Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 197: Nam cải nữ trang

1@-

 
“Không được!” Một tiếng phản đối vang lên từ phía Tề Lâm.

“Ta còn chưa nói gì, sao ngươi đã biết là không được?” Cao Triều nhìn Tề Lâm đầy nghi hoặc.

Ánh mắt Tề Lâm khẽ dao động: “Cao công tử định để Tĩnh công tử cải trang thành một người nửa nam nửa nữ, tìm cách tiếp cận Thạch Thượng thư. Ý tưởng này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể!”

“Ta nghĩ thế thật à?” Cao Triều cau mày.

“Chẳng phải vậy sao?” Tề Lâm kinh ngạc.

Cao Triều bĩu môi: “Họ Thạch kia là tên háo sắc, tối nay chắc chắn không chịu về. Tĩnh Sinh giả dạng làm nha hoàn của Tầm Phương Các, tìm cách vào hầu hạ trong phòng Thạch Thượng thư, đốt một ít mê hồn hương, chờ hắn ngủ say thì trộm chìa khóa, lặng lẽ giao cho ta, ta sẽ đi lấy hồ sơ vụ án.”

“Tại sao không phải ngươi cải trang? Rõ ràng ngươi đẹp hơn ta nhiều!” Tĩnh Bảo phản đối.

Cao Triều ngẩng đầu kiêu ngạo: “Có nha hoàn nào cao như ta không?”

Tĩnh Bảo: “…”

Tề Lâm nghiêm giọng: “Vẫn không được. Với hạng người như Thạch Thượng thư, Tĩnh công tử không đối phó nổi đâu.”

Cao Triều trừng mắt: “Tại sao không đối phó nổi?”

Tề Lâm đáp: “Hắn là kẻ đọc sách, không học được kiểu của nha hoàn.”

Cao Triều hừ lạnh: “Đã đọc sách thì đầu óc phải càng linh hoạt, càng biết bắt chước chứ. Bên cạnh Tĩnh Thất chẳng phải có nàng A Man gì đó sao? Bắt chước nàng là được!”

Tề Lâm lo lắng ra mặt: “Cao công tử…”

“Đừng nói nữa, ta thấy cách này được đấy. Ta đi!” Tĩnh Bảo nói dứt khoát.

“Tĩnh Văn Nhược!” Tề Lâm giật mình, giọng nặng hẳn xuống.

Cao Triều: “…”

Tĩnh Bảo: “…”

“Tiểu nhân đi chuẩn bị áo quần và hương an thần, hai vị công tử cứ chờ ở đây.” Tề Lâm không đợi hai người kịp phản ứng, đã rảo bước rời khỏi phòng.

Cao Triều chỉ vào bóng lưng hắn, thở dài: “Chủ nhân ra sao, hạ nhân y hệt. Giống nhau quá đỗi!”

Tĩnh Bảo thì chẳng nghe thấy gì, trong lòng khẽ rúng động, thầm nghĩ: Sao hắn lại gọi ta là Tĩnh Văn Nhược… Người gọi ta cái tên ấy, xưa nay chỉ có một mình Cố Trường Bình!

Tầm Phương Các khi đêm xuống.

Đèn lồng treo dọc trước cửa, ánh sáng lập lòe. Từ Thanh Sơn bị Từ Bình dẫn vào trong.

Lúc bước lên bậc thềm, Từ Bình liếc cháu trai, nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải nhà họ Vương tới tận cửa tố cáo, trong nhà còn chẳng biết thằng ranh này đánh nhau trong Quốc Tử Giám, lại còn vì tên “ẻo lả” kia mà động thủ.

Lão gia nổi giận, hạ lệnh bắt người về ngay. Ông ta cũng đã liều rồi, đêm nay cho dù có phải bỏ thuốc, cũng phải khiến thằng ranh này nếm thử mùi đàn bà cho biết!

Hai người rẽ vào tầng hai, đúng lúc có một cô gái hấp tấp bước ngang, vội vàng tới mức loạng choạng suýt ngã.

Từ Thanh Sơn thoáng liếc qua, bất giác cau mày, sao trông cô nàng này giống Tĩnh Thất quá vậy?

Từ Bình thấy hắn cứ nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ kia, bèn nói: “Nhìn cái dáng uốn éo ấy kìa, đúng là một đóa hoa xuân, chẳng phải còn quyến rũ hơn đàn ông sao? Ngươi là vì thiếu trải nghiệm thôi. Đợi ngươi nếm mùi rồi…”

“Ta đi giải quyết chút.” Từ Thanh Sơn hất tay chú mình ra, sải bước đuổi theo.

Từ Bình tưởng hắn lại định bỏ trốn, lập tức chửi ầm lên: “Từ Thanh Sơn! Từ Thanh Sơn, ngươi mà dám đi là ta… ta chết cho ngươi xem!”

“Thúc chẳng chết nổi đâu, còn luyến tiếc thẩm thẩm mà!” giọng đáp vọng lại từ xa.

Tĩnh Bảo nghe thấy giọng này thì thầm rủa: Hỏng rồi! Sao hắn lại đến đây?!

Quay đầu nhìn, quả nhiên hắn đang bám sát phía sau.

Thế là hỏng bét!

Tĩnh Bảo hoảng loạn quay phắt lại, trong đầu xoay nhanh tên ngốc này tính khí bướng bỉnh, phải nghĩ cách nào đó dọa cho hắn chạy mới được.

Làm thế nào bây giờ?

Nàng bỗng khựng lại, quay đầu, há to miệng lao thẳng về phía Từ Thanh Sơn, miệng gào lên: “Ôi chao, vị công tử khôi ngô nhà nào mà cứ bám lấy thiếp thế này, chắc là mê dung nhan của thiếp rồi! Để thiếp hầu hạ gia một đêm, loan phượng cùng mộng, vui vầy ** *n, xin gia thương xót thiếp phần nào!”

Đúng lúc ấy, một gian phòng bên cạnh có kỹ nữ cất giọng hát: “Ôi người tình đáng giận, khiến thiếp móc tim trao chàng…”

Từ Thanh Sơn dựng tóc gáy, hét lên “Mẹ ơi!” rồi quay đầu chạy bán sống bán chết. Cái quỷ gì thế này? Còn muốn móc tim hắn nữa, chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh!

“Gia ơi, đừng chạy mà~ Quay lại đi~ Gia của thiếp ơi~!”

Tĩnh Bảo sờ mũi, đuổi theo vài bước rồi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nghĩ đến dáng vẻ hoảng hốt của Từ Thanh Sơn thì bật cười khúc khích.

Nàng xoay người, trong đầu nghĩ đến dáng điệu của A Man, bèn uốn lưng, tung khăn tay, bước chân nhỏ nhẹ duyên dáng, bắt chước thần thái y như đúc.

Tề Lâm nấp trong bóng tối, khẽ bật cười.

Thằng nhóc này, đúng là một báu vật sống!

Báu vật ấy len lén đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, Thạch Thượng thư đang ôm lấy một kỹ nữ mà gặm, chợt nghe tiếng động liền quát lớn: “Ai cho ngươi vào? Cút ra ngoài!”

“Bẩm lão gia, là ma ma bảo nô tỳ tới hầu hạ. Lão gia mệt cả ngày rồi, ngâm chân bằng nước ấm trước khi lên giường có thể giúp lưu thông khí huyết.” Tĩnh Bảo đặt thau gỗ xuống, lại lấy ra hai nén hương từ trong ngực.

“Ma ma còn nói, loại hương này có thể tăng hứng thú cho lão gia, lão gia muốn đốt không ạ?”

Thạch Thượng thư tóc đã điểm bạc, ở chốn phong nguyệt thì sớm lực bất tòng tâm. Cứ tưởng đây là ma ma chu đáo, bèn nói: “Đốt đi, lại đây hầu hạ.”

Kỹ nữ trong lòng ông ta cũng chẳng lấy làm lạ.

Lão già này là Hình bộ Thượng thư, ma ma thường ngày còn mời mãi chẳng được, tất nhiên so với khách khác thì quý hơn nhiều.

Chỉ là không biết đốt hai cây hương k*ch th*ch này thì ông ta có chịu nổi không, miễn đừng lăn đùng ra chết trên người nàng là được.

Tĩnh Bảo đốt hương lên, c*m v** lư hương bên đầu giường, rồi bê thau gỗ đặt trên ghế dài, dùng tay thử nước.

“Lão gia, nước vừa ấm, mời ngài ngâm chân.”

Thạch Thượng thư thò chân ra, Tĩnh Bảo nín thở ghìm ghê tởm, ngồi xổm xuống hầu hạ, trong lòng bắt đầu đếm ngược: mười, chín, tám…

“RẦM...”

Cái thau lật úp, lão già đổ cái rầm ra phía sau, kỹ nữ bên cạnh cũng hoảng hốt bật ngồi dậy, sau đó chớp mắt mấy cái, rồi lại ngã oặt xuống, ánh mắt mơ màng.

Tĩnh Bảo thở dài nhẹ nhõm. Đúng là mê hồn hương có tác dụng thật!

Cửa “kẽo kẹt” mở ra, Tề Lâm bước vào, ánh mắt đảo qua người dưới giường, sắc mặt tối lại: “Sao ướt hết người thế kia?”

Tĩnh Bảo “phì” một tiếng: “Lão già đó làm đổ đấy, là nước ngâm chân, ngươi tránh xa ta ra một chút!”

Tề Lâm cởi áo, khoác lên người nàng: “Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

“Không cần, ta…”

Một làn mùi trầm hương xộc lên mũi, Tĩnh Bảo hắt xì hai cái, vừa hỉ mũi vừa ngẩng đầu, trông thấy Tề Lâm đang cúi người s* s**ng trên người lão già.

Bàn tay hắn xương khớp rõ ràng, từng ngón thon dài.

“Tìm thấy chưa?” nàng buột miệng hỏi.

“Chưa!”

Lời vừa dứt, tay hắn khựng lại, vui mừng nói: “Rồi! Ta lập tức giao cho Cao công tử. Tĩnh Công tử, mau thay đồ đi, coi chừng nhiễm lạnh.”

Tề Lâm chạy tới cửa, bỗng khựng lại.

Không hiểu sao, trong lòng hắn cứ có cảm giác thôi thúc, nhất định phải quay đầu nhìn một cái mới yên tâm. Ai ngờ, vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt đen như mực của Tĩnh Bảo đang nhìn chằm chằm mình.

“Ngươi nhìn ta làm gì vậy?”

“Ta thấy ngươi tối nay không trợn mắt lần nào.” Tĩnh Bảo lẩm bẩm.

Tề Lâm giật mình rùng mình một cái, chột dạ: “Mau thay đồ đi, ta đi đây!” 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 197: Nam cải nữ trang
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...