Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 207: Mượn bạc

1@-

 
Cố Trường Bình vội vàng đứng dậy, vái dài một cái về phía hoàng cung: “Đa tạ nương nương, thần hổ thẹn, không dám nhận.”

Thẩm cô cô nói: “Nương nương và ngươi có tình nghĩa nhiều năm, nay ngươi gặp chuyện, nàng cũng sốt ruột.”

Cố Trường Bình lại cúi mình: “Thần không dám nhận!”

Thẩm cô cô bật cười: “Nương nương còn sai nô tì tới hỏi một câu, có cần nàng giúp đỡ không?”

“Không cần đâu.”

Cố Trường Bình dứt khoát từ chối, Thẩm Khê cũng không lấy làm ngạc nhiên.


Từ chối là đúng, dù sao thì năm đó Tô Uyển Nhi cân nhắc giỏi, lựa chọn làm thiếp cho hoàng thượng, lựa chọn ấy, trong mắt Thẩm Khê, thậm chí không tính là sai lầm.

Trên đời này, còn ai quyền thế hơn hoàng đế?

Mà một nam nhân bị vứt bỏ, ít nhiều sẽ vì lòng tự tôn mà làm ra chuyện dại dột, nói ra những lời ngu xuẩn.

“Trường Bình, nam nữ tình trường tuy quan trọng, nhưng tiền đồ, công danh và phú quý của nam nhân cũng quan trọng không kém. Những thứ đó sờ được, thấy được, nằm ngay trong tay ngươi nắm giữ, mới là nền tảng để một nam nhân an thân lập mệnh.”

Thẩm cô cô thở dài: “Ngươi từ nhỏ đã sống trong kẽ hở, càng nên hiểu rõ những thứ này quý giá đến nhường nào. Nương nương muốn giúp ngươi, là không nỡ thấy ngươi sa sút, cũng là vì tình nghĩa thuở xưa.”

“Ta sa sút, lại càng làm nổi bật sự anh minh của lựa chọn năm đó của nương nương.”

Cố Trường Bình giễu cợt, khóe miệng nhếch lên nụ cười, vừa chua cay vừa khinh bỉ, lan từ đáy mắt lên tận chân mày.

Thẩm cô cô đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Hà tất phải nói lời giận dỗi, trong lòng nàng, ngươi và đại gia giống nhau cả thôi.”

Ý ngoài lời, là coi hắn như huynh trưởng mà đối đãi.

Cố Trường Bình chỉ mỉm cười.

Kiếp trước, Thẩm cô cô cũng từng đến tìm hắn, cũng nói những lời như hôm nay, nhưng mục đích thực sự thì đâu đơn giản như vậy.

Hoàng hậu sinh được đích tử, nắm quyền lục cung, thế như mặt trời ban trưa.

Tô Uyển Nhi tuy có sắc có tài, lại có phần tình cảm đặc biệt với hoàng thượng, so với đám phi tần đến mặt rồng còn chẳng được thấy, đã là thiên đường.

Nhưng chính vì thế, nàng càng bị hoàng hậu chèn ép và đè nén không thương tiếc.

Cả năm qua, Tô Uyển Nhi sống vô cùng khổ sở!

Muốn yên trong thì phải ổn ngoài.

Hậu cung nối liền triều đình!

Tô Uyển Nhi nhìn rõ điểm yếu của mình, bắt đầu muốn bồi dưỡng người mình có thể dùng. Tô Bỉnh Văn không màng quyền thế, chỉ một lòng vì con, không dùng được.

Trong số những người có thể dùng, chỉ còn lại Cố Trường Bình.

Vì vậy, vừa thấy hắn sa cơ, nàng lập tức sốt sắng vươn tay cứu giúp.

Nàng cần một con chó cực kỳ trung thành, thay nàng dọn dẹp sạch sẽ chiến trường tiền triều, dù là đám người Tào Minh Khang bây giờ, hay họ Vương là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.

Nghĩ đến chuyện một thiếu nữ tuổi còn trẻ mà đã mưu tính sâu xa như thế, Cố Trường Bình sao có thể không cười cười, tỏ chút ngưỡng mộ?

Lúc này, Thẩm cô cô đứng dậy, khép cửa thư phòng lại, rồi ngồi sát bên cạnh Cố Trường Bình, hạ giọng: “Thủ phụ nắm quyền thiên hạ, đường đường thiên tử lại bị đoạt hết đại quyền, không phải phúc của Đại Tần. Hoàng thượng đã nhẫn nhịn hắn lâu rồi. Giờ ngươi cắt đứt với hắn, là hành động sáng suốt. Nương nương nói, chỉ cần ngươi tìm ra được sai phạm của Tào Minh Khang, dù lớn hay nhỏ, hoàng thượng cũng quyết tâm diệt trừ hắn.”

Thẩm cô cô nói xong, chăm chú quan sát phản ứng của Cố Trường Bình.

Nào ngờ trên mặt hắn chẳng có biểu hiện gì, chỉ là mũi chân phải gõ xuống đất theo nhịp.

Đột nhiên, nhịp chân ấy dừng lại.

“Lời này là ý của nương nương, hay của hoàng thượng?” Hắn hỏi.

“Là nương nương suy đoán ý của hoàng thượng!”

“Ồ.”

Thẩm cô cô biết thời cơ đã chín, mỉm cười nói: “Nương nương còn nói, chi bằng hãy bắt đầu điều tra từ vụ án Quách Nộ năm năm trước.”

Cố Trường Bình liếc nhìn bà một cái, hờ hững nói: “Nàng là nữ nhân hậu cung, không nên can dự quá sâu. Thẩm cô cô, mời về cho.”

Hắn không nhận lời, cũng không cự tuyệt, nhưng Thẩm Khê đã hiểu hắn nhận lời rồi.

Bà không nói thêm, đứng dậy cáo lui.

Cố Trường Bình cũng rời khỏi thư phòng, vừa ra đến cửa thì Tề Lâm đã bước tới, bĩu môi hỏi: “Thẩm cô cô tìm gia có việc gì vậy?”

Cố Trường Bình trầm ngâm chốc lát: “Không có gì, đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”

Tề Lâm quay người đi, gương mặt lập tức xụ xuống.

Làm gì có chuyện không có gì. Thẩm cô cô là tâm phúc của người trong cung kia kìa. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, chẳng lẽ vị tổ tông kia chịu không nổi cảnh thanh vắng nơi hậu cung, muốn dụ dỗ gia, cắm lên đầu vạn tuế gia một cặp sừng?

Tề Lâm gào thét trong lòng:

Còn không bằng để gia với người họ Tĩnh kia có một chân nữa!

Không có con nối dõi còn hơn mất mạng!



Lúc này, Tĩnh Bảo đang nhìn hai người ngồi trong hoa sảnh mà lạnh lùng cười khẩy.

Má nó!

Nàng cứ tưởng hai tên này chờ mình về là vì tra ra chuyện quan trọng gì, kết quả…

Hai tên khốn kiếp này tới để hỏi mượn bạc!

“Tĩnh Thất, ngươi cũng biết ta là con ma nghèo, Uông Tần Sinh sống nhờ người ta, cũng chẳng khấm khá gì. Bạc này mà không hỏi ngươi thì biết hỏi ai?”

Tiền Tam Nhất xòe tay: “Chúng ta cũng chẳng lấy không. Chỉ cần rót rượu cho đủ, mấy tên đó đến chuyện phòng the với tiểu thiếp cũng lôi ra kể, lúc ấy bọn ta khéo léo dẫn đề tài về chuyện mua quan, biết đâu moi được gì hữu ích.”

“Phải đấy, phải đấy!”

Uông Tần Sinh phụ họa: “Còn hơn chúng ta ngồi chết dí trong nha môn mà chẳng moi được gì, lại không bị nghi ngờ.”

“Hừ!”

Tĩnh Bảo hừ l một tiếng, không nói thêm gì.

Tiền Tam Nhất quay đầu lại, dùng khẩu hình phóng đại nói nhỏ với Uông Tần Sinh: Hình như không chịu đâu, không được thì sang chỗ Từ Thanh Sơn gạt tiền, bảo là Tĩnh Thất dặn.

Uông Tần Sinh đáp lại: Nhỡ Từ Thanh Sơn cũng không chịu thì sao?

Tiền Tam Nhất làm khẩu hình tiếp: Thì ta chết cho họ coi!

“Ngươi không cần chết cho ta xem, cần bao nhiêu, nói con số đi!”

Tiền Tam Nhất lập tức biến đủ màu sắc, nhìn sắc mặt Tĩnh Bảo, thăm dò nói: “Một… nghìn… lượng?”

Với hiểu biết của Tiền Tam Nhất về Tĩnh Bảo, tên này chắc chắn sẽ mặc cả, ép giá một nửa.

“A Man, đem bạc cho hắn!”

Quỷ nhập tràng rồi!

Tiền Tam Nhất suýt rơi cả mắt ra vì kinh ngạc, dễ dãi vậy luôn?

“Nói trước, một nghìn lượng bạc ném xuống sông, ta còn nghe được tiếng bõm, nếu ném cho ngươi mà không nghe thấy gì, ta bảo Từ Thanh Sơn ném hai ngươi xuống sông cho ta nghe tiếng!” Tĩnh Bảo nhe răng.

Tiền Tam Nhất còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh Uông Tần Sinh đã run lên, giọng run rẩy: “Văn… Văn Nhược, huynh…”

“Ngươi yên tâm, Tiền Tam Nhất ta ra tay, nhất định cho ngươi nghe được tiếng!” Tiền Tam Nhất đập ngực thình thịch.

Tĩnh Bảo nhướng mày: “Nói lời giữ lời?”

Tiền Tam Nhất lập lời thề: “Tiền gia ta nói ra, chưa từng nuốt lời!”

A Man mang ngân phiếu đến, Tiền Tam Nhất lập tức giật lấy nhét vào túi, kéo theo Uông Tần Sinh chuồn mất. A Man nhìn theo đầy lo lắng: “Gia, sao tiểu nhân thấy hai tên kia trông chẳng đáng tin chút nào?”

“A Man à!”

Tĩnh Bảo thở dài: “Ngay cả Thẩm tiên sinh còn nói Tiền Tam Nhất có tài làm trạng nguyên, ngươi nghĩ mắt nhìn người của ngươi chuẩn, hay mắt nhìn người của Thẩm tiên sinh chuẩn?”

A Man: “…”

Tĩnh Bảo nhéo tai nàng một cái: “Mau đi đun nước nóng cho gia, ta phải tắm cái đã, dơ chết đi được.”

A Man lúc này mới tỉnh táo lại, vội hỏi: “Gia, hôm qua ngài và Cao công tử nghỉ chân ở đâu vậy?” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 207: Mượn bạc
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...