Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 205: Cùng dưới một mái nhà
1@-
“Đến cả cái này cũng không biết, còn nói gì mà đề phòng, ngươi đề phòng nổi sao?”
“Vậy ngươi nói đi chứ!” Tĩnh Bảo tức đến trợn tròn mắt, đến nước này rồi mà tên này còn ra vẻ thần bí!
Cao mỹ nhân nhún vai, tỏ ý bản thân thật sự không phải cố tình giấu diếm gì, thân là hoàng thân quốc thích, ai lại đi để ý một tên Cẩm Y vệ tép riu?
Lúc này, Từ Tuấn ho một tiếng, viết ra:
Ba năm trước, Bộ Quảng Huy rời khỏi Cẩm Y vệ, tìm được chức tri phủ béo bở ở phủ Bảo Định. Ta đã điều tra rồi, hắn cũng đi con đường của Tào Minh Khang.
Phủ Bảo Định?
Tĩnh Bảo hơi chấn động trong lòng, từ kinh thành đến đó khoảng sáu trăm dặm, nếu phi ngựa ngày đêm thì một ngày một đêm là đến nơi.
“Tình hình thế nào, Cao Triều?” nàng hỏi.
Cao Triều không trả lời ngay, ánh mắt liếc Tề Lâm một cái, hồi lâu mới nói: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, còn cả A Nghiễn gì đó, ba người lập tức đến phủ Bảo Định một chuyến, bằng mọi giá phải đưa Bộ Quảng Huy còn sống về gặp ta.”
Tiểu Thất bước lên một bước: “Gia, bọn ta đi rồi, còn ngài thì sao?”
“Ta chẳng phải còn có Tề Lâm sao?”
Cao Triều nhún vai về phía Tề Lâm: “Nể mặt Cố Trường Bình, ngươi sẽ chăm sóc ta chứ?”
Cố Trường Bình không khỏi hít sâu một hơi.
Thật ra ngay từ khi buột miệng nói ra hai chữ “chưa chắc”, y đã hối hận rồi tên này, tám phần là đã biết y giả dạng Tề Lâm.
Vì Tề Lâm tuyệt đối sẽ không dám trước mặt bao nhiêu người như vậy cãi lại hắn.
Chưa kịp nghĩ thêm, đã thấy Tĩnh Bảo gọi A Nghiễn đến, dặn dò: “Sợ đêm dài lắm mộng, ngươi lập tức xuất phát đi.”
“Gia, ta cưỡi ngựa đi, xe ngựa để lại.”
“Ừ, mọi việc cẩn thận.”
A Nghiễn liếc mắt ra hiệu với Tiểu Thất và Tiểu Cửu, ba người lao vào màn đêm.
Lúc đến có năm người, một xe ngựa, hai con tuấn mã, giờ ngựa đã bị cưỡi đi, chỉ còn lại xe ngựa, nửa đêm rồi, biết tìm ngựa ở đâu?
Tĩnh Bảo chắp tay cảm tạ Từ Tuấn, lấy ra mấy lạng bạc: “Từ Đại ca, có thể cho chúng ta ở nhờ một đêm được không? Trời sáng chúng ta mua ngựa rồi đi.”
Từ Tuấn không dám quyết, quay sang nhìn vợ mình.
Người phụ nữ chỉ tay: “Phòng của con ta đó, ba người các ngươi đều là đàn ông, chen nhau nằm trên giường đất một đêm cũng được rồi!”
Tĩnh Bảo: “…”
Nhưng nàng là phụ nữ mà!
…
Giường đất không nhỏ, nằm ba người cũng ổn, hai người thì càng dư dả.
Tĩnh Bảo mệt suốt cả ngày, có khoảnh khắc thật sự nàng chỉ muốn mặc kệ tất cả, nằm phịch xuống giường, chẳng cần nghĩ ngợi gì nữa.
“Các ngươi ngủ đi, ta chưa buồn ngủ, ra viện đứng một lát.”
Cao Triều nhìn nàng như thể nhìn một kẻ ngốc, chỉ có ngốc mới không ngủ mà lại ra viện đứng.
“Tĩnh công tử, chờ một chút!” Tề Lâm đi ra ngoài rồi quay lại, ôm trong tay một chiếc chăn.
“Hai vị công tử, ta ngủ giữa. Tĩnh công tử đắp một chăn, ta với Cao công tử đắp một chăn. Khuya rồi, ngủ thôi.”
Tĩnh Bảo chết lặng.
Cho dù mình đắp một chăn riêng, cũng vẫn phải nằm cạnh Cố Trường Bình!
Nàng… nàng… sao có thể ngủ chung giường với Cố Trường Bình được chứ!
Cao mỹ nhân cũng chết lặng.
Hắn đã xác định người trước mặt chính là Cố Trường Bình, vậy mà bây giờ y không chỉ ngủ cùng giường, còn muốn đắp chung chăn với hắn…
Hắn… hắn… hắn không sợ mình làm ra chuyện gì sao?
Cố Trường Bình thấy hai người đứng ngây ra, bèn nói: “Hai vị công tử đừng ngẩn người nữa, còn hai canh giờ nữa là trời sáng rồi, không mệt sao?”
Tĩnh Bảo yếu ớt giãy giụa: “Ta ngủ hay trở mình, dễ làm người khác tỉnh giấc…”
Cố Trường Bình: “Nghe ý này, ngươi định đứng suốt đêm?”
Tĩnh Bảo: “…”
Thế là nàng ngoan ngoãn trèo lên giường, trùm chăn kín đầu, thầm nghĩ Cố Trường Bình cũng đâu phải mãnh thú, nằm cạnh thì nằm cạnh thôi!
Tên này, không sợ tự làm mình ngạt chết chắc?
Cố Trường Bình cười thầm, quay đầu nhìn Cao Triều: “Cao công tử, còn ngươi thì sao?”
Cao Triều nhếch môi mỉm cười.
Cố Trường Bình, ngươi dám chết, ta sẽ dám chôn.
Hắn nằm xuống một bên giường, cố tình chỉ đắp nửa chiếc chăn, chừa ra một nửa.
Cố Trường Bình nhìn hai người mỗi người nằm một bên, im lặng giây lát, rồi đành chấp nhận nằm xuống giữa.
Y không đắp chăn kia, hàng mi rũ xuống, trong đầu tự nghĩ đủ loại suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc này, Cao Triều xoay người, ánh mắt nóng rực nhìn y.
Cố Trường Bình bị nhìn đến không được tự nhiên, giơ tay chỉ trước mặt hắn, mang ý cảnh cáo hắn ngoan ngoãn chút, Cao Triều cười toe, ánh mắt càng sáng hơn.
Hắn to gan đưa tay ra, muốn chạm vào mặt y.
Cái mặt này làm bằng gì vậy?
Sao lại có thể giả giống đến thế?
Còn nữa...
Y chọn ngủ cùng mình, là vì thấy thân mật hơn với mình sao?
Ngay lúc tay Cao Triều gần chạm vào, Cố Trường Bình lập tức xoay người, quay về phía Tĩnh Bảo.
“Cao công tử, ngủ ngon!” Y nói.
Cao Triều ngẩn người, tay dừng giữa không trung, cuối cùng lặng lẽ buông xuống.
Trong phòng, lập tức chìm vào tĩnh mịch.
Tĩnh Bảo trùm chăn kín mít, sợ đến mức không dám động đậy, dù cách nhau vài tấc và một lớp chăn bông, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ sau lưng.
Hắn… đang nghĩ gì?
Sao lại chọn đắp chăn chung với Cao Triều?
Là vì Cao Triều chưa phát hiện ra hắn chính là Cố Trường Bình?
Đầu óc hỗn loạn, cuối cùng Tĩnh Bảo cũng không chịu nổi mà thiếp đi, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Một lúc lâu sau, Cố Trường Bình ngồi dậy, vén chăn cho nàng hít chút không khí.
Quay đầu nhìn, Cao Triều cũng đã ngủ say, hắn thấy xương cổ hơi nhô lên vì cúi đầu của hắn.
Yên lặng một lúc, Cố Trường Bình lặng lẽ xuống giường, ra viện, vận khí vào đan điền, thân hình phóng lên nóc nhà.
Trên mái, Từ Tuấn đang ngồi, tay cầm một bình rượu.
Cố Trường Bình đi đến, nhận lấy bình rượu, tu một ngụm, rượu mạnh rát bỏng chảy xuống dạ dày.
Lúc này, Từ Tuấn đưa tay chỉ xuống dưới, ngủ hết rồi?
Cố Trường Bình gật nhẹ, trả lại rượu.
Từ Tuấn ngửa cổ uống một ngụm, rồi ném trở lại.
Bình rượu chuyền qua lại mấy vòng giữa hai người, cuối cùng cạn đáy, Cố Trường Bình nằm ngửa ra sau, ngắm bầu trời đêm thăm thẳm, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Từ Tuấn lấy khuỷu tay khều khều chân y, không tiếng hỏi: “Ngươi đang lo sao?”
Cố Trường Bình mỉm cười một tiếng, thấp giọng nói: “Từ lúc ta sinh ra, đã luôn phải lo lắng.”
Lo mình có thể sống không?
Lo khi nào sẽ chết?
Lo là bị người ta bóp cổ, trúng độc mà chết, hay bị ngũ mã phanh thây?
“Chuyện này xong rồi, ngươi đưa vợ con rời khỏi kinh thành đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại!” Y nói.
Từ Tuấn ngạc nhiên..
Cố Trường Bình ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn: “Thiên hạ này yên bình không được bao lâu nữa đâu!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Cao Triều nhíu mày.
Hắn dường như hoàn toàn không nghĩ tới một kẻ nhỏ bé như Tề Lâm lại dám phản bác lời mình, cơ mặt cũng vì vậy mà bất giác căng lên.
“Làm sao mà lại là chưa chắc!” Hắn cực kỳ bực bội nói.
“Người chết mới chưa chắc!”
“Tề Lâm nói đúng, chúng ta phải đề phòng hắn giết người diệt khẩu.” Tĩnh Bảo đột ngột bật dậy.
Cao Triều nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, cười nhạt: “Ngươi biết Bộ Quảng Huy bây giờ đang giữ chức gì, sống ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Đến cả cái này cũng không biết, còn nói gì mà đề phòng, ngươi đề phòng nổi sao?”
“Vậy ngươi nói đi chứ!” Tĩnh Bảo tức đến trợn tròn mắt, đến nước này rồi mà tên này còn ra vẻ thần bí!
Cao mỹ nhân nhún vai, tỏ ý bản thân thật sự không phải cố tình giấu diếm gì, thân là hoàng thân quốc thích, ai lại đi để ý một tên Cẩm Y vệ tép riu?
Lúc này, Từ Tuấn ho một tiếng, viết ra:
Ba năm trước, Bộ Quảng Huy rời khỏi Cẩm Y vệ, tìm được chức tri phủ béo bở ở phủ Bảo Định. Ta đã điều tra rồi, hắn cũng đi con đường của Tào Minh Khang.
Phủ Bảo Định?
Tĩnh Bảo hơi chấn động trong lòng, từ kinh thành đến đó khoảng sáu trăm dặm, nếu phi ngựa ngày đêm thì một ngày một đêm là đến nơi.
“Tình hình thế nào, Cao Triều?” nàng hỏi.
Cao Triều không trả lời ngay, ánh mắt liếc Tề Lâm một cái, hồi lâu mới nói: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, còn cả A Nghiễn gì đó, ba người lập tức đến phủ Bảo Định một chuyến, bằng mọi giá phải đưa Bộ Quảng Huy còn sống về gặp ta.”
Tiểu Thất bước lên một bước: “Gia, bọn ta đi rồi, còn ngài thì sao?”
“Ta chẳng phải còn có Tề Lâm sao?”
Cao Triều nhún vai về phía Tề Lâm: “Nể mặt Cố Trường Bình, ngươi sẽ chăm sóc ta chứ?”
Cố Trường Bình không khỏi hít sâu một hơi.
Thật ra ngay từ khi buột miệng nói ra hai chữ “chưa chắc”, y đã hối hận rồi tên này, tám phần là đã biết y giả dạng Tề Lâm.
Vì Tề Lâm tuyệt đối sẽ không dám trước mặt bao nhiêu người như vậy cãi lại hắn.
Chưa kịp nghĩ thêm, đã thấy Tĩnh Bảo gọi A Nghiễn đến, dặn dò: “Sợ đêm dài lắm mộng, ngươi lập tức xuất phát đi.”
“Gia, ta cưỡi ngựa đi, xe ngựa để lại.”
“Ừ, mọi việc cẩn thận.”
A Nghiễn liếc mắt ra hiệu với Tiểu Thất và Tiểu Cửu, ba người lao vào màn đêm.
Lúc đến có năm người, một xe ngựa, hai con tuấn mã, giờ ngựa đã bị cưỡi đi, chỉ còn lại xe ngựa, nửa đêm rồi, biết tìm ngựa ở đâu?
Tĩnh Bảo chắp tay cảm tạ Từ Tuấn, lấy ra mấy lạng bạc: “Từ Đại ca, có thể cho chúng ta ở nhờ một đêm được không? Trời sáng chúng ta mua ngựa rồi đi.”
Từ Tuấn không dám quyết, quay sang nhìn vợ mình.
Người phụ nữ chỉ tay: “Phòng của con ta đó, ba người các ngươi đều là đàn ông, chen nhau nằm trên giường đất một đêm cũng được rồi!”
Tĩnh Bảo: “…”
Nhưng nàng là phụ nữ mà!
…
Giường đất không nhỏ, nằm ba người cũng ổn, hai người thì càng dư dả.
Tĩnh Bảo mệt suốt cả ngày, có khoảnh khắc thật sự nàng chỉ muốn mặc kệ tất cả, nằm phịch xuống giường, chẳng cần nghĩ ngợi gì nữa.
“Các ngươi ngủ đi, ta chưa buồn ngủ, ra viện đứng một lát.”
Cao Triều nhìn nàng như thể nhìn một kẻ ngốc, chỉ có ngốc mới không ngủ mà lại ra viện đứng.
“Tĩnh công tử, chờ một chút!” Tề Lâm đi ra ngoài rồi quay lại, ôm trong tay một chiếc chăn.
“Hai vị công tử, ta ngủ giữa. Tĩnh công tử đắp một chăn, ta với Cao công tử đắp một chăn. Khuya rồi, ngủ thôi.”
Tĩnh Bảo chết lặng.
Cho dù mình đắp một chăn riêng, cũng vẫn phải nằm cạnh Cố Trường Bình!
Nàng… nàng… sao có thể ngủ chung giường với Cố Trường Bình được chứ!
Cao mỹ nhân cũng chết lặng.
Hắn đã xác định người trước mặt chính là Cố Trường Bình, vậy mà bây giờ y không chỉ ngủ cùng giường, còn muốn đắp chung chăn với hắn…
Hắn… hắn… hắn không sợ mình làm ra chuyện gì sao?
Cố Trường Bình thấy hai người đứng ngây ra, bèn nói: “Hai vị công tử đừng ngẩn người nữa, còn hai canh giờ nữa là trời sáng rồi, không mệt sao?”
Tĩnh Bảo yếu ớt giãy giụa: “Ta ngủ hay trở mình, dễ làm người khác tỉnh giấc…”
Cố Trường Bình: “Nghe ý này, ngươi định đứng suốt đêm?”
Tĩnh Bảo: “…”
Thế là nàng ngoan ngoãn trèo lên giường, trùm chăn kín đầu, thầm nghĩ Cố Trường Bình cũng đâu phải mãnh thú, nằm cạnh thì nằm cạnh thôi!
Tên này, không sợ tự làm mình ngạt chết chắc?
Cố Trường Bình cười thầm, quay đầu nhìn Cao Triều: “Cao công tử, còn ngươi thì sao?”
Cao Triều nhếch môi mỉm cười.
Cố Trường Bình, ngươi dám chết, ta sẽ dám chôn.
Hắn nằm xuống một bên giường, cố tình chỉ đắp nửa chiếc chăn, chừa ra một nửa.
Y không đắp chăn kia, hàng mi rũ xuống, trong đầu tự nghĩ đủ loại suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc này, Cao Triều xoay người, ánh mắt nóng rực nhìn y.
Cố Trường Bình bị nhìn đến không được tự nhiên, giơ tay chỉ trước mặt hắn, mang ý cảnh cáo hắn ngoan ngoãn chút, Cao Triều cười toe, ánh mắt càng sáng hơn.
Hắn to gan đưa tay ra, muốn chạm vào mặt y.
Cái mặt này làm bằng gì vậy?
Sao lại có thể giả giống đến thế?
Còn nữa...
Y chọn ngủ cùng mình, là vì thấy thân mật hơn với mình sao?
Ngay lúc tay Cao Triều gần chạm vào, Cố Trường Bình lập tức xoay người, quay về phía Tĩnh Bảo.
“Cao công tử, ngủ ngon!” Y nói.
Cao Triều ngẩn người, tay dừng giữa không trung, cuối cùng lặng lẽ buông xuống.
Trong phòng, lập tức chìm vào tĩnh mịch.
Tĩnh Bảo trùm chăn kín mít, sợ đến mức không dám động đậy, dù cách nhau vài tấc và một lớp chăn bông, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ sau lưng.
Hắn… đang nghĩ gì?
Sao lại chọn đắp chăn chung với Cao Triều?
Là vì Cao Triều chưa phát hiện ra hắn chính là Cố Trường Bình?
Đầu óc hỗn loạn, cuối cùng Tĩnh Bảo cũng không chịu nổi mà thiếp đi, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Một lúc lâu sau, Cố Trường Bình ngồi dậy, vén chăn cho nàng hít chút không khí.
Quay đầu nhìn, Cao Triều cũng đã ngủ say, hắn thấy xương cổ hơi nhô lên vì cúi đầu của hắn.
Yên lặng một lúc, Cố Trường Bình lặng lẽ xuống giường, ra viện, vận khí vào đan điền, thân hình phóng lên nóc nhà.
Trên mái, Từ Tuấn đang ngồi, tay cầm một bình rượu.
Cố Trường Bình đi đến, nhận lấy bình rượu, tu một ngụm, rượu mạnh rát bỏng chảy xuống dạ dày.
Lúc này, Từ Tuấn đưa tay chỉ xuống dưới, ngủ hết rồi?
Cố Trường Bình gật nhẹ, trả lại rượu.
Từ Tuấn ngửa cổ uống một ngụm, rồi ném trở lại.
Bình rượu chuyền qua lại mấy vòng giữa hai người, cuối cùng cạn đáy, Cố Trường Bình nằm ngửa ra sau, ngắm bầu trời đêm thăm thẳm, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Từ Tuấn lấy khuỷu tay khều khều chân y, không tiếng hỏi: “Ngươi đang lo sao?”
Cố Trường Bình mỉm cười một tiếng, thấp giọng nói: “Từ lúc ta sinh ra, đã luôn phải lo lắng.”
Lo mình có thể sống không?
Lo khi nào sẽ chết?
Lo là bị người ta bóp cổ, trúng độc mà chết, hay bị ngũ mã phanh thây?
“Chuyện này xong rồi, ngươi đưa vợ con rời khỏi kinh thành đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại!” Y nói.
Từ Tuấn ngạc nhiên..
Cố Trường Bình ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn: “Thiên hạ này yên bình không được bao lâu nữa đâu!”
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 205: Cùng dưới một mái nhà
10.0/10 từ 22 lượt.