Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 176: Bốn chữ

1@-

 
"Toàn bộ giám sinh tới đây, Tế tửu Đại nhân có lời muốn nói!"

Đám giám sinh lục tục vây quanh.

Tới gần rồi, Tĩnh Bảo mới nhận ra quan phục của Cố Trường Bình mặc có phần không chỉnh tề, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo.

Thế nhưng dáng đứng của hắn lại rất thẳng tắp, dứt khoát, giữa hàng loạt tiên sinh của Quốc Tử Giám, quả thật vô cùng nổi bật.

"Chúc mừng các giám sinh có tên trên bảng vàng, ngày mai triều đình sẽ mở yến tiệc, không ai được vắng mặt!"

"Cố đại nhân, nếu vắng mặt thì sao?" Cao Triều cố tình gây khó dễ.

Cố Trường Bình như không nghe thấy, chỉ lạnh nhạt nói: "Sau yến tiệc, Quốc Tử Giám sẽ chính thức khai giảng. Các giám sinh có tên trên bảng vàng sẽ được phân lớp lại, bắt đầu nước rút chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân."


Một loạt tiếng "A!" kinh ngạc vang lên từ đám giám sinh, chỉ có mỗi Cao Triều là tặc lưỡi bày tỏ bất mãn.

Tĩnh Bảo đứng ngay cạnh, nghe rất rõ, bèn quay sang quan sát sắc mặt của Cao Triều. Nhưng người kia mặt vẫn cười mỉm, chẳng có chút vẻ bối rối nào dù vừa bị bẽ mặt.

Cố Trường Bình liếc nhìn Tĩnh Bảo đầy ẩn ý, rồi quay người bỏ đi.

Về tới viện, Cố Dịch đang đứng đợi ở cửa, vẻ mặt ngập ngừng.

"Nói đi, đã điều tra được gì rồi?"

"Bẩm gia, thứ bột trắng kia là ba đậu. Hai hôm nay Trương Tông Kiệt không có biểu hiện gì bất thường, cũng không thân thiết qua lại với ai. Không có chứng cứ cụ thể, nếu chỉ vì hắn ở sát phòng mà kết tội thì có phần gượng ép."

Cố Trường Bình cúi đầu cười nhẹ: "Người này trước giờ sống rất túng thiếu, vậy mà tiền mừng rải ra hôm nay không ít chút nào."

Cố Dịch vội vàng nói: "Vậy để ta đi điều tra nguồn thu nhập của hắn!"

"Khoan đã!"

"Dạ, gia?"

"Âm thầm gọi năm người đó tới đây!"

Cố Dịch sững người một lúc mới hiểu ra "năm người" mà gia nói là ai

...

Tuy thi cử khá tốt nhưng vẫn bị tiên sinh gọi tới, năm người mang tâm trạng thấp thỏm đi vào viện.

Tề Lâm lạnh mặt nói: "Tiên sinh dặn, từng người một vào, Uông công tử vào trước."

Cổ Uông Tần Sinh cứng đờ cổ, cố gắng gật đầu trấn an bốn người phía sau rồi bước vào phòng trong. Lần này hắn thi rất tiến bộ, chắc hẳn tiên sinh sẽ khen ngợi.

Quả nhiên, Cố Trường Bình khen hắn vài câu, dặn phải tiếp tục cố gắng.

Khi Uông Tần Sinh bước ra khỏi nội đường, miệng cười tới tận mang tai, còn nháy mắt với mấy huynh đệ: "Đừng sợ, là chuyện tốt đấy!"

Người thứ hai vào là Từ Thanh Sơn.

Cố Trường Bình vỗ mạnh vai hắn, cười nói bốn chữ: "Vạn lần không ngờ!"

Từ Thanh Sơn bước ra, tuy không cười rạng rỡ như Uông Tần Sinh, nhưng ánh mắt sáng rực cũng không thể che giấu.

Sau khi hai người ra khỏi phòng, Cố Trường Bình không gọi thêm ai vào nữa, mà để Tề Lâm mang ra ba tờ chữ.

Tặng cho Cao Triều là chữ: "Kiếp!"

Tặng cho Tiền Tam Nhất là: "Phản Tỉnh!"

Tặng cho Tĩnh Bảo là: "Chỉ dừng tại đây!"

Ba người vừa nhìn thấy chữ, như bị ai đó vung gậy đập thẳng vào đầu. Nhất là Tĩnh Bảo, niềm vui xếp hạng hai phút chốc tan biến, cả người ngơ ngác như mất hồn.

Không nhớ mình rời khỏi viện thế nào, về đến Tĩnh phủ ra sao, bị mọi người vây quanh chúc mừng thế nào, phủ hầu, nhà họ Ngô cử ai đến chúc mừng… nàng chẳng biết gì cả.

Lúc thật sự tỉnh táo lại, nàng đã ngồi trong thư phòng.

Trong thư phòng, chỉ có ngọn đèn dầu nhỏ, ánh nến hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ.

Ba chữ Cố Trường Bình tặng cho Cao Triều và Tiền Tam Nhất, nàng còn có thể suy đoán được chút ý tứ.

Cao Triều yêu mến Cố Trường Bình, một người đàn ông yêu mến một người đàn ông đó là đại kiếp. Chữ này là để cảnh báo hắn nên biết lui bước, đừng cắm đầu đi vào ngõ cụt.

Tiền Tam Nhất tư chất thông minh, văn chương rực rỡ, lẽ ra danh hiệu Giải nguyên phải là của hắn. Thế nhưng lại bị Trương Tông Kiệt vượt mặt, đúng là thất bại trong gang tấc, cần phải nghiêm túc tự suy xét lại.

Còn mình thì sao…

Tĩnh Bảo nghĩ mãi không ra.

Chẳng có tiên sinh nào lại không mong học trò mình đỗ trạng nguyên, vậy tại sao tiên sinh lại muốn nàng "chỉ dừng tại đây"?

Là vì tiên sinh thấy nàng tư chất bình thường, chỉ có thể đến đây là hết;

Hay là đang cảnh báo nàng nên biết chừng mực, đừng tiến xa thêm?

Tĩnh Bảo nhìn ba chữ trong tay, có cảm giác như một ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt lồng ngực, tim gan đều rát như bị nung đỏ.

Nàng bật dậy.

A Man giật mình: "Gia! Muộn thế này rồi người còn định đi đâu?"

"Đến Cố phủ, hỏi cho rõ ràng!"

"Hỏi gì cơ chứ?"

Tĩnh Bảo cắn răng: "Rất nhiều chuyện… đều phải hỏi cho ra lẽ!"

...

Cố Trường Bình vừa bước ra từ nhà tắm, ngực trần, tóc còn nhỏ nước, đôi mắt đào hoa như đắm mình trong làn nước xuân.

Tề Lâm đang giúp hắn lau tóc, thầm nghĩ: Gia nhà mình đúng là anh tuấn đến mức dù mới ngủ dậy còn dính gỉ mắt, thì cô nương lơn nhỏ nhìn thấy cũng chỉ muốn nhào tới.

Rèm cửa bị vén lên, một tiểu nha hoàn bê hộp cơm đêm rụt rè bước vào, vừa nhìn đã thấy rõ là một cô nương đẹp.

Cố Trường Bình lập tức lạnh mặt: "Ai cho ngươi vào?"

"Là tỷ tỷ Xuân Họa sai nô tỳ mang điểm tâm khuya đến cho gia." mặt nha hoàn đỏ lựng, lén lút liếc nhìn Cố Trường Bình.

"Ra ngoài!"

Nha hoàn đặt hộp cơm xuống, như bay ra khỏi phòng.

Vội vàng đi qua hành lang dài, thấy Xuân Họa đang đợi ở đó, bèn bước nhanh tới kể lại chuyện vừa xảy ra trong thư phòng.

Xuân Họa nghe xong nhíu chặt mày.

Nàng nha hoàn này là người xinh nhất phủ, vậy mà gia còn không để mắt, xem ra lòng gia thật sự không đặt vào nữ sắc.

Xuân Họa bỗng giật mình, không thích nữ sắc, chẳng lẽ lại thích nam sắc?

Chưa kịp nghĩ sâu thêm, đã thấy từ xa Cố Dịch vội vã bước vào sân.

"Gia, Tĩnh sinh đến bái phỏng, nói muốn gặp gia một lát."

Sắc mặt Cố Trường Bình khẽ biến.

Cố Dịch thấy vậy, vội hỏi: "Gia, có gặp không?"

...

Tĩnh Bảo thực ra đã hối hận ngay từ lúc đứng trước cổng lớn.

Nàng vốn không phải người bốc đồng, mọi việc đều suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động, vậy mà chỉ vì bốn chữ kia lại không kiềm chế được!

Vả lại, mấy nghi vấn trong lòng nàng thực sự có thể hỏi ra được sao?

Tĩnh Bảo không hỏi nổi, đành yên lặng uống trà, len lén quan sát người đang ngồi trên ghế chính, mong chờ hắn mở lời trước.

Nào ngờ, Cố Trường Bình lại vô cùng kiên nhẫn, cứ giữ phong thái "địch không động, ta không động".

Tĩnh Bảo bắt đầu hoảng, giằng co hồi lâu, cuối cùng đành hắng giọng nói: "Thưa tiên sinh, học trò đến vì bốn chữ đó."

"Ồ?"

Cố Trường Bình tỏ vẻ không biết: "Bốn chữ đó có vấn đề gì sao?"

"Con…"

Tĩnh Bảo cẩn thận lựa lời: "Con có chút… không hiểu rõ lắm?"

"Không hiểu chỗ nào?"

"…"

Tĩnh Bảo không dám hỏi tiếp, vì Cố Trường Bình đã nhíu mày, đường nét môi cũng căng lên, chỉ nhìn nghiêng cũng đủ thấy hắn không vui.

Một lúc sau, nàng thở dài trong lòng, nói: "Thôi ạ, con không còn gì không hiểu nữa."

"Tiễn khách!" Cố Trường Bình không chút khách khí.

Tĩnh Bảo đành cụp mắt, bước nhanh ra cửa. Vừa mới nhấc chân qua bậc cửa, liếc mắt nhìn lại, động tác khựng lại.

Cố Trường Bình ung dung nâng chén trà, dường như chẳng hề quan tâm nàng đã đi hay chưa.

Tĩnh Bảo thu lại ánh nhìn, mím môi.

Giây sau, nàng quay lại, bước tới trước mặt Cố Trường Bình, nghiêm nghị nói: “Thưa tiên sinh, học trò muốn hỏi, bốn chữ kia rốt cuộc có ý gì?"

Cố Trường Bình chậm rãi ngẩng đầu.

Đôi mắt của hắn dài nhưng không hẹp, hàng mi buông nhẹ tạo bóng dưới đuôi mắt, như một bến nước lặng lẽ uốn cong, vừa sáng vừa trong.

Tĩnh Bảo ngây người trong khoảnh khắc, một người đàn ông lăn lộn chốn quan trường, sao lại có được đôi mắt như vậy? 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 176: Bốn chữ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...