Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 215: Lý Mẫn Trí

1@-

 
Ngày hôm đó, cả thành Tứ Cửu rối loạn đến mức bốn chữ “gà bay chó sủa” cũng không đủ để hình dung.

Thạch Thượng thư bị Tuyên Bình hầu đập vỡ đầu. Bọn hạ nhân thấy chủ nhân đã động tay động chân thì lập tức nhào vào đánh nhau.

Chốc lát, kẻ vung côn, người rút dao, cuối cùng ngay cả chổi quét nhà cũng được đem ra tham chiến.

Trận hỗn chiến kéo dài đến nửa tuần trà, nếu không nhờ người của Hình bộ nghe tin chạy đến thì e rằng đã có người mất mạng.

Tuyên Bình hầu ôm cái mũi đầy máu, chửi thẳng Thạch thượng thư một câu “lão tặc già khốn kiếp” rồi quay người vào cung cáo trạng.

Thạch thượng thư đâu dám không theo.


Ông vừa cho tâm phúc đi tìm Thạch Hổ, vừa bảo lang trung băng bó cái đầu bị nứt, một lớp vải trắng dày cộp quấn lên. Ngay cả triều phục cũng chẳng kịp thay, cứ thế mặc bộ áo quần dính máu mà vào cung.

...

Phía bên phủ Thuận Thiên, tình hình còn loạn đến mức khó tin.

Lục Hoài Kỳ túm cổ áo Phùng Chương, trông như muốn ăn thịt người, ép hắn phải điều binh đi tìm người.

A Man đứng bên vừa gào khóc om sòm, như thể muốn dìm chết cả Kim Sơn trong nước mắt, vừa khóc vừa gào: “Khổ thân Thất gia của ta, nếu người mà có mệnh hệ gì, nô tỳ cũng không sống nổi, nô tỳ sẽ đập đầu vào con sư tử đá trước phủ Thuận Thiên này, biến thành lệ quỷ ám lấy lũ khốn kiếp hại người!”

Phùng Chương tức đến suýt ngất.

Thất gia nhà ngươi mất tích thì liên quan gì đến phủ Thuận Thiên ta? Con nha đầu này chạy đến đây đòi tự sát, hóa ra xem hắn là thủ phạm hại Thất gia nhà ngươi à?

Thật oan uổng quá đi mất!

Phùng Chương vừa định nổi giận, khóe mắt chợt quét qua hai chi tiết: một là nắm đấm siết chặt đến trắng bệch của Lục Hoài Kỳ, hai là nước mắt đầm đìa như chuỗi hạt của A Man, lại nghĩ đến thiếu niên tuấn tú kia, lòng chợt mềm lại.

Thôi thôi thôi!

Người mất tích, vừa là giám sinh Quốc Tử Giám, vừa là quan viên Hình bộ, sau lưng ai cũng có thế lực, đụng vào ai cũng rước họa. Việc này chi bằng để Hoàng thượng đích thân điều tra.

Phùng Chương một mặt ra lệnh cho nha dịch lục soát toàn thành, mặt khác chỉnh trang áo quần, quyết định vào cung bệ kiến.

...

Lúc này, Quốc Tử Giám cũng nháo nhào cả lên.

Kẻ làm loạn là Từ Thanh Sơn.

Hắn vừa nghe tin Thất gia bị Thạch Hổ bắt đi, lập tức lật bàn đứng phắt dậy giữa bao ánh mắt của thầy trò trong giảng đường, tức giận rời đi.

Hắn vừa đi, Tiền Tam Nhất sao có thể ngồi yên, vội vàng chạy theo.

Uông Tần Sinh do dự hồi lâu, cuối cùng giữa việc tuân thủ kỷ luật và mạng sống bạn bè, hắn chọn điều sau, cũng bỏ học chạy theo.

Làm phu tử tức đến suýt ngất xỉu.

Đám học trò khốn kiếp này, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, còn ai coi trọng đạo lý tôn sư trọng đạo nữa không?

Ba người trèo tường trốn khỏi Quốc Tử Giám, bàn bạc một hồi, rồi phóng thẳng đến phủ Trưởng công chúa.

Cao mỹ nhân quyền thế ngập trời, nhờ hắn ra mặt đối phó lão già họ Thạch thì chắc chắn ổn thỏa!

Ai ngờ đến nơi hỏi mới biết, Cao mỹ nhân tối qua rời phủ đến giờ vẫn chưa quay về.

Lại hỏi đi đâu thì không ai rõ, chỉ biết đêm qua nhận được tin gì đó, bèn vội vàng dẫn Tiểu Thất, Tiểu Cửu rời đi.

Ba người hoàn toàn sững sờ.

Cao mỹ nhân cũng mất tích? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Gió giông kéo đến đầy trời, ba người cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên!

Trong phủ, Trưởng công chúa nghe tin con trai cưng mất tích, nhất thời thở không ra hơi, ngất xỉu tại chỗ.

Tổng quản trong phủ vội mời thái y, phò mã gia đích thân dẫn thị vệ phủ công chúa đi khắp thành tìm con.

Tiền Tam Nhất liếc nhìn Từ Thanh Sơn hồn bay phách lạc, lại liếc sang Uông Tần Sinh thần hồn nát thần tính, lập tức quyết đoán nói: “Chúng ta phải giữ bình tĩnh, tìm hiểu rõ ngọn ngành trước đã!”

Hai người còn lại sững sờ nhìn hắn.

Tiền Tam Nhất ưỡn ngực nói: “Từ Thanh Sơn, ngươi đến Tĩnh phủ; Uông Tần Sinh, ngươi đến Hầu phủ.”

“Hả, còn ngươi thì sao?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Ta đến chỗ tiên sinh. Xong việc, chúng ta hội họp tại Cao gia!”

“Được!”

Ba người chia nhau hành động. Tiền Tam Nhất đến Cố phủ, vừa nói muốn gặp Cố Trường Bình thì đã bị Tề Lâm cản lại.

“Gia đêm qua bận rộn suốt đêm, vừa mới chợp mắt, nếu công tử muốn hỏi chuyện Tĩnh Thất gia, tiểu nhân có thể kể cho nghe.”

Tiền Tam Nhất sửng sốt.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Cố phủ?

Tề Lâm lập tức thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Tiền Tam Nhất nghe xong, phản ứng đầu tiên là: toang rồi, Từ Thanh Sơn phát điên mất.

Phản ứng thứ hai: tên Thạch Hổ này cũng gan trời thật!

...

Buổi chiều, mặt trời trốn sau mây, trời bắt đầu tối sầm lại.

Trang viên suối nước nóng vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Cố Dịch đứng ngoài nhà, thần sắc như tượng đá.

Trong phòng, người lẽ ra đang nghỉ ngơi ở Cố phủ, Cố Trường Bình, lúc này lại đang ngồi đối diện với Lý Mẫn Trí bên chiếc bàn thấp, cả hai khoanh chân, bên cạnh lò đất nhỏ đang lục cục đun nước.

“Ngươi ấy thế nào rồi?”

“Khớp vai phải bị trật, còn lại đều là vết thương ngoài da. Trán bị rạch một đường khá sâu, nhưng dưỡng thương khoảng một tháng là lại tung tăng như thường.”

“Đa tạ!”

Lý Mẫn Trí cau mày: “Chuyện này làm rùm beng lên, hai cái xác lại nằm trong trang của ta, phải xử lý hậu sự thế nào đây?”

Cố Trường Bình nâng chén trà lên môi, nhấp một ngụm: “Ngươi có tin ta không?”

Lý Mẫn Trí không ngờ hắn lại hỏi vậy, sững người.

Nàng một thân một mình đến Đại Tần, vương gia quanh năm chinh chiến nơi xa, người âm thầm bảo hộ nàng là Cố Trường Bình.

Người này, nàng tin, nhưng...

“Nếu ngươi tin ta, hãy làm theo sắp xếp của ta. Ta đảm bảo mọi chuyện sẽ không dính líu đến ngươi.”

Lý Mẫn Trí im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Trường Bình, rốt cuộc ngươi đang làm gì? Có thể nói rõ cho ta không?”

“Biết càng ít, càng có lợi với nương nương.”

Cố Trường Bình mỉm cười, nơi khóe mắt có vài nếp nhăn kéo lên: “À, mộ tổ nhà họ Lý, hình như gần nhà họ Thạch đúng không?”

Lý Mẫn Trí siết chặt ngón tay.

Năm đó nhà họ Lý gặp biến, bị ném xác nơi hoang dã, đến mộ phần cũng không có. Những năm qua nàng ở Đại Tần, vì giải nỗi nhớ, đành dựng một nấm mộ giả.

Ban ngày không dám đi, chỉ đợi đến đêm khuya thanh vắng mới lén lút thắp hương khấn vái.

“Cũng trùng hợp thật, nơi đó lại nằm ngay cạnh nhà họ Thạch, là mảnh đất phong thủy tốt nhất trong kinh thành.”

“Viết thư cho Thập Nhị lang, phái người cưỡi ngựa tốc hành đưa tới, nói rằng đêm qua người ra viếng mộ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, bèn sai thị vệ đến xem. Thị vệ thấy người kia đang giết người, nên mới động thủ. Trong lúc hỗn loạn, tối tăm không thấy gì, bèn vô tình g**t ch*t hai người nhà họ Thạch, cứu được một người.”

Cố Trường Bình thong thả nói: “Vì quá sợ hãi, người là nữ nhân lại chẳng biết làm sao, đành đem thi thể và người bị thương giấu trong trang, đợi vương gia xử lý. Ghi rõ ngày hôm qua.”

“Ngươi định để Thập Nhị lang hồi kinh sao?” Lý Mẫn Trí thất kinh.

Cố Trường Bình lắc đầu, nhìn nàng: “Ta muốn để hoàng đế tin! Chỉ khi hoàng đế tin, vở kịch lớn này mới có thể bắt đầu.”

Nói xong, hắn lấy một xấp ngân phiếu từ tay áo ra, đẩy sát bàn qua.

“Coi như phí bịt miệng à, Trường Bình?” Lý Mẫn Trí mỉm cười.

Cố Trường Bình im lặng uống trà, một lúc sau mới gật đầu.

“Trường Bình, ta vẫn nói câu ấy, hãy cho ta một lời giải thích rõ ràng!” Lý Mẫn Trí ánh mắt sắc bén như điện.

Cố Trường Bình thấy nàng kiên quyết, đành thở dài: “Vì Tào Minh Khang.”

“Tào Minh Khang?”

“Phải. Họa diệt nhà họ Cố, là do hắn gây ra. Mối thù sâu nặng hai mươi hai năm, ta chưa từng quên một khắc nào! Nương nương, ta tin người cũng đồng cảm như ta.”

Lý Mẫn Trí chợt nghẹn thở. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 215: Lý Mẫn Trí
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...