Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 238: Họ Tạ ở Huệ Châu

1@-

 
Trong học đường lúc này chỉ còn lại năm người trống trải, những giám sinh khác đều đã quay về trai xá nghỉ trưa.

Vì trống trải nên gian phòng càng trở nên lạnh lẽo. Tĩnh Bảo không ăn trưa, trong bụng chẳng có lấy chút hơi ấm, cơ thể cũng vì thế mà phát lạnh, nếu không có lò sưởi tay nhỏ giữ ấm, thì căn bản chẳng thể viết được chữ nào.

Khó khăn lắm mới viết xong bài văn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bốn người còn lại cũng vừa hạ bút.

Tiền Tam Nhất xoa cổ tay đau nhức, thở dài: “Đám người các ngươi, có ai có chút cốt khí nào, dám đứng lên phản kháng Tế tửu đại nhân không?”

Uông Tần Sinh đang xoa tay, bèn hỏi lại: “Ngươi dám không?”

“Cao Triều mà dám, ta cũng dám!”

“Ta không dám!”

Tiền Tam Nhất bĩu môi: “Xem ngươi kìa, nhát như cáy!”

Cao Triều lạnh lùng trả lời: “Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi!”

Tiền Tam Nhất lại hỏi: “Từ Thanh Sơn, ngươi thì sao?”

Từ Thanh Sơn nói: “Văn Nhược mà dám, ta cũng dám!”

“Ta không dám đâu!” Tĩnh Bảo vội vàng nói, nàng đâu có ngu mà đi chống lại Cố Trường Bình.

Tiền Tam Nhất nhìn từng người một, che mặt than dài một tiếng.

“Các vị giám sinh, nếu đã viết xong bài thì nộp cho ta!” Tề Lâm bước vào.

Uông Tần Sinh lập tức thu lại từng bài một, giao cho Tề Lâm.

Tề Lâm nở nụ cười gượng gạo, nói: “Sau viện của Tế tửu đại nhân có chuẩn bị cơm nóng canh nóng cho các vị…”

Chưa nói xong, đã thấy từng bóng người vút qua trước mặt y, gió lạnh do tốc độ chạy gây ra thổi rối cả tóc y.

“Đúng là đám quỷ đói đầu thai! Không thể giữ chút phong thái con cháu thế gia được à?”

“Phong thái ăn được không?” Tiền Tam Nhất vừa chạy vừa hét lớn.

Tề Lâm: “…"

Đám thỏ con này, còn dám cãi lại?



Ăn cơm như gió cuốn mây tan xong, buổi học chiều lại bắt đầu.

Không biết có phải Tế tửu đại nhân ra lệnh đày đọa họ thật hay không, mà hai tiết học liền hai vị tiên sinh, vị sau còn nghiêm khắc hơn vị trước.

Mọi người than khổ không ngớt.

Ngày đông ngắn ngủi, đến tiết tối, trong nội đường đã thắp thêm mấy ngọn đèn dầu.

Không có tiên sinh ngồi giảng, giám sinh tự học.

Bóng của Tĩnh Bảo hắt lên mặt bàn, người nàng là một mảng xám đậm chồng lên nhau. Cao Triều nhìn nàng chăm chú hồi lâu, bỗng hạ giọng hỏi: “Ở trang viên nước nóng, hắn có đến thăm ngươi không?”

Tĩnh Bảo mải chăm chú vào sách, không nghe rõ, bèn nhỏ giọng hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ?”

“Không có gì!” Cao Triều bực bội khoát tay, rồi úp mặt xuống bàn đi gặp Chu Công.

Lúc này, Tĩnh Bảo mới cảm thấy có gì đó không ổn. Nhân lúc Cao Triều chưa ngẩng đầu, nàng chỉ vào đầu y, dùng khẩu hình phóng đại hỏi Tiền Tam Nhất đang ngồi cách mấy bàn: “Hắn bị sao vậy?”

“Không biết lại là tên khốn kiếp nào chọc giận hắn nữa!” Tiền Tam Nhất buột miệng trả lời.

Tĩnh Bảo linh quang chợt hiện, thầm nghĩ: tám phần là tên khốn Vương Uyên kia.

Nàng có lý do để nghĩ vậy.

Hôm nay lên lớp, trông thì có vẻ bình lặng, gió yên sóng lặng, nhưng bên dưới mặt nước lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Lúc dùng bữa tối, Vương Uyên và Cao Triều đối mặt bước tới, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Dù cách xa một đoạn, Tĩnh Bảo vẫn cảm nhận rõ lửa giận bốc lên.

Mối thù này, xem ra ngày càng sâu đậm rồi.

Tan tiết tối, tuyết lại bắt đầu rơi, ban đầu lác đác vài bông, nhưng lúc về đến trai xá thì đã là tuyết lớn phủ trời.

Tĩnh Bảo sợ lạnh, vừa bước vào cửa đã cầm chậu và khăn lông, chạy đến phòng rửa mặt giành nước nóng.

Rửa mặt xong, nàng vốn định lấy một chậu nước nóng ngâm chân cho đỡ mệt, nhưng lại lo đôi chân trắng nõn lộ ra sẽ bị nghi ngờ, đành bỏ cuộc.

Quay lại phòng, phát hiện trong phòng có thêm hai lò than, hỏi ra mới biết là do tiểu đồng Tiểu Thất, Tiểu Cửu của Cao Triều mang vào.

“Quốc Tử Giám cho dùng sao?” Nàng hỏi.

Uông Tần Sinh cầm chén trà nói: “Cho, miễn là bỏ tiền là được.”

“Vậy ta bảo A Nghiễn mang hai chậu vào đây!” Mặt Tĩnh Bảo mày hớn hở.

“Đừng, một trai xá nhỏ có bốn lò than, chẳng phải sẽ nóng chết sao!” Cao Triều uể oải tựa trên giường, mắt nhìn l*n đ*nh màn.

“Ta sắp bị nóng chết rồi, nóng chết rồi đây!” Theo sau hai tiếng kêu rống, Từ Thanh Sơn đẩy cửa bước vào.

“Phụt!”

Uông Tần Sinh phun một ngụm trà nóng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

“Ngươi không lạnh à?” Tĩnh Bảo nói tiếp thay lời hắn.

Trước mặt họ, Từ Thanh Sơn chỉ mặc độc chiếc quần, để lộ ngực rộng và rắn chắc, cơ bụng săn chắc hằn từng múi như bàn giặt.

Ngoài kia tuyết vẫn đang rơi!

Tĩnh Bảo bất giác rùng mình, vội quay lưng lại, không dám nhìn nữa.

“Ta không lạnh, ta nóng muốn chết rồi đây!” Từ Thanh Sơn Cố Dịch bước đến trước mặt Tĩnh Bảo, còn ưỡn ngực ra: “Văn Nhược, ngươi xem ta có béo lên không?”

Ta thấy ngươi là bị trúng gió thì có!

“Không béo!” Tĩnh Bảo thuận miệng đáp, rồi xoay người định chui vào màn.

Bỗng nhiên, cổ áo bị người ta nắm lấy.

“Nhìn kỹ chưa?” Từ Thanh Sơn có hơi không vui, tên ẻo lả này sao lại qua loa vậy?

Tĩnh Bảo bất đắc dĩ, đành nhìn nghiêm túc một cái, thấy ngay trước ngực hắn có một nốt ruồi đỏ, nàng đỏ mặt nói: “Thật sự không béo, nếu gạt ngươi thì ta là cún con!”

Từ Thanh Sơn lúc này mới buông tay.

“Ta đi ngủ đây!” Tĩnh Bảo tranh thủ lúc đó, lập tức bò vào màn, tay chân lên giường trước, mông nhích lên sau.

Từ Thanh Sơn cảm thấy bụng dưới nóng lên, không suy nghĩ gì lập tức vén màn ngồi lên giường, xoa huyệt Thái Dương, nói: “Gấp cái gì, còn sớm mà, chúng ta trò chuyện thêm chút đi!”

Tĩnh Bảo sợ đến chết khiếp, vội lăn xuống giường, hét với Cao Triều: “Ngươi, ngươi cũng không quản sao hắn?”

Cao Triều còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Từ Thanh Sơn trầm giọng nói từng chữ một: “Chỉ có người ta thương mới có thể quản ta!”

Tĩnh Bảo: “…”

Uông Tần Sinh: “…”

Cao Triều: “…”

Chẳng lẽ ta nói quá lộ liễu rồi sao?

Từ Thanh Sơn đỏ mặt nói: “Thôi được rồi, các ngươi ngủ đi, ta trúng gió rồi, giờ cũng nên về thôi.”

Cửa phòng đóng lại.

Từ Thanh Sơn nhìn bầu trời đầy tuyết bên ngoài, run rẩy vì lạnh.

Mẹ kiếp, lạnh chết ta rồi!

Y vội vã chạy về trai xá của mình, mau chóng mặc lại áo quần, chui vào chăn, thở dài một hơi.

Giả ngu cả buổi tối, cuối cùng điều nên đến cũng đến lúc nửa đêm, đầu óc choáng váng, cổ họng rát đau, sờ trán thấy hơi nóng.

Ta sắp ốm rồi sao?

Y trở mình, mơ mơ màng màng nghĩ: Không biết mai tên ẻo lả kia biết chuyện, có khóc vì lo lắng cho ta không nhỉ!



Trong Cố phủ.

Cố Trường Bình đang ngồi cùng lão phu nhân, trò chuyện đôi câu hờ hững. Kể từ khi Xuân Họa rời đi, hắn thường xuyên lui tới chỗ Cát thị.

Thấy sắc mặt hắn hòa nhã, Cát thị bèn kể một chuyện xảy ra ban ngày.

Chuyện cũng đơn giản có một bà mối đến cửa, muốn làm mai cho Cố Trường Bình với một người họ Tạ ở Huệ Thành, thuộc vùng Giang Nam.

Tạ gia vốn danh tiếng lẫy lừng, cùng Vương thị xứ Lang Nha, là những nhà hiển quý vào thời Đông Tấn, từng xuất thân ra các nhân vật phong lưu như Tạ An, Tạ Huyền, Tạ Linh Vận.

Về sau, Tạ gia sa sút, phần lớn dời về Kim Lăng ẩn cư, nên mới có câu thơ truyền thế: “Chim yến trước thềm nhà Vương Tạ xưa, nay bay vào mái nhà dân thường.”

Trong đó, có một nhánh của Tạ gia không đi theo đoàn lớn đến Kim Lăng, mà chọn định cư tại vùng núi non sơn thủy hữu tình ở Huệ Châu, gần Kim Lăng.

Tạ gia vì quyền thế mà hưng, cũng vì quyền thế mà suy, cho nên nhánh này đã từ quan theo nghề y, chuyên tâm nghiên cứu y thư tổ tiên để lại, rong ruổi khắp dân gian học hỏi y thuật.

Không biết đã trải qua bao đời bao kiếp, y thuật của người họ Tạ nay đã vang danh khắp nơi. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 238: Họ Tạ ở Huệ Châu
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...