Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 191: Ta bị oan

1@-

 
Trong nội đường.

Sắc mặt tổng quản Thịnh thái giám sa sầm lại: “Thẩm Đại nhân, ta biết ngài và Cố Tế Tửu là chỗ bạn bè thân thiết, nhưng hiện tại ta buộc phải nhắc nhở một câu, nói thật, là có lợi cho cả ngài lẫn Cố Tế Tửu.”

Thẩm Trường Canh mặt mày xám ngoét.

Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Bài thi lần đó của Tĩnh Sinh viết rất xuất sắc, chỉ tiếc là chưa hoàn chỉnh. Cố Trường Bình đã phê cho điểm thấp nhất. Ta từng phản đối, cho rằng nên phá lệ dùng người tài, nhưng Cố Trường Bình không đồng ý. Vì chuyện đó, ta còn cãi nhau với hắn một trận.”

“Vậy sau đó, sao hắn lại đồng ý sửa điểm?”

“Thạch Thượng thư hỏi thành tích của con trai mình là Thạch Thuấn, bèn mời chúng ta đến Hồng Phúc Lâu ăn cơm. Trùng hợp hôm đó Thủ phụ đại nhân cũng đang ở phòng bên cạnh, chúng ta qua đó chào hỏi. Thủ phụ đại nhân hỏi thành tích của cháu trai phủ Tuyên Bình hầu, ta bèn tranh nói tình hình. Thủ phụ đại nhân bảo có thể cho thêm một cơ hội. Thế là Cố Trường Bình mới sửa từ điểm thấp nhất lên thành hạng ba!”

Thịnh Vọng cười nhạt một tiếng: “Vậy thì thật không khéo, theo như chúng ta được biết, Thủ phụ đại nhân khẳng định mình chưa từng nói câu đó.”

“Ơ, sao có thể chưa nói? Hôm đó trong phòng có một bàn người ngồi, ai cũng có thể làm chứng, đâu phải chỉ mình ta nghe được. Ta, Thẩm Trường Canh, làm việc luôn liêm khiết chính trực, cần gì phải bịa đặt?”

Thẩm Trường Canh còn chưa dứt lời, Thịnh Vọng đã bật cười ha hả.

“Thẩm Đại nhân, đây là bút lục lời khai của bảy người cùng bàn hôm đó, ngài có muốn xem không?”

“Không cần xem, họ nhất định đều nghe thấy.”

“Trái lại, bảy người đó đều nói: Thủ phụ đại nhân chưa từng nói câu ấy.”

Giọng Thịnh Vọng đột nhiên sắc nhọn: “Thẩm Đại nhân, chẳng lẽ bảy người kia đều đang nói dối?”

Thẩm Trường Canh: “…”

Chết tiệt! Cả lời khai cũng đã bị dàn xếp trước rồi. Cố Trường Bình ơi là Cố Trường Bình, đao của ngươi còn chưa chém xuống, người ta đã giết đến tận nơi rồi.

Giờ phải làm sao?

Lúc này, Cố Trường Bình chẳng nghe thấy tiếng kêu cứu trong lòng Thẩm Trường Canh. Hắn đang ngồi trong hoa sảnh của phủ Cẩm Y Vệ, ung dung thưởng trà.

Đã uống đến ba chén mà vẫn chẳng có ai vào, đây là định “ghẻ lạnh” hắn đây!

Đến chén thứ tám, Thịnh Vọng mới cười tủm tỉm bước vào: “Cố đại nhân, để ngài đợi lâu rồi!”

Cố Trường Bình gật đầu: “Không sao, tranh thủ nhàn hạ một chút cũng là phúc.”

Thịnh Vọng ngồi xuống đối diện hắn, hạ nhân nhanh chóng dâng trà mới. Thịnh Vọng tự tay rót thêm một chén cho Cố Trường Bình, mỉm cười nói: “Ta ngồi đây uống trà cùng Cố đại nhân, trò chuyện một chút, được không?”

Ánh mắt Cố Trường Bình khẽ biến sắc.

Trong mấy lời nhẹ nhàng kia của Cẩm Y Vệ, biết bao vụ giết chóc và tội lỗi rợn người đã được che giấu.

“Thịnh Đại nhân muốn trò chuyện gì?”

“Nói một chút chuyện Tĩnh đại gia qua đời, Cố đại nhân không thân không thích, sao lại đến Tĩnh phủ viếng tang?”

“Thầy trò một hồi, sao lại không thể đi viếng?”

“Quốc Tử Giám có mấy trăm giám sinh, mỗi năm đều có nhà có tang, nào thấy Cố đại nhân từng đến viếng ai không?”

“Bởi vì…”

Cố Trường Bình dừng lại giây lát, rồi nói: “Ta thấy đứa nhỏ ấy tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác cả đại phòng Tĩnh gia, thật không dễ dàng.”

Thịnh Vọng nhếch môi cười lạnh: “Cố đại nhân đặc cách đưa hắn vào Quốc Tử Giám, chẳng lẽ cũng vì lý do đó?”

Đồng tử Cố Trường Bình co lại, giọng lạnh tanh: “Thịnh Đại nhân, ngài có ý gì đây?”

Thịnh Vọng nói: “Bài của Tĩnh Sinh là một bài chưa hoàn chỉnh, lúc đầu ngài phê điểm thấp nhất, mấy hôm sau lại sửa thành hạng ba. Ngài đừng nói với ta là theo chỉ thị của Thủ phụ đại nhân nhé?”

Cố Trường Bình: “Đúng vậy, chính là ý của Thủ phụ đại nhân.”

Nét cười bên miệng Thịnh Vọng kéo dài đến tận mang tai: “Năm ngoái, trang viên Tĩnh phủ gặp đạo tặc, ngàn cân treo sợi tóc, chính đại nhân là người tới kịp, cũng là ý của Thủ phụ đại nhân sao?”

Sắc mặt Cố Trường Bình lập tức thay đổi: “Các ngươi dám điều tra ta?”

“Không có chuyện gì mà Cẩm Y Vệ muốn tra mà không tra được! Công việc của chúng ta vốn là tra người.”

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn vào làn nước trong chén trà đang phản chiếu ánh sáng, trầm giọng nói: “Cũng khổ cho các ngươi rồi, rình rập một Tế Tửu nho nhỏ như ta.”

“Không khổ, cấp trên bảo thế nào, chúng ta làm thế nấy. Cố đại nhân, đắc tội rồi!”

Câu nói này mang theo nhiều ẩn ý.

Cấp trên là ai? Là hoàng đế hay là Thủ phụ, Cố đại nhân ngài tự mà suy nghĩ đi!

Cố Trường Bình xoa trán đầy đau đớn: “Các ngươi… còn tra ra được gì?”

“Còn điều tra ra một năm trước, Cố đại nhân hạ nam du, loanh quanh nửa tháng vì chuyện gì? Hoặc… là vì người nào?”

Thịnh Vọng với thân hình béo mập khẽ nghiêng về phía trước, ánh mắt lộ rõ tia sát khí: “Ta nhắc đại nhân một chút, năm ngoái khi Tĩnh đại lão gia xảy ra chuyện, Tĩnh Sinh bị người trong phủ ép buộc, muốn hắn giao ra vị trí gia chủ, chính đại nhân đã kịp thời xuất hiện giải vây cho hắn.”

“...Cho nên?”

Sắc mặt Cố Trường Bình không biến đổi, nhưng khóe môi lại nhếch lên lạnh lẽo không dễ phát hiện: “Thịnh Đại nhân điều tra nhiều như vậy, rốt cuộc muốn chứng minh điều gì?”

“Ngài đặc cách đưa Tĩnh Sinh vào Quốc Tử Giám; Tĩnh đại lão gia mất, ngài đích thân đến viếng; trang bị tặc, ngài cứu Tĩnh Sinh một mạng; trước bài vị tổ tông, ngài giúp hắn giải vây…”

Thịnh Vọng chăm chú nhìn hắn: “Những điều này, không phải ta muốn chứng minh gì, mà là ngài đó, Cố đại nhân, rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?”

“Ngươi đoán đi.”

Cố Trường Bình trả lời hai chữ nghe rất đáng đánh đòn, rồi ngả người ra tựa vào lưng ghế, đưa tay cầm lấy chén trà, thong thả nhấp một ngụm.

“Ta đoán không ra, vậy đợi ngài tự mình nói, ta có thừa thời gian.” Thịnh Vọng đứng dậy, rót thêm nước vào chén của hắn, rồi cũng rót cho mình một chén đầy.

Hai người ngồi đối diện nhau, cách nửa cái bàn, im lặng không nói, như đang thi xem ai nhịn được lâu hơn.

Sát khí âm u lặng lẽ bao trùm giữa hàng mày của Cố Trường Bình.

*

Cao Triều kể lại từng chuyện đã điều tra được, không khí trong trai xá trở nên chết lặng.

“Vậy tức là… hiện tại tiên sinh bị mời đến Cẩm Y Vệ, là vì chuyện có liên quan đến ta?” Tĩnh Bảo lặng lẽ nhìn Cao Triều một cái, thì thào nói: “Không phải… ta…”

“Ngươi thật sự không ngờ? Hay là biết mà không nói?” Sắc mặt Cao mỹ nhân mang theo cơn giông sắp ập đến.

Hắn đã sớm cảm thấy Cố Trường Bình đối với họ Tĩnh không giống bình thường. Nào ngờ đâu Cố Trường Bình vì hắn mà cả chuyện điểm số cũng dám sửa!

Đây đâu phải không giống bình thường rõ ràng là có gian tình!

“Ngươi có ý gì?” Tĩnh Bảo ưỡn thẳng ngực lên hỏi.

“Ta có ý gì, ngươi tự biết!” Cao Triều cười nhạt: “Đừng có ăn trong bát, nhìn sang nồi!”

“Ai ăn trong bát, lại nhìn sang nồi hả?” Tĩnh Bảo nhảy khỏi giường, trợn mắt nói: “Đúng là ta viết bài chưa xong, nhưng thì sao? Ta có ép tiên sinh sửa điểm cho ta đâu!”

“Thế còn chuyện ở trang viên?”

Cao Triều túm lấy vạt áo trước ngực Tĩnh Bảo: “Chuyện ở trang viên, ngươi định giải thích thế nào?”

Tĩnh Bảo trợn tròn mắt nhìn hắn: “Hắn đâu phải đến trang vì ta, chẳng qua chỉ là… tình cờ đi ngang!”

“Tình cờ? Ngươi tình cờ thử cho ta xem đi?”

Tĩnh Bảo tức đến toàn thân run rẩy: “Cao Triều! Ngươi có lý lẽ không hả?!”

“Họ Tĩnh kia, ta đây đúng là không nói lý đó, thì sao nào!” Cao Triều gầm lên: “Cố Trường Bình bị Cẩm Y Vệ điều tra là vì ngươi!”

“Ta… ta bị oan!”

“Còn mặt mũi kêu oan?”

“Tại sao lại không?!” 


Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 191: Ta bị oan
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...