Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 203: Là Từ Tuấn

1@-

 
Viên kẹo rơi tõm xuống bùn, Tĩnh Bảo chột dạ, lập tức vái chào mẹ con kia: “Đừng thả chó, đừng thả chó, bọn ta đi ngay đây!”

“Đi cái gì mà đi, chúng ta còn chưa... ưm!”

Tĩnh Bảo bịt miệng Cao Triều lại, kéo hắn ra ngoài như lôi xác, trong lúc giằng co còn không quên lườm Cố Trường Bình một cái:

Ngươi còn không mau theo!

Kéo được hơn mười trượng, Tĩnh Bảo buông tay ra, chưa để Cao Triều kịp phát cáu, bèn hạ giọng: “Nhà đó... có vấn đề.”

“Vấn đề gì cơ?”

“Vụ án xảy ra đã năm năm, một góa phụ dẫn con sống ở quê, cuộc sống tất nhiên không dễ dàng.”

“Ý ngươi là sao? Ta nghe không hiểu.”

“Không nói đến nhan sắc của người đàn bà kia, nhưng chỉ cần nhìn đôi tay cầm chổi kia, trắng trẻo mịn màng, rõ ràng không phải tay người hay làm nông. Ngươi lại nhìn đứa nhỏ kia, ăn mặc như tiểu thiếu gia. Kẹo ta cho nó là kẹo hạt tùng đấy.”

Cao Triều lập tức tỉnh ngộ.

Kẹo hạt tùng không phải loại kẹo bình thường, trẻ con nhà dân thường căn bản chưa từng thấy, vậy mà thằng nhóc kia lại không chút do dự ném xuống đất, chẳng thèm nhìn lấy một cái. Đúng là khả nghi.

Tĩnh Bảo ra lệnh: “A Nghiễn, đi xem xem viên kẹo còn trên đất không?”

“Rõ!”

A Nghiễn quay lại rất nhanh: “Gia, vẫn còn ở đó, chưa ai nhặt.”

Sự “cao thượng tiết liệt” của góa phụ và đứa con khiến ngực Cao Triều thắt lại, đồng thời ánh mắt dừng thẳng tắp trên người Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo hạ giọng: “Chúng ta làm bộ rút lui, đợi đêm xuống quay lại. Công khai không được, thì ta chơi ngầm.”

Ánh mắt Cao Triều vẫn nhìn không chớp.

Tĩnh Bảo nổi đóa: “Nhìn ta làm gì? Còn không mau đi!”

Cao Triều thốt ra một câu chẳng đầu chẳng cuối: “Tĩnh Thất, ngươi được lắm!” Nói xong thì bỏ đi.

Hắn có ý gì?

Tĩnh Bảo quay đầu nhìn Cố Trường Bình. Cố Trường Bình đang mang khuôn mặt Tề Lâm, mỉm cười dịu dàng: “Tĩnh công tử, Cao công tử đang khen ngươi giỏi đấy.”

Giỏi sao?

Tĩnh Bảo đỏ mặt, sợ đối diện với ánh mắt chứa ý cười kia, vội vàng chuồn đi.

Khóe mắt Cố Trường Bình hơi nhếch lên.

Những điểm đáng ngờ nên thấy, nàng không bỏ sót cái nào.

Quả nhiên là nàng làm hắn kinh ngạc!



Vài người lên xe ngựa đi ngược lại vài dặm, đến một quán trọ nhỏ bên quan đạo dùng cơm trưa.

Cao mỹ nhân hào phóng vung tay, rút bạc thuê hai phòng, một phòng cho mình, một cho Tĩnh Bảo nghỉ ngơi.

Tĩnh Bảo thấy Cố Trường Bình cứ ngồi ngây ra ở đại sảnh như kẻ khờ thì có hơi áy náy, nhưng lại sợ nếu mình tỏ ra quá nhiệt tình thì dễ gây chú ý, nên chỉ gọi tiểu nhị pha một ấm trà ngon, mang lên vài món điểm tâm.

Tất nhiên, tính cả vào sổ của Cao mỹ nhân.

Lên lầu hai, nàng vẫn chưa yên tâm, thò đầu ra ngoài ngó thử.

Cố Trường Bình đang ngồi với mấy thị vệ của Cao Triều, thong thả uống trà, trò chuyện vặt.

Cảm thấy có ai nhìn mình, Cố Trường Bình ngẩng đầu theo bản năng. Tĩnh Bảo giật bắn mình, lập tức rụt đầu lại.

Bên cạnh, A Nghiễn cau mày.

Gì thế này, gia nhà mình sao lại nhìn một hạ nhân tới mấy lần?



Đêm tối.

Vạn vật tĩnh lặng.

Cao Triều thấp giọng oán: “Tĩnh Thất, có côn trùng! Mau đuổi giúp gia gia với!”

“Gia gia, ngươi yên chút đi, tay ta còn chưa ngơi giây nào đây!”

“Câm miệng!”

Cao Triều ngồi xổm trên cây, đầu đội lá, tức tối nói: “Nếu không phải ngươi đòi trèo cây, gia gia đây sao phải chịu khổ thế này? Thân ngọc thể vàng, chẳng lẽ còn phải tự đuổi côn trùng?”

“Ngươi…”

Tĩnh Bảo thật muốn đá hắn rớt xuống, nhưng sợ chưa đá được hắn thì mình đã rơi trước, trong lòng thầm rủa hôm qua sao sấm sét không đánh chết hắn đi cho rồi.

“Hay ngươi xuống, để tiểu Thất nhà ta trèo lên?”

“Cao công tử, đừng ầm ĩ nữa, ta giúp ngươi đuổi!”

Sau lưng hai người, Tề Lâm nhẹ nhàng bẻ một cành khô, chờ côn trùng bay tới thì chỉ chạm nhẹ đã rơi xuống đất, lần nào cũng chính xác.

Cao Triều nhìn một lúc, bỗng quay sang: “Hay là ngươi theo ta đi, ta nói với chủ tử nhà ngươi, lương tháng tùy ngươi định.”

Cố Trường Bình: “…”

Tên nhóc này dám đào góc tường ngay trước mặt ta? Hừm, thú vị thật.

“Nhìn kìa, có động tĩnh!” Tĩnh Bảo chỉ tay.

Cao Triều tát nhẹ tay nàng: “Tránh ra, tránh ra, đừng chắn tầm nhìn của gia gia!”

Tĩnh Bảo không nghĩ ngợi, quay đầu làm mặt ấm ức với Tề Lâm: “Tiên sinh, ngươi xem, người này cứ bắt nạt ta hoài!”

Cố Trường Bình nhẹ nhàng chạm một ngón tay lên mu bàn tay nàng.

Tĩnh Bảo ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi.

Tiên sinh đang an ủi nàng ư? Hay bảo nàng ngoan ngoãn chút?

A, sao mu bàn tay lại ngứa thế này!

Lúc ấy, một bóng đen trèo tường vào, đứng giữa viện ngó quanh. Con chó đen vốn đang nằm ngủ nghe động ngẩng đầu nhìn rồi lại nằm xuống.

Người kia đến dưới cửa sổ, ho một tiếng. Chốc lát sau, cánh cửa gỗ "két" một tiếng mở ra, người đàn bà nhào vào lòng bóng đen, lập tức hôn lên môi.

Bàn tay người đàn ông luồn vào vạt áo người đàn bà, xoa nhẹ…

Tĩnh Bảo xấu hổ quay mặt đi, nào ngờ lại chạm phải ánh mắt của Cao Triều. Hai người trao nhau một ánh nhìn, kết luận hai điều:

Một, kẻ kia là người quen.
Hai, rất có thể là người tình của góa phụ.

Nam nữ trong viện thân mật một lát rồi tách ra. Người đàn ông cởi áo khoác bắt đầu làm việc: múc nước giếng đổ đầy chum, rồi chẻ củi.

Người đàn bà bưng chén trà, người đàn ông cầm tay nàng uống nửa chén, nửa còn lại nàng uống hết… Từ đầu đến cuối, cả hai không nói lấy một lời.

Chẻ củi được nửa chừng, thằng bé trong nhà bị đánh thức, dụi mắt đi ra, ôm lấy người đàn ông từ sau lưng.

Người kia khựng lại, rồi đặt rìu xuống, xoay người, ôm đứa nhỏ vào lòng.

“Cha ơi!”

Một tiếng gọi, khiến người đang ẩn trong bóng tối chấn động tâm can.

Tĩnh Bảo còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị Cao Triều bóp chặt như gọng kìm: “Nghe rõ chưa? Nó gọi hắn là cha!”

Tĩnh Bảo đang bàng hoàng, bị hắn nắm bất ngờ, quên mất mình đang ngồi trên cây, theo bản năng hất tay ra, ai dè người chao đảo mấy cái rồi rơi thẳng xuống, hét một tiếng “A ...”

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay lớn túm lấy cổ áo nàng. Tĩnh Bảo hồn vía lên mây, mở mắt thấy là Tề Lâm, mặt tái mét không còn giọt máu.

Nhưng còn khiến nàng khiếp đảm hơn nữa là tiếng hét trên đầu Cao Triều: “Không xong rồi! Cái... cái tên cha kia bỏ chạy rồi!”

Tĩnh Bảo cảm giác mình bị tên này hại tụt mất mười năm thọ, vùng vẫy kêu lên: “Còn không mau chặn hắn lại!”

Vừa dứt lời, A Nghiễn và hai tiểu đồng của Cao Triều lập tức lao ra như tên rời cung, vây chặt lấy người đàn ông.

Sau vài chiêu, người kia thất thế.

Người đàn bà bên cạnh ôm chặt lấy miệng con, nước mắt ròng ròng nhìn cảnh trước mắt.

Lúc này, Tĩnh Bảo đáp đất, ba hồn trở về được hai, ngẩng đầu cười gượng với Cố Trường Bình xem như cảm tạ, rồi xốc áo phóng vọt tới.

Ánh mắt nàng lóe lên ánh sáng sắc như sói.

Là Từ Tuấn!

Hắn vậy mà vẫn chưa chết! 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 203: Là Từ Tuấn
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...