Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 241: Thật sự buông bỏ rồi

1@-

 
Sau trận tuyết, bầu trời xám xịt.

Tĩnh Bảo và Từ Thanh Sơn sóng vai đi cùng nhau. Từ Thanh Sơn đi được vài bước lại hắt xì một cái, Tĩnh Bảo nghe không nổi nữa, bèn nhét luôn lò sưởi tay vào lòng hắn: “Cầm mà sưởi đi.”

“Ta không lạnh!”

Ấy chết!

Tiền Tam Nhất chẳng phải từng nói sao, thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối một chút có thể khiến tên "ẻo lả" này động lòng trắc ẩn?

Từ Thanh Sơn vội vàng đổi giọng: “Ừm, trời kiểu này đúng là lạnh thật.”


Giọng hắn vốn đã trầm thấp, giờ lại hơi khàn khàn, nghe ra đúng là có vài phần yếu đuối.

Tĩnh Bảo nhớ tới những điều hắn đã làm cho mình, giọng cũng dịu đi: “Diệp cô nương kia trông thế nào?”

“Này ẻo lả, đừng hiểu lầm, ta chưa từng gặp nàng ta đâu.”

“Ta không có ý đó. Ý ta là, Diệp cô nương chắc cũng xinh đẹp, ngươi có muốn...”

“Dù có xinh ta cũng chẳng thích. Là nhị thúc ta đơn phương mà thôi. Nhị thẩm ta còn cho rằng ta nên cưới một người dịu dàng, tốt nhất là nữ tử đọc sách.”

Từ Thanh Sơn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo vốn định khuyên hắn tiếp xúc với Diệp cô nương nhiều một chút, để hiểu rõ hơn nữ nhi nhân gian là thế nào.

Nếu thật sự có tình ý thì cũng tốt, khỏi phải phí hoài tuổi xuân trên người nàng.

Thôi vậy, đúng là chẳng nói chuyện nổi với người này.

Nói qua nói lại một hồi, đã tới phòng y vụ. Người xếp hàng đông như nêm, Tĩnh Bảo thấy Từ Thanh Sơn chưa tới lượt, bèn nói: “Ngươi cứ xếp hàng trước đi, ta về làm bài xong sẽ quay lại đón ngươi.”

Chữ “đón ngươi” hai từ ấy rõ ràng làm Từ Thanh Sơn thấy hài lòng.

Hắn nhướng mày: “Đi đi!”

Tĩnh Bảo được cho phép, lập tức cắm đầu chạy đi. Ai ngờ vừa chạy ra mái hiên thì trượt chân vì lớp băng, té cái “bịch”. Còn chưa để Từ Thanh Sơn chạy tới đỡ, nàng đã tự đứng dậy, phủi phủi mông rồi lại chạy tiếp.

Từ Thanh Sơn trong lòng ngọt ngào như uống mật.

Thấy chưa, ẻo lả vì muốn tới đón hắn mà ngã một cú cũng không kêu đau.

Thật là kiên cường!

“Quê chết đi được!”

Tĩnh Bảo vừa xoa mông vừa nghĩ, may mà nàng bò dậy nhanh, chắc không ai thấy...



Trở về nội đường từ gió rét ngoài trời, tay Tĩnh Bảo đã cứng đờ. Nàng phải xoa tay thật mạnh cho ấm lên rồi mới cầm bút làm bài.

Dù mất chút thời gian nhưng vẫn kịp nộp bài. Nộp xong, nàng kéo ngay Uông Tần Sinh đi đón Từ Thanh Sơn.

Uông Tần Sinh lại kéo theo cả Tiền Tam Nhất. Tiền Tam Nhất nói không thể bỏ qua “Cao mỹ nhân”, thế là bốn người lóc nhóc kéo nhau đi.

Từ Thanh Sơn thấy họ tới, cười toe toét, vẫy tay gọi lại.

Bốn người thấy hắn thần thần bí bí, chẳng hiểu ra sao, vội vã xúm lại.

“Tạ Lương nói rồi, bệnh này của ta là do lạnh gây ra, chỉ cần ngâm mình trong nước nóng, đổ mồ hôi một trận là khỏi.”

Từ Thanh Sơn hít sâu một hơi: “Ta có đề nghị này tối nay đợi mọi người ngủ hết, chúng ta lẻn đến miếu Khổng Tử tắm suối nước nóng không?”

Cao Triều mắt sáng rỡ: “Tắm xong suối nước nóng, ta muốn ăn thịt cừu nướng!”

Tiền Tam Nhất: “Tốt nhất là có thêm vài vò rượu vàng ấm nóng nữa!”

Uông Tần Sinh không dám nói gì, quay sang nhìn Tĩnh Bảo, chỉ thấy người kia trừng mắt, mặt trắng bệch.

“Văn Nhược?”

Tĩnh Bảo hoàn hồn, trừng mắt nhìn Từ Thanh Sơn: “Ngươi đừng nói linh tinh, làm gì có kiểu chữa bệnh như thế?”

Vừa dứt lời thì nghe giọng Tạ Lương không lớn không nhỏ vang lên: “Thể chất cậu ta giống hệt võ sinh mới nhập môn, thực hỏa quá vượng, thận khí dồi dào, cần phải tả hỏa. Mỗi ngày nên ngâm chân bằng nước nóng, nếu có điều kiện thì nấu nước ngải cứu để tắm.”

Tĩnh Bảo: “…”

Ối trời ơi, đau quá! Bị vả mặt rồi!

Tĩnh Bảo: “Vẫn không được, ta không quen tắm chung với người khác.”

Tiền Tam Nhất tỏ vẻ bất mãn: “Tĩnh Thất, sao ngươi giống đàn bà thế, không sảng khoái chút nào, ngươi có cái gì mà tụi này không có? Đàn ông thì ai chả có, kỳ lạ gì?”

“Đúng đó, có chăng chỉ là to hơn, nhỏ hơn, mảnh hơn, thô hơn thôi.” Từ Thanh Sơn lấy khuỷu tay huých Tĩnh Bảo: “Yên tâm, ta không so với ngươi đâu, ngươi to nhất.”

“Cứ vậy đi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!” Cao Triều chốt hạ một câu.

Tắm suối nước nóng mà còn do dự, đúng là có bệnh!

“…” Tĩnh Bảo hé môi rồi lại ngậm miệng, ngậm miệng rồi lại mở ra, cuối cùng chỉ mím môi thành một đường thẳng tắp.

Không còn gì để nói!



Lúc này không còn gì để nói, không chỉ có Tĩnh Bảo, mà còn có cả Tề Lâm.

Tề Lâm nhìn bát cháo thơm ngào ngạt, nóng hổi, không loãng không đặc, đành phải thừa nhận cái tên mặt trắng yếu ớt này đúng là nhân vật không tầm thường.

Không chỉ quyến rũ được lòng gia của hắn, còn dám nghịch thiên hành sự, lén lút dùng một bát cháo để đáp lại tình ý của gia.

Đáp lại đi! Đáp lại đi!

Cứ để Cố phủ và Tĩnh phủ tuyệt tử tuyệt tôn là xong!

“Cho ta một bát!”

Tề Lâm tức tối múc cháo, đem đến trước mặt gia nhà mình.

Cố Trường Bình nếm một ngụm.

“Hương vị không tệ, mang một bát cho phu nhân.”

Tề Lâm tuy bực trong lòng, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn, múc một bát bỏ vào hộp cơm, tự mình đem sang dâng phu nhân.

Khi quay lại, trong phòng đã có thêm một vị khách.

Tô Bỉnh Văn đặt gói thuốc lên bàn: “Người ta đã giúp ngươi để ý rồi.”

“Thế nào?” Cố Trường Bình mỉm cười hỏi.

“ngươi còn giả vờ?” Tô Bỉnh Văn dùng ngón tay chọc chọc vào trán hắn.

Ban đầu hắn còn thắc mắc, đang yên đang lành sao người này lại bắt hắn đến tiệm thuốc họ Tạ mua thuốc. Hỏi ra mới biết, thì ra hôm qua mối mai đến cửa.

“Là một cô nương ưa nhìn, tính cách cũng nhanh nhẹn dứt khoát, không có điệu bộ nào của khuê tú, cứ yên tâm cưới về đi!”

Cố Trường Bình hỏi: “Ngoài tính cách dứt khoát, còn gì khác không?”

Tô Bỉnh Văn nghĩ một lát: “Thì ta cũng không chú ý lắm, tiệm thuốc đó tuy nhỏ nhưng đông người, Tạ cô nương kia bận rộn liên hồi, ta có muốn hỏi thêm vài câu cũng chẳng chen vào được.”

“Ngươi thấy nàng ấy đối xử với người bắt mạch bốc thuốc thế nào? Có phân biệt sang hèn không?”

“Là người ôn hòa, ta cố ý trả thêm hai lượng bạc, nàng ấy còn đuổi theo trả lại.”

Tô Bỉnh Văn cười: “Phủ ngươi đúng là thiếu một người như vậy, nhanh nhẹn, giỏi giang. Nàng ta cũng không kém cỏi gì, cha là thái y, trong nhà chỉ có mình nàng, lại họ Tạ, biết y lý, chẳng lo không gả được vào nhà quyền quý.”

Cố Trường Bình vừa ăn cháo, không nói tiếng nào.

Tô Bỉnh Văn đá nhẹ mũi chân hắn: “Thế nào? Đồng ý hay không? Một câu thôi!”

Chưa kịp nghe được nửa câu, Cố Trường Bình đã lảng sang chuyện khác: “Ngươi thì sao? Có tính toán gì không? Hay định sống cùng Niệm Mai cả đời?”

Tô Bỉnh Văn: “Đang nói cậu, tự nhiên lôi ta vào làm gì!”

“Ta…” Cố Trường Bình mỉm cười: “Chuyện hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, mai mối làm chủ. Ta không cha không mẹ, đành nhờ huynh trưởng ngươi giúp ta lưu tâm một chút. Ngày mai dẫn theo Niệm Mai đến tiệm thuốc, để Niệm Mai tiếp xúc với nàng ấy, xem nàng có kiên nhẫn với trẻ con không.”

“Sao phải phiền thế?” Tô Bỉnh Văn khó hiểu.

“Có những người, nhìn ngoài tưởng đâu cái gì cũng tốt, nhưng bên trong thế nào ta hoàn toàn không biết. Cả đời chỉ có một lần, sao có thể xem nhẹ? Ta không muốn lấy bừa, ta phải thử nàng ta.”

“Ngươi …”

“Ngươi nhẫn tâm để ta cưới về một bà chằn à?”

Tô Bỉnh Văn nhìn hắn, ngẩn ra hồi lâu, rồi như muốn nói lại thôi, do dự vài lần mới buông một tiếng thở dài: “Tử Hoài, ngươi thật sự đã buông bỏ Uyển Nhi rồi sao?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 241: Thật sự buông bỏ rồi
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...