Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 112: Thành Tâm đường

1@-

 
Uông Tần Sinh cũng chỉ biết thở dài. Hắn xếp hạng gần cuối ở Thành Tâm đường.

Tĩnh Bảo bước tới, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, đành vỗ nhẹ lên vai Hắn: “Ráng cố gắng lần sau nhé, vẫn còn hy vọng mà.”

Uông Tần Sinh ngẩng đầu, vành mắt hoe đỏ.

Hắn vào Quốc Tử Giám đã hai năm mới được chuyển lên Thành Tâm đường, trong khi Tĩnh Bảo và Cao Triều chỉ mất vài tháng đã ngang bằng. Có lẽ đúng là hắn không có năng khiếu đọc sách thật.

Không có thì không có, hắn cũng chỉ mong thi đỗ tiến sĩ, làm một viên quan nhỏ nhoi là đủ rồi.

“Coi như cũng tốt, ba người bọn mình ở cùng một đường học, sau này cũng tiện chăm lo cho nhau.”

Tĩnh Bảo bị câu nói ấy chọc cười.

Biết nhìn mặt tích cực, người như vậy đâu cần an ủi, khả năng tự chữa lành rất mạnh.

“Ngươi cũng được thăng Đường rồi hả, vậy vẫn còn trong Quốc Tử Giám đấy thôi, chạy trời sao khỏi nắng!”

Giọng nói này cho dù có hóa thành tro, Tĩnh Bảo cũng nhận ra, chính là Phác Chân Nhân.

Nàng quay lại, nhếch môi cười: “Phác công tử cũng đến xem bảng à?”

Sắc mặt Phác Chân Nhân âm u: “Tiện thể cũng đến xem ngươi.”

Mối thù này xem như đã kết chặt, Tĩnh Bảo không thèm hạ mình nữa, cười tít mắt: “Ta cũng không biết là mình gặp vận cứt chó gì, dạo này cả Từ công tử ngày nào cũng tới tìm ta.”

Phác Chân Nhân tuy là người Tô Lục, nhưng từ nhỏ sống ở kinh thành, mấy câu nói bóng gió thế này nghe là hiểu ngay.

Hắn nghiến răng, cười lạnh: “Đừng tưởng đem hắn ra dọa được ta. Chẳng lẽ ngươi không bao giờ đi một mình?”

“Ta nhắc cho Phác công tử nhớ, đây là Đại Tần, dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp đấy!”

“Vương pháp?” Phác Chân Nhân cười nhạo:
“Đó là dành cho dân thường các ngươi thôi. Ta là Vương tử Tô Lục, ai dám động đến?”

Tĩnh Bảo không nói thêm, chỉ đưa tay chỉ ra sau lưng hắn.

Phác Chân Nhân quay đầu lại, suýt thì ngã ngửa, không biết từ lúc nào, Từ Thanh Sơn đã đứng sau hắn, nửa cười nửa không.

Phác Chân Nhân hoảng hốt hét “á á” hai tiếng, rút lui như có dầu dưới chân, co giò chạy mất.

Đồ nhát gan!

Tĩnh Bảo rủa thầm trong bụng, lon ton chạy đến chỗ Từ Thanh Sơn, cố tình cụp lông mày xuống: “Ngươi cũng nghe rồi đó, hắn nói sẽ tính sổ với ta sau, ta…”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi!” ánh mắt Từ Thanh Sơn sắc như dao.

Tĩnh Bảo chỉ cho là hắn nhớ ơn, nháy mắt một cái: “Cảm ơn nha!”

Từ Thanh Sơn chỉ cảm thấy bụng dưới chấn động, một luồng nhiệt bốc ngược lên trên, sợ không kìm được, bèn quay người bỏ đi.

Mới đi được mấy bước, hắn lại chậm lại, trong lòng bất giác dâng lên một tia chờ mong khó nói, liệu tên nhóc này có đuổi theo không?

Hơi nghiêng đầu, liếc sang bằng khóe mắt, thì tức điên người.

Tĩnh Bảo đang kéo Uông Tần Sinh từ dưới đất dậy, mặt mày tươi rói trò chuyện với Hắn.

Từ Thanh Sơn lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nghĩ bụng: Tên nhóc này bị mình ngủ rồi mà còn đi tán tỉnh người khác, đúng là chưa dạy dỗ đủ, phải đánh mới được.

Vừa nghĩ như thế, cơ thể cũng hành động theo.

Hắn sải bước quay lại, giơ tay vỗ ngay một cái thật mạnh vào mông Tĩnh Bảo.

Sau khi đánh vào mông của nàng, hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại Tĩnh Bảo đứng ngây ngẩn giữa gió, tóc tai rối bời: “Cái tên Từ Thanh Sơn này bị gì vậy, tự dưng đánh vào mông mình?”

...

Ngày thứ hai sau khi dán bảng, Tĩnh Bảo bước vào Thành Tâm Đường. Nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh Cao Triều còn trống một chỗ. Nàng lập tức ngồi xuống, lấy bút mực ra, và bắt đầu đọc sách to rõ.

Tiết học đầu tiên là phần sách luận của Cố Trường Bình, nhưng hắn không giảng bài mà trực tiếp ra đề thi. Tĩnh Bảo nhìn đề bài mà toát mồ hôi lạnh, không ngờ đề thi lại khó đến mức như vậy.

Cố Trường Bình cho thắp nửa cây nhang và yêu cầu các học trò làm bài trong thời gian nửa cây nhang. Khi nhang tắt, hắn thu bài và chấm điểm ngay tại chỗ. Ngoại trừ Tiền Tam Nhất và Trương Tông Kiệt được điểm cao, các học trò khác đều bị điểm kém.

Cao Triều nhận được hai điểm kém, bèn tức giận cầm bài thi lên chất vấn Cố Trường Bình. Cố Trường Bình không nói gì, chỉ cần một ánh mắt đã khiến Cao Triều phải quay về chỗ ngồi.

Buổi chiều là tiết học của Thẩm Trường Canh, cũng là thi trực tiếp. Lần này, Tĩnh Bảo nhận hai điểm kém và bị Thẩm Trường Canh chỉ đích danh phê bình.

Nhìn khuôn mặt Thẩm Trường Canh với vẻ thất vọng, Tĩnh Bảo cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất cho xong.

Tối hôm đó, về lại phòng, nàng học đến canh tư mới đi ngủ. Nhưng vừa thiếp đi, Cao Triều lại la lớn trong giấc mơ: “Thành Tâm Đường đúng là không phải nơi dành cho con người!”

Không phải là nơi cho con người, nhưng con người vẫn phải chịu đựng. Điều tệ hơn là, thỉnh thoảng vào ban đêm, Cố Trường Bình lại kéo Tĩnh Bảo, Cao Triều và Tiền Tam Nhất đến viện của hắn để kiểm tra sổ sách. Mỗi lần kiểm tra là kéo dài đến nửa đêm. Dù Cố Trường Bình thường chuẩn bị bữa khuya ngon lành, nhưng khuôn mặt của Tĩnh Bảo vẫn gầy đi trông thấy.

Thiếu ngủ trầm trọng, nàng rất mong mỏi ngày nghỉ lễ để có thể về nhà nghỉ ngơi vài hôm.

Rồi đến ngày mười lăm, tiếng chuông vang lên, Tĩnh Bảo không chờ đợi gì mà lập tức rời khỏi Quốc Tử Giám. Lục Hoài Kỳ đợi sẵn bên ngoài, khoác trên người một bộ áo dài mới tinh, đầu đội mũ ngọc, trông rất tươi tắn và tràn đầy sức sống, đối lập với vẻ mặt mệt mỏi của Tĩnh Bảo.

“Lục biểu ca, sao ngươi lại đến nữa rồi?”

Lục Hoài Kỳ lướt mắt qua khuôn mặt của Tĩnh Bảo, rồi cười nhếch mép: “Nhớ ngươi quá, nên đến thôi!”

“Ngươi đúng là chẳng đứng đắn gì cả!”

Tĩnh Bảo leo lên xe ngựa, đợi một lát nhưng không thấy Lục Hoài Kỳ lên theo, nên vén màn lên nhìn ra ngoài, mới thấy hắn cưỡi ngựa.

“Ngươi không sợ bị nắng sao?” nàng hỏi.

Lục Hoài Kỳ vung quạt phe phẩy tạo ra tiếng gió.

Tất nhiên là sợ, nhưng sợ ngươi giật mình hơn. Dù sao ngươi cũng là cô nương mà!

“Nắng nhiều thì càng khỏe!” hắn đáp.

“Đầu ngươi có vấn đề à?” Tĩnh Bảo gọi hắn lên xe: “Lên đây, ta có chuyện muốn hỏi.”

Lục Hoài Kỳ giật mình, rồi đỏ mặt.

“Sao ngươi lại đỏ mặt, mau lên đi!” Tĩnh Bảo giục: “Ta thật sự có chuyện muốn hỏi.”

"Ta kêu ngươi lên đó nhé!"

Lục Hoài Kỳ nhảy xuống ngựa, bước vào xe, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, làm hắn đỏ mặt tía tai, mồ hôi chảy như mưa.

“Này!”

Tĩnh Bảo lấy khăn tay từ trong tay áo ra ném cho hắn, rồi hỏi: “Ở Ngô phủ có tin tức gì không?”

Lục Hoài Kỳ nắm chặt lấy khăn tay, cảm thấy xúc động, nhưng sợ bị nàng phát hiện nên vội vàng quay đầu đi: “Ta nói rồi, ngươi đừng tức giận nhé. Nàng đào hát kia có thai rồi.”

Tĩnh Bảo sửng sốt: “Là của Ngô tỷ phu?”

“Trừ hắn ra thì còn ai nữa?”

“Vậy bây giờ thế nào?”

“Nghe nói cha mẹ Ngô gia đã quyết định nâng nàng ta lên làm thiếp.”

Tĩnh Bảo nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Lục Hoài Kỳ quay đầu lại, giọng nói dịu dàng: “Đây không phải là chuyện lớn, ngươi đừng bận tâm. Bây giờ điều ngươi cần bận tâm là chuyện bà ngoại của ngươi đã vào kinh rồi.”

“Khi nào vậy?”

“Ba ngày trước. Lần này ta đi cùng ngươi về nhà là để giúp ngươi giữ thể diện.”

Giọng nói của Lục Hoài Kỳ dịu dàng đến mức nhỏ giọt: “Ngươi là một… một thư sinh yếu đuối, dễ bị người ta ức h**p.”

“Lục Hoài Kỳ, giọng của ngươi sao vậy? Sao nghe như ngươi đang bóp giọng vậy?” Tĩnh Bảo nổi hết da gà.

“Có sao?”

Lục Hoài Kỳ ho khan vài tiếng, che giấu: “Chắc ngươi nghe nhầm thôi.”

Tĩnh Bảo biết tính hắn kỳ quặc, không hỏi thêm nữa. Trong đầu nàng bắt đầu tính toán, sau khi gặp bà ngoại, nàng cần đến thăm Ngô phủ xem tình hình của đại tỷ ra sao. 

 

Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng Story Chương 112: Thành Tâm đường
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...