Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 132: Ôn Lư Dụ

1@-

 
Khi nghe Trần Thuật kể lại chi tiết, câu chuyện về việc đại gia Tĩnh gia mất tích thật là kỳ quặc. Từ phủ Lâm An đến phủ Dương Châu, con đường thủy dọc theo kênh đào là nơi mà Tĩnh gia thường xuyên vận chuyển hàng hóa, và mỗi năm, đại gia ít nhất phải đi ba đến năm chuyến. Chuyến đi lần này cũng là để đưa lụa đến Dương Châu.

Con thuyền thuộc sở hữu của gia đình, và các thuyền công đều là những người đã theo ông nhiều năm. Khi gặp phải bọn cướp trên sông, tất cả đều tham gia vào cuộc chiến. Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý đến việc đại gia đã ngã xuống sông như thế nào. Họ chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết của ông, sau đó là tiếng "bụp" khi ông rơi xuống nước.

Nghe xong câu chuyện, Tĩnh Bảo không nói lời nào trong một thời gian dài. Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng cha mình bị nhấn chìm trong dòng nước lạnh giá, cố gắng vật lộn và chìm nổi giữa dòng sông. Nàng cắn chặt răng, giọng khản đặc: "Những người đã theo cha ta, bây giờ đang ở đâu?"

Trần Thuật trả lời: "Tổng cộng có mười tám người. Sáu người đã chết, mười hai người bị thương và hiện đang dưỡng thương tại biệt viện."

Tĩnh gia ở phủ Dương Châu không chỉ có một biệt viện, mà còn có hai trang trại. Mỗi lần đại gia đến, ông đều nghỉ ngơi tại biệt viện.


Tĩnh Bảo hỏi: "Còn Cát Tường và Như Ý đâu?"

Cát Tường và Như Ý là hai thị vệ thân cận của cha nàng. Cả hai đều có võ nghệ cao cường, đã cùng ông vượt qua nhiều khó khăn, và cực kỳ trung thành.

Trần Thuật buồn bã trả lời: "Cả hai đều đã chết."

Đều đã chết?

Tĩnh Bảo cảm thấy như không thở nổi. Nếu ngay cả họ cũng đã chết, thì cha nàng...

Nàng đấm vào ngực mình ba lần, nghiến răng nói: "Cha ta gặp chuyện lớn như vậy, trong Tĩnh phủ ai đã đến đây?"

Trần Thuật trả lời: "Bẩm Thất gia, tứ gia đã đến ngay khi nghe tin, và đã cử nhiều đội người xuống sông tìm kiếm. Ông ấy vẫn túc trực tại bờ sông hàng ngày. tam gia mới đến hôm qua, và đã trực tiếp đến cửa hàng."

Tĩnh Bảo cười nhạt lùng: "Ồ, xem ra tay chân của Tam thúc khá nhanh nhẹn."

Trần Thuật tiến lên một bước và hạ giọng nói: "Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm kiếm đại gia; sau đó là vấn đề cửa hàng. Thất gia cần nhanh chóng đưa ra kế hoạch."

Tĩnh Bảo uống một chén trà, che giấu đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Vấn đề của cửa hàng liên quan đến toàn bộ Tĩnh gia. Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm mà vẫn không có kết quả, khả năng sống sót của cha nàng là rất thấp. Dù ông có là người yếu đuối, nhưng ông vẫn là người thừa kế mà lão thái gia đã định đoạt. Những năm qua, dù có nhiều mưu mô nhỏ từ các chi khác trong gia tộc, nhưng tất cả đều không dám làm loạn.

Nhưng bây giờ...

Tĩnh Bảo suy nghĩ một lúc, từ từ nhắm mắt lại. Nàng không nói gì, và những người khác cũng không dám mở miệng, tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Tĩnh Bảo quay sang A Man và nói: “Ngươi dẫn mười thị vệ mang đồ đạc của chúng ta đến biệt viện, ta sẽ đến gặp Ôn Tri phủ."

A Man lo lắng về sự tham lam của các chi khác trong gia tộc, bèn nhắc nhở: "Gia, chuyện cửa hàng..."

Tĩnh Bảo lắc đầu và nghiêm mặt nói: "Những việc này, đợi ta gặp Ôn Tri phủ rồi về hãy nói."

*

Phủ Dương Châu nằm ở trung tâm thành phố, là nơi điều hành chính quyền.

Khi Tĩnh Bảo bước xuống xe ngựa, nàng nhìn thấy cổng chính của quan phủ, ba gian mở, mỗi gian đều có hai cánh cửa lớn sơn đen, cao rộng và uy nghi.

A Nghiễn đứng chờ ở cửa, thấy chủ nhân đến lập tức vội bước tới và nói: "Gia, Ôn đại nhân đang đợi trong phòng."

Tĩnh Bảo nhìn vào sâu trong cánh cổng đen thẫm của quan phủ, gật đầu.

Chủ tớ vài người cùng nhau đi vào bên trong. Khi đi được nửa đường, có một viên thư lại mang theo đèn lồng đến đón: “Người đến có phải là Tĩnh Thất gia không?"

Tĩnh Bảo chắp tay trả lời: "Là ta. Ôn đại nhân hiện đang ở đâu?"

Viên thư lại trả lời: "Đại nhân đang ở trong thư phòng, đã chuẩn bị trà ngon, mời Thất gia theo ta."

Tĩnh Bảo theo chân viên thư lại, qua nhiều khúc rẽ, rồi vào đến một viện nhỏ có hai gian nhà.

"Đến rồi, Thất gia!"

Nghe vậy, Tĩnh Bảo nhìn về phía A Nghiễn, từ từ hít một hơi thật sâu. Chủ tớ hai người nhấc chân bước vào trong phòng, những người còn lại chờ ở bên ngoài.

Trong phòng đèn sáng như ban ngày.

Một nam tử ngồi trước bàn làm việc, dáng vẻ thanh tú và trông không giống như người đã ngoài ba mươi.

Bên cạnh hắn là một cô nương yêu kiều, bàn tay thon thả đang mài mực, trên gương mặt ánh lên vẻ rạng rỡ, dung mạo quyến rũ lạ thường.

Tĩnh Bảo liếc mắt đánh giá một cái, sau đó bước lên hành lễ.

"Thưa Ôn đại nhân, tiểu sinh là Tĩnh Bảo, tự Văn Nhược, người phủ Lâm An, hiện đang theo học tại Quốc Tử Giám. Cố đại nhân là tiên sinh của tiểu sinh. Lần này mạo muội đến đây là vì việc cha của tiểu sinh, Tĩnh Bình Chi, rơi xuống sông mất tích."

Chỉ vài câu ngắn gọn, Tĩnh Bảo đã xác định danh tính và nêu rõ mục đích đến gặp. Ôn Lư Dụ cầm lấy chiếc tẩu thuốc nước bằng đồng bên cạnh, đốt một chút thuốc lá, nhấc ống hút lên và cắn đầu ống hút dài, rồi qua làn khói mỏng, quan sát chàng trai trẻ ngồi bên dưới.

Tĩnh Bảo thẳng lưng, để mặc Ôn Lư Dụ quan sát.

Sau khi hút thêm hai hơi thuốc, Ôn Lư Dụ quay đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái, nói: "Dâng trà cho Tĩnh công tử, mời công tử ngồi!"

Tĩnh Bảo ngồi xuống, chưa đợi trà tới, bèn vào thẳng vấn đề: "Ôn đại nhân, cha của tiểu sinh vừa rồi rơi xuống sông, sống chết chưa rõ, xin đại nhân minh xét giúp tiểu sinh."

Ôn Lư Dụ gõ gõ tẩu thuốc, lười biếng nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

Nghe câu này, Tĩnh Bảo hiểu rằng Ôn Lư Dụ có mối quan hệ không tệ với Cố Trường Bình, nên vội vàng đứng dậy nói: "Dưới ánh trăng trong thiên hạ, ba phần ở Dương Châu. Dương Châu là một vùng đất tốt như vậy, lại có thủy phỉ hoành hành. Tiểu sinh kính xin Ôn đại nhân ra lệnh xuất quân diệt phỉ."

Ôn Lư Dụ cười, từ tốn nói: "Ta ở phủ Dương Châu tròn ba năm, lần đầu tiên nghe nói có thủy phỉ hoành hành."

Tim Tĩnh Bảo chợt đập mạnh.

Ba năm chưa từng nghe nói, tức là trị an trên sông vận chuyển rất tốt, việc cha bị thủy phỉ tấn công là chuyện vô cùng hiếm hoi.

Ôn Lư Dụ nhìn sắc mặt của Tĩnh Bảo, đứng dậy nhíu mày hỏi: "Nơi xảy ra chuyện, ngươi đã tới xem chưa?"

"Thưa đại nhân, vẫn chưa!"

"Vậy đi, ta sẽ cùng ngươi tới bờ sông xem thử!"

Nói xong, ông ta đưa tẩu thuốc cho cô gái yêu kiều bên cạnh. cô gái nhận lấy, ngậm vào chỗ mà Ôn Lư Dụ đã hút, nhẹ nhàng hút một hơi, rồi thổi làn khói vào mặt Ôn Lư Dụ, làm nũng: "Về sớm nhé."

Tĩnh Bảo thấy cảnh đó, trong lòng nghĩ: Vị Ôn đại nhân này hẳn là kẻ thích sắc đẹp!

...

Xe ngựa đi xuyên đêm, mất hơn một canh giờ mới đến được bờ sông nơi Tĩnh Bình Chi rơi xuống.

Tĩnh Bảo nhìn vào lòng sông, bèn hiểu ngay vì sao Ôn Lư Dụ nói rằng ba năm qua không thấy bóng dáng thủy phỉ.

Bờ sông rất rộng, hai bên là những ánh đèn lập lòe của các con thuyền qua lại, sự thịnh vượng của Giang Nam được thể hiện rõ qua những chiếc thuyền đó.

"Những chiếc thuyền này xuất phát từ phủ Lâm An của các ngươi, đi lên phía bắc, qua phủ Tô Châu, phủ Dương Châu, đến địa giới Từ Châu thì thuyền bè mới ít đi."

Ôn Lư Dụ thở dài: "Ngày cha ngươi rơi xuống nước, ta đã nhận được báo án, những ngày qua cũng đã phái người điều tra nhiều nơi, ngay cả một sợi lông của thủy phỉ cũng không tìm thấy. Ngươi nhìn sang bên đó, "

Tĩnh Bảo theo hướng tay ông chỉ, mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi không cao không thấp.

"Ngọn núi này gọi là Núi Quan Âm, trong núi có Tào Bang chuyên vận chuyển, ngươi có biết Tào Bang này làm gì không?"

Tĩnh Bảo gật đầu.

Tiền thân của Tào Bang vận chuyển là hệ thống vận chuyển lương thực của triều đình, chuyên giúp các quan lại vận chuyển lương thực, vải vóc, và tơ lụa.

Cha của Tĩnh Bảo là thương nhân, để đảm bảo an toàn, mỗi năm đều nộp một khoản tiền cho Tào Bang này, nói thẳng ra đó là tiền bảo kê, có số tiền này, các tên cướp bình thường không dám động đến thuyền của cha.

Giờ thuyền của cha không chỉ bị tấn công, mà bản thân ông cũng gặp chuyện, điều này thật khó tin.

"Nếu ngươi muốn nói về thủy phỉ, thì Tào Bang vận chuyển này là thủy phỉ lớn nhất ở Giang Nam."

Tĩnh Bảo kinh ngạc đến mức hít sâu một hơi.

Sau một lúc im lặng, nàng nói: "Đại nhân đã ở phủ Dương Châu ba năm, chắc chắn quen biết người trong Tào Bang, xin đại nhân giúp tiểu sinh kết nối, để tiểu sinh hỏi rõ sự tình." 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 132: Ôn Lư Dụ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...