Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 13: Mọi chuyện đều có nguyên do
1@-
Lúc Hầu phủ gặp nạn, nàng đã phái người đến canh ở cửa nhà họ Ngô, vậy mà đợi mãi chẳng có tin tức gì truyền ra.
Ngô tỷ phu không ra sức thì thôi, nhưng đại tỷ chịu ơn Hầu phủ nhiều đến vậy, dẫu sao cũng nên cho một a hoàn ra báo tin mới phải.
Tĩnh Nhược Tố nào không đoán được Tĩnh Bảo đang nghĩ gì.
Nàng lau nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Chúng phái người canh chừng viện của ta, quyết không cho ta bước ra khỏi cửa. A Bảo, là do tỷ vô dụng."
Tĩnh Bảo như bị sét đánh ngang tai.
"Nhà họ Ngô… sao lại dám làm vậy?"
"Con người vốn ích kỷ, nhà họ Ngô trên dưới mấy trăm miệng ăn, ai chẳng muốn giữ mạng mà sống."
Lời này nghe vào tai…
Tĩnh Bảo khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ đại tỷ biết được điều gì?"
Tĩnh Nhược Tố gật đầu: “A Bảo, muội có biết vì sao Hầu phủ lại rơi vào tai họa lần này không?"
Tĩnh Bảo lắc đầu.
Phủ Lâm An cách kinh thành xa vạn dặm, tin tức nơi kinh thành đến được thì cũng đã chậm một bước. Huống hồ thân phận của nàng, đâu thể tùy tiện ra ngoài, chỉ an phận đọc sách trong phủ.
Đêm đó, nàng đã gặng hỏi nhị thúc, hỏi mãi không tha, nhị thúc mới giận dữ quăng cho nàng một câu: “Tự gây nghiệt, chẳng thể sống!”
Tĩnh Nhược Tố hạ giọng xuống cực thấp: “Mấy ngày trước, Hoàng đế bệnh nặng, bèn triệu các vương gia ở các nơi hồi kinh… Thế là cậu hai dâng mật tấu, nói rằng chư vương cát cứ binh quyền, muốn giữ giang sơn thái bình thì phải giảm bớt binh lực."
Tĩnh Bảo lập tức hiểu ra.
Các vương gia đó đều do Hoàng đế tự phong, binh mã trong tay họ cũng là do tiên hoàng ban cho. Cậu làm vậy khác nào tát vào mặt Hoàng đế!
Hoàng đế tự cho mình là minh quân một đời, đến cuối đời rồi sao có thể để sử sách chép xuống chuyện này? Dù có thực sự cần dẹp chư hầu, cũng phải để Thái tử sau khi kế vị làm mới ổn thỏa.
Chẳng trách Hầu phủ vừa bị xét nhà, triều đình từ trên xuống dưới không ai dám nói đỡ một lời!
Than ôi, cậu hai chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Tĩnh Bảo.
Không đúng, cậu hai đâu phải người thích gây chuyện vô cớ. Việc này sau lưng hẳn còn có người bày kế?
Dẹp chư hầu, ai được lợi nhất?
Chính là Thái tử!
Mà chiêu này của Thái tử lại tự làm lộ nhược điểm.
Vì vậy, Hoàng đế bèn trút giận lên Hầu phủ, ý là để cảnh cáo Thái tử: “Đừng vội, cũng đừng manh động, trẫm vẫn còn sống đây, giang sơn này chưa tới lượt ngươi chỉ trỏ!"
Nghĩ đến đây, Tĩnh Bảo không khỏi đau xót...
Cậu hai làm kẻ tiên phong cho Thái tử, kết cục lại bị tịch biên gia sản, Thái tử đến một tiếng ho cũng chẳng dám thốt ra.
"Chốn quan trường này thật là…"
Thật là đen tối đến tận cùng!
Tĩnh Nhược Tố liếc mắt nhìn a hoàn thân cận ngoài cửa, nàng kia hiểu ý, lập tức khép chặt cửa lại, kéo ghế trúc ra ngồi chắn ngay cửa.
Tĩnh Nhược Tố lúc này mới ghé sát mặt lại: “A Bảo, nghe lời đại tỷ, chúng ta đừng đến Quốc Tử Giám nữa, bình an trở về phủ Lâm An, đổi lại thân phận, tìm một chàng rể thật thà, sống một cuộc đời yên ổn."
"Muội bỏ ngang giữa chừng, vậy đại phòng nhà mình biết tính sao? Các tỷ tỷ thì sao?"
Tĩnh Nhược Tố cứng họng.
Tĩnh Bảo lắc đầu, mỉm cười.
Phụ thân là kẻ vô dụng, mẹ tuy có bản lĩnh nhưng gánh không nổi cả một phủ lớn, dù gì cũng vẫn là nữ nhi, khó có thể chống đỡ nổi.
Dù là chị ruột hay thứ xuất, thân phận xuất thân từ nhà mẹ đẻ thế nào, quyết định địa vị họ ở nhà chồng ra sao.
Tĩnh gia tuy không phải là hàn môn, nhưng các cô nương gả ra ngoài vẫn phải chịu không ít ấm ức. Nếu gia đình suy bại, chẳng phải sẽ bị người ta giẫm lên đầu sao?
Huống hồ còn có nhị phòng, tam phòng, tứ phòng đang chờ chực vồ lấy đại phòng như hổ rình mồi.
Vả lại, rể vào ở rốt cuộc có thật sự tốt không?
Có chắc là sẽ không nạp thiếp, không trêu chọc a hoàn, không nuôi kỹ nữ, không giấu bồ bên ngoài?
Thôi đi!
Ngay cả Ngô tỷ phu thật thà lầm lì đến thế, mà còn có mấy phòng thiếp thất nữa kìa!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Trước khi vào phòng, Tĩnh Nhược Tố đã lau khô nước mắt, gắng gượng nở nụ cười hành lễ với từng vị trưởng bối, lại ngồi trò chuyện cùng lão phu nhân một lát.
Thấy lão phu nhân có vẻ mỏi mệt, Lục thị bèn vẫy tay ra hiệu hai chị em ra ngoài nói chuyện.
A hoàn bưng trà nóng lên, Tĩnh Nhược Tố uống mấy ngụm, không nói một lời.
Lúc Hầu phủ gặp nạn, nàng đã phái người đến canh ở cửa nhà họ Ngô, vậy mà đợi mãi chẳng có tin tức gì truyền ra.
Ngô tỷ phu không ra sức thì thôi, nhưng đại tỷ chịu ơn Hầu phủ nhiều đến vậy, dẫu sao cũng nên cho một a hoàn ra báo tin mới phải.
Tĩnh Nhược Tố nào không đoán được Tĩnh Bảo đang nghĩ gì.
Nàng lau nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Chúng phái người canh chừng viện của ta, quyết không cho ta bước ra khỏi cửa. A Bảo, là do tỷ vô dụng."
Tĩnh Bảo như bị sét đánh ngang tai.
"Nhà họ Ngô… sao lại dám làm vậy?"
"Con người vốn ích kỷ, nhà họ Ngô trên dưới mấy trăm miệng ăn, ai chẳng muốn giữ mạng mà sống."
Lời này nghe vào tai…
Tĩnh Bảo khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ đại tỷ biết được điều gì?"
Tĩnh Nhược Tố gật đầu: “A Bảo, muội có biết vì sao Hầu phủ lại rơi vào tai họa lần này không?"
Tĩnh Bảo lắc đầu.
Phủ Lâm An cách kinh thành xa vạn dặm, tin tức nơi kinh thành đến được thì cũng đã chậm một bước. Huống hồ thân phận của nàng, đâu thể tùy tiện ra ngoài, chỉ an phận đọc sách trong phủ.
Đêm đó, nàng đã gặng hỏi nhị thúc, hỏi mãi không tha, nhị thúc mới giận dữ quăng cho nàng một câu: “Tự gây nghiệt, chẳng thể sống!”
Tĩnh Nhược Tố hạ giọng xuống cực thấp: “Mấy ngày trước, Hoàng đế bệnh nặng, bèn triệu các vương gia ở các nơi hồi kinh… Thế là cậu hai dâng mật tấu, nói rằng chư vương cát cứ binh quyền, muốn giữ giang sơn thái bình thì phải giảm bớt binh lực."
Tĩnh Bảo lập tức hiểu ra.
Các vương gia đó đều do Hoàng đế tự phong, binh mã trong tay họ cũng là do tiên hoàng ban cho. Cậu làm vậy khác nào tát vào mặt Hoàng đế!
Hoàng đế tự cho mình là minh quân một đời, đến cuối đời rồi sao có thể để sử sách chép xuống chuyện này? Dù có thực sự cần dẹp chư hầu, cũng phải để Thái tử sau khi kế vị làm mới ổn thỏa.
Chẳng trách Hầu phủ vừa bị xét nhà, triều đình từ trên xuống dưới không ai dám nói đỡ một lời!
Than ôi, cậu hai chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Tĩnh Bảo.
Không đúng, cậu hai đâu phải người thích gây chuyện vô cớ. Việc này sau lưng hẳn còn có người bày kế?
Dẹp chư hầu, ai được lợi nhất?
Chính là Thái tử!
Mà chiêu này của Thái tử lại tự làm lộ nhược điểm.
Vì vậy, Hoàng đế bèn trút giận lên Hầu phủ, ý là để cảnh cáo Thái tử: “Đừng vội, cũng đừng manh động, trẫm vẫn còn sống đây, giang sơn này chưa tới lượt ngươi chỉ trỏ!"
Nghĩ đến đây, Tĩnh Bảo không khỏi đau xót...
Cậu hai làm kẻ tiên phong cho Thái tử, kết cục lại bị tịch biên gia sản, Thái tử đến một tiếng ho cũng chẳng dám thốt ra.
"Chốn quan trường này thật là…"
Thật là đen tối đến tận cùng!
Tĩnh Nhược Tố liếc mắt nhìn a hoàn thân cận ngoài cửa, nàng kia hiểu ý, lập tức khép chặt cửa lại, kéo ghế trúc ra ngồi chắn ngay cửa.
Tĩnh Nhược Tố lúc này mới ghé sát mặt lại: “A Bảo, nghe lời đại tỷ, chúng ta đừng đến Quốc Tử Giám nữa, bình an trở về phủ Lâm An, đổi lại thân phận, tìm một chàng rể thật thà, sống một cuộc đời yên ổn."
"Muội bỏ ngang giữa chừng, vậy đại phòng nhà mình biết tính sao? Các tỷ tỷ thì sao?"
Tĩnh Nhược Tố cứng họng.
Tĩnh Bảo lắc đầu, mỉm cười.
Phụ thân là kẻ vô dụng, mẹ tuy có bản lĩnh nhưng gánh không nổi cả một phủ lớn, dù gì cũng vẫn là nữ nhi, khó có thể chống đỡ nổi.
Dù là chị ruột hay thứ xuất, thân phận xuất thân từ nhà mẹ đẻ thế nào, quyết định địa vị họ ở nhà chồng ra sao.
Tĩnh gia tuy không phải là hàn môn, nhưng các cô nương gả ra ngoài vẫn phải chịu không ít ấm ức. Nếu gia đình suy bại, chẳng phải sẽ bị người ta giẫm lên đầu sao?
Huống hồ còn có nhị phòng, tam phòng, tứ phòng đang chờ chực vồ lấy đại phòng như hổ rình mồi.
Vả lại, rể vào ở rốt cuộc có thật sự tốt không?
Có chắc là sẽ không nạp thiếp, không trêu chọc a hoàn, không nuôi kỹ nữ, không giấu bồ bên ngoài?
Thôi đi!
Ngay cả Ngô tỷ phu thật thà lầm lì đến thế, mà còn có mấy phòng thiếp thất nữa kìa!
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 13: Mọi chuyện đều có nguyên do
10.0/10 từ 22 lượt.