Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 213: Thạch Hổ chết
1@-
Chỗ dựa của họ không còn nữa, sau này phải làm sao đây!
Hàng ngàn ý nghĩ dồn dập ùa tới, Tĩnh Bảo cứ tưởng thời gian kéo dài rất lâu, nhưng thật ra chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã lặng lẽ ngã xuống đất.
Tĩnh Bảo không hề biết, ngay khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại, Cố Trường Bình đã kịp cầm kiếm chạy tới, sắc mặt lạnh lẽo dị thường.
Vừa nhìn thấy hắn, Thạch Hổ lập tức cười nhạt: “Ồ, Tế tửu đại nhân, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy tới đây dạy học sao?"
Cố Trường Bình trả lời: “Thạch công tử cũng đêm hôm không ngủ, tới đây trò chuyện với ma à?"
Thạch Hổ cười như không cười: “Đúng thật, bị đại nhân đoán trúng rồi, ta đến tìm ma trò chuyện đây, lại còn là ma nữ đấy. Đại nhân có muốn biết nữ quỷ đó là ai không?"
"Muốn biết!"
"Chính là Tĩnh Thất, giám sinh Quốc Tử Giám, đứng thứ hai trong kỳ thi mùa thu."
Ánh mắt Thạch Hổ hung ác: “Ta muốn mời đại nhân giải thích một chút, một nữ tử làm cách nào trà trộn vào Quốc Tử Giám?"
"Muốn biết à?"
"Muốn!"
"Được, để ta tiến lại gần mà nói cho ngươi nghe!"
Cố Trường Bình vén áo bước tới, lúc sượt qua Thạch Hổ lập tức ra tay. Dao mỏng giấu trong tay áo trượt vào lòng bàn tay, lưỡi dao lạnh lẽo như gió âm phủ vạch thẳng tới yết hầu Thạch Hổ.
Thạch Hổ lập tức lùi bước, miễn cưỡng tránh được.
Bên cạnh, Cam Tử trợn mắt hoảng sợ.
Khắp thành Tứ Cửu, ai cũng nói tế tửu Quốc Tử Giám Cố Trường Bình là người nho nhã, điềm đạm, thư sinh tay trói gà không chặt. Nhưng chẳng ngờ, hắn lại lạnh lùng tàn nhẫn đến mức như một sát thủ.
Không sai, chính là sát thủ.
Trên người người này có sát khí, và kẻ hắn muốn giết là đại gia nhà hắn còn có cả hắn.
“Phập!” một tiếng.
Lưỡi dao c*m v** thịt.
Cam Tử chỉ cảm thấy có thứ gì đó bắn vào mặt mình, lập tức gào lên một tiếng thê thảm: “Đại gia…!"
Tiếng chưa dứt đã ngắt ngang.
Cam Tử không thể tin được nhìn máu đang tuôn từ ngực mình, rên một tiếng, rồi ngã gục xuống đất.
Cố Trường Bình quay người lại, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, chảy dài xuống má: “Thạch công tử, chúng ta tán gẫu chút nhé!"
Thạch Hổ hoảng loạn lùi về sau, thở hổn hển: “Cố Trường Bình, ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi là ai?" Cố Trường Bình tiến lại, trong mắt ngập sát khí sâu thẳm: “Một con ma mới mà thôi."
"Ngươi…" Thạch Hổ sợ đến không nói nên lời, chỉ th* d*c như ống bễ.
"Ngươi sắp chết rồi!"
Cố Trường Bình cúi người, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Trước khi chết, nói cho ngươi bí mật cái chết của đệ đệ Thạch Thuấn ngươi, không phải tai nạn, mà là bị người ta hại."
Mắt Thạch Hổ trợn tròn như muốn nứt ra, gần như không nói nổi lời nào, chỉ rít ra vài chữ đứt đoạn: “Ai… giết…?"
"Là ta!"
Tay Cố Trường Bình vung dao chém xuống, Thạch Hổ nghe thấy câu cuối cùng của đời mình...
"Lẽ ra nên tha cho ngươi một mạng, tiếc rằng… ngươi đã biết bí mật của nàng."
Mắt Thạch Hổ mở trừng trừng, miệng há hốc, đầu chầm chậm nghiêng sang một bên.
Cố Trường Bình vứt dao, bước đến bên Tĩnh Bảo, ngồi xuống, vén mái tóc dài của nàng ra.
"Tĩnh Văn Nhược, Tĩnh Văn Nhược?"
Giọng hắn run nhẹ ở cuối câu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh vững vàng, nhưng vẫn bị dáng vẻ thảm thương của Tĩnh Bảo làm cho kinh sợ.
Lửa giận cuồn cuộn trào lên trong tim, Cố Trường Bình nhắm mắt lại rồi mở ra, bế nàng lên bằng cả hai tay, lao nhanh ra khỏi nghĩa địa, tung người lên ngựa…
Mọi động tác lập tức mạch như nước chảy mây trôi!
Tĩnh Bảo hôn mê, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng.
"Cố gắng lên, Tĩnh Văn Nhược, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện đâu!"
Cố Trường Bình thầm nhủ trong lòng.
…
“Cốc, cốc, cốc!”
Sau vài tiếng, cánh cửa gỗ kêu “két” một tiếng mở ra một khe, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông.
"Ai đó?"
"Đi gọi chủ tử của ngươi ra, nói ta có việc gấp tìm bà!"
Cố Trường Bình đá tung cửa, người đàn ông thấy là hắn thì hoảng hốt bỏ chạy.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại hấp tấp chạy tới, phía sau theo một mỹ nhân yêu kiều rạng rỡ, chính là Lý Mẫn Trí.
"Giúp ta cứu một người!" Cố Trường Bình nói gấp.
Lý Mẫn Trí bước lại gần xem, che miệng thốt lên một tiếng run rẩy: “Sao lại bị đánh thành thế này? Mau theo ta!"
Hai người bước nhanh vào nội viện, rẽ phải vào chính đường.
Cố Trường Bình đặt người nằm lên giường, Lý Mẫn Trí định vén áo Tĩnh Bảo lên thì bị hắn ngăn lại.
"Ngươi cứ chữa trị trước, ta đi rồi sẽ quay lại."
"Ngươi đi đâu?"
"Lo hậu sự, cho ta mượn hai người đáng tin."
"Người của ta đều đáng tin, tự ngươi chọn đi."
"Hai người là đủ rồi!"
"Ê, chờ đã, ngươi bỏ một nam nhân ở chỗ ta, lỡ mà…"
"Là nữ đó!"
Cố Trường Bình không quay đầu lại, lao vút khỏi nội thất.
"Nữ?" Lý Mẫn Trí nhíu đôi mày xinh đẹp, ngạc nhiên “chậc” một tiếng. Sao lại là nữ được chứ, rõ ràng ăn mặc như nam nhân.
Nàng nhẹ tay tháo áo quần ra, thấy lớp vải trắng dày quấn bên trong thì lập tức hiểu ra.
Bất ngờ, một bàn tay yếu ớt vươn lên, không có sức lực, nắm lấy.
"Đừng… chạm vào ta!"
Tĩnh Bảo thều thào bốn chữ, tay lại rũ xuống.
Lý Mẫn Trí vừa tức vừa buồn cười: “Nếu ngươi thật sự là nam nhân, ta còn chẳng thèm đụng vào ngươi đâu!"
…
Cố Trường Bình tung người lên ngựa, phóng thẳng tới nghĩa địa nhà họ Thạch.
Nghĩa địa vẫn âm u như cũ, trong không khí thoảng mùi máu tanh. Hai thi thể nằm chỏng chơ dưới đất. Hai người đi theo hắn thấy cảnh đó lập tức run chân bần bật.
Cố Trường Bình tìm một chỗ sạch sẽ bên cạnh, vén áo ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hai thi thể.
Mẹ ơi… thật quá rùng rợn!
Hai người kia không đoán ra hắn nghĩ gì, cũng không dám hỏi, chỉ đành đứng chờ.
Cố Trường Bình ngồi nhìn hết một tuần trà, bỗng đứng dậy, tao nhã phủi bụi trên áo: “Chuyển thi thể này về trang viện, dọn dẹp sạch sẽ nơi này, đừng để sót dấu vết."
Hai người kia nghe vậy lập tức lạnh cả sống lưng.
Đại nhân định làm gì thế này?
Chuyển xác về trang viện chẳng phải sẽ rước họa cho nương nương sao?
"Đừng lo, chuyện bên nương nương ta sẽ tự nói rõ. Làm cho gọn gàng vào!"
Hai người không dám chậm trễ, một người khiêng xác, một người dọn dẹp hiện trường. Xong xuôi mọi việc, Cố Trường Bình lại cẩn thận xem xét xung quanh vài vòng, thấy không còn dấu tích gì mới rời khỏi nghĩa địa.
"Hai người các ngươi về thẳng trang viên nước nóng, trên đường cẩn thận tránh người, đừng để ai trông thấy."
"Đại nhân, còn ngài thì sao?"
"Ta phải quay về kinh một chuyến. Chiều nay bảo chủ tử các ngươi chuẩn bị trà, ta muốn tới uống một chén."
Nói rồi, Cố Trường Bình cởi áo khoác dính máu, ném vào tay hai người: “Đem áo này đốt đi!"
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Máu, lập tức trào ra, chảy vào mắt Tĩnh Bảo, trong khoang mũi cũng tràn ra thứ chất lỏng tanh mùi gỉ sắt.
Ngay giây tiếp theo, một bàn chân giẫm mạnh lên lưng nàng, gần như muốn dẫm gãy xương sống.
Tĩnh Bảo lại không cảm nhận được nỗi đau thấu xương ấy, nàng cảm giác như Hắc Bạch Vô Thường đang tiến lại gần, một trái một phải kẹp lấy nàng, trong đầu lờ mờ nghĩ:
Liệu có ai đến cứu nàng không?
Chẳng lẽ nàng sắp chết rồi sao?
Chết kiểu này… có phải rất thê thảm không?
Mẹ và chị nhất định sẽ rất đau lòng;
Chỗ dựa của họ không còn nữa, sau này phải làm sao đây!
Hàng ngàn ý nghĩ dồn dập ùa tới, Tĩnh Bảo cứ tưởng thời gian kéo dài rất lâu, nhưng thật ra chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã lặng lẽ ngã xuống đất.
Tĩnh Bảo không hề biết, ngay khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại, Cố Trường Bình đã kịp cầm kiếm chạy tới, sắc mặt lạnh lẽo dị thường.
Vừa nhìn thấy hắn, Thạch Hổ lập tức cười nhạt: “Ồ, Tế tửu đại nhân, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy tới đây dạy học sao?"
Cố Trường Bình trả lời: “Thạch công tử cũng đêm hôm không ngủ, tới đây trò chuyện với ma à?"
Thạch Hổ cười như không cười: “Đúng thật, bị đại nhân đoán trúng rồi, ta đến tìm ma trò chuyện đây, lại còn là ma nữ đấy. Đại nhân có muốn biết nữ quỷ đó là ai không?"
"Muốn biết!"
"Chính là Tĩnh Thất, giám sinh Quốc Tử Giám, đứng thứ hai trong kỳ thi mùa thu."
Ánh mắt Thạch Hổ hung ác: “Ta muốn mời đại nhân giải thích một chút, một nữ tử làm cách nào trà trộn vào Quốc Tử Giám?"
"Muốn biết à?"
"Muốn!"
"Được, để ta tiến lại gần mà nói cho ngươi nghe!"
Cố Trường Bình vén áo bước tới, lúc sượt qua Thạch Hổ lập tức ra tay. Dao mỏng giấu trong tay áo trượt vào lòng bàn tay, lưỡi dao lạnh lẽo như gió âm phủ vạch thẳng tới yết hầu Thạch Hổ.
Thạch Hổ lập tức lùi bước, miễn cưỡng tránh được.
Bên cạnh, Cam Tử trợn mắt hoảng sợ.
Khắp thành Tứ Cửu, ai cũng nói tế tửu Quốc Tử Giám Cố Trường Bình là người nho nhã, điềm đạm, thư sinh tay trói gà không chặt. Nhưng chẳng ngờ, hắn lại lạnh lùng tàn nhẫn đến mức như một sát thủ.
Không sai, chính là sát thủ.
Trên người người này có sát khí, và kẻ hắn muốn giết là đại gia nhà hắn còn có cả hắn.
“Phập!” một tiếng.
Lưỡi dao c*m v** thịt.
Cam Tử chỉ cảm thấy có thứ gì đó bắn vào mặt mình, lập tức gào lên một tiếng thê thảm: “Đại gia…!"
Tiếng chưa dứt đã ngắt ngang.
Cam Tử không thể tin được nhìn máu đang tuôn từ ngực mình, rên một tiếng, rồi ngã gục xuống đất.
Cố Trường Bình quay người lại, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai, chảy dài xuống má: “Thạch công tử, chúng ta tán gẫu chút nhé!"
Thạch Hổ hoảng loạn lùi về sau, thở hổn hển: “Cố Trường Bình, ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ngươi là ai?" Cố Trường Bình tiến lại, trong mắt ngập sát khí sâu thẳm: “Một con ma mới mà thôi."
"Ngươi…" Thạch Hổ sợ đến không nói nên lời, chỉ th* d*c như ống bễ.
"Ngươi sắp chết rồi!"
Cố Trường Bình cúi người, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Trước khi chết, nói cho ngươi bí mật cái chết của đệ đệ Thạch Thuấn ngươi, không phải tai nạn, mà là bị người ta hại."
Mắt Thạch Hổ trợn tròn như muốn nứt ra, gần như không nói nổi lời nào, chỉ rít ra vài chữ đứt đoạn: “Ai… giết…?"
"Là ta!"
Tay Cố Trường Bình vung dao chém xuống, Thạch Hổ nghe thấy câu cuối cùng của đời mình...
"Lẽ ra nên tha cho ngươi một mạng, tiếc rằng… ngươi đã biết bí mật của nàng."
Mắt Thạch Hổ mở trừng trừng, miệng há hốc, đầu chầm chậm nghiêng sang một bên.
Cố Trường Bình vứt dao, bước đến bên Tĩnh Bảo, ngồi xuống, vén mái tóc dài của nàng ra.
"Tĩnh Văn Nhược, Tĩnh Văn Nhược?"
Giọng hắn run nhẹ ở cuối câu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh vững vàng, nhưng vẫn bị dáng vẻ thảm thương của Tĩnh Bảo làm cho kinh sợ.
Lửa giận cuồn cuộn trào lên trong tim, Cố Trường Bình nhắm mắt lại rồi mở ra, bế nàng lên bằng cả hai tay, lao nhanh ra khỏi nghĩa địa, tung người lên ngựa…
Mọi động tác lập tức mạch như nước chảy mây trôi!
Tĩnh Bảo hôn mê, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn tột cùng.
"Cố gắng lên, Tĩnh Văn Nhược, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện đâu!"
Cố Trường Bình thầm nhủ trong lòng.
…
“Cốc, cốc, cốc!”
Sau vài tiếng, cánh cửa gỗ kêu “két” một tiếng mở ra một khe, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông.
"Ai đó?"
"Đi gọi chủ tử của ngươi ra, nói ta có việc gấp tìm bà!"
Cố Trường Bình đá tung cửa, người đàn ông thấy là hắn thì hoảng hốt bỏ chạy.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại hấp tấp chạy tới, phía sau theo một mỹ nhân yêu kiều rạng rỡ, chính là Lý Mẫn Trí.
"Giúp ta cứu một người!" Cố Trường Bình nói gấp.
Lý Mẫn Trí bước lại gần xem, che miệng thốt lên một tiếng run rẩy: “Sao lại bị đánh thành thế này? Mau theo ta!"
Hai người bước nhanh vào nội viện, rẽ phải vào chính đường.
Cố Trường Bình đặt người nằm lên giường, Lý Mẫn Trí định vén áo Tĩnh Bảo lên thì bị hắn ngăn lại.
"Ngươi cứ chữa trị trước, ta đi rồi sẽ quay lại."
"Ngươi đi đâu?"
"Lo hậu sự, cho ta mượn hai người đáng tin."
"Người của ta đều đáng tin, tự ngươi chọn đi."
"Hai người là đủ rồi!"
"Ê, chờ đã, ngươi bỏ một nam nhân ở chỗ ta, lỡ mà…"
"Là nữ đó!"
Cố Trường Bình không quay đầu lại, lao vút khỏi nội thất.
"Nữ?" Lý Mẫn Trí nhíu đôi mày xinh đẹp, ngạc nhiên “chậc” một tiếng. Sao lại là nữ được chứ, rõ ràng ăn mặc như nam nhân.
Nàng nhẹ tay tháo áo quần ra, thấy lớp vải trắng dày quấn bên trong thì lập tức hiểu ra.
Bất ngờ, một bàn tay yếu ớt vươn lên, không có sức lực, nắm lấy.
"Đừng… chạm vào ta!"
Tĩnh Bảo thều thào bốn chữ, tay lại rũ xuống.
Lý Mẫn Trí vừa tức vừa buồn cười: “Nếu ngươi thật sự là nam nhân, ta còn chẳng thèm đụng vào ngươi đâu!"
…
Cố Trường Bình tung người lên ngựa, phóng thẳng tới nghĩa địa nhà họ Thạch.
Nghĩa địa vẫn âm u như cũ, trong không khí thoảng mùi máu tanh. Hai thi thể nằm chỏng chơ dưới đất. Hai người đi theo hắn thấy cảnh đó lập tức run chân bần bật.
Cố Trường Bình tìm một chỗ sạch sẽ bên cạnh, vén áo ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hai thi thể.
Mẹ ơi… thật quá rùng rợn!
Hai người kia không đoán ra hắn nghĩ gì, cũng không dám hỏi, chỉ đành đứng chờ.
Cố Trường Bình ngồi nhìn hết một tuần trà, bỗng đứng dậy, tao nhã phủi bụi trên áo: “Chuyển thi thể này về trang viện, dọn dẹp sạch sẽ nơi này, đừng để sót dấu vết."
Hai người kia nghe vậy lập tức lạnh cả sống lưng.
Đại nhân định làm gì thế này?
Chuyển xác về trang viện chẳng phải sẽ rước họa cho nương nương sao?
"Đừng lo, chuyện bên nương nương ta sẽ tự nói rõ. Làm cho gọn gàng vào!"
Hai người không dám chậm trễ, một người khiêng xác, một người dọn dẹp hiện trường. Xong xuôi mọi việc, Cố Trường Bình lại cẩn thận xem xét xung quanh vài vòng, thấy không còn dấu tích gì mới rời khỏi nghĩa địa.
"Hai người các ngươi về thẳng trang viên nước nóng, trên đường cẩn thận tránh người, đừng để ai trông thấy."
"Đại nhân, còn ngài thì sao?"
"Ta phải quay về kinh một chuyến. Chiều nay bảo chủ tử các ngươi chuẩn bị trà, ta muốn tới uống một chén."
Nói rồi, Cố Trường Bình cởi áo khoác dính máu, ném vào tay hai người: “Đem áo này đốt đi!"
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 213: Thạch Hổ chết
10.0/10 từ 22 lượt.