Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 160: Gặp thư là tốt
1@-
Cây cổ thụ trăm năm rễ đan chằng chịt, dây dợ phức tạp, lão hoàng đế muốn mượn tay hắn để giúp tân đế loại bỏ Tào Minh Khang.
Cũng được thôi!
Thập Nhị Lang, ta sẽ dùng máu của Tào Minh Khang để hiến dâng cho đại nghiệp ngàn thu của ngươi!
*
Sau mấy trận mưa lớn, cái lạnh âm thầm bộc phát.
Lúc này, Tĩnh phủ đang làm lễ ngũ thất cho Tĩnh đại gia, trong phủ đầy tiếng niệm kinh của tăng nhân và đạo sĩ.
Bận rộn cả ngày trời, Tĩnh Bảo nằm trên giường, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
"Gia, Thất gia!" A Man hớn hở bước vào: “Kinh thành có thư, là của biểu thiếu gia."
"Đọc lên nghe thử!" Tĩnh Bảo uể oải.
"Tiểu Thất, thấy thư an!" Giọng A Man trong trẻo: “Báo cho ngươi một tin vui, vì đại tang nên kỳ thi mùa thu và mùa xuân đều bị hủy, ngươi cứ an tâm ở nhà giữ tang, học hành chăm chỉ, chờ thời cơ. Gia, sao biểu thiếu gia cũng biết nói văn vẻ vậy nhỉ?"
"Đừng có chen vào, đọc tiếp đi!"
"Cha ta đã phục chức, làm đến Lễ bộ Tả Thị Lang, ta cũng tranh thủ bỏ tiền mua một chức nhỏ, Đại sứ Cục Quân khí của Công bộ, tuy chỉ là một chức Cửu phẩm nhỏ bé nhưng cũng mất của ta năm ngàn lượng bạc, đúng là lừa đảo!"
"Ta vốn muốn tìm một chức trong Ngũ thành Binh mã ti để có thể hằng ngày tuần tra trên phố, oai phong biết bao, nhưng Ngũ thành Binh mã ti đều đã kín chỗ. Cha ta bảo tạm thời ở lại Công bộ, sau rồi từ từ tính."
"À đúng rồi, tên nhị thúc khốn kiếp của ngươi đã xin được đi lưu đày, cha ta âm thầm ra tay, hắn bị đày đến tận Cam Túc. Ha ha ha, đây không phải là đi lưu đày, mà là bị đày biệt xứ! Cuối cùng cũng trả thù được cho ngươi rồi!"
"Xong rồi à?"
"Vẫn còn mấy câu nữa!"
"Vậy đọc đi!"
Nhưng là ngài bảo ta đọc mà!
"Tiểu Thất, câu cuối này hơi dài dòng, có người vì nhớ ngươi mà mắc bệnh tương tư!"
"Là ai thế? Có phải là Ngũ cô nương không?" Tĩnh Bảo tự hỏi rồi tự trả lời: “Sao nàng ấy vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ?"
Ở kinh thành, Lục Hoài Kỳ vừa cầm thanh đao dài trên giá lên thì hắt xì hai cái liên tiếp: “Tuyết Thanh, ngươi nói có phải Tiểu Thất đang nghĩ đến ta không?"
Tuyết Thanh trợn mắt nhìn, không biết đáp lại thế nào.
Mấy vị công tử mắc bệnh tương tư, nói chuyện mà cũng đầy vẻ ngớ ngẩn!
*
"Gia, gia..."
A Nghiễn vén rèm bước vào: “Kinh thành lại có thư đến!"
"Của ai?"
"Của Tiền công tử."
Biểu cảm của Tĩnh Bảo khẽ biến đổi, thầm nghĩ: hắn viết thư cho ta làm gì?
"Để ta đọc!"
A Man nghiện đọc thư rồi, mở thư ra nhìn, chỉ cần đọc dòng đầu tiên đã khiến nàng giật mình đến run rẩy: “A!"
"A gì thế?" Tĩnh Bảo hỏi.
"A…Tên khốn Tĩnh Thất chết tiệt!"
Tĩnh Bảo bật dậy từ trên giường.
A Man áy náy nhìn nàng, không biết nói gì hơn.
"Nhận thư này mong ngươi an khang, có người rất nhớ ngươi, nên nhờ ta viết thư hộ. Ngươi thử xem, cao lớn, phong độ thế mà một lá thư cũng không dám tự viết!"
Tĩnh Bảo hít một hơi dài ba lần, cố nén sự bực bội, yếu ớt nói: "Đọc tiếp đi!"
“Hắn khỏe, chỉ là nhớ ngươi từ sáng đến tối. Ta nghe bạn cùng phòng nói, hắn thường xuyên gọi 'đồ ẻo lả' vào ban đêm, xem ra bệnh tương tư nặng lắm!"
A Man len lén nhìn Tĩnh Bảo một cái: “Gần đây, cửa nhà Định Bắc Hầu phủ chật ních bà mai, bậc thềm bị giẫm lún ba tấc. Nhà họ Từ muốn nhân lúc ngươi không ở đây mà kéo hắn về con đường chính đáng, ta mặc kệ, có lẽ không kéo nổi nữa. Giờ đây hắn chỉ muốn sống bên ngươi bạc đầu giai lão thôi!"
Nghe đến đây, Tĩnh Bảo lặng lẽ che mặt.
"Nói xong về hắn, ta kể thêm người khác. Trước tiên là về Uông Tần Sinh. Sau khi Tiểu Uống về, bị di mẫu hắn nhốt lại, nghe nói chỉ được ăn chay, không được ăn thịt, thảm lắm!"
"Về phần họ Cao, sau khi dự lễ tang của lão hoàng đế, hắn đi cùng Trưởng Công chúa canh giữ hoàng lăng, nói rằng muốn thay đổi làm người mới. Lời nói thì hay, nhưng thật ra là bị ép thôi."
"Còn ta... Khổ không tả nổi. Tất cả tiền riêng của ta bị lấy hết, tổng cộng một trăm sáu mươi bảy lượng bạc, trời ơi đất hỡi, đúng là đào thịt ta mà!"
"Kẻ đào thịt ta, kẻ nhốt Uông Tần Sinh, kẻ bắt họ Cao đi canh lăng tẩm đều là cùng một người, là Tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám của chúng ta! Nhưng so với Thanh Sơn huynh, ngài ấy coi như đã nhẹ tay rồi. Ngươi có biết gần đây Thanh Sơn huynh đang làm gì không?"
"Đang làm gì?" Tĩnh Bảo cầm chén trà bên cạnh.
"Thanh Sơn huynh đang thêu thùa."
"Phụt…."
Một ngụm trà phun ra, Tĩnh Bảo sửng sốt.
"Tế tửu đại nhân nói rằng, kẻ thô lỗ không thể đánh trận thắng, cũng không giữ được giang sơn. Học thêu thùa có thể khiến hắn bình tâm lại. Tế tửu đại nhân đúng là tàn nhẫn!"
"Chuyện tán gẫu đến đây thôi, không dài dòng nữa. Tên khốn Tĩnh Thất, giữ đạo hiếu xong thì mau về kinh, Tân Đế nói rằng tháng tám năm sau sẽ mở lại kỳ thi mùa thu. Dĩ nhiên, Trạng Nguyên chắc chắn là ta, còn Bảng Nhãn hay Thám Hoa thì để ngươi chọn."
Tĩnh Bảo: "..."
"Thất gia, tại sao Tiền công tử lại gọi ngài là đồ khốn?" A Man thắc mắc, chẳng lẽ Tiền công tử cũng bị "cong", nếu không sao giọng điệu nói chuyện giống hệt cô vợ nhỏ thế.
Tĩnh Bảo phất tay, ra hiệu nàng không nói nữa.
Trong thư đề cập đến mọi người, nhưng lại không nhắc đến Cố Trường Bình.
Dạo này hắn ra sao?
Tân Đế cưới Tô Uyển Nhi, mà Tô Uyển Nhi lại là người cũ của Cố Trường Bình. Không biết Tân Đế có vì ghen tuông mà gây bất hòa với hắn không?
Tĩnh Bảo lắc đầu, bước đến cửa sổ, ánh mắt dừng lại, lâu sau, nàng mới cất tiếng: "Gọi Dư thúc và Lão Phòng đến, ta có việc."
"Giờ này muộn rồi..."
Tĩnh Bảo quay đầu lại, ánh mắt hơi lạnh, A Man không nói thêm lời nào, vội vã rời đi.
Gọi Dư thúc và Lão Phòng đến là để bàn việc làm ăn. Sau khi hết tang lễ, ngoài việc đọc sách, trọng tâm phải đặt vào việc kinh doanh của Tĩnh phủ.
Dư thúc và Lão Phòng đều là tâm phúc của cha, có họ giúp đỡ thì việc buôn bán sẽ không bị rối.
Còn phải cử A Nghiễn đi một chuyến đến Dương Châu, nhờ Ôn Lư Dụ tìm lại đào hát kia, nàng không tin người này có thể biến mất giữa chốn nhân gian.
Sắp xếp xong những việc này, nàng mới có thể an tâm cầm sách lên đọc, chỉ là...
Tĩnh Bảo cúi đầu nhìn ngực mình, thở dài một hơi, bước đến bàn sách mài mực, sau một hồi suy nghĩ mới đặt bút viết:
"Biểu ca Hoài Kỳ, nhận thư như thấy mặt:
…Sang năm ta sẽ cao thêm, muốn che giấu được sự thật, nhờ biểu ca nghĩ cách giúp ta, nhất định phải tìm ra được phương pháp.
Tam tỷ của ta cưới đã mấy năm mà chưa có con, vốn định nhân dịp tam tỷ phu vào kinh thi cử, để tỷ ấy đến kinh thành chữa bệnh, giờ xem ra không thể được rồi. Nhà ngươi nếu có lão thái y nào thân quen, không ngại đường xa, ta sẵn sàng tốn công tốn sức mời đến Lâm An, phiền biểu ca giúp nói đỡ một lời!
Nhân tiện nhắn lại cho Ngũ tiểu thư, duyên phận nhân gian đã do trời định, tuyệt đối không phải là ta, mong nàng sớm hồi tâm chuyển ý.
Hai mươi vệ sĩ của hắn sẽ về kinh vào ngày mai.
Mọi việc ở đây đều ổn, đừng lo lắng.
Tháng tám sang năm, gặp nhau ở kinh thành!"
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Hai ngày sau, hoàng đế băng hà, cả nước để tang.
Thái tử Lý Tòng Hậu lên ngôi, niên hiệu: Kiến Hưng, mở ra một thời đại mới.
Hôm đưa tang, tám chiếc xe ngựa kéo quan tài chín rồng đi qua biển người.
Cố Trường Bình mặc tang phục đi trong đoàn người đưa tang, nhìn Thập Nhị Lang phía trước đội mũ tang, sắc mặt thoáng nhíu lại.
Hôm ấy, lão hoàng đế gọi hắn lại, nhắc đến chuyện của Tào Minh Khang, tưởng chừng vì áy náy, nhưng thực ra đã tính toán từ lâu.
Tân đế cánh chưa vững, Tào Minh Khang trong triều một tay che trời, bè cánh đông đảo, rất có khả năng sẽ trở thành Cố gia thứ hai.
Cây cổ thụ trăm năm rễ đan chằng chịt, dây dợ phức tạp, lão hoàng đế muốn mượn tay hắn để giúp tân đế loại bỏ Tào Minh Khang.
Cũng được thôi!
Thập Nhị Lang, ta sẽ dùng máu của Tào Minh Khang để hiến dâng cho đại nghiệp ngàn thu của ngươi!
*
Sau mấy trận mưa lớn, cái lạnh âm thầm bộc phát.
Lúc này, Tĩnh phủ đang làm lễ ngũ thất cho Tĩnh đại gia, trong phủ đầy tiếng niệm kinh của tăng nhân và đạo sĩ.
Bận rộn cả ngày trời, Tĩnh Bảo nằm trên giường, mệt đến mức ngón tay cũng không muốn động.
"Gia, Thất gia!" A Man hớn hở bước vào: “Kinh thành có thư, là của biểu thiếu gia."
"Đọc lên nghe thử!" Tĩnh Bảo uể oải.
"Tiểu Thất, thấy thư an!" Giọng A Man trong trẻo: “Báo cho ngươi một tin vui, vì đại tang nên kỳ thi mùa thu và mùa xuân đều bị hủy, ngươi cứ an tâm ở nhà giữ tang, học hành chăm chỉ, chờ thời cơ. Gia, sao biểu thiếu gia cũng biết nói văn vẻ vậy nhỉ?"
"Đừng có chen vào, đọc tiếp đi!"
"Cha ta đã phục chức, làm đến Lễ bộ Tả Thị Lang, ta cũng tranh thủ bỏ tiền mua một chức nhỏ, Đại sứ Cục Quân khí của Công bộ, tuy chỉ là một chức Cửu phẩm nhỏ bé nhưng cũng mất của ta năm ngàn lượng bạc, đúng là lừa đảo!"
"Ta vốn muốn tìm một chức trong Ngũ thành Binh mã ti để có thể hằng ngày tuần tra trên phố, oai phong biết bao, nhưng Ngũ thành Binh mã ti đều đã kín chỗ. Cha ta bảo tạm thời ở lại Công bộ, sau rồi từ từ tính."
"À đúng rồi, tên nhị thúc khốn kiếp của ngươi đã xin được đi lưu đày, cha ta âm thầm ra tay, hắn bị đày đến tận Cam Túc. Ha ha ha, đây không phải là đi lưu đày, mà là bị đày biệt xứ! Cuối cùng cũng trả thù được cho ngươi rồi!"
"Xong rồi à?"
"Vẫn còn mấy câu nữa!"
"Vậy đọc đi!"
Nhưng là ngài bảo ta đọc mà!
"Tiểu Thất, câu cuối này hơi dài dòng, có người vì nhớ ngươi mà mắc bệnh tương tư!"
"Là ai thế? Có phải là Ngũ cô nương không?" Tĩnh Bảo tự hỏi rồi tự trả lời: “Sao nàng ấy vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ?"
Ở kinh thành, Lục Hoài Kỳ vừa cầm thanh đao dài trên giá lên thì hắt xì hai cái liên tiếp: “Tuyết Thanh, ngươi nói có phải Tiểu Thất đang nghĩ đến ta không?"
Tuyết Thanh trợn mắt nhìn, không biết đáp lại thế nào.
Mấy vị công tử mắc bệnh tương tư, nói chuyện mà cũng đầy vẻ ngớ ngẩn!
*
"Gia, gia..."
A Nghiễn vén rèm bước vào: “Kinh thành lại có thư đến!"
"Của ai?"
"Của Tiền công tử."
Biểu cảm của Tĩnh Bảo khẽ biến đổi, thầm nghĩ: hắn viết thư cho ta làm gì?
"Để ta đọc!"
A Man nghiện đọc thư rồi, mở thư ra nhìn, chỉ cần đọc dòng đầu tiên đã khiến nàng giật mình đến run rẩy: “A!"
"A gì thế?" Tĩnh Bảo hỏi.
"A…Tên khốn Tĩnh Thất chết tiệt!"
Tĩnh Bảo bật dậy từ trên giường.
A Man áy náy nhìn nàng, không biết nói gì hơn.
"Nhận thư này mong ngươi an khang, có người rất nhớ ngươi, nên nhờ ta viết thư hộ. Ngươi thử xem, cao lớn, phong độ thế mà một lá thư cũng không dám tự viết!"
Tĩnh Bảo hít một hơi dài ba lần, cố nén sự bực bội, yếu ớt nói: "Đọc tiếp đi!"
“Hắn khỏe, chỉ là nhớ ngươi từ sáng đến tối. Ta nghe bạn cùng phòng nói, hắn thường xuyên gọi 'đồ ẻo lả' vào ban đêm, xem ra bệnh tương tư nặng lắm!"
A Man len lén nhìn Tĩnh Bảo một cái: “Gần đây, cửa nhà Định Bắc Hầu phủ chật ních bà mai, bậc thềm bị giẫm lún ba tấc. Nhà họ Từ muốn nhân lúc ngươi không ở đây mà kéo hắn về con đường chính đáng, ta mặc kệ, có lẽ không kéo nổi nữa. Giờ đây hắn chỉ muốn sống bên ngươi bạc đầu giai lão thôi!"
Nghe đến đây, Tĩnh Bảo lặng lẽ che mặt.
"Nói xong về hắn, ta kể thêm người khác. Trước tiên là về Uông Tần Sinh. Sau khi Tiểu Uống về, bị di mẫu hắn nhốt lại, nghe nói chỉ được ăn chay, không được ăn thịt, thảm lắm!"
"Về phần họ Cao, sau khi dự lễ tang của lão hoàng đế, hắn đi cùng Trưởng Công chúa canh giữ hoàng lăng, nói rằng muốn thay đổi làm người mới. Lời nói thì hay, nhưng thật ra là bị ép thôi."
"Còn ta... Khổ không tả nổi. Tất cả tiền riêng của ta bị lấy hết, tổng cộng một trăm sáu mươi bảy lượng bạc, trời ơi đất hỡi, đúng là đào thịt ta mà!"
"Kẻ đào thịt ta, kẻ nhốt Uông Tần Sinh, kẻ bắt họ Cao đi canh lăng tẩm đều là cùng một người, là Tế tửu đại nhân của Quốc Tử Giám của chúng ta! Nhưng so với Thanh Sơn huynh, ngài ấy coi như đã nhẹ tay rồi. Ngươi có biết gần đây Thanh Sơn huynh đang làm gì không?"
"Đang làm gì?" Tĩnh Bảo cầm chén trà bên cạnh.
"Thanh Sơn huynh đang thêu thùa."
"Phụt…."
Một ngụm trà phun ra, Tĩnh Bảo sửng sốt.
"Tế tửu đại nhân nói rằng, kẻ thô lỗ không thể đánh trận thắng, cũng không giữ được giang sơn. Học thêu thùa có thể khiến hắn bình tâm lại. Tế tửu đại nhân đúng là tàn nhẫn!"
"Chuyện tán gẫu đến đây thôi, không dài dòng nữa. Tên khốn Tĩnh Thất, giữ đạo hiếu xong thì mau về kinh, Tân Đế nói rằng tháng tám năm sau sẽ mở lại kỳ thi mùa thu. Dĩ nhiên, Trạng Nguyên chắc chắn là ta, còn Bảng Nhãn hay Thám Hoa thì để ngươi chọn."
Tĩnh Bảo: "..."
"Thất gia, tại sao Tiền công tử lại gọi ngài là đồ khốn?" A Man thắc mắc, chẳng lẽ Tiền công tử cũng bị "cong", nếu không sao giọng điệu nói chuyện giống hệt cô vợ nhỏ thế.
Tĩnh Bảo phất tay, ra hiệu nàng không nói nữa.
Trong thư đề cập đến mọi người, nhưng lại không nhắc đến Cố Trường Bình.
Dạo này hắn ra sao?
Tân Đế cưới Tô Uyển Nhi, mà Tô Uyển Nhi lại là người cũ của Cố Trường Bình. Không biết Tân Đế có vì ghen tuông mà gây bất hòa với hắn không?
Tĩnh Bảo lắc đầu, bước đến cửa sổ, ánh mắt dừng lại, lâu sau, nàng mới cất tiếng: "Gọi Dư thúc và Lão Phòng đến, ta có việc."
"Giờ này muộn rồi..."
Tĩnh Bảo quay đầu lại, ánh mắt hơi lạnh, A Man không nói thêm lời nào, vội vã rời đi.
Gọi Dư thúc và Lão Phòng đến là để bàn việc làm ăn. Sau khi hết tang lễ, ngoài việc đọc sách, trọng tâm phải đặt vào việc kinh doanh của Tĩnh phủ.
Dư thúc và Lão Phòng đều là tâm phúc của cha, có họ giúp đỡ thì việc buôn bán sẽ không bị rối.
Còn phải cử A Nghiễn đi một chuyến đến Dương Châu, nhờ Ôn Lư Dụ tìm lại đào hát kia, nàng không tin người này có thể biến mất giữa chốn nhân gian.
Sắp xếp xong những việc này, nàng mới có thể an tâm cầm sách lên đọc, chỉ là...
Tĩnh Bảo cúi đầu nhìn ngực mình, thở dài một hơi, bước đến bàn sách mài mực, sau một hồi suy nghĩ mới đặt bút viết:
"Biểu ca Hoài Kỳ, nhận thư như thấy mặt:
…Sang năm ta sẽ cao thêm, muốn che giấu được sự thật, nhờ biểu ca nghĩ cách giúp ta, nhất định phải tìm ra được phương pháp.
Tam tỷ của ta cưới đã mấy năm mà chưa có con, vốn định nhân dịp tam tỷ phu vào kinh thi cử, để tỷ ấy đến kinh thành chữa bệnh, giờ xem ra không thể được rồi. Nhà ngươi nếu có lão thái y nào thân quen, không ngại đường xa, ta sẵn sàng tốn công tốn sức mời đến Lâm An, phiền biểu ca giúp nói đỡ một lời!
Nhân tiện nhắn lại cho Ngũ tiểu thư, duyên phận nhân gian đã do trời định, tuyệt đối không phải là ta, mong nàng sớm hồi tâm chuyển ý.
Hai mươi vệ sĩ của hắn sẽ về kinh vào ngày mai.
Mọi việc ở đây đều ổn, đừng lo lắng.
Tháng tám sang năm, gặp nhau ở kinh thành!"
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 160: Gặp thư là tốt
10.0/10 từ 22 lượt.