Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 115: Lục Hoài Kỳ

1@-

 
Tĩnh Bảo mơ một giấc mơ.

Trong mơ có người vén áo dài của nàng lên, tay lần xuống tận gốc đùi. Nàng hoảng sợ đến rùng mình, liều mạng co người lùi lại phía sau.

Người kia áp sát, dồn nàng vào ngõ cụt, miệng cười sằng sặc, tay sắp chạm tới thì tiếng cười đột nhiên ngưng bặt.

Tĩnh Bảo giật nảy mình, hoảng hốt bật dậy từ trên giường.

“Gia?”

Nguyên Cát nghe thấy tiếng động bèn bước vào, đưa tay thăm trán Tĩnh Bảo, mồ hôi lạnh ướt trán, “Gia gặp ác mộng sao?”


Tĩnh Bảo chộp lấy tay Nguyên Cát, giọng ngập ngừng hoang mang: “Đây là đâu? A Man đâu?”

“Gia đang ở trong phòng của mình, A Man tỷ đang ngủ trong phòng bên cạnh.”

Ta đang ở trong phòng mình?

Tĩnh Bảo đảo mắt nhìn xung quanh, lại vén chăn mỏng kiểm tra thân thể, nỗi sợ hãi trong lòng mới dần dần dịu xuống, “Hôm qua chúng ta về bằng cách nào?”

“Gia được biểu thiếu gia cõng về, còn A Man tỷ thì do Tuyết Thanh cõng. biểu thiếu gia nói gia và A Man tỷ bị say nắng, ngất giữa đường.”

“Lục Hoài Kỳ? Sao lại là hắn? hắn chẳng phải đã đi rồi sao?”

“biểu thiếu gia nói đã trả bạc rồi mà chưa lấy được khế bán thân của ba a hoàn kia nên mới quay lại.”

Tĩnh Bảo xoa trán: “Ta bị say nắng ở đâu?”

Nguyên Cát: “biểu thiếu gia không nói.”

"A Nghiễn đâu rồi?"

Vừa dứt lời, A Nghiễn đã kéo rèm ngọc bước vào, sắc mặt u ám: “Gia, trong phủ xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chuyện gì?"

"Người hầu bên cạnh nhị phu nhân, Chu ma ma, đã chết rồi."

"Chết rồi ư?"

Tĩnh Bảo trong lòng giật thót: “Chết như thế nào?"

"Nhảy xuống giếng mà chết, khi vớt lên thì đã bị phù nề hết cả."

Tĩnh Bảo nghe xong, miệng lưỡi cảm thấy chua chát: “Tại sao bà ta lại nhảy giếng?"

"Nghe nói là bà ta cấu kết với bọn trộm ngoài kia, ăn trộm đồ của chủ nhân rồi mang ra ngoài bán."

Tĩnh Bảo cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng.

Bỏ qua sự hỗn loạn trong giấc mơ, có một việc nàng nhớ rất rõ, đó là nàng và A Man đã gặp kẻ áo đen trên đường đến Hiếu Từ Viện.

"Gia, hôm qua trong phủ còn có một kẻ trộm chết."

"Chết như thế nào?"

"Bị vệ sĩ của biểu thiếu gia g**t ch*t. biểu thiếu gia trở về để lấy ba tờ khế bán thân của mấy nàng hầu, đúng lúc thấy kẻ đó mặc đồ đen và có hành động nghi ngờ. Khi thấy biểu thiếu gia, tên trộm rút dao tấn công, may mà bên biểu thiếu gia có vệ sĩ, nếu không thì đã gặp rắc rối."

A Nghiễn dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhị Lão Gia tìm ra một tờ ngân phiếu của Bảo Phong Ngân Trang từ tên trộm. Bảo Phong Ngân Trang là ngân hàng ở phía Bắc, Nhị Lão Gia đã phái người đi ngân hàng vào đêm qua để hỏi, mới biết Chu Gia đã gửi toàn bộ hai nghìn lượng bạc ở đó."

"Vậy là đã xác nhận Chu ma ma và tên trộm có liên kết với nhau?" Tĩnh Bảo còn đang nghi ngờ.

"Đúng vậy. Chu ma ma cũng vì việc bị lộ mà nhảy giếng tự tử."

Tĩnh Bảo vừa mới vén chăn định xuống giường thì cảm thấy đau nhức ở cổ gáy.

Nàng dùng sức xoa vài cái, nói: "A Nghiễn, hôm qua biểu thiếu gia cõng ta về có nói gì không?"

A Nghiễn nghĩ một chút, rồi trả lời: "Không nói gì cả, chỉ nói chúng ta chăm sóc cẩn thận, khi ta hỏi thêm vài câu, hắn đã tỏ ra không kiên nhẫn rồi rời đi!"

Tĩnh Bảo quyết định ngay lập tức: "Nguyên Cát, gọi A Man dậy, bảo nàng ấy dậy thay đồ cho ta; A Nghiễn, chuẩn bị xe, ta phải đến Hầu phủ ngay."

"Gia?"

A Nghiễn đỡ nàng: “Lúc này đi Hầu phủ để làm gì?"

Tĩnh Bảo vẫy tay: "Tìm Lục Hoài Kỳ!"

*

Tại chính phòng.

Tĩnh nhị gia tức giận mắng: "Một tên nô tài không chỉ giữ riêng hai nghìn lượng bạc, còn cấu kết với kẻ bên ngoài hãm hại chủ nhân, ai nuông chiều bà ta đến mức này?"

Mặt Triệu Thị đỏ bừng, nửa ngày không dám nói lời nào.

Chu ma ma là người đi theo bà ta từ hồi tân hôn, lại là tâm phúc của bà, mấy năm qua dựa vào quyền thế của bà, đã thu gom rất nhiều bạc trong phủ , bà rõ ràng biết rõ.

Nước trong quá thì không có cá, chỉ cần Chu ma ma làm việc ổn thỏa, trung thành với bà, là được.

"Lão phu nhân vừa đến, phủ đã xảy ra chuyện như vậy, ta giữ thể diện cho bà, nếu không theo tính cách của ta trước đây, thì nhà này ngươi cũng đừng mong giữ được."

Tĩnh nhị gia nghĩ đến việc nếu Lão phu nhân còn có gan lớn hơn, liệu có thể liên kết với kẻ ngoài để giết cả hắn không?

Triệu Thị nước mắt lưng tròng: “Lão gia cho ta thể diện, ta không biết sao, chỉ là biết người không biết lòng, ta..."

"Bà lập tức bịt miệng tất cả mọi người lại, chuyện này tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài phủ Lâm An, nếu không thì cho dù chuyện của lão tam và lão tứ thành công, gia nghiệp của Tĩnh phủ cũng sẽ không rơi vào tay chúng ta."

Triệu Thị sắc mặt tái mét, trong lòng hoảng hốt, không biết lão tam và lão tứ có chuyện gì?

Tĩnh nhị gia thấy dáng vẻ của bà, tức tối vì lỡ miệng, nhưng cũng không giải thích thêm gì, dù sao họ là vợ chồng, cùng trên một sợi dây, hắn chỉ phủi tay rồi bỏ đi.

Triệu Thị đợi hắn đi rồi ngồi phịch xuống bậc giường, tim đập thình thịch.

Hóa ra Lão phu nhân ban đầu không đồng ý vào Kinh, sau lại đột ngột đồng ý, là vì...

Bà hít một hơi thật sâu, gọi người đến rửa mặt, chỉ một lát sau, một nữ chủ nhân khôn ngoan và quyền lực đã xuất hiện trước mặt mọi người.

"Người đâu!"

"Phu nhân?"

"Gọi thêm mười mấy người hầu và vệ sĩ trong phủ, theo ta đến lục soát nhà của Chu gia."

"Vâng!"

*

Xe ngựa thẳng đến Hầu phủ, nhưng được thông báo rằng Lục Hoài Kỳ không có ở trong phủ mà đã đến Lầu Ngoại Lâu.

Tĩnh Bảo lập tức bảo A Nghiễn quay đầu đến Lầu Ngoại Lâu.

Quản lý thấy Thất Gia đến, cười tươi chào đón: “Biểu thiếu gia đã nói Thất Gia sẽ đến, lão nô còn không tin, không ngờ Thất Gia thật sự đến, mời vào!"

Tĩnh Bảo sững sờ, hắn đã đoán được nàng sẽ đến sao?

Lục Hoài Kỳ không chỉ đoán được, hắn còn đặt một bàn toàn món Tĩnh Bảo thích ăn, thấy người vào, ánh mắt hắn đầu tiên nhìn về phía A Man.

Nha hoàn này hôm qua bị đánh rất mạnh, giờ mặt mũi vẫn còn tái nhợt, thần sắc hơi ngơ ngác.

"Các ngươi ra ngoài hết đi, ta và Tiểu Thất có chuyện muốn nói!" Lục Hoài Kỳ ra lệnh.

Tĩnh Bảo rất ít khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong lòng hơi lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn bình thản nói: "Các ngươi đều ra ngoài hết đi!"

Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh lại.

Tĩnh Bảo rót cho mình một cốc trà, trong lòng đang tính xem nên đi thẳng vào vấn đề hay là nói vài câu xã giao trước.

Lục Hoài Kỳ mỉm cười, nhìn nàng một cách hờ hững.

Tĩnh Bảo cảm thấy ánh mắt đó sâu thẳm như nhìn thấu mọi chuyện trên đời, chỉ là lười vạch trần nàng.

Vì vậy, nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề.

"Lục Biểu Ca, hôm qua ngươi tìm ta ở đâu?"

"Ta tìm thấy ngươi trên hành lang, khi đó ngươi nằm trên đất, không tỉnh táo, áo lộ nửa, Chu ma ma đang s* s**ng trên người ngươi, kẻ áo đen đứng bên cạnh nhìn ngân phiếu cười hề hề."

Đôi đũa rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, ánh mắt Tĩnh Bảo nhìn vào Lục Hoài Kỳ như có một đám pháo hoa, nổ tung trong lòng nàng.

Một lúc lâu, nàng mới thở dài hỏi: "ngươi... ngươi... đã thấy hết..."

"Chu ma ma là ta giết, kẻ áo đen cũng là ta giết, Tiểu Thất..."

Lục Hoài Kỳ thở dài, lấy ra một bọc mỏng, mở ra để lộ những thứ bên trong.

"Đây là ta tìm thấy trong kẽ giường của lão phu nhân."

Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm vào hai hàng chữ ngắn ngủi đó rất lâu, mặt đầy hoang mang: “Vậy có nghĩa là, ngươi đã sớm biết rồi sao?" 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 115: Lục Hoài Kỳ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...