Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 217: Thượng thư phòng
1@-
Tuyết Thanh không nhận ra sát khí cuồn cuộn trên người chủ tử mình, mặt mếu máo nói: “Gia... chẳng phải là do Thạch Hổ yêu cầu như vậy sao?”
“Hắn bảo ngươi ăn cứt, ngươi cũng ăn chắc?”
Lục Hoài Kỳ giận đến cực điểm, xông lên đá một cước: “Nếu Tiểu Thất nhà ta có mệnh hệ gì, ta cho ngươi chôn cùng!”
Hu hu!
Tuyết Thanh hít sâu một hơi, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, đáng thương nhìn A Man, cầu xin nàng lên tiếng giúp.
A Man nước mắt sắp cạn, đâu còn tâm trí lo cho hắn, nức nở nói: “Ca... phải làm sao bây giờ?”
A Nghiễn cũng muốn tự tát mình một cái. Sớm biết thế đã không đi tìm Tiểu Thất hay Tiểu Cửu gì hết, cứ ngoan ngoãn ở cạnh gia là được.
Nếu hắn có mặt thì tuyệt đối không để gia một mình đi vào đó.
Giờ có nói gì cũng muộn rồi!
“Ca, hay để muội bói cho Thất gia một quẻ nhé?”
“Ngậm miệng!”
A Nghiễn trừng mắt quát.
A Man khóc càng to hơn, cãi lại: “Ca hung dữ gì chứ! Lỡ muội bói đúng thì sao?”
A Nghiễn tức đến sôi gan, đang định mắng tiếp thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đại cô nương từ xe ngựa bước xuống, vội vã nhấc vạt áo, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy hổ thẹn: “Đại cô nương, Thất gia… vẫn chưa tìm thấy. Tất cả là lỗi của A Nghiễn, là A Nghiễn không bảo vệ được Thất gia!”
Nói rồi hắn dập đầu liên tiếp mấy cái, trán rướm máu.
Tĩnh Nhược Tố vừa đau lòng vừa xót xa, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào: “Ngươi đứng lên đi, kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ta nghe, không được sót một chữ!”
A Man xót ca mình, chạy tới đỡ lấy Tĩnh Nhược Tố, nói: “Đại cô nương, để nô tỳ kể cho người nghe. Ca, huynh… mau đứng dậy đi!”
Tĩnh Nhược Tố quay đầu lại, A Man đón lấy ánh mắt nàng, nghiến răng nói: “Đại cô nương yên tâm, nếu Thất gia có mệnh hệ gì, A Man này tuyệt đối không sống một mình, chỉ xin người tha cho ca ta một mạng!”
A Nghiễn ngẩng phắt đầu lên, nhìn đăm đăm vào muội mình, nước mắt chảy dài.
“Các ngươi a…”
Tĩnh Nhược Tố thở dài một tiếng: “Từng người một, cứ như đang khoét tim ta vậy…”
Trước cổng Cao phủ.
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh mỗi người ôm chặt một phần cơ thể Từ Thanh Sơn người ôm chân, kẻ ôm eo cắn răng giữ chặt, không chịu buông.
Từ Thanh Sơn giận dữ gào lên: “Buông ra! Mẹ nó, buông ra hết cho ta!”
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh liếc mắt nhìn nhau, càng siết chặt hơn, một người hô: “Bình tĩnh đã! Chưa tìm được Thạch Hổ thì ngươi tính tìm ai tính sổ?”
Người kia cũng nói: “Đừng manh động! Manh động là to chuyện đấy!”
Ngực Từ Thanh Sơn đau tức, nỗi đau như bị róc da lóc xương khi nghe tin Thất gia mất tích lại trào dâng dữ dội.
Thấy hắn có vẻ dịu xuống, Tiền Tam Nhất tranh thủ nói: “Từ Thanh Sơn, giờ quan trọng nhất là phải tìm được người. Mấy chuyện khác đều là vớ vẩn!”
“Đúng vậy!” Uông Tần Sinh phụ họa.
“Tìm được người rồi, ngươi đường đường là cháu nội của Định Bắc Hầu muốn tìm ai tính sổ chẳng được!”
“Đúng!”
Tiền Tam Nhất trừng mắt: “Mẹ nó, ngươi không thể nói được câu nào khác ngoài ‘đúng’ à?”
Uông Tần Sinh ngẩn người chốc lát, trả lời tiếp: “Đúng!”
Tiền Tam Nhất tức đến mức muốn ngửa cổ chết luôn, cảm thấy mình dắt theo một tên điên lại còn thêm một thằng đần.
Đúng lúc đó, từ xa có một người hầu ăn mặc theo lối người hầu phủ công chúa chạy như bay đến, miệng la lớn: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi...”
Cả ba người đồng thời chấn động trong lòng: Ai được tìm thấy?
*
Thư phòng Tào phủ.
Tào Minh Khang vung tay, chiếc bình quý vỡ tan tành, mấy gia nhân thân cận sợ run lẩy bẩy.
Ngô An thầm thở dài trong lòng.
Không ai ngờ tên khốn Thạch Hổ lại làm ra chuyện lớn thế này. Bây giờ thì hay rồi từ thiên tử đến dân thường ai ai cũng biết Tĩnh Thất gia bị Thạch Hổ bắt cóc, giờ cả hai đều mất tích.
Tào Minh Khang liếc mắt nhìn hắn, Ngô An lập tức bước lên một bước, cung kính hỏi: “Lão gia?”
“Cố Trường Bình giờ đang ở đâu?”
“Bẩm lão gia, hắn vừa bị triệu vào cung thẩm vấn.”
“Việc này… có lần đến chúng ta không?”
Trong lòng Ngô An bất an nhưng miệng vẫn kiên quyết: “Không đâu ạ. Lời đồn do thuộc hạ truyền ra rất kín đáo, có thể nào cũng không lần tới đầu chúng ta.”
Tào Minh Khang thở phào một hơi, rồi như chợt nhớ ra: “Tìm được Cao Triều chưa?”
Ngô An lắc đầu: “Người phủ công chúa đang tìm. Ngoài hắn ra, cả Vương Uyên cũng mất tích.”
Tào Minh Khang đập mạnh xuống bàn, ấm trà trên đó nhảy lên mấy cái.
Đúng là xúi quẩy!
Ban đầu định chặt tay trái tay phải của Cố Trường Bình, kết quả thì sao… đúng là hai tên ngu ngốc, đứa nào cũng ngu như nhau!
“Lão gia! Lão gia!”
Một thị vệ vội vàng xông vào: “Cao công tử và Vương công tử đã được tìm thấy rồi!”
Tào Minh Khang: “Tìm thấy ở đâu?”
Thị vệ nhìn sắc mặt chủ tử, dè dặt trả lời: “Ở Liễu Anh Phường.”
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Tào Minh Khang.
Trong kinh thành có tên “các” và “phường” đều là nơi kỹ viện thanh lâu, nhưng phân chia đẳng cấp rõ ràng. Tầm Hương Các là nơi thanh nhã nhất, còn Liễu Anh Phường là nơi thấp kém nhất, kỹ nữ ở đó toàn là gái đứng đường, hai lượng bạc là có thể vui vẻ cả đêm.
Vì rẻ nên phần lớn họ đều mắc bệnh, đàn ông có hơi tiền đều chẳng thèm đến.
“Cao Triều bị gái ở Liễu Anh Phường làm nhục à?”
“Không phải Cao Triều, là… là Vương Uyên!”
Vừa dứt lời, lại có người từ ngoài bước vào thông báo: “Lão gia! Có chỉ từ trong cung, mời lão gia lập tức vào cung diện thánh!”
Tào Minh Khang loạng choạng người, sắc mặt đại biến.
*
Trước cửa hoàng cung.
Cố Trường Bình đi đến cổng cung, Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành đứng trong cửa, giơ lệnh bài, thấy hắn tới thì ném sang.
Cố Trường Bình nhận lấy, đưa cho cấm vệ hai bên xem, rồi bước qua cửa tiến vào hoàng cung.
Hai người một trước một sau đi vào, suốt đường không nói một lời. Đến trước cửa Thượng thư phòng, Quách Trường Thành nhường lối, ra hiệu mời vào.
Cố Trường Bình hít sâu một hơi, lưng thẳng tắp bước vào.
Bên trong Thượng thư phòng, có ba người đang quỳ gối: Tuyên Bình Hầu, Thạch Thượng Thư và Phùng Chương.
Cố Trường Bình tiến lên hành đại lễ. Tân đế Lý Tòng Hậu không cho đứng dậy, đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Nghe nói Cố đại nhân đêm qua đã rời thành?”
“Tâu Hoàng thượng, đêm qua thần đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì A Nghiễn, người bên cạnh Tĩnh Thất gia bất ngờ tìm đến, nói rằng con trai trưởng của Thạch Thượng Thư là Thạch Hổ đã bắt Lục Hoài Kỳ, con trai đích của Tuyên Bình Hầu, yêu cầu Thất gia một mình ra ngoài thành chuộc người.”
“A Nghiễn sợ chủ tử gặp chuyện nên đến phủ công chúa cầu cứu trước. Không ngờ Cao Triều không có ở đó, bất đắc dĩ mới tìm đến phủ thần. Tĩnh Văn Nhược là học trò của thần, lại đoạt giải nhì trong khoa thi mùa thu vừa rồi.”
Cố Trường Bình cúi rạp đầu, trán chạm đất: “Thần đang trong thời gian bị cấm túc, lại tự ý ra ngoài, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Lý Tòng Hậu khoát tay: “Việc gấp như vậy, miễn tội. Ngươi nói tiếp đi.”
Cố Trường Bình ngẩng đầu: “Thần dẫn người ra khỏi thành, đến thẳng nghĩa trang họ Thạch. Khi đến nơi, Thất gia đã một mình vào trong. Thần lo y gặp nguy hiểm nên cũng dẫn người vào theo.”
“Bên trong thế nào?”
“Thần thấy Lục Hoài Kỳ hôn mê trên tảng đá, còn Tĩnh Văn Nhược và Thạch Hổ thì biến mất. Thần lập tức cho người lục soát kỹ càng xung quanh mấy lần mà vẫn không thấy gì, đành phải quay về kinh. Hoàng thượng, sự tình là như vậy.”
Cố Trường Bình ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Về tới kinh, thần vẫn lo lắng nên sáng sớm đã đến phủ Tuyên Bình Hầu báo tin.”
“Hoàng thượng, người nghe thấy rồi đó, cháu ta đúng thật là bị Thạch Hổ bắt đi! Hoàng thượng ơi, người nhất định phải làm chủ cho thần...!”
Tuyên Bình Hầu gào khóc bi thương.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Trong trang viện, Tĩnh Bảo nằm lả đi trên giường, nửa sống nửa chết, lắng nghe tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.
Ở kinh thành, Lục Hoài Kỳ hồn bay phách lạc bước vào Tĩnh phủ, chân vấp phải ngưỡng cửa, nếu không nhờ Tuyết Thanh nhanh tay đỡ lấy thì suýt nữa đã ngã lăn ra đất.
Lục Hoài Kỳ lập tức hất Tuyết Thanh ra, định bước tiếp nhưng hai chân nặng như đeo chì, bèn ngồi phịch luôn xuống ngưỡng cửa, hai tay ôm mặt.
Nếu người bị Thạch Hổ bắt là hắn thì cũng thôi đi, da dày thịt béo, nhiều lắm thì chịu chút khổ x*c th*t. Nhưng lại là Tiểu Thất!
Tiểu Thất là con gái kia mà!
Tay yếu chân mềm, rơi vào tay tên súc sinh Thạch Hổ, dù có giữ được mạng thì danh tiết cũng...
Nghĩ đến đây, Lục Hoài Kỳ vung tay tự tát cho mình một cái, quay sang giận dữ hét vào mặt Tuyết Thanh: “Đang yên đang lành sao ngươi lại đi cầu xin hắn ta? Không biết báo quan à? Không biết tìm Hầu gia à?”
Tuyết Thanh không nhận ra sát khí cuồn cuộn trên người chủ tử mình, mặt mếu máo nói: “Gia... chẳng phải là do Thạch Hổ yêu cầu như vậy sao?”
“Hắn bảo ngươi ăn cứt, ngươi cũng ăn chắc?”
Lục Hoài Kỳ giận đến cực điểm, xông lên đá một cước: “Nếu Tiểu Thất nhà ta có mệnh hệ gì, ta cho ngươi chôn cùng!”
Hu hu!
Tuyết Thanh hít sâu một hơi, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, đáng thương nhìn A Man, cầu xin nàng lên tiếng giúp.
A Man nước mắt sắp cạn, đâu còn tâm trí lo cho hắn, nức nở nói: “Ca... phải làm sao bây giờ?”
A Nghiễn cũng muốn tự tát mình một cái. Sớm biết thế đã không đi tìm Tiểu Thất hay Tiểu Cửu gì hết, cứ ngoan ngoãn ở cạnh gia là được.
Nếu hắn có mặt thì tuyệt đối không để gia một mình đi vào đó.
Giờ có nói gì cũng muộn rồi!
“Ca, hay để muội bói cho Thất gia một quẻ nhé?”
“Ngậm miệng!”
A Nghiễn trừng mắt quát.
A Man khóc càng to hơn, cãi lại: “Ca hung dữ gì chứ! Lỡ muội bói đúng thì sao?”
A Nghiễn tức đến sôi gan, đang định mắng tiếp thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đại cô nương từ xe ngựa bước xuống, vội vã nhấc vạt áo, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy hổ thẹn: “Đại cô nương, Thất gia… vẫn chưa tìm thấy. Tất cả là lỗi của A Nghiễn, là A Nghiễn không bảo vệ được Thất gia!”
Nói rồi hắn dập đầu liên tiếp mấy cái, trán rướm máu.
Tĩnh Nhược Tố vừa đau lòng vừa xót xa, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào: “Ngươi đứng lên đi, kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ta nghe, không được sót một chữ!”
A Man xót ca mình, chạy tới đỡ lấy Tĩnh Nhược Tố, nói: “Đại cô nương, để nô tỳ kể cho người nghe. Ca, huynh… mau đứng dậy đi!”
Tĩnh Nhược Tố quay đầu lại, A Man đón lấy ánh mắt nàng, nghiến răng nói: “Đại cô nương yên tâm, nếu Thất gia có mệnh hệ gì, A Man này tuyệt đối không sống một mình, chỉ xin người tha cho ca ta một mạng!”
A Nghiễn ngẩng phắt đầu lên, nhìn đăm đăm vào muội mình, nước mắt chảy dài.
“Các ngươi a…”
Tĩnh Nhược Tố thở dài một tiếng: “Từng người một, cứ như đang khoét tim ta vậy…”
Trước cổng Cao phủ.
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh mỗi người ôm chặt một phần cơ thể Từ Thanh Sơn người ôm chân, kẻ ôm eo cắn răng giữ chặt, không chịu buông.
Từ Thanh Sơn giận dữ gào lên: “Buông ra! Mẹ nó, buông ra hết cho ta!”
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh liếc mắt nhìn nhau, càng siết chặt hơn, một người hô: “Bình tĩnh đã! Chưa tìm được Thạch Hổ thì ngươi tính tìm ai tính sổ?”
Người kia cũng nói: “Đừng manh động! Manh động là to chuyện đấy!”
Ngực Từ Thanh Sơn đau tức, nỗi đau như bị róc da lóc xương khi nghe tin Thất gia mất tích lại trào dâng dữ dội.
Thấy hắn có vẻ dịu xuống, Tiền Tam Nhất tranh thủ nói: “Từ Thanh Sơn, giờ quan trọng nhất là phải tìm được người. Mấy chuyện khác đều là vớ vẩn!”
“Đúng vậy!” Uông Tần Sinh phụ họa.
“Tìm được người rồi, ngươi đường đường là cháu nội của Định Bắc Hầu muốn tìm ai tính sổ chẳng được!”
“Đúng!”
Tiền Tam Nhất trừng mắt: “Mẹ nó, ngươi không thể nói được câu nào khác ngoài ‘đúng’ à?”
Uông Tần Sinh ngẩn người chốc lát, trả lời tiếp: “Đúng!”
Tiền Tam Nhất tức đến mức muốn ngửa cổ chết luôn, cảm thấy mình dắt theo một tên điên lại còn thêm một thằng đần.
Đúng lúc đó, từ xa có một người hầu ăn mặc theo lối người hầu phủ công chúa chạy như bay đến, miệng la lớn: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi...”
Cả ba người đồng thời chấn động trong lòng: Ai được tìm thấy?
*
Thư phòng Tào phủ.
Tào Minh Khang vung tay, chiếc bình quý vỡ tan tành, mấy gia nhân thân cận sợ run lẩy bẩy.
Ngô An thầm thở dài trong lòng.
Không ai ngờ tên khốn Thạch Hổ lại làm ra chuyện lớn thế này. Bây giờ thì hay rồi từ thiên tử đến dân thường ai ai cũng biết Tĩnh Thất gia bị Thạch Hổ bắt cóc, giờ cả hai đều mất tích.
Tào Minh Khang liếc mắt nhìn hắn, Ngô An lập tức bước lên một bước, cung kính hỏi: “Lão gia?”
“Cố Trường Bình giờ đang ở đâu?”
“Bẩm lão gia, hắn vừa bị triệu vào cung thẩm vấn.”
“Việc này… có lần đến chúng ta không?”
Trong lòng Ngô An bất an nhưng miệng vẫn kiên quyết: “Không đâu ạ. Lời đồn do thuộc hạ truyền ra rất kín đáo, có thể nào cũng không lần tới đầu chúng ta.”
Ngô An lắc đầu: “Người phủ công chúa đang tìm. Ngoài hắn ra, cả Vương Uyên cũng mất tích.”
Tào Minh Khang đập mạnh xuống bàn, ấm trà trên đó nhảy lên mấy cái.
Đúng là xúi quẩy!
Ban đầu định chặt tay trái tay phải của Cố Trường Bình, kết quả thì sao… đúng là hai tên ngu ngốc, đứa nào cũng ngu như nhau!
“Lão gia! Lão gia!”
Một thị vệ vội vàng xông vào: “Cao công tử và Vương công tử đã được tìm thấy rồi!”
Tào Minh Khang: “Tìm thấy ở đâu?”
Thị vệ nhìn sắc mặt chủ tử, dè dặt trả lời: “Ở Liễu Anh Phường.”
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Tào Minh Khang.
Trong kinh thành có tên “các” và “phường” đều là nơi kỹ viện thanh lâu, nhưng phân chia đẳng cấp rõ ràng. Tầm Hương Các là nơi thanh nhã nhất, còn Liễu Anh Phường là nơi thấp kém nhất, kỹ nữ ở đó toàn là gái đứng đường, hai lượng bạc là có thể vui vẻ cả đêm.
Vì rẻ nên phần lớn họ đều mắc bệnh, đàn ông có hơi tiền đều chẳng thèm đến.
“Cao Triều bị gái ở Liễu Anh Phường làm nhục à?”
“Không phải Cao Triều, là… là Vương Uyên!”
Vừa dứt lời, lại có người từ ngoài bước vào thông báo: “Lão gia! Có chỉ từ trong cung, mời lão gia lập tức vào cung diện thánh!”
Tào Minh Khang loạng choạng người, sắc mặt đại biến.
*
Trước cửa hoàng cung.
Cố Trường Bình đi đến cổng cung, Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành đứng trong cửa, giơ lệnh bài, thấy hắn tới thì ném sang.
Cố Trường Bình nhận lấy, đưa cho cấm vệ hai bên xem, rồi bước qua cửa tiến vào hoàng cung.
Hai người một trước một sau đi vào, suốt đường không nói một lời. Đến trước cửa Thượng thư phòng, Quách Trường Thành nhường lối, ra hiệu mời vào.
Cố Trường Bình hít sâu một hơi, lưng thẳng tắp bước vào.
Bên trong Thượng thư phòng, có ba người đang quỳ gối: Tuyên Bình Hầu, Thạch Thượng Thư và Phùng Chương.
Cố Trường Bình tiến lên hành đại lễ. Tân đế Lý Tòng Hậu không cho đứng dậy, đánh giá hắn một lượt rồi hỏi: “Nghe nói Cố đại nhân đêm qua đã rời thành?”
“Tâu Hoàng thượng, đêm qua thần đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì A Nghiễn, người bên cạnh Tĩnh Thất gia bất ngờ tìm đến, nói rằng con trai trưởng của Thạch Thượng Thư là Thạch Hổ đã bắt Lục Hoài Kỳ, con trai đích của Tuyên Bình Hầu, yêu cầu Thất gia một mình ra ngoài thành chuộc người.”
“A Nghiễn sợ chủ tử gặp chuyện nên đến phủ công chúa cầu cứu trước. Không ngờ Cao Triều không có ở đó, bất đắc dĩ mới tìm đến phủ thần. Tĩnh Văn Nhược là học trò của thần, lại đoạt giải nhì trong khoa thi mùa thu vừa rồi.”
Cố Trường Bình cúi rạp đầu, trán chạm đất: “Thần đang trong thời gian bị cấm túc, lại tự ý ra ngoài, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Lý Tòng Hậu khoát tay: “Việc gấp như vậy, miễn tội. Ngươi nói tiếp đi.”
Cố Trường Bình ngẩng đầu: “Thần dẫn người ra khỏi thành, đến thẳng nghĩa trang họ Thạch. Khi đến nơi, Thất gia đã một mình vào trong. Thần lo y gặp nguy hiểm nên cũng dẫn người vào theo.”
“Bên trong thế nào?”
“Thần thấy Lục Hoài Kỳ hôn mê trên tảng đá, còn Tĩnh Văn Nhược và Thạch Hổ thì biến mất. Thần lập tức cho người lục soát kỹ càng xung quanh mấy lần mà vẫn không thấy gì, đành phải quay về kinh. Hoàng thượng, sự tình là như vậy.”
Cố Trường Bình ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Về tới kinh, thần vẫn lo lắng nên sáng sớm đã đến phủ Tuyên Bình Hầu báo tin.”
“Hoàng thượng, người nghe thấy rồi đó, cháu ta đúng thật là bị Thạch Hổ bắt đi! Hoàng thượng ơi, người nhất định phải làm chủ cho thần...!”
Tuyên Bình Hầu gào khóc bi thương.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 217: Thượng thư phòng
10.0/10 từ 22 lượt.