Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 211: Ta đến rồi
1@-
“Ồ?”
Cố Trường Bình ngẩng đầu liếc nhìn Cố Dịch. Cố Dịch vội nhún vai, ý bảo mình cũng không rõ chuyện gì.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Trường Bình hỏi.
Trong lòng A Nghiễn thấp thỏm, không biết nên nói hay không. Nhưng nghĩ đến ân oán giữa gia mình và Thạch phủ, hắn cảm thấy chuyện này không hề nhỏ.
“Là thế này... Biểu thiếu gia nhà ta bị Thạch Hổ bắt cóc. Hắn yêu cầu gia nhà ta một mình đến mộ Thạch Thuấn để chuộc người. Ta định nhờ Tiểu Thất và Tiểu Cửu bên cạnh Cao công tử giúp đỡ, nào ngờ họ lại ra ngoài cùng công tử rồi.”
A Nghiễn nhìn về phía Cố Dịch: “Ta từng chứng kiến thân thủ của huynh ở Đảo Mỹ Nhân, nên mới nghĩ không biết có thể nhờ huynh cùng đi một chuyến không.”
“Soạt”, Cố Trường Bình vo tròn tờ giấy tuyên chỉ trong tay, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
“Chỉ có một mình Tĩnh Thất đi sao?”
“Bẩm đại nhân, có hai huynh đệ Sử Minh và Sử Lượng đi cùng.”
“Gan hắn cũng lớn thật!”
Cố Trường Bình đột ngột đứng bật dậy, giọng nói hiếm khi sắc bén như vậy. A Nghiễn sợ đến mức cúi gằm đầu, trong lòng cực kỳ hối hận.
Sớm biết thế này, đã không tới Cố phủ rồi!
…
Mộ tổ nhà họ Thạch nằm ở ngoại ô phía tây, cách mười lăm dặm. Khi Tĩnh Bảo đến nơi, trời đã phủ đầy sương trắng mịt mùng.
Gió lạnh rít từng cơn, sương mù dày đặc, nghĩa địa âm u… Nếu không có bốn người theo sau, Tĩnh Bảo cảm thấy mình chẳng thể nào bước tiếp được.
“Thất gia, nơi này… thật sự không có ma quái chứ?” Miệng A Man như dính phải điềm gở. Vừa dứt lời, phía trước bỗng có một bóng người đi tới khiến Tĩnh Bảo sợ đến tái cả mặt.
“Ai đấy?” Sử Minh trấn định hơn hỏi.
Người kia dừng cách họ vài trượng, cười nhạt: “Gia chúng ta bảo Thất gia đến một mình. Thất gia dẫn theo cả đám người, là định đến thăm hỏi hay sao?”
Tĩnh Bảo cố gượng cười: “Chẳng phải là nhờ họ đưa ta đến đây thôi sao?”
Người kia nói: “Đưa đến là được rồi, Thất gia đi một mình sang bên kia. Gia chúng ta không kiên nhẫn chờ lâu đâu.”
Trong lòng Tĩnh Bảo chột dạ nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi: “Huynh đài, không thấy thỏ sao thả ưng được? Ai biết Lục Hoài Kỳ có thật ở trong tay các ngươi không? Nhỡ đâu lừa ta thì sao!”
Người kia dường như đã đoán trước Tĩnh Bảo sẽ nói vậy, giơ tay ném một vật qua. Tĩnh Bảo nhìn kỹ, suýt nữa phát điên, chính là cây quạt mà nàng từng bị Lục Hoài Kỳ cướp đi.
Mặt quạt vẫn còn dòng chữ do chính tay nàng viết.
“Nếu Thất gia còn chần chừ, lần sau thứ ta ném qua không phải là quạt, mà là một ngón tay của Lục gia.”
“Đừng! Ta tới đây rồi còn gì!”
Tĩnh Bảo quay người nhìn bốn người phía sau: “Ta đi trước. Mọi người đợi ở đây, đừng chạy lung tung.”
“Gia?”
A Man nắm chặt lấy tay nàng, nước mắt tuôn rơi. Nếu gia là nam tử thật thì không sao, nhưng mà… tình huống thế này biết làm sao đây!
“Khóc cái gì!”
Tĩnh Bảo quát, rồi lập tức hạ thấp giọng: “Nếu trong một khắc không thấy ta quay lại, lập tức xông vào!”
Nói xong, nàng đẩy A Man ra, bước nhanh về phía trước.
Đưa đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, lúc này chẳng thể nghĩ nhiều!
Đi thêm vài trượng, phía trước dần hiện ra ánh lửa, trong màn sương trông như lửa ma trơi, tỏa ra tử khí âm u khiến Tĩnh Bảo nổi cả da gà.
Để lấy lại tinh thần, nàng lên tiếng: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Người kia không đáp.
Tĩnh Bảo mím môi, nàng gần như có thể chắc chắn: Thạch Hổ hẹn nàng đến đây là đã tính toán, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Ánh lửa càng lúc càng gần, trước mặt hiện ra một khu lăng mộ, ở giữa là một bệ đá. Trên bệ, một người đàn ông đang nằm.
Chỉ liếc mắt, Tĩnh Bảo đã nhận ra đó là Lục Hoài Kỳ. Hắn hoặc là bị đánh ngất, hoặc bị hạ thuốc.
Thấy người, Tĩnh Bảo thở phào, đảo mắt nhìn quanh tìm bóng dáng Thạch Hổ.
“Đừng tìm nữa, gia nhà ta ở bên kia.”
Tĩnh Bảo nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo đen đang ngồi trước một bia mộ, hòa lẫn vào sắc đen của màn đêm.
Tĩnh Bảo lập tức gọi lớn: “Thạch Hổ! Ta tới rồi! Có gì thì nói thẳng!”
Thạch Hổ quay đầu lại, nở nụ cười âm hiểm: “Ngươi hét to thế, định gọi Lục gia tỉnh lại à? Đáng tiếc, ta đã cho hắn uống thuốc an thần rồi, sét đánh cũng không tỉnh nổi.”
Bị hắn nhìn thấu rồi!
Lòng Tĩnh Bảo thắt lại. Nàng lập tức quyết định kéo dài thời gian, bởi hiện tại ngoài hắn và một tên tùy tùng, bên ngoài còn bốn người mình, bốn đánh hai, vẫn còn cơ hội.
Nàng chỉnh lại áo quần, phủi sương mù dính trên áo, bước đến giữa bệ đá, cúi đầu nhìn Lục Hoài Kỳ.
Không bị thương, áo quần cũng gọn gàng. Xem ra hắn chưa phải chịu khổ gì!
“Thạch Hổ, không ngờ ngươi có gan bắt hắn. Giờ phủ Tuyên Bình Hầu đang được sủng ái, ngươi không sợ rước họa vào thân sao?”
Thạch Hổ đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống khỏi bệ đá.
Tĩnh Bảo cúi đầu, lúc này mới nhận ra da mặt hắn bóng dầu như chưa rửa từ hôm qua, mắt đầy tia máu, ánh nhìn như muốn nuốt sống nàng.
Nàng cố giữ bình tĩnh: “Ngươi muốn gì, ta với ngươi có thể ngồi xuống bàn bạc. Chỉ cần không quá đáng, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Giờ nhà họ Thạch chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, cha ngươi e là sống không nổi đâu.”
“Ta muốn mạng đổi mạng!” Thạch Hổ rít từng chữ.
Mặt Tĩnh Bảo không đổi sắc: “Lục tứ cô nương bị các ngươi ép chết, Thạch Thuấn bị dọa chết, đúng là mạng đổi mạng, chúng ta coi như huề nhau rồi!”
Vừa dứt lời, Thạch Hổ đột ngột lao tới, bóp chặt cổ Tĩnh Bảo.
Hắn ra tay quá nhanh, Tĩnh Bảo không kịp phản ứng. Chân nàng rời khỏi mặt đất, bị hắn nhấc bổng lên.
“Huề nhau?”
Thạch Hổ gầm lên: “Ai con mẹ nó nói huề nhau hả?!”
Vì không thở nổi, tai Tĩnh Bảo vang đầy tiếng tim đập, mắt tối sầm, toàn thân nóng rực.
“Ngươi… giết… ta, thì… nhà họ Thạch… bị… tru… cửu… tộc… Trước… khi tới… triều đình… đã… hứa… với… ta…”
“Vậy à?” Thạch Hổ nheo mắt, nghiêng đầu cười nhạt: “Thế thì ta sợ thật đấy!”
Ngay lập tức, bàn tay bóp cổ càng chặt. Tĩnh Bảo cảm giác chỉ cần hắn dùng thêm một chút sức, cổ nàng sẽ lập tức gãy nát.
Thì ra trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu trí đều vô nghĩa. Nàng không nên đến một mình.
Tĩnh Bảo đá chân liên tục, cái chết đang đến gần.
“Tĩnh Văn Nhược!”
Đúng lúc đó, giọng của Cố Trường Bình vang lên từ trong màn sương.
Tiên sinh!
Nước mắt Tĩnh Bảo tuôn trào vì xúc động, nhưng Thạch Hổ lại trợn tròn mắt, lập tức giơ tay còn lại lên.
Một cơn đau nhói truyền tới sau gáy, Tĩnh Bảo mềm nhũn người, mất đi ý thức.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Cố phủ.
“Rầm” một tiếng, Cố Dịch đẩy mạnh cửa thư phòng. Cây bút trong tay Cố Trường Bình khựng lại, mực nhỏ xuống tờ tuyên chỉ, loang thành một vết đen.
“Có chuyện gì?” Hắn cau mày hỏi.
“Gia, người đoán xem ai đến?” Từ sau lưng Cố Dịch, A Nghiễn bước ra, quỳ một gối xuống đất: “Là A Nghiễn, xin được cầu xin đại nhân một việc.”
“Nói đi.”
“Ta muốn mời Cố Dịch huynh ra ngoài một chuyến.”
“Ồ?”
Cố Trường Bình ngẩng đầu liếc nhìn Cố Dịch. Cố Dịch vội nhún vai, ý bảo mình cũng không rõ chuyện gì.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Trường Bình hỏi.
Trong lòng A Nghiễn thấp thỏm, không biết nên nói hay không. Nhưng nghĩ đến ân oán giữa gia mình và Thạch phủ, hắn cảm thấy chuyện này không hề nhỏ.
“Là thế này... Biểu thiếu gia nhà ta bị Thạch Hổ bắt cóc. Hắn yêu cầu gia nhà ta một mình đến mộ Thạch Thuấn để chuộc người. Ta định nhờ Tiểu Thất và Tiểu Cửu bên cạnh Cao công tử giúp đỡ, nào ngờ họ lại ra ngoài cùng công tử rồi.”
A Nghiễn nhìn về phía Cố Dịch: “Ta từng chứng kiến thân thủ của huynh ở Đảo Mỹ Nhân, nên mới nghĩ không biết có thể nhờ huynh cùng đi một chuyến không.”
“Soạt”, Cố Trường Bình vo tròn tờ giấy tuyên chỉ trong tay, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
“Chỉ có một mình Tĩnh Thất đi sao?”
“Bẩm đại nhân, có hai huynh đệ Sử Minh và Sử Lượng đi cùng.”
“Gan hắn cũng lớn thật!”
Cố Trường Bình đột ngột đứng bật dậy, giọng nói hiếm khi sắc bén như vậy. A Nghiễn sợ đến mức cúi gằm đầu, trong lòng cực kỳ hối hận.
Sớm biết thế này, đã không tới Cố phủ rồi!
…
Mộ tổ nhà họ Thạch nằm ở ngoại ô phía tây, cách mười lăm dặm. Khi Tĩnh Bảo đến nơi, trời đã phủ đầy sương trắng mịt mùng.
Gió lạnh rít từng cơn, sương mù dày đặc, nghĩa địa âm u… Nếu không có bốn người theo sau, Tĩnh Bảo cảm thấy mình chẳng thể nào bước tiếp được.
“Thất gia, nơi này… thật sự không có ma quái chứ?” Miệng A Man như dính phải điềm gở. Vừa dứt lời, phía trước bỗng có một bóng người đi tới khiến Tĩnh Bảo sợ đến tái cả mặt.
“Ai đấy?” Sử Minh trấn định hơn hỏi.
Người kia dừng cách họ vài trượng, cười nhạt: “Gia chúng ta bảo Thất gia đến một mình. Thất gia dẫn theo cả đám người, là định đến thăm hỏi hay sao?”
Tĩnh Bảo cố gượng cười: “Chẳng phải là nhờ họ đưa ta đến đây thôi sao?”
Người kia nói: “Đưa đến là được rồi, Thất gia đi một mình sang bên kia. Gia chúng ta không kiên nhẫn chờ lâu đâu.”
Trong lòng Tĩnh Bảo chột dạ nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi: “Huynh đài, không thấy thỏ sao thả ưng được? Ai biết Lục Hoài Kỳ có thật ở trong tay các ngươi không? Nhỡ đâu lừa ta thì sao!”
Người kia dường như đã đoán trước Tĩnh Bảo sẽ nói vậy, giơ tay ném một vật qua. Tĩnh Bảo nhìn kỹ, suýt nữa phát điên, chính là cây quạt mà nàng từng bị Lục Hoài Kỳ cướp đi.
Mặt quạt vẫn còn dòng chữ do chính tay nàng viết.
“Nếu Thất gia còn chần chừ, lần sau thứ ta ném qua không phải là quạt, mà là một ngón tay của Lục gia.”
“Đừng! Ta tới đây rồi còn gì!”
Tĩnh Bảo quay người nhìn bốn người phía sau: “Ta đi trước. Mọi người đợi ở đây, đừng chạy lung tung.”
“Gia?”
A Man nắm chặt lấy tay nàng, nước mắt tuôn rơi. Nếu gia là nam tử thật thì không sao, nhưng mà… tình huống thế này biết làm sao đây!
“Khóc cái gì!”
Tĩnh Bảo quát, rồi lập tức hạ thấp giọng: “Nếu trong một khắc không thấy ta quay lại, lập tức xông vào!”
Nói xong, nàng đẩy A Man ra, bước nhanh về phía trước.
Đưa đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, lúc này chẳng thể nghĩ nhiều!
Đi thêm vài trượng, phía trước dần hiện ra ánh lửa, trong màn sương trông như lửa ma trơi, tỏa ra tử khí âm u khiến Tĩnh Bảo nổi cả da gà.
Để lấy lại tinh thần, nàng lên tiếng: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”
Người kia không đáp.
Tĩnh Bảo mím môi, nàng gần như có thể chắc chắn: Thạch Hổ hẹn nàng đến đây là đã tính toán, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Ánh lửa càng lúc càng gần, trước mặt hiện ra một khu lăng mộ, ở giữa là một bệ đá. Trên bệ, một người đàn ông đang nằm.
Chỉ liếc mắt, Tĩnh Bảo đã nhận ra đó là Lục Hoài Kỳ. Hắn hoặc là bị đánh ngất, hoặc bị hạ thuốc.
Thấy người, Tĩnh Bảo thở phào, đảo mắt nhìn quanh tìm bóng dáng Thạch Hổ.
Tĩnh Bảo nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo đen đang ngồi trước một bia mộ, hòa lẫn vào sắc đen của màn đêm.
Tĩnh Bảo lập tức gọi lớn: “Thạch Hổ! Ta tới rồi! Có gì thì nói thẳng!”
Thạch Hổ quay đầu lại, nở nụ cười âm hiểm: “Ngươi hét to thế, định gọi Lục gia tỉnh lại à? Đáng tiếc, ta đã cho hắn uống thuốc an thần rồi, sét đánh cũng không tỉnh nổi.”
Bị hắn nhìn thấu rồi!
Lòng Tĩnh Bảo thắt lại. Nàng lập tức quyết định kéo dài thời gian, bởi hiện tại ngoài hắn và một tên tùy tùng, bên ngoài còn bốn người mình, bốn đánh hai, vẫn còn cơ hội.
Nàng chỉnh lại áo quần, phủi sương mù dính trên áo, bước đến giữa bệ đá, cúi đầu nhìn Lục Hoài Kỳ.
Không bị thương, áo quần cũng gọn gàng. Xem ra hắn chưa phải chịu khổ gì!
“Thạch Hổ, không ngờ ngươi có gan bắt hắn. Giờ phủ Tuyên Bình Hầu đang được sủng ái, ngươi không sợ rước họa vào thân sao?”
Thạch Hổ đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống khỏi bệ đá.
Tĩnh Bảo cúi đầu, lúc này mới nhận ra da mặt hắn bóng dầu như chưa rửa từ hôm qua, mắt đầy tia máu, ánh nhìn như muốn nuốt sống nàng.
Nàng cố giữ bình tĩnh: “Ngươi muốn gì, ta với ngươi có thể ngồi xuống bàn bạc. Chỉ cần không quá đáng, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Giờ nhà họ Thạch chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi có chuyện gì, cha ngươi e là sống không nổi đâu.”
“Ta muốn mạng đổi mạng!” Thạch Hổ rít từng chữ.
Mặt Tĩnh Bảo không đổi sắc: “Lục tứ cô nương bị các ngươi ép chết, Thạch Thuấn bị dọa chết, đúng là mạng đổi mạng, chúng ta coi như huề nhau rồi!”
Vừa dứt lời, Thạch Hổ đột ngột lao tới, bóp chặt cổ Tĩnh Bảo.
Hắn ra tay quá nhanh, Tĩnh Bảo không kịp phản ứng. Chân nàng rời khỏi mặt đất, bị hắn nhấc bổng lên.
“Huề nhau?”
Thạch Hổ gầm lên: “Ai con mẹ nó nói huề nhau hả?!”
Vì không thở nổi, tai Tĩnh Bảo vang đầy tiếng tim đập, mắt tối sầm, toàn thân nóng rực.
“Ngươi… giết… ta, thì… nhà họ Thạch… bị… tru… cửu… tộc… Trước… khi tới… triều đình… đã… hứa… với… ta…”
“Vậy à?” Thạch Hổ nheo mắt, nghiêng đầu cười nhạt: “Thế thì ta sợ thật đấy!”
Ngay lập tức, bàn tay bóp cổ càng chặt. Tĩnh Bảo cảm giác chỉ cần hắn dùng thêm một chút sức, cổ nàng sẽ lập tức gãy nát.
Thì ra trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu trí đều vô nghĩa. Nàng không nên đến một mình.
Tĩnh Bảo đá chân liên tục, cái chết đang đến gần.
“Tĩnh Văn Nhược!”
Đúng lúc đó, giọng của Cố Trường Bình vang lên từ trong màn sương.
Tiên sinh!
Nước mắt Tĩnh Bảo tuôn trào vì xúc động, nhưng Thạch Hổ lại trợn tròn mắt, lập tức giơ tay còn lại lên.
Một cơn đau nhói truyền tới sau gáy, Tĩnh Bảo mềm nhũn người, mất đi ý thức.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 211: Ta đến rồi
10.0/10 từ 22 lượt.