Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Chương 10: Tỉnh khỏi ác mộng
1@-
“Người chết là thê tử chưa kịp cưới của ta, ta không nên vô lễ thì cũng buộc phải vô lễ rồi!”
Tĩnh Bảo tiến lên một bước, nghiêm nghị nhìn thẳng Phùng Chương, ánh mắt ấy đen đặc như mực sánh, khiến người ta không dám đối diện.
Phùng Chương nghẹn họng, vậy mà lại không đủ can đảm đối diện ánh mắt của hắn.
Không đúng!
Rõ ràng hắn mới là quan gia mà!
Phùng Chương vội ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ quan lớn oai nghiêm.
Tĩnh Bảo chỉ coi như không thấy.
“Đã vậy thì, nếu Phùng đại nhân e dè quyền quý, tham sống sợ chết, tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nếu nha môn Thuận Thiên phủ không thể phân xử công bằng, ta bèn đến trước cổng Quốc Tử Giám quỳ xuống kêu oan. Ta muốn cho sĩ tử thiên hạ đều mở to mắt nhìn xem: đây mà là trời quang sáng sủa, đây mà là thái bình thịnh thế gì chứ? Tất cả đều là thứ chó má!”
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Phùng Chương suýt nữa bị chọc giận đến ngất.
Ai chẳng biết khắp thiên hạ này, kẻ khó đối phó nhất chính là bọn đọc sách. Một cây bút trong tay chúng có thể viết người chết thành sống, sống thành chết, vuông thành tròn, tròn thành vuông.
Hôm nay mà thả tên họ Tĩnh này đi, cái mũ quan của hắn cũng coi như đến hồi kết.
Sắc mặt Phùng Chương thay đổi, cười gượng nói: “Ngươi đừng vội, ai bảo bổn quan không quản chuyện này? Chẳng qua… chẳng qua viết tấu chương cũng cần thời gian, đâu thể gấp gáp được!”
“Tạ ơn đại nhân thay dân kêu oan!”
Tĩnh Bảo lúc này cũng dịu nét mặt, giọng điệu dần hòa hoãn.
“Phùng đại nhân, trong tấu chương, không ngại viết thêm một câu: Tuyên Bình Hầu phủ chỉ mới bị tra xét, chưa định tội. Hầu phủ vẫn là Hầu phủ, đến cả hoàng thượng còn chưa mở miệng, chưa hạ bút, thế mà đã có kẻ sốt ruột đến mức ép người phải chết. Như vậy chẳng phải là muốn thiên hạ tất cả quan lại, tất cả người kế thừa tước vị đều tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?”
Phùng Chương: “…”
Cái gì, cái gì cơ, sao lại lôi cả tuyệt tử tuyệt tôn vào đây rồi?
“Có ai dám bảo đảm mình sẽ không trở thành Tuyên Bình Hầu tiếp theo không?”
“Có ai dám chắc con trai con gái mình sau này sẽ không rơi vào thảm cảnh đó không?”
Tĩnh Bảo bỗng hạ giọng, nhưng giọng điệu lại như gào thét: “Nếu đã không thể bảo đảm, thế thì còn sinh con đẻ cái làm gì? Chờ người ta làm nhục, chờ người ta cưỡng đoạt hay sao?”
Phùng Chương: “…”
Tĩnh Bảo nhìn hắn, trong mắt long lanh ánh nước: “Phùng đại nhân cũng có con trai con gái, con nhi được nuôi dưỡng nơi khuê phòng như ngọc như vàng, ta chỉ muốn hỏi đại nhân một câu: đại nhân có dám vỗ ngực mà cam đoan không?”
Không dám!
Trên đầu có thần tiên đánh nhau, đừng có kéo cả ông đây vào chôn cùng.
Ông đây còn chưa ngủ đủ với tiểu thiếp mới cưới đâu đấy!
Phùng Chương vớ lấy bút, một mạch viết xong tấu chương.
Chờ đến khi bản tấu được đưa đi, Phùng Chương ngồi đờ ra trên ghế, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Ánh nắng xuân xiên xiên rọi từ sau lưng Tĩnh Bảo, bóng nắng loang loáng, khiến bóng dáng thư sinh trẻ tuổi càng thêm tuấn tú như ngọc, tựa như như thần tiên hạ phàm đạp mây mà đến.
Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng...
Tên tên nhóc này đúng là giỏi dụ dỗ người ta!
Thôi thì dụ đi!
Ông đây cũng chỉ đang phối hợp diễn trò với ngươi mà thôi.
Ngươi thật sự cho rằng bản tấu đó có thể được trình lên sao?
Đừng có nằm mơ!
Tấu chương đến tay Hình Bộ, còn chưa kịp để Thượng thư Thạch đại nhân đụng tay, đã có người giúp chặn lại rồi.
Thạch đại nhân mà vừa thấy người bị cáo là hai đứa con mình, thế nào cũng sẽ tìm cách ém đi.
Đến lúc đó, hắn vừa đẩy được vụ án đi, lại vừa nợ Thạch đại nhân một ân tình lớn bằng trời.
Thanh niên mà, vẫn quá non nớt!
Ngay lúc Phùng Chương đang đắc ý thầm nghĩ, bản tấu ấy lại ngoặt một đường kỳ diệu, trực tiếp được đưa vào hoàng cung.
Trùng hợp hơn, đúng lúc Hạo vương hồi kinh, Hoàng đế đang vui vẻ, cố gượng bệnh tật lâm triều, giữa khung cảnh triều đình hòa thuận vui vẻ, tấu chương ấy được dâng lên.
Nội quan vừa đọc xong thì một hung tin khác truyền đến: Lục nương nương trong hậu cung treo cổ tự vẫn!
Trong khoảnh khắc, cả đại điện im phăng phắc như tờ.
Lục nương nương vào cung hai mươi năm, không con không thế, không được sủng ái, sống chẳng khác nào cái bóng.
Lão Hoàng đế tuy chẳng mấy ấn tượng về nàng, nhưng một phi tử chết vô duyên vô cớ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy nặng nề.
Huống hồ, lại còn là do tự sát.
“Haiz...”
Hạo vương khẽ thở dài, như lẩm bẩm: “Đến cả thời gian đưa Tứ cô nương đi làm quan kỹ cũng không đợi nổi, đúng là quá sốt ruột rồi.”
Lời này như khói mỏng, chui tọt vào tai lão Hoàng đế.
Ngài quay đầu lại, lặng lẽ liếc Thái tử một cái.
Trong đáy mắt, xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Từng câu từng chữ ép thẳng tới nơi, Phùng Chương khẽ ho một tiếng.
“Tĩnh Thất gia, đây là nha môn Thuận Thiên phủ, vụ án trình đến chỗ ta, ta phải điều tra trước đã. Mà điều tra thì cũng cần thời gian!”
“Đại nhân định điều tra xem hai tên Thạch Hổ, Thạch Thuấn kia khởi tâm làm loạn ra sao, hay muốn điều tra xem chúng đã ép buộc, c**ng b*c Tứ tiểu thư như thế nào?”
Phùng Chương đập mạnh bàn: “Ngươi… vô lễ!”
“Người chết là thê tử chưa kịp cưới của ta, ta không nên vô lễ thì cũng buộc phải vô lễ rồi!”
Tĩnh Bảo tiến lên một bước, nghiêm nghị nhìn thẳng Phùng Chương, ánh mắt ấy đen đặc như mực sánh, khiến người ta không dám đối diện.
Phùng Chương nghẹn họng, vậy mà lại không đủ can đảm đối diện ánh mắt của hắn.
Không đúng!
Rõ ràng hắn mới là quan gia mà!
Phùng Chương vội ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ quan lớn oai nghiêm.
Tĩnh Bảo chỉ coi như không thấy.
“Đã vậy thì, nếu Phùng đại nhân e dè quyền quý, tham sống sợ chết, tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nếu nha môn Thuận Thiên phủ không thể phân xử công bằng, ta bèn đến trước cổng Quốc Tử Giám quỳ xuống kêu oan. Ta muốn cho sĩ tử thiên hạ đều mở to mắt nhìn xem: đây mà là trời quang sáng sủa, đây mà là thái bình thịnh thế gì chứ? Tất cả đều là thứ chó má!”
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Phùng Chương suýt nữa bị chọc giận đến ngất.
Ai chẳng biết khắp thiên hạ này, kẻ khó đối phó nhất chính là bọn đọc sách. Một cây bút trong tay chúng có thể viết người chết thành sống, sống thành chết, vuông thành tròn, tròn thành vuông.
Hôm nay mà thả tên họ Tĩnh này đi, cái mũ quan của hắn cũng coi như đến hồi kết.
Sắc mặt Phùng Chương thay đổi, cười gượng nói: “Ngươi đừng vội, ai bảo bổn quan không quản chuyện này? Chẳng qua… chẳng qua viết tấu chương cũng cần thời gian, đâu thể gấp gáp được!”
“Tạ ơn đại nhân thay dân kêu oan!”
Tĩnh Bảo lúc này cũng dịu nét mặt, giọng điệu dần hòa hoãn.
“Phùng đại nhân, trong tấu chương, không ngại viết thêm một câu: Tuyên Bình Hầu phủ chỉ mới bị tra xét, chưa định tội. Hầu phủ vẫn là Hầu phủ, đến cả hoàng thượng còn chưa mở miệng, chưa hạ bút, thế mà đã có kẻ sốt ruột đến mức ép người phải chết. Như vậy chẳng phải là muốn thiên hạ tất cả quan lại, tất cả người kế thừa tước vị đều tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?”
Phùng Chương: “…”
Cái gì, cái gì cơ, sao lại lôi cả tuyệt tử tuyệt tôn vào đây rồi?
“Có ai dám bảo đảm mình sẽ không trở thành Tuyên Bình Hầu tiếp theo không?”
“Có ai dám chắc con trai con gái mình sau này sẽ không rơi vào thảm cảnh đó không?”
Tĩnh Bảo bỗng hạ giọng, nhưng giọng điệu lại như gào thét: “Nếu đã không thể bảo đảm, thế thì còn sinh con đẻ cái làm gì? Chờ người ta làm nhục, chờ người ta cưỡng đoạt hay sao?”
Phùng Chương: “…”
Tĩnh Bảo nhìn hắn, trong mắt long lanh ánh nước: “Phùng đại nhân cũng có con trai con gái, con nhi được nuôi dưỡng nơi khuê phòng như ngọc như vàng, ta chỉ muốn hỏi đại nhân một câu: đại nhân có dám vỗ ngực mà cam đoan không?”
Không dám!
Trên đầu có thần tiên đánh nhau, đừng có kéo cả ông đây vào chôn cùng.
Ông đây còn chưa ngủ đủ với tiểu thiếp mới cưới đâu đấy!
Phùng Chương vớ lấy bút, một mạch viết xong tấu chương.
Chờ đến khi bản tấu được đưa đi, Phùng Chương ngồi đờ ra trên ghế, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Ánh nắng xuân xiên xiên rọi từ sau lưng Tĩnh Bảo, bóng nắng loang loáng, khiến bóng dáng thư sinh trẻ tuổi càng thêm tuấn tú như ngọc, tựa như như thần tiên hạ phàm đạp mây mà đến.
Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng...
Tên tên nhóc này đúng là giỏi dụ dỗ người ta!
Thôi thì dụ đi!
Ông đây cũng chỉ đang phối hợp diễn trò với ngươi mà thôi.
Ngươi thật sự cho rằng bản tấu đó có thể được trình lên sao?
Đừng có nằm mơ!
Tấu chương đến tay Hình Bộ, còn chưa kịp để Thượng thư Thạch đại nhân đụng tay, đã có người giúp chặn lại rồi.
Thạch đại nhân mà vừa thấy người bị cáo là hai đứa con mình, thế nào cũng sẽ tìm cách ém đi.
Đến lúc đó, hắn vừa đẩy được vụ án đi, lại vừa nợ Thạch đại nhân một ân tình lớn bằng trời.
Thanh niên mà, vẫn quá non nớt!
Ngay lúc Phùng Chương đang đắc ý thầm nghĩ, bản tấu ấy lại ngoặt một đường kỳ diệu, trực tiếp được đưa vào hoàng cung.
Trùng hợp hơn, đúng lúc Hạo vương hồi kinh, Hoàng đế đang vui vẻ, cố gượng bệnh tật lâm triều, giữa khung cảnh triều đình hòa thuận vui vẻ, tấu chương ấy được dâng lên.
Nội quan vừa đọc xong thì một hung tin khác truyền đến: Lục nương nương trong hậu cung treo cổ tự vẫn!
Trong khoảnh khắc, cả đại điện im phăng phắc như tờ.
Lục nương nương vào cung hai mươi năm, không con không thế, không được sủng ái, sống chẳng khác nào cái bóng.
Lão Hoàng đế tuy chẳng mấy ấn tượng về nàng, nhưng một phi tử chết vô duyên vô cớ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy nặng nề.
Huống hồ, lại còn là do tự sát.
“Haiz...”
Hạo vương khẽ thở dài, như lẩm bẩm: “Đến cả thời gian đưa Tứ cô nương đi làm quan kỹ cũng không đợi nổi, đúng là quá sốt ruột rồi.”
Lời này như khói mỏng, chui tọt vào tai lão Hoàng đế.
Ngài quay đầu lại, lặng lẽ liếc Thái tử một cái.
Trong đáy mắt, xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Đánh giá:
Truyện Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Story
Chương 10: Tỉnh khỏi ác mộng
10.0/10 từ 22 lượt.