Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 221: Mỗi người một vẻ
1@-
Cố nén niềm vui đang dâng trào trong lòng, nàng suýt nữa bật cười thành tiếng ha ha ha ha, tiên sinh quả thật không phát hiện thân phận của nàng, nếu không tuyệt đối chẳng nói những lời như vậy!
Khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật nay ửng đỏ, khiến lòng Cố Trường Bình cũng dịu đi vài phần, chẳng kìm được mở miệng: “Chuyện bên Tĩnh phủ chỉ có thể tạm giấu đi, người khác thì không sao, nhưng tỷ tỷ ngươi…"
"Phải giấu, nhất định phải giấu!"
Khóe môi Tĩnh Bảo cong lên thành một nụ cười, như thể gặp chuyện gì khiến nàng vui mừng khôn xiết: “Đại tỷ ta ấy mà, giấu không nổi chuyện gì trong lòng cả, như vậy mới chân thật, không dễ bị lộ sơ hở!"
"Vậy thì làm theo lời ngươi đi."
Cố Trường Bình đưa chén thuốc qua: “Uống đi."
Tĩnh Bảo cười khúc khích hai tiếng, nhận lấy rồi ừng ực mấy ngụm là cạn, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh cứ đi làm việc đi, không cần bận tâm tới ta đâu."
Ánh mắt Cố Trường Bình nghiêng nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy mày hắn hơi chau lại, trong lòng Tĩnh Bảo bỗng chột dạ.
Lúc ấy, Cố Trường Bình đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng vén rèm buông xuống: “Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong kinh ngươi không cần lo, khi vết thương khá hơn một chút, sẽ là lúc ngươi hồi kinh."
Nói rồi, hắn bước ra khỏi nội thất.
Lý Mẫn Trí đón hắn ngoài cửa, hạ giọng hỏi: “Sao không để nàng biết ngươi đã sớm nhận ra nàng là con gái?"
"Nghe câu này rối rắm thật đấy."
"Ngươi nghe không hiểu à?"
Cố Trường Bình quay đầu nhìn ánh đèn trong phòng: “Bởi vì… nàng không muốn người khác biết."
Lý Mẫn Trí: "…"
Cố Trường Bình bật cười: “Chờ nàng hồi phục, ta đoán Thập Nhị Lang sẽ trở lại. Người tự biết trong lòng là được."
Lý Mẫn Trí không khỏi kinh ngạc.
*
Nửa đêm giờ Tý.
Cố Trường Bình bước vào thư phòng, ngọn nến lập lòe ánh sáng yếu ớt.
Hắn dùng kéo tỉa bấc, rồi mở cửa sổ để hít thở chút khí lạnh.
"Bẩm gia, Tào phủ vừa đưa hai thi thể ra từ cửa sau, ném vào bãi tha ma. Thuộc hạ điều tra rồi, hai người đó là tay chân của Ngô An, từng tiếp xúc với người của Thạch Hổ và Vương Uyên."
Giọng Cố Trường Bình lạnh tanh: “Chỉ biết bịt đầu mối bằng giết người, Tào Minh Khang chẳng lẽ chỉ biết đúng chiêu này thôi sao?"
Cố Dịch nói: “Chiêu này mới không để lại hậu hoạn."
Sắc mặt Cố Trường Bình vẫn bình thản: “Còn tin gì nữa không?"
"Tiền công tử và Uông công tử tối nay mời vài quan viên Hộ bộ tiệc rượu ở Hồng Phúc Lâu; Từ công tử đã về Quốc Tử Giám; bọn họ đều đã ra tay rồi."
Cố Dịch đưa chén trà tới tay hắn, Cố Trường Bình nhận lấy, để dưới mũi ngửi.
"Cao Triều không biết dùng cách gì mà thuyết phục được bọn họ. Nếu bỏ được tính lười, hắn đúng là nhân tài để làm tướng. Còn bên Quách Trường Thành có tiến triển gì không?"
"Quách thống lĩnh phát hiện một mật đạo trong nghĩa địa nhà họ Thạch, bên trong có dấu chân hỗn loạn và vết kéo lê dài. Quách thống lĩnh đã yêu cầu Hình Bộ tới giám định lại hiện trường, sau cùng họ xác định Thạch Hổ từng giấu Văn Nhược trong mật đạo ấy."
Vừa dứt lời “choang!” một tiếng giòn vang, chén trà trong tay Cố Trường Bình vỡ nát, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
"Gia?" Cố Dịch không hiểu sao hắn lại nổi giận đến mức ấy.
"Không sao."
Cố Trường Bình rút khăn tay ra lau lòng bàn tay, gọi: “Tề Lâm!"
Tề Lâm lúc đó đang đốt hương, trải chăn đệm trong nội thất, nghe gọi thì bước ra: “Gia?"
"Chút nữa đến Tĩnh phủ xem tình hình, an ủi vài câu."
"Muộn thế này sao ạ?"
"Có vấn đề gì à?" Cố Trường Bình liếc mắt sang, ánh mắt không sắc sảo nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người ta không dám chống đỡ.
Tề Lâm theo bản năng cúi đầu: “Dạ!"
"Và từ mai trở đi, ta đóng cửa không tiếp khách."
Nói đoạn, hắn buông tay, khăn ướt rơi xuống đất, nhẹ nhàng đáp xuống.
Mưa thu lất phất suốt năm ngày không dứt, chấm dứt mùa thu vốn ngắn ngủi ở kinh thành, chỉ sau một đêm, trời đã vào đông.
Kinh thành ảm đạm.
Nhưng còn ảm đạm hơn cả là lòng người trong Lục phủ và Tĩnh phủ.
Lục Hoài Kỳ mấy ngày liền không cạo râu, cả người trở thành một ông chú u sầu phong trần;
Ngũ tiểu thư bỏ ăn bỏ uống, gầy rộc trông thấy rõ;
Lưu di nương dọn vào am nhỏ, ngày đêm chép Kinh Kim Cang, chỉ mong có kỳ tích xảy ra.
Tĩnh Nhược Tố thì ngã bệnh nằm liệt giường, Ngô phủ mời ba thái y tới chẩn đoán, nhưng tất cả đều nói: tâm bệnh phải dùng tâm dược để chữa.
Ngô Thành Cương nhìn thê tử như sắp hết sinh khí, nghĩ bụng: nếu còn không tìm thấy người, e rằng phải gửi tin cho phủ Lâm An thôi. Không biết mẹ vợ có chịu nổi cú sốc này hay không.
Bên này khốn khổ bấn loạn, bên Thạch phủ cũng chẳng dễ chịu gì.
Toàn bộ kinh thành đã bị lật tung lên, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Đại gia đâu, hắn chưa bao giờ hành xử như thế này!
Hắn hận Văn Nhược là thật, giam người vài ngày cũng là thật, nhưng ít ra bản thân cũng phải xuất hiện đi chứ? Sao năm ngày rồi mà đến cái bóng cũng không thấy?
Giữa lúc mọi người đều như ngồi trên đống lửa, lại có một người như thể được tiêm máu gà vậy, mỗi sáng sớm đều đúng giờ đến phủ Thuận Thiên gõ trống kêu oan, rồi quỳ ngay giữa công đường mà khóc lóc.
Lúc đầu còn là khóc thật, sau đó khóc khản cả giọng thì chuyển sang gào khan, đến mức khiến Phùng đại nhân mộng mị suốt đêm, đến chuyện "phòng the" với tiểu thiếp cũng... không làm nên chuyện.
Người đó là A Man.
A Man lén gieo quẻ cho Thất gia nhà nàng, quẻ hiện đại hung. Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, gieo quẻ thế nào thì sai thế ấy, A Man tin chắc lần này Thất gia nhất định dữ hóa lành, họa tận phúc sinh.
Có niềm tin vững chắc ấy, nàng mới có sức lực đi kêu oan mỗi ngày ở phủ Thuận Thiên.
Phùng Chương nhìn ra cô nương này định đánh trận tiêu hao, để sớm tiễn được vị "ôn thần" này đi, đành ngày đêm mở công đường thẩm án.
Ông ta bắt toàn bộ người thân cận của Thạch Hổ và Vương Uyên lại, thẩm vấn tra xét từng người một.
Nếu làm vậy mà vẫn không ra được chút manh mối nào, e rằng chiếc ghế phủ doãn Thuận Thiên của ông cũng đến ngày phải nhường lại cho kẻ khác.
Bên này Phùng Chương thề sống thề chết, bên kia Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh lại khí thế bừng bừng, chẳng vì điều gì khác ngoài xứng đáng với một ngàn lượng bạc mà Văn Nhược đã tặng.
Lỡ như Văn Nhược thật sự không còn, thì đây cũng là di vật cuối cùng hắn để lại!
Năm ngày qua, đêm nào họ cũng không nghỉ, hôm nay mời quan này, mai mời quan khác, rượu uống mấy chục vò, lời nói thành từng rổ.
Tiền Tam Nhất oán thán với Uông Tần Sinh: nếu cứ tiếp tục uống thế này, đừng nói Văn Nhược chết, chính hắn mới là người say chết trước.
Uông Tần Sinh hiếm hoi mà đấm cho hắn một cái: “Uống vài chén rượu mà đòi chết, nói thế có giống lời người nói không? Có xứng với Văn Nhược không?"
Tiền Tam Nhất: "..."
Cuộc sống của Từ Thanh Sơn thì hoàn toàn sụp đổ, năm ngày qua sống chẳng khác gì người chết, chỉ hơn ở chỗ còn thở.
Đêm khuya thanh vắng, hắn thường nghĩ: hay là cứ cứa cổ chết đi, xem như chết vì tình.
Nhưng nghĩ đến việc đường đường là cháu đích tôn của Định Bắc Hầu, lại vì một nam nhân mà chết theo thì thế nào cũng không dám ra tay...
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Lời ấy nói ra, ý ngoài lời lại tiết lộ trọn vẹn một thông tin: tiên sinh không biết nàng là con gái.
Có thể sao?
Thật vậy sao?
"Thế nào, nhìn vẻ mặt ngươi còn định lêu lổng nữa à?"
Sắc mặt Cố Trường Bình đột nhiên lạnh xuống: “Một tấc thời gian một tấc vàng; thiếu niên không nỗ lực, già rồi chỉ biết buồn than; tuổi trẻ chẳng trở lại, một ngày không có hai buổi sáng, cần phải biết khích lệ bản thân; tháng năm chẳng đợi người. Tĩnh Văn Nhược, mấy đạo lý lớn lao đó cần ta nhắc đi nhắc lại mấy lần nữa?"
Tĩnh Bảo cúi đầu.
Cố nén niềm vui đang dâng trào trong lòng, nàng suýt nữa bật cười thành tiếng ha ha ha ha, tiên sinh quả thật không phát hiện thân phận của nàng, nếu không tuyệt đối chẳng nói những lời như vậy!
Khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật nay ửng đỏ, khiến lòng Cố Trường Bình cũng dịu đi vài phần, chẳng kìm được mở miệng: “Chuyện bên Tĩnh phủ chỉ có thể tạm giấu đi, người khác thì không sao, nhưng tỷ tỷ ngươi…"
"Phải giấu, nhất định phải giấu!"
Khóe môi Tĩnh Bảo cong lên thành một nụ cười, như thể gặp chuyện gì khiến nàng vui mừng khôn xiết: “Đại tỷ ta ấy mà, giấu không nổi chuyện gì trong lòng cả, như vậy mới chân thật, không dễ bị lộ sơ hở!"
"Vậy thì làm theo lời ngươi đi."
Cố Trường Bình đưa chén thuốc qua: “Uống đi."
Tĩnh Bảo cười khúc khích hai tiếng, nhận lấy rồi ừng ực mấy ngụm là cạn, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh cứ đi làm việc đi, không cần bận tâm tới ta đâu."
Ánh mắt Cố Trường Bình nghiêng nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy mày hắn hơi chau lại, trong lòng Tĩnh Bảo bỗng chột dạ.
Lúc ấy, Cố Trường Bình đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng vén rèm buông xuống: “Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong kinh ngươi không cần lo, khi vết thương khá hơn một chút, sẽ là lúc ngươi hồi kinh."
Nói rồi, hắn bước ra khỏi nội thất.
Lý Mẫn Trí đón hắn ngoài cửa, hạ giọng hỏi: “Sao không để nàng biết ngươi đã sớm nhận ra nàng là con gái?"
"Nghe câu này rối rắm thật đấy."
"Ngươi nghe không hiểu à?"
Cố Trường Bình quay đầu nhìn ánh đèn trong phòng: “Bởi vì… nàng không muốn người khác biết."
Lý Mẫn Trí: "…"
Cố Trường Bình bật cười: “Chờ nàng hồi phục, ta đoán Thập Nhị Lang sẽ trở lại. Người tự biết trong lòng là được."
Lý Mẫn Trí không khỏi kinh ngạc.
*
Nửa đêm giờ Tý.
Cố Trường Bình bước vào thư phòng, ngọn nến lập lòe ánh sáng yếu ớt.
Hắn dùng kéo tỉa bấc, rồi mở cửa sổ để hít thở chút khí lạnh.
"Bẩm gia, Tào phủ vừa đưa hai thi thể ra từ cửa sau, ném vào bãi tha ma. Thuộc hạ điều tra rồi, hai người đó là tay chân của Ngô An, từng tiếp xúc với người của Thạch Hổ và Vương Uyên."
Giọng Cố Trường Bình lạnh tanh: “Chỉ biết bịt đầu mối bằng giết người, Tào Minh Khang chẳng lẽ chỉ biết đúng chiêu này thôi sao?"
Cố Dịch nói: “Chiêu này mới không để lại hậu hoạn."
Sắc mặt Cố Trường Bình vẫn bình thản: “Còn tin gì nữa không?"
"Tiền công tử và Uông công tử tối nay mời vài quan viên Hộ bộ tiệc rượu ở Hồng Phúc Lâu; Từ công tử đã về Quốc Tử Giám; bọn họ đều đã ra tay rồi."
Cố Dịch đưa chén trà tới tay hắn, Cố Trường Bình nhận lấy, để dưới mũi ngửi.
"Cao Triều không biết dùng cách gì mà thuyết phục được bọn họ. Nếu bỏ được tính lười, hắn đúng là nhân tài để làm tướng. Còn bên Quách Trường Thành có tiến triển gì không?"
"Quách thống lĩnh phát hiện một mật đạo trong nghĩa địa nhà họ Thạch, bên trong có dấu chân hỗn loạn và vết kéo lê dài. Quách thống lĩnh đã yêu cầu Hình Bộ tới giám định lại hiện trường, sau cùng họ xác định Thạch Hổ từng giấu Văn Nhược trong mật đạo ấy."
Vừa dứt lời “choang!” một tiếng giòn vang, chén trà trong tay Cố Trường Bình vỡ nát, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
"Gia?" Cố Dịch không hiểu sao hắn lại nổi giận đến mức ấy.
"Không sao."
Cố Trường Bình rút khăn tay ra lau lòng bàn tay, gọi: “Tề Lâm!"
Tề Lâm lúc đó đang đốt hương, trải chăn đệm trong nội thất, nghe gọi thì bước ra: “Gia?"
"Chút nữa đến Tĩnh phủ xem tình hình, an ủi vài câu."
"Muộn thế này sao ạ?"
"Có vấn đề gì à?" Cố Trường Bình liếc mắt sang, ánh mắt không sắc sảo nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người ta không dám chống đỡ.
Tề Lâm theo bản năng cúi đầu: “Dạ!"
"Và từ mai trở đi, ta đóng cửa không tiếp khách."
Mưa thu lất phất suốt năm ngày không dứt, chấm dứt mùa thu vốn ngắn ngủi ở kinh thành, chỉ sau một đêm, trời đã vào đông.
Kinh thành ảm đạm.
Nhưng còn ảm đạm hơn cả là lòng người trong Lục phủ và Tĩnh phủ.
Lục Hoài Kỳ mấy ngày liền không cạo râu, cả người trở thành một ông chú u sầu phong trần;
Ngũ tiểu thư bỏ ăn bỏ uống, gầy rộc trông thấy rõ;
Lưu di nương dọn vào am nhỏ, ngày đêm chép Kinh Kim Cang, chỉ mong có kỳ tích xảy ra.
Tĩnh Nhược Tố thì ngã bệnh nằm liệt giường, Ngô phủ mời ba thái y tới chẩn đoán, nhưng tất cả đều nói: tâm bệnh phải dùng tâm dược để chữa.
Ngô Thành Cương nhìn thê tử như sắp hết sinh khí, nghĩ bụng: nếu còn không tìm thấy người, e rằng phải gửi tin cho phủ Lâm An thôi. Không biết mẹ vợ có chịu nổi cú sốc này hay không.
Bên này khốn khổ bấn loạn, bên Thạch phủ cũng chẳng dễ chịu gì.
Toàn bộ kinh thành đã bị lật tung lên, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Đại gia đâu, hắn chưa bao giờ hành xử như thế này!
Hắn hận Văn Nhược là thật, giam người vài ngày cũng là thật, nhưng ít ra bản thân cũng phải xuất hiện đi chứ? Sao năm ngày rồi mà đến cái bóng cũng không thấy?
Giữa lúc mọi người đều như ngồi trên đống lửa, lại có một người như thể được tiêm máu gà vậy, mỗi sáng sớm đều đúng giờ đến phủ Thuận Thiên gõ trống kêu oan, rồi quỳ ngay giữa công đường mà khóc lóc.
Lúc đầu còn là khóc thật, sau đó khóc khản cả giọng thì chuyển sang gào khan, đến mức khiến Phùng đại nhân mộng mị suốt đêm, đến chuyện "phòng the" với tiểu thiếp cũng... không làm nên chuyện.
Người đó là A Man.
A Man lén gieo quẻ cho Thất gia nhà nàng, quẻ hiện đại hung. Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, gieo quẻ thế nào thì sai thế ấy, A Man tin chắc lần này Thất gia nhất định dữ hóa lành, họa tận phúc sinh.
Có niềm tin vững chắc ấy, nàng mới có sức lực đi kêu oan mỗi ngày ở phủ Thuận Thiên.
Phùng Chương nhìn ra cô nương này định đánh trận tiêu hao, để sớm tiễn được vị "ôn thần" này đi, đành ngày đêm mở công đường thẩm án.
Ông ta bắt toàn bộ người thân cận của Thạch Hổ và Vương Uyên lại, thẩm vấn tra xét từng người một.
Nếu làm vậy mà vẫn không ra được chút manh mối nào, e rằng chiếc ghế phủ doãn Thuận Thiên của ông cũng đến ngày phải nhường lại cho kẻ khác.
Bên này Phùng Chương thề sống thề chết, bên kia Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh lại khí thế bừng bừng, chẳng vì điều gì khác ngoài xứng đáng với một ngàn lượng bạc mà Văn Nhược đã tặng.
Lỡ như Văn Nhược thật sự không còn, thì đây cũng là di vật cuối cùng hắn để lại!
Năm ngày qua, đêm nào họ cũng không nghỉ, hôm nay mời quan này, mai mời quan khác, rượu uống mấy chục vò, lời nói thành từng rổ.
Tiền Tam Nhất oán thán với Uông Tần Sinh: nếu cứ tiếp tục uống thế này, đừng nói Văn Nhược chết, chính hắn mới là người say chết trước.
Uông Tần Sinh hiếm hoi mà đấm cho hắn một cái: “Uống vài chén rượu mà đòi chết, nói thế có giống lời người nói không? Có xứng với Văn Nhược không?"
Tiền Tam Nhất: "..."
Cuộc sống của Từ Thanh Sơn thì hoàn toàn sụp đổ, năm ngày qua sống chẳng khác gì người chết, chỉ hơn ở chỗ còn thở.
Đêm khuya thanh vắng, hắn thường nghĩ: hay là cứ cứa cổ chết đi, xem như chết vì tình.
Nhưng nghĩ đến việc đường đường là cháu đích tôn của Định Bắc Hầu, lại vì một nam nhân mà chết theo thì thế nào cũng không dám ra tay...
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 221: Mỗi người một vẻ
10.0/10 từ 22 lượt.