Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 158: Lão Hoàng đế
1@-
"Tĩnh Thất!"
Cao Triều, Từ Thanh Sơn và ba người khác cùng bước tới.
"Các người…"
Tiền Tam Nhất chỉ vào Cao Triều nói: "Hoàng đế nguy kịch, hắn phải lập tức quay về, Tĩnh Thất, xin chuẩn bị cho chúng ta một con ngựa và một chiếc xe ngựa, nhanh lên!"
Tĩnh Bảo nổi da gà, lập tức hiểu tại sao Cố Trường Bình lại vội vã như thế.
"A Nghiễn, mau đi chuẩn bị."
Vừa dứt lời, đột nhiên cánh tay nàng bị ai đó nắm chặt, khiến nàng loạng choạng, ngẩng đầu lên thấy đó là Từ Thanh Sơn.
Từ Thanh Sơn thở dài, muốn nói lại thôi.
Tĩnh Bảo biết rõ tại sao hắn lại thở dài, môi mấp máy, quyết định nói rõ ràng, nhưng lại nghe Từ Thanh Sơn nói: “Tĩnh Thất, ta… dù thế nào cũng sẽ đợi ngươi!"
Vậy là chưa xong sao?
Tĩnh Bảo không muốn nói chuyện với hắn chút nào, lập tức quay đầu đi, nhưng không ngờ Từ Thanh Sơn lại vòng tay ôm lấy nàng.
"Từ Thanh Sơn, ngươi…"
“Ngươi đừng thay lòng đổi dạ, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Tĩnh Bảo: "..."
Từ Thanh Sơn ôm một lát rồi buông ra, hét lớn: "Xe ngựa chuẩn bị xong chưa, sao chậm chạp vậy?"
"Đến rồi, đến rồi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!"
Vừa dứt lời, ầm ầm…
Không biết từ khi nào, bầu trời đen kịt mây đen cuồn cuộn kéo đến, cơn mưa lớn sắp đổ xuống.
"Lên xe!"
Cao Triều ra lệnh, bèn chui vào xe ngựa.
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh cũng không dám chậm trễ, vội vã chui vào theo.
Đợi khi xe ngựa lao đi, Từ Thanh Sơn mới từ tốn lên ngựa, kéo dây cương, quay đầu lại nói với Tĩnh Bảo: “Tĩnh Thất, tấm lòng của ngươi với ta, ta đều ghi nhớ, lần sau gặp lại, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn gấp bội!"
Quả thực là đôi bên nói chuyện mà không hiểu ý nhau!
Tĩnh Bảo tức đến mức ngực đau nhói, vội lấy tay ôm ngực xoa xoa.
Từ xa trong bóng đêm, Từ Thanh Sơn quay lại nhìn thấy cảnh đó, lập tức quên luôn tin dữ về việc Hoàng đế Đại Tần sắp băng hà, chỉ nghĩ: Xem kìa, hắn quyến luyến ta đến mức đau lòng như vậy!
…
Mưa xối xả trút xuống, lộp bộp gõ vào cửa sổ.
"Gia, nếu lão Hoàng đế thực sự qua đời, có lẽ kỳ thi mùa thu năm nay sẽ bị hủy." A Man vừa thay ga giường vừa nói: “Là quốc tang mà!"
Tĩnh Bảo im lặng một lúc: “Không chỉ kỳ thi mùa thu, có lẽ kỳ thi mùa xuân cũng không mở được, phải đợi khi tân Hoàng đế đăng cơ."
"Quốc tang, gia tang, tất cả dồn đến cùng lúc, đúng là trùng hợp!"
Đúng là trùng hợp thật!
Tĩnh Bảo ngáp một cái: “Đừng thay ga giường nữa, ngủ tạm một đêm thôi!"
"Sao có thể không thay được, Cố đại nhân đã ngủ qua đây."
A Man nhanh tay làm việc, chỉ mấy động tác đã trải xong ga giường mới.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tĩnh Bảo ngồi trên mép giường, ánh mắt dần trở nên đăm chiêu.
Thật kỳ lạ, lão Hoàng đế bệnh nặng, Cố Trường Bình lại vội vàng quay về làm gì?
Theo lý mà nói, người phải tức tốc trở về mới đúng là các phiên vương và hoàng thân quốc thích, ví dụ như Hạo Vương Lý Quân Tiện.
Không biết vì sao, nàng có dự cảm không lành: Trời đất Đại Tần này, có lẽ sắp thay đổi.
…
Trời đất Đại Tần quả thực đã thay đổi.
Ngoài thành, ba doanh trại và sáu vệ binh chỉnh đốn sẵn sàng; chín cổng thành tăng cường lính gác, kiểm tra giấy tờ mọi người ra vào; Ngũ Thành binh mã ti liên tục tuần tra suốt ngày đêm.
Trong hoàng cung, cấm quân chia thành từng nhóm hai mươi người canh gác, thay phiên mỗi bốn canh giờ.
Thống lĩnh cấm quân, Quách Trường Thành, không rời vị trí chỉ huy nửa bước, dù là hoàng thân quốc thích hay kẻ hèn mọn nhất như cung nữ hay nội thị, đều phải được ông đích thân kiểm tra mới được ra vào.
Cả thành Tứ Cửu giống như sợi tơ nhện căng đến cực độ, chỉ cần thêm chút sức nặng nữa là đứt.
Cố Trường Bình nhanh chóng đến kinh đô.
Khi cổng cung điện chín tầng mở ra hai bên, dù hắn trước đây từng làm quan đến chức thủ phụ, ra vào cung điện như cơm bữa, cũng không khỏi run rẩy trong lòng.
Theo hầu vua như theo hầu hổ!
Quách Trường Thành liếc nhìn hắn, ra lệnh cho năm, sáu lính hộ vệ vây quanh hắn tiến vào.
Cố Trường Bình đi qua mà không gặp trở ngại nào.
Khi thật sự nhìn thấy người già nua trên giường bệnh, hắn khó mà liên hệ người hốc hác như cái xác khô kia với hình ảnh của "một đời đế vương."
Già nua, tiều tụy, gầy gò, khuôn mặt lộ vẻ sắp sang thế giới khác.
Nhưng hắn biết, chỉ cần người này còn thở, trong nháy mắt có thể đoạt mạng hắn.
Cố Trường Bình quỳ xuống, cúi đầu khẽ gọi: "Hoàng thượng!"
Lão Hoàng đế mở mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía hắn, ngỡ ngàng.
Thái giám già vội tiến lên nhắc nhở: "Bẩm Hoàng thượng, đây là Tế tửu Quốc Tử Giám Cố Trường Bình, con trai Cố gia."
Lão hoàng đế sắc mặt bỗng thay đổi, ánh mắt b*n r* tia nhìn như lưỡi dao sắc bén.
"Ngẩng đầu lên!" Ông ra lệnh.
Cố Trường Bình ngẩng đầu.
Lão hoàng đế chăm chú nhìn người đang quỳ dưới đất. Không ai biết trong khoảnh khắc này, vị quân vương cận kề cái chết đang nghĩ gì. Những năm tháng thận trọng, dây dưa giữa các thế lực; những năm tháng nắm quyền thiên hạ, nơm nớp lo sợ; những năm tháng bày mưu tính kế, lòng giết chóc dần nảy sinh...
Cố gia?
Hừm!
Lòng lang dạ sói!
Lão hoàng đế khẽ nhấc tay, Cố Trường Bình biết ông định làm gì, lập tức quỳ bò lên phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc như móng gà của hoàng đế.
"Hoàng thượng, có chuyện gì ngài cứ nói với thần!"
Lão thái giám bên cạnh nghe câu này, không khỏi ngước mắt lên, thầm nghĩ: Đúng là hậu duệ của Cố gia, gan lớn hơn người. Nếu là kẻ khác, đừng nói là dám nắm tay hoàng đế, chỉ e ngay cả động đậy cũng không dám.
“Ngươi tên gì?" Lão hoàng đế rõ ràng đã quá lẫn.
"Thần tên là Cố Trường Bình!"
"Trường… Bình!"
Lão hoàng đế lẩm bẩm, cuối cùng ông cũng nhớ ra, tên này do Cố Thái hậu đặt, mang ý nghĩa thiên hạ thái bình.
Tên này vốn để cảnh báo ông, rằng ngai vàng của ngươi, là nhờ Cố Thái hậu và Cố gia giúp đỡ mà có; ngươi giết cả nhà ta, giam cầm mẹ đẻ của ta, thiên đạo luân hồi, hãy coi chừng mất cả giang sơn.
"Trường Bình, ngươi có hận trẫm không?"
Cố Trường Bình vội phủ phục xuống đất, giọng run rẩy trả lời: "Thần không hận, thần cảm tạ ơn vua!"
Đôi mắt lão hoàng đế bỗng sáng lên, như thể gom hết chút sinh khí cuối cùng thành pháo hoa rực rỡ. Những khát vọng hào hùng từng bị bệnh tật hành hạ đến phai nhạt dường như bất ngờ quay lại trong cơ thể ông.
Phải, ông là trời, là bầu trời của Đại Tần, kẻ nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người.
Năm xưa Cố Thái hậu khẩn cầu, còn dùng tuyệt thực uy h**p, ông vì nghĩ đến tình nghĩa dưỡng dục mà tha cho một người của Cố gia.
Ân tình này lớn hơn trời, Cố gia phải cảm tạ!
Lão hoàng đế thở như cái ống bễ cũ kĩ, nói: “Ngươi cũng đừng hận trẫm, trẫm vì các ngươi mà mất đi Thập Cửu nhi, hôm qua trẫm còn mơ thấy nó."
Cố Trường Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt lão hoàng đế, tim đập thình thịch.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Tĩnh Bảo nằm mơ cũng không ngờ rằng Cố Trường Bình lại muốn lập tức trở về kinh thành trong đêm.
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng đi sắp xếp ngay.
Vừa chọn được vài con ngựa nhanh, Cố Trường Bình trong trang phục áo đen xuất hiện, theo sau là Cố Dịch và Tề Lâm.
Ba người lên ngựa.
Cố Trường Bình nhìn xuống Tĩnh Bảo từ trên cao, đôi mắt trong ánh sáng mờ ảo tỏa ra vẻ điềm tĩnh và cuốn hút: "Tĩnh Bảo, một năm sau, ta đợi ngươi ở Quốc Tử Giám!"
Tĩnh Bảo chưa kịp hỏi một câu "Sao lại vội vã thế?" thì bóng lưng hắn đã biến mất trong màn đêm.
"Tĩnh Thất!"
Cao Triều, Từ Thanh Sơn và ba người khác cùng bước tới.
"Các người…"
Tiền Tam Nhất chỉ vào Cao Triều nói: "Hoàng đế nguy kịch, hắn phải lập tức quay về, Tĩnh Thất, xin chuẩn bị cho chúng ta một con ngựa và một chiếc xe ngựa, nhanh lên!"
Tĩnh Bảo nổi da gà, lập tức hiểu tại sao Cố Trường Bình lại vội vã như thế.
"A Nghiễn, mau đi chuẩn bị."
Vừa dứt lời, đột nhiên cánh tay nàng bị ai đó nắm chặt, khiến nàng loạng choạng, ngẩng đầu lên thấy đó là Từ Thanh Sơn.
Từ Thanh Sơn thở dài, muốn nói lại thôi.
Tĩnh Bảo biết rõ tại sao hắn lại thở dài, môi mấp máy, quyết định nói rõ ràng, nhưng lại nghe Từ Thanh Sơn nói: “Tĩnh Thất, ta… dù thế nào cũng sẽ đợi ngươi!"
Vậy là chưa xong sao?
Tĩnh Bảo không muốn nói chuyện với hắn chút nào, lập tức quay đầu đi, nhưng không ngờ Từ Thanh Sơn lại vòng tay ôm lấy nàng.
"Từ Thanh Sơn, ngươi…"
“Ngươi đừng thay lòng đổi dạ, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Tĩnh Bảo: "..."
Từ Thanh Sơn ôm một lát rồi buông ra, hét lớn: "Xe ngựa chuẩn bị xong chưa, sao chậm chạp vậy?"
"Đến rồi, đến rồi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!"
Vừa dứt lời, ầm ầm…
Không biết từ khi nào, bầu trời đen kịt mây đen cuồn cuộn kéo đến, cơn mưa lớn sắp đổ xuống.
"Lên xe!"
Cao Triều ra lệnh, bèn chui vào xe ngựa.
Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh cũng không dám chậm trễ, vội vã chui vào theo.
Đợi khi xe ngựa lao đi, Từ Thanh Sơn mới từ tốn lên ngựa, kéo dây cương, quay đầu lại nói với Tĩnh Bảo: “Tĩnh Thất, tấm lòng của ngươi với ta, ta đều ghi nhớ, lần sau gặp lại, ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn gấp bội!"
Quả thực là đôi bên nói chuyện mà không hiểu ý nhau!
Tĩnh Bảo tức đến mức ngực đau nhói, vội lấy tay ôm ngực xoa xoa.
Từ xa trong bóng đêm, Từ Thanh Sơn quay lại nhìn thấy cảnh đó, lập tức quên luôn tin dữ về việc Hoàng đế Đại Tần sắp băng hà, chỉ nghĩ: Xem kìa, hắn quyến luyến ta đến mức đau lòng như vậy!
…
Mưa xối xả trút xuống, lộp bộp gõ vào cửa sổ.
"Gia, nếu lão Hoàng đế thực sự qua đời, có lẽ kỳ thi mùa thu năm nay sẽ bị hủy." A Man vừa thay ga giường vừa nói: “Là quốc tang mà!"
Tĩnh Bảo im lặng một lúc: “Không chỉ kỳ thi mùa thu, có lẽ kỳ thi mùa xuân cũng không mở được, phải đợi khi tân Hoàng đế đăng cơ."
"Quốc tang, gia tang, tất cả dồn đến cùng lúc, đúng là trùng hợp!"
Đúng là trùng hợp thật!
Tĩnh Bảo ngáp một cái: “Đừng thay ga giường nữa, ngủ tạm một đêm thôi!"
"Sao có thể không thay được, Cố đại nhân đã ngủ qua đây."
A Man nhanh tay làm việc, chỉ mấy động tác đã trải xong ga giường mới.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tĩnh Bảo ngồi trên mép giường, ánh mắt dần trở nên đăm chiêu.
Thật kỳ lạ, lão Hoàng đế bệnh nặng, Cố Trường Bình lại vội vàng quay về làm gì?
Theo lý mà nói, người phải tức tốc trở về mới đúng là các phiên vương và hoàng thân quốc thích, ví dụ như Hạo Vương Lý Quân Tiện.
Không biết vì sao, nàng có dự cảm không lành: Trời đất Đại Tần này, có lẽ sắp thay đổi.
…
Trời đất Đại Tần quả thực đã thay đổi.
Ngoài thành, ba doanh trại và sáu vệ binh chỉnh đốn sẵn sàng; chín cổng thành tăng cường lính gác, kiểm tra giấy tờ mọi người ra vào; Ngũ Thành binh mã ti liên tục tuần tra suốt ngày đêm.
Trong hoàng cung, cấm quân chia thành từng nhóm hai mươi người canh gác, thay phiên mỗi bốn canh giờ.
Thống lĩnh cấm quân, Quách Trường Thành, không rời vị trí chỉ huy nửa bước, dù là hoàng thân quốc thích hay kẻ hèn mọn nhất như cung nữ hay nội thị, đều phải được ông đích thân kiểm tra mới được ra vào.
Cả thành Tứ Cửu giống như sợi tơ nhện căng đến cực độ, chỉ cần thêm chút sức nặng nữa là đứt.
Cố Trường Bình nhanh chóng đến kinh đô.
Khi cổng cung điện chín tầng mở ra hai bên, dù hắn trước đây từng làm quan đến chức thủ phụ, ra vào cung điện như cơm bữa, cũng không khỏi run rẩy trong lòng.
Theo hầu vua như theo hầu hổ!
Quách Trường Thành liếc nhìn hắn, ra lệnh cho năm, sáu lính hộ vệ vây quanh hắn tiến vào.
Cố Trường Bình đi qua mà không gặp trở ngại nào.
Khi thật sự nhìn thấy người già nua trên giường bệnh, hắn khó mà liên hệ người hốc hác như cái xác khô kia với hình ảnh của "một đời đế vương."
Già nua, tiều tụy, gầy gò, khuôn mặt lộ vẻ sắp sang thế giới khác.
Nhưng hắn biết, chỉ cần người này còn thở, trong nháy mắt có thể đoạt mạng hắn.
Cố Trường Bình quỳ xuống, cúi đầu khẽ gọi: "Hoàng thượng!"
Lão Hoàng đế mở mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía hắn, ngỡ ngàng.
Thái giám già vội tiến lên nhắc nhở: "Bẩm Hoàng thượng, đây là Tế tửu Quốc Tử Giám Cố Trường Bình, con trai Cố gia."
Lão hoàng đế sắc mặt bỗng thay đổi, ánh mắt b*n r* tia nhìn như lưỡi dao sắc bén.
"Ngẩng đầu lên!" Ông ra lệnh.
Cố Trường Bình ngẩng đầu.
Lão hoàng đế chăm chú nhìn người đang quỳ dưới đất. Không ai biết trong khoảnh khắc này, vị quân vương cận kề cái chết đang nghĩ gì. Những năm tháng thận trọng, dây dưa giữa các thế lực; những năm tháng nắm quyền thiên hạ, nơm nớp lo sợ; những năm tháng bày mưu tính kế, lòng giết chóc dần nảy sinh...
Cố gia?
Hừm!
Lòng lang dạ sói!
Lão hoàng đế khẽ nhấc tay, Cố Trường Bình biết ông định làm gì, lập tức quỳ bò lên phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc như móng gà của hoàng đế.
"Hoàng thượng, có chuyện gì ngài cứ nói với thần!"
Lão thái giám bên cạnh nghe câu này, không khỏi ngước mắt lên, thầm nghĩ: Đúng là hậu duệ của Cố gia, gan lớn hơn người. Nếu là kẻ khác, đừng nói là dám nắm tay hoàng đế, chỉ e ngay cả động đậy cũng không dám.
“Ngươi tên gì?" Lão hoàng đế rõ ràng đã quá lẫn.
"Thần tên là Cố Trường Bình!"
"Trường… Bình!"
Lão hoàng đế lẩm bẩm, cuối cùng ông cũng nhớ ra, tên này do Cố Thái hậu đặt, mang ý nghĩa thiên hạ thái bình.
Tên này vốn để cảnh báo ông, rằng ngai vàng của ngươi, là nhờ Cố Thái hậu và Cố gia giúp đỡ mà có; ngươi giết cả nhà ta, giam cầm mẹ đẻ của ta, thiên đạo luân hồi, hãy coi chừng mất cả giang sơn.
"Trường Bình, ngươi có hận trẫm không?"
Cố Trường Bình vội phủ phục xuống đất, giọng run rẩy trả lời: "Thần không hận, thần cảm tạ ơn vua!"
Đôi mắt lão hoàng đế bỗng sáng lên, như thể gom hết chút sinh khí cuối cùng thành pháo hoa rực rỡ. Những khát vọng hào hùng từng bị bệnh tật hành hạ đến phai nhạt dường như bất ngờ quay lại trong cơ thể ông.
Phải, ông là trời, là bầu trời của Đại Tần, kẻ nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người.
Năm xưa Cố Thái hậu khẩn cầu, còn dùng tuyệt thực uy h**p, ông vì nghĩ đến tình nghĩa dưỡng dục mà tha cho một người của Cố gia.
Ân tình này lớn hơn trời, Cố gia phải cảm tạ!
Lão hoàng đế thở như cái ống bễ cũ kĩ, nói: “Ngươi cũng đừng hận trẫm, trẫm vì các ngươi mà mất đi Thập Cửu nhi, hôm qua trẫm còn mơ thấy nó."
Cố Trường Bình đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt lão hoàng đế, tim đập thình thịch.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 158: Lão Hoàng đế
10.0/10 từ 22 lượt.