngươi”, rồi gắp một miếng thịt vừa nướng xong đưa cho Tĩnh Bảo.
“Cảm ơn Thanh Sơn!” Tĩnh Thất gia không thịt không vui, cắn một miếng vào miếng thịt, nóng đến nhe răng trợn mắt.
“Muốn ăn nữa không?” Từ Thanh Sơn nhiệt tình nịnh nọt.
“Ngươi ăn đi, ngươi ăn đi!” Tĩnh Bảo biết điều nhường nhịn.
Thấy chưa, ẻo lả mà dịu dàng biết mấy!
Từ Thanh Sơn cười hề hề, rồi giành một miếng thịt từ tay Uông Tần Sinh.
?
??
Uông Tần Sinh: “…”
Còn có kiểu giành như thế à?
Sao hắn không giành luôn từ miệng mình đi?
Uông Tần Sinh giận mà không dám nói, đôi mắt long lanh nhìn sang Tiền Tam Nhất.
Tiền Tam Nhất thấy hắn chu miệng đáng thương như thế, bèn vội giành một miếng từ tay Cao “mỹ nhân”.
?
??
Cao “mỹ nhân”: “…”
Mẹ nó!
Cao “mỹ nhân” ném cả đũa xuống, mắng to: “Mẹ kiếp, lũ các ngươi giỡn mặt đấy à!”
Tiền Tam Nhất: “Sao nào? Không cho giành miếng thịt à?”
Uông Tần Sinh hừ nhẹ: “Đúng đấy, đồ keo kiệt, uống nước lạnh đi!”
Cao “mỹ nhân” tức muốn nổ tung, thò tay bốc một miếng thịt từ chỗ Tĩnh Bảo, cắn một phát, nhai rồm rộp.
?
??
Tĩnh Bảo: “…”
Cao “mỹ nhân” vừa nhai vừa hừ mũi.
Tới đi!
Cắn xé nhau đi!
Ai sợ ai chứ!
Tĩnh Bảo: “Cao mỹ nhân, ngươi còn là vị tiên khí lượn lờ, cao cao tại thượng ấy nữa không?”
Cao mỹ nhân: “Ừ!”
Hắn còn "ừ" được?!!
Tĩnh Bảo che mặt thở dài, đám này toàn là cái thể loại gì không biết!
Thịt nướng càng lúc càng thơm, rượu càng uống càng nhiều, gió lạnh thổi qua cũng không thấy lạnh nữa, rừng bia âm u trở thành một khung cảnh khác biệt.
Tĩnh Bảo chỉ mong bọn họ uống say quên chuyện tắm suối đi, vì tửu lượng yếu nên đành mượn rượu để nâng chén liên tục, mời hết người này đến người kia.
Từ góc nhìn của Từ Thanh Sơn từ bên dưới ngước lên có thể thấy rõ đường nét cằm và chiếc cổ thon dài của hắn.
Từ Thanh Sơn bỗng sờ cổ mình.
Lạ thật!
Sao người này lại không có yết hầu?
“Từ huynh, uống một chén?” Tĩnh Bảo xoay đầu hỏi.
Từ Thanh Sơn cúi mắt nhìn một lúc, rồi rút tay khỏi cổ: “Một chén không đủ, ít nhất phải năm chén.”
Tĩnh Bảo khịt mũi, bẻ hướng ly rượu sang: “Tần Sinh, uống với ta một chén!”
Từ Thanh Sơn: “…” Còn có kiểu né rượu trắng trợn như vậy à?
Ngươi một chén, ta một chén, chưa mấy chốc bốn vò rượu đã cạn sạch.
Cao “mỹ nhân” uống xong ngụm cuối: “Đi, tắm suối nước nóng thôi.”
Tĩnh Bảo: “…” Còn nhớ chuyện đó nữa à!
Tính ra thì Tịch Thái An chắc cũng sắp đến, sợ bị nhìn ra sơ hở, Tĩnh Bảo chỉ đành gật đầu đồng tình.
Cả năm người chẳng buồn dọn dẹp, khoác vai nhau đi về phía lưng chừng núi.
Người ta nói rượu mượn gan người nhát.
Từ Thanh Sơn mượn rượu, lời nói cũng chẳng kiêng dè gì: “Đồ ẻo lả, có chuyện ta nghĩ mãi không thông, người ngươi nhỏ vậy, sao cái kia lại to thế? Sao mọc được hay vậy?”
Tĩnh Bảo bực mình trừng mắt nhìn hắn: “Cha mẹ cho đấy, ngươi có ý kiến à?”
Tiền Tam Nhất ôm lấy Tĩnh Bảo: “Hắn dám có ý kiến chắc? Hắn là đang ghen tị tr*n tr** đó.”
“Chẳng lẽ ngươi không ghen?” Từ Thanh Sơn túm cổ Tiền Tam Nhất kéo ra sau tên này đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác, đến ta còn chưa dám ôm người ẻo lả kìa.
“Sao ta phải ghen, ta cũng có, cũng không nhỏ đâu!” Tiền Tam Nhất đá hắn một cước: “Thả ra, tên võ phu nhà ngươi!”
“Gan to nhỉ?” Võ phu đe dọa.
Dưới tác động của rượu, gan Tiền Tam Nhất đúng là to thật, vùng ra được, còn nhân lúc Từ Thanh Sơn sơ hở, đá thêm cú nữa.
Chẳng ngờ Từ Thanh Sơn tránh nhanh, cú đá ấy lại trúng ngay bắp chân của Cao “mỹ nhân”, khiến hắn chửi một câu “con hoang”, rồi lao tới định đánh.
Tiền Tam Nhất hoảng quá, vội kéo Uông Tần Sinh ra làm bia đỡ đạn, Uông Tần Sinh vừa giãy vừa kêu to: “Thanh Sơn huynh, mau cứu ta!”
Bốn người tức thì quậy thành một đống.
Mặt Tĩnh Bảo đỏ hồng vì rượu, vừa xem bọn họ đánh nhau, vừa xoa huyệt thái dương, lòng nghĩ: Đám đàn ông này trẻ con thật đấy!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng