Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 228: Tính sổ món nợ cũ
1@-
Những nữ tử ấy vốn mang dáng vẻ khuê tú, giữ mình đoan chính, lại bị ép phải khuất th*n d*** người khác, vẻ không cam lòng lẫn bất lực ấy, thật khiến hắn say mê đến điên dại.
Khi hắn cưỡi trên người họ, cứ như đang giẫm đạp lên nửa triều đình và nửa giang sơn Đại Tần.
“Cố… Trường… Bình…” Tào Minh Khang nghiến răng rít từng chữ.
Giọng nói ấy như được móc ra từ tận linh hồn hắn, mạch máu trên bàn tay siết chặt nổi lên từng sợi, năm đầu ngón tay từ trắng bệch vì dồn lực chuyển thành đỏ rực như máu.
Cố Trường Bình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang run rẩy vì phẫn nộ, mỉm cười nói: “Tiên sinh, chúc ngài thượng lộ bình an.”
“Phụt...”
Một ngụm máu tươi phụt ra từ miệng Tào Minh Khang, còn Cố Trường Bình thì đã bước ra khỏi ngục, vạt áo sạch sẽ, không vướng chút máu nào.
…
Cố Trường Bình vừa ra khỏi ngục, Thịnh Vọng đã chờ sẵn trước cửa: “Cố đại nhân đi rồi sao?”
“Ừ!”
“Cố đại nhân đi thong thả!”
“Thịnh đại nhân có thể tiễn ta một đoạn không?” Cố Trường Bình bất ngờ hỏi.
Thịnh Vọng thoáng do dự, rồi mỉm cười: “Được đi vài bước cùng đại nhân, là vinh hạnh của ta.”
“Mời!”
“Mời!”
Hai bóng người sóng bước, một cao gầy, một thấp mập.
Cố Trường Bình bỗng dừng bước, nghiêng đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Vọng, nói: “Thịnh đại nhân vào Cẩm Y Vệ từ đầu năm hiệu Kiến Vũ phải không?”
“Đúng!” Thịnh Vọng không rõ y muốn nói gì, chỉ gật đầu.
“Hắn cũng vào Cẩm Y Vệ từ đầu năm hiệu Kiến Vũ.”
Thịnh Vọng kinh ngạc đến mức bước lui nửa bước.
Cố Trường Bình vỗ nhẹ lên vai hắn: “Cảm ơn Thịnh đại nhân vì đã nể mặt ông mà chiếu cố cho hậu bối như ta. Năm tới tiết Thanh Minh, khi lên mộ, xin Thịnh đại nhân giúp ta gửi lời nhắn, phiền ông … ở bên kia, chăm sóc cha ta thật tốt!”
Ánh mắt Thịnh Vọng nâng lên, chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của Cố Trường Bình. Sau một hồi trầm mặc, hắn mỉm cười: “Ta nhất định sẽ chuyển lời.”
“Vậy thì, Thịnh đại nhân tiễn đến đây thôi, tại hạ xin cáo từ.”
Cố Trường Bình mỉm cười rời đi.
Khác với lúc đến, bờ vai y lúc này buông lỏng tự nhiên, bước chân nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy y đang vui vẻ thật sự, niềm vui phát ra từ tận đáy lòng.
Vẫn còn một việc nữa!
Thịnh Vọng nghĩ, nếu mình làm xong chuyện đó, e là cũng sẽ rất vui!
Hắn xoay người, sải bước quay lại địa lao.
Đứa con nuôi bước ra đón, cười tươi hỏi: “Cha nuôi, ngài và Cố đại nhân nói gì vậy? Sao đi lâu thế?”
Thịnh Vọng liếc nhìn đứa con trai hay hóng chuyện, cười như không cười: “Canh cửa ở ngoài, trước khi ta ra, không cho bất kỳ ai vào địa lao.”
“Cha nuôi, ngài định…”
“Tính món nợ cũ với Tào đại nhân.”
Con trai nuôi: “…”
Tào gian từng đắc tội với cha nuôi sao?
…
Tào Minh Khang nôn ra một ngụm máu, vô lực dựa vào vách tường. Song sắt ngục giam leng keng mở ra, có người bước vào.
Thịnh Vọng đá văng bình rượu và chén rượu dưới đất, sắc mặt trầm xuống, bàn tay to đã chộp lấy cổ Tào Minh Khang.
Tào Minh Khang lập tức trừng trắng mắt, thở hổn hển như chó chết.
“Vừa nãy ta nghe Tào đại nhân hỏi Cố đại nhân rằng, năm xưa kẻ thoát lưới là ai? Không ngại cho ngươi chết được sáng mắt, là ta!”
Chưa dứt lời, Thịnh Vọng đã siết tay, khiến Tào Minh Khang giờ chỉ còn thở ra, không hít vào nổi.
“Ngươi nhất định không ngờ, người trong lòng của Cố Lục gia năm đó có một người bạn thân chí cốt. Hai người họ cùng nhau chạy loạn từ trong thôn ra, cùng lang bạt theo ăn mày vào kinh, một người tịnh thân làm thái giám, một người được quý nhân để mắt, vào Cẩm Y Vệ.”
Giọng Thịnh Vọng độc như rắn rít.
“Hắn và Lục gia tâm đầu ý hợp, mọi chuyện đều kể cho ta nghe. Dù ta thấy hoang đường, nhưng cũng vui thay cho huynh đệ của mình chỉ bởi vì Lục gia không coi hắn là quái vật, còn đặt hắn trong tim.”
“Nhà họ Cố tìm được hắn, đánh hắn gần chết, nhưng vẫn nể tình hắn là người trong lòng Lục gia, chừa cho hắn một mạng. Họ chỉ diễn kịch cho công chúa xem, còn sai người báo cho ta biết!”
Nói đến đây, giọng Thịnh Vọng đột nhiên lạnh băng: “Là ngươi sai người bóp cổ hắn đến chết. Trước khi đi còn đá hắn một cước, nhổ một bãi nước miếng, mắng một câu ‘con chó hoạn’.”
Mắt Tào Minh Khang lồi ra, không khí ngày càng ít, hai chân giãy giụa loạn xạ.
Bất chợt, trong không khí thoảng ra mùi tanh hôi. Thịnh Vọng nhìn xuống đ*ng q**n hắn, bỗng nhớ đến chuyện cũ.
Năm đó, Lục gia đưa hai huynh đệ bọn họ đi ngâm suối nước nóng ở Tây Sơn, ba người cùng ngồi một xe. Bộ phận kia của thái giám vốn đã mất gốc, dễ bị són tiểu, phải dùng vải bọc lại.
Sáng đó hắn ăn nhiều cháo loãng, són tiểu hơi nhiều, vải không giữ được hết, nước tiểu thấm ra ngoài, trong xe toàn mùi khai.
Hắn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nghĩ rằng mình đã làm mất mặt huynh đệ.
Đúng lúc ấy, Lục gia sai người dừng xe, kéo huynh đệ hắn xuống. Người kia ló nửa đầu vào xe, chỉ tay vào một cái bọc.
Hắn mở ra xem, là một bộ áo quần sạch sẽ, thoảng hương đàn hương dịu nhẹ.
Là áo quần của Lục gia!
“Tào đại nhân, loại người không nam không nữ như ta, ai xem chúng ta như người, chúng ta sẽ biết ơn cả đời; ai xem chúng ta như chó, chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ cắn lại một cú chí mạng.”
“Ư… ư… ư…” Tào Minh Khang giãy giụa càng lúc càng kịch liệt, ngón tay cào rách cả chiếu rách dưới người.
Thịnh Vọng đột nhiên siết mạnh tay, cười nheo mắt: “Tào đại nhân, để con chó hoạn ta đây tiễn ngươi một đoạn nhé!”
Lời vừa dứt, mắt Tào Minh Khang trợn trắng, ngừng giãy giụa, đổ vật ra đất như một đống bùn nhão.
Thịnh Vọng đứng dậy, lấy khăn tay ra lau tay thật mạnh, thuận chân đá vào người Tào Minh Khang một cú, nghiến răng mắng: “Lão tặc!”
…
Ngoài phủ Cẩm Y Vệ, Cố Trường Bình vừa lên kiệu thì bị chặn lại. Khi vén rèm kiệu lên, thì thấy là con trai nuôi của Thịnh Vọng.
“Cố đại nhân, cha nuôi bảo ta chuyển lời: Tào gian vừa treo cổ tự vẫn trong ngục rồi.”
Cố Trường Bình cụp mắt, thần sắc ẩn dưới bóng râm khó nhìn rõ.
Giữa bầu không khí chết lặng, giọng nói y vang lên: “Thay ta cảm ơn cha ngươi. Tề Lâm, khởi kiệu.”
“Vâng!”
Kiệu vừa đi được một tầm tên, thì tiếng vó ngựa từ xa rộn rã truyền đến. Tề Lâm vừa nhìn người trên ngựa, lập tức ra hiệu cho kiệu dừng lại.
“Gia, là Cố Dịch!”
Cố Dịch nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Cố Trường Bình hỏi: “Là Thập Nhị lang hồi kinh rồi sao?”
Cố Dịch ngẩn người, thầm nghĩ không lẽ gia nhà mình là thần toán chuyển thế.
“Bẩm gia, đúng vậy, đã đến cách đây bốn trăm dặm.”
“Không cần đón, về phủ xử lý việc trước.”
Cố Dịch và Tề Lâm liếc nhau, đều thấy hoảng hốt trong mắt đối phương…
Gia, là sắp ra tay rồi!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tội chết thì miễn, nhưng tội sống khó thoát.
Người nhà của tội thần, đàn ông bị lưu đày, phụ nữ thì sung làm quan kỹ.
“Ta nhớ sở thích lớn nhất trong đời của tiên sinh, là chơi đùa những nữ tử xuất thân quan gia bị sung làm kỹ nữ, đúng không?”
Khuôn mặt của Tào Minh Khang trong thoáng chốc vặn vẹo đến cực điểm.
Không sai.
Hắn đúng là thích kiểu đó.
Những nữ tử ấy vốn mang dáng vẻ khuê tú, giữ mình đoan chính, lại bị ép phải khuất th*n d*** người khác, vẻ không cam lòng lẫn bất lực ấy, thật khiến hắn say mê đến điên dại.
Khi hắn cưỡi trên người họ, cứ như đang giẫm đạp lên nửa triều đình và nửa giang sơn Đại Tần.
“Cố… Trường… Bình…” Tào Minh Khang nghiến răng rít từng chữ.
Giọng nói ấy như được móc ra từ tận linh hồn hắn, mạch máu trên bàn tay siết chặt nổi lên từng sợi, năm đầu ngón tay từ trắng bệch vì dồn lực chuyển thành đỏ rực như máu.
Cố Trường Bình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang run rẩy vì phẫn nộ, mỉm cười nói: “Tiên sinh, chúc ngài thượng lộ bình an.”
“Phụt...”
Một ngụm máu tươi phụt ra từ miệng Tào Minh Khang, còn Cố Trường Bình thì đã bước ra khỏi ngục, vạt áo sạch sẽ, không vướng chút máu nào.
…
Cố Trường Bình vừa ra khỏi ngục, Thịnh Vọng đã chờ sẵn trước cửa: “Cố đại nhân đi rồi sao?”
“Ừ!”
“Cố đại nhân đi thong thả!”
“Thịnh đại nhân có thể tiễn ta một đoạn không?” Cố Trường Bình bất ngờ hỏi.
Thịnh Vọng thoáng do dự, rồi mỉm cười: “Được đi vài bước cùng đại nhân, là vinh hạnh của ta.”
“Mời!”
“Mời!”
Hai bóng người sóng bước, một cao gầy, một thấp mập.
Cố Trường Bình bỗng dừng bước, nghiêng đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Vọng, nói: “Thịnh đại nhân vào Cẩm Y Vệ từ đầu năm hiệu Kiến Vũ phải không?”
“Đúng!” Thịnh Vọng không rõ y muốn nói gì, chỉ gật đầu.
“Hắn cũng vào Cẩm Y Vệ từ đầu năm hiệu Kiến Vũ.”
Thịnh Vọng kinh ngạc đến mức bước lui nửa bước.
Cố Trường Bình vỗ nhẹ lên vai hắn: “Cảm ơn Thịnh đại nhân vì đã nể mặt ông mà chiếu cố cho hậu bối như ta. Năm tới tiết Thanh Minh, khi lên mộ, xin Thịnh đại nhân giúp ta gửi lời nhắn, phiền ông … ở bên kia, chăm sóc cha ta thật tốt!”
Ánh mắt Thịnh Vọng nâng lên, chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của Cố Trường Bình. Sau một hồi trầm mặc, hắn mỉm cười: “Ta nhất định sẽ chuyển lời.”
“Vậy thì, Thịnh đại nhân tiễn đến đây thôi, tại hạ xin cáo từ.”
Cố Trường Bình mỉm cười rời đi.
Khác với lúc đến, bờ vai y lúc này buông lỏng tự nhiên, bước chân nhẹ nhàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy y đang vui vẻ thật sự, niềm vui phát ra từ tận đáy lòng.
Vẫn còn một việc nữa!
Thịnh Vọng nghĩ, nếu mình làm xong chuyện đó, e là cũng sẽ rất vui!
Hắn xoay người, sải bước quay lại địa lao.
Đứa con nuôi bước ra đón, cười tươi hỏi: “Cha nuôi, ngài và Cố đại nhân nói gì vậy? Sao đi lâu thế?”
Thịnh Vọng liếc nhìn đứa con trai hay hóng chuyện, cười như không cười: “Canh cửa ở ngoài, trước khi ta ra, không cho bất kỳ ai vào địa lao.”
“Cha nuôi, ngài định…”
“Tính món nợ cũ với Tào đại nhân.”
Con trai nuôi: “…”
Tào gian từng đắc tội với cha nuôi sao?
…
Tào Minh Khang nôn ra một ngụm máu, vô lực dựa vào vách tường. Song sắt ngục giam leng keng mở ra, có người bước vào.
Thịnh Vọng đá văng bình rượu và chén rượu dưới đất, sắc mặt trầm xuống, bàn tay to đã chộp lấy cổ Tào Minh Khang.
Tào Minh Khang lập tức trừng trắng mắt, thở hổn hển như chó chết.
“Vừa nãy ta nghe Tào đại nhân hỏi Cố đại nhân rằng, năm xưa kẻ thoát lưới là ai? Không ngại cho ngươi chết được sáng mắt, là ta!”
Chưa dứt lời, Thịnh Vọng đã siết tay, khiến Tào Minh Khang giờ chỉ còn thở ra, không hít vào nổi.
“Ngươi nhất định không ngờ, người trong lòng của Cố Lục gia năm đó có một người bạn thân chí cốt. Hai người họ cùng nhau chạy loạn từ trong thôn ra, cùng lang bạt theo ăn mày vào kinh, một người tịnh thân làm thái giám, một người được quý nhân để mắt, vào Cẩm Y Vệ.”
Giọng Thịnh Vọng độc như rắn rít.
“Hắn và Lục gia tâm đầu ý hợp, mọi chuyện đều kể cho ta nghe. Dù ta thấy hoang đường, nhưng cũng vui thay cho huynh đệ của mình chỉ bởi vì Lục gia không coi hắn là quái vật, còn đặt hắn trong tim.”
“Nhà họ Cố tìm được hắn, đánh hắn gần chết, nhưng vẫn nể tình hắn là người trong lòng Lục gia, chừa cho hắn một mạng. Họ chỉ diễn kịch cho công chúa xem, còn sai người báo cho ta biết!”
Nói đến đây, giọng Thịnh Vọng đột nhiên lạnh băng: “Là ngươi sai người bóp cổ hắn đến chết. Trước khi đi còn đá hắn một cước, nhổ một bãi nước miếng, mắng một câu ‘con chó hoạn’.”
Mắt Tào Minh Khang lồi ra, không khí ngày càng ít, hai chân giãy giụa loạn xạ.
Bất chợt, trong không khí thoảng ra mùi tanh hôi. Thịnh Vọng nhìn xuống đ*ng q**n hắn, bỗng nhớ đến chuyện cũ.
Năm đó, Lục gia đưa hai huynh đệ bọn họ đi ngâm suối nước nóng ở Tây Sơn, ba người cùng ngồi một xe. Bộ phận kia của thái giám vốn đã mất gốc, dễ bị són tiểu, phải dùng vải bọc lại.
Sáng đó hắn ăn nhiều cháo loãng, són tiểu hơi nhiều, vải không giữ được hết, nước tiểu thấm ra ngoài, trong xe toàn mùi khai.
Hắn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, nghĩ rằng mình đã làm mất mặt huynh đệ.
Đúng lúc ấy, Lục gia sai người dừng xe, kéo huynh đệ hắn xuống. Người kia ló nửa đầu vào xe, chỉ tay vào một cái bọc.
Hắn mở ra xem, là một bộ áo quần sạch sẽ, thoảng hương đàn hương dịu nhẹ.
Là áo quần của Lục gia!
“Tào đại nhân, loại người không nam không nữ như ta, ai xem chúng ta như người, chúng ta sẽ biết ơn cả đời; ai xem chúng ta như chó, chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ cắn lại một cú chí mạng.”
“Ư… ư… ư…” Tào Minh Khang giãy giụa càng lúc càng kịch liệt, ngón tay cào rách cả chiếu rách dưới người.
Thịnh Vọng đột nhiên siết mạnh tay, cười nheo mắt: “Tào đại nhân, để con chó hoạn ta đây tiễn ngươi một đoạn nhé!”
Lời vừa dứt, mắt Tào Minh Khang trợn trắng, ngừng giãy giụa, đổ vật ra đất như một đống bùn nhão.
Thịnh Vọng đứng dậy, lấy khăn tay ra lau tay thật mạnh, thuận chân đá vào người Tào Minh Khang một cú, nghiến răng mắng: “Lão tặc!”
…
Ngoài phủ Cẩm Y Vệ, Cố Trường Bình vừa lên kiệu thì bị chặn lại. Khi vén rèm kiệu lên, thì thấy là con trai nuôi của Thịnh Vọng.
“Cố đại nhân, cha nuôi bảo ta chuyển lời: Tào gian vừa treo cổ tự vẫn trong ngục rồi.”
Cố Trường Bình cụp mắt, thần sắc ẩn dưới bóng râm khó nhìn rõ.
Giữa bầu không khí chết lặng, giọng nói y vang lên: “Thay ta cảm ơn cha ngươi. Tề Lâm, khởi kiệu.”
“Vâng!”
Kiệu vừa đi được một tầm tên, thì tiếng vó ngựa từ xa rộn rã truyền đến. Tề Lâm vừa nhìn người trên ngựa, lập tức ra hiệu cho kiệu dừng lại.
“Gia, là Cố Dịch!”
Cố Dịch nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Cố Trường Bình hỏi: “Là Thập Nhị lang hồi kinh rồi sao?”
Cố Dịch ngẩn người, thầm nghĩ không lẽ gia nhà mình là thần toán chuyển thế.
“Bẩm gia, đúng vậy, đã đến cách đây bốn trăm dặm.”
“Không cần đón, về phủ xử lý việc trước.”
Cố Dịch và Tề Lâm liếc nhau, đều thấy hoảng hốt trong mắt đối phương…
Gia, là sắp ra tay rồi!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 228: Tính sổ món nợ cũ
10.0/10 từ 22 lượt.