Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 71
215@-Nhị thập lục vệ phòng thủ kinh thành, từ Đại Hưng tả vệ đến kinh thành cần cưỡi khoái mã chạy một canh giờ.
Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống, chiếu ra một cái bóng đen khổng lồ của tường thành sừng sững và nặng nề dưới đất.
Trước cửa thành xếp thành một hàng dài, hoặc là dân chúng ban ngày ra khỏi thành bây giờ muốn về thành, hoặc là thương đội từ xa chạy tới làm ăn, suy cho cùng cũng là kinh thành, phồn hoa hơn những thành trì khác rất nhiều.
Trần Kính Tông ngồi trên lưng ngựa, yên lặng xếp cuối đội ngũ.
Phú Quý ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì: "Dựa vào thân phận của người, Phò mã gia hoặc là chỉ huy sứ, tùy tiện tiến lên chào hỏi thì thủ vệ cũng cho đi, cần gì phải ngồi chờ ở đây."
Kỳ thật chủ tử còn có thân phận thứ ba là thân nhi tử của thủ phụ Nội Các hiện tại, cũng có tác dụng tương tự, chỉ là Phú Quý biết chủ tử bất hòa với lão gia tử nên không nhắc tới.
Trần Kính Tông liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi cũng phách lối quá nhỉ, không phải là bình thường dựa vào mấy thân phận của ta mà diễu võ dương oai ở ngoài đấy chứ?"
Phú Quý rụt cổ, vội vã giải thích: "Ta nào dám, hơn nữa ngày nào ta cũng đi theo người, vốn dĩ không có cơ hội mà."
Trần Kính Tông: "Tốt nhất là ngươi đàng hoàng một chút, nếu không ta sẽ đưa ngươi tới biên quan tòng quân."
Phú Quý vội vàng đảm bảo nhất định mình sẽ đàng hoàng.
Hai chủ tớ không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Trần Kính Tông đã thay thường phục nhưng thân hình hắn uy vũ, khí thế ngồi trên lưng ngựa đã đủ khiến người ta nhìn chằm chằm, làm trước sau đội ngũ đều có người nhìn về phía hắn. Người phía sau chỉ có thể thấy một cái bóng lưng, trước mặt lại có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của Trần Kính Tông, trong đó trong một chiếc xe ngựa có một vị tiểu thư nhà quan tới kinh thành thăm người thân sau khi được nha hoàn nhắc nhở thì không nhịn được cũng thò đầu ra từ cửa sổ bên hông, len lén nhìn Trần Kính Tông.
"Nhìn khí thế này, nhất định là quý công tử trong đại gia tộc nào đó, nếu vẫn chưa thành thân thì ngược lại xứng đôi với tiểu thư."
"Đừng nói bậy, hoàn toàn không biết người ta là ai."
"Chuyện này không phải đơn giản sao, bọn họ cách không xa, đợi lát nữa ta kêu một gã sai vặt đi theo xe lắng tai nghe, tất nhiên sẽ biết thân phận của hắn."
Chẳng mấy chốc đã đến lượt chiếc xe ngựa này vào thành, sau khi xe ngựa đi qua, một gã sai vặt cố ý đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn ra sau.
Một lát sau, Trần Kính Tông và Phú Quý cưỡi ngựa đi ngang qua hắn ta.
Gã sai vặt cũng lấy lại tinh thần, chạy tới bẩm báo tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ta nghe thấy quân gia thủ thành kia gọi vị công tử kia là Phò mã gia!"
Tiểu thư và nha hoàn trong xe:...
Thảo nào bọn họ đều cảm thấy rất tốt, thì ra công tử kia vậy mà lại là phu quân của một vị Công chúa!
Ở Trần phủ.
Sau khi tới thời gian tan làm, Trần Đình Giám ở lại Nội Các thêm một canh giờ rồi mới rời khỏi, dọc theo đường hoàng cung thật dài đi ra hoàng thành, lại ngồi xe ngựa nhà mình hồi phủ.
Cũng đúng lúc này, bên này ông vừa xuống xe đã thấy đầu ngõ có hai con ngựa chạy tới, trên lưng con ngựa đi đầu không phải lão Tứ nhà mình thì là ai?
Trần Đình Giám nặng nề hừ một tiếng.
Từ lúc lão Tứ to gan lớn mật đòi vị trí Vệ chỉ huy sứ với Hoàng thượng thì Trần Đình Giám đã muốn nói chuyện đàng hoàng với nhi tử này một chút, kết quả ngay ngày hôm đó lão Tứ đã dọn tới Vệ sở, tầm mười ngày cũng không về nhà một chuyến, những lời nói kia giống như hạt giống, bây giờ đã nảy mầm trong bụng ông!
Trần Đình Giám hất ống tay áo, đi vào trước.
Cho dù cách mấy căn trạch viện thì Phú Quý vẫn cảm nhận được ý lạnh rét mướt trong mắt lão gia tử, hắn ta không khỏi sợ run cả người.
Trần Kính Tông ngược lại mặt mày như thường.
Đi tới trước cửa nhà, Phú Quý dắt hai con ngựa tới chuồng ngựa, Trần Kính Tông đang muốn đến chỗ Tứ Nghi đường thì quản sự canh chừng ở cửa cười nói: "Phò mã, lão gia đoán đêm nay người sẽ về nên cố ý dặn dò, kêu ngài tới Xuân Hòa đường dùng cơm tối, vừa rồi Các lão cũng nói như vậy."
Trần Kính Tông dừng một chút, đi về phía chủ trạch.
Phò mã gia trẻ tuổi cường tráng nên bước chân rất nhanh, đi tới hành lang bên Xuân Hòa đường, chỉ thấy lão gia tử mới vừa bước vào nhà trên, mẫu thân đang đứng bên cạnh nói chuyện với ông.
Tôn thị đang muốn thương lượng với trượng phu đợi thêm một chút, chờ lão Tứ về rồi một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, nhưng còn chưa nói dứt câu thì bóng dáng của lão Tứ đã xuất hiện trước mắt.
Tôn thị vui mừng cười, nói với trượng phu: "Được rồi, chàng mau đi rửa tay đi, ta lập tức kêu phòng bếp bày cơm."
Trần Đình Giám:...
Hóa ra ông bận rộn ở Nội Các cả ngày, khó khăn lắm mới về nhà còn phải đợi lão Tứ mới có thể ăn cơm nóng hổi?
Thê tử thay đổi rồi, lúc còn trẻ từng giây từng phút thê tử đều đặt ông ở vị trí thứ nhất, bây giờ cả lão Tứ ông cũng không bằng!
Tâm trạng của Trần Đình Giám càng không tốt.
Tôn thị đã mặt mày tươi cười mà quan tâm nhi tử.
Trần Kính Tông: "Người vẫn chưa ăn à? Chỉ vì chờ con?"
Tôn thị: "Chờ con? Con thật sự cho rằng mình anh tuấn lắm đúng không? Gần đây phụ thân con đều về vào lúc này, ta là vì chờ ông ấy, thuận tiện chờ con."
Trần Đình Giám đang định đi rửa tay lại khẽ hừ một tiếng.
Trần Kính Tông: "Sao người biết hôm nay con sẽ về?"
Tôn thị: "Công chúa truyền tin về nhà, nói ngày mai nàng hồi phủ, ta đoán nhất định đêm nay con sẽ trở về. Ta còn không hiểu con của mình hay sao, phụ thân mẫu thân cũng có thể không coi ra gì, nhưng tức phụ của mình thì nhất định phải yêu."
Trần Kính Tông:...
Tôn thị cũng đẩy nhi tử vào gian phụ, nhìn hai người rửa tay rửa mặt.
Trên kệ tẩy rửa chỉ đặt một cái chậu đồng, Trần Đình Giám nhúng khăn ướt lau mặt trước, bây giờ đang giặt khăn trong nước, sau đó lau tay.
Tôn thị lại lấy một cái khăn tới, vừa định bỏ vào trong thì Trần Kính Tông đã chê bai nói: "Con không muốn dùng nước người khác đã dùng."
Mặt Trần Đình Giám tối sầm.
Tôn thị trừng mắt với nhi tử: "Lời này đại ca tam ca con có thể nói, con còn giả bộ để ý trước mặt ta à, hồi còn nhỏ ai mỗi ngày lăn lộn trong vũng bùn? Hơn nữa ngày nào phụ thân con cũng ngồi trong Nội Các, trên người có thể có bao nhiêu bụi? Cho dù tắm hết cả người từ trên xuống dưới cũng còn sạch hơn nước rửa mặt của con!"
Trần Kính Tông nhìn sau lưng lão gia tử nói một câu đầy hàm ý: "Ngồi mỗi ngày, coi chừng lại bệnh một trận."
Trần Đình Giám:...
Tôn thị nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhắc nhở trượng phu: "Chàng cũng vậy, đừng sẹo lành lại quên đau, Lý thái y cũng không ở kinh thành."
Trần Đình Giám vứt khăn xuống, tới nhà trên.
Tôn thị gọi nha hoàn đổi chậu nước khác, lúc này Trần Kính Tông mới chịu rửa tay.
Trên bàn cơm, Tôn thị không ngừng gắp thức ăn cho nhi tử, tiểu tử trẻ tuổi chừng hai mươi, lại là quan võ, tốn sức cả ngày rất dễ đói.
Trần Đình Giám đoán nhi tử cơm nước xong xuôi thì tám phần là muốn chạy, vì vậy dứt khoát nhắc nhở trên bàn cơm: "Nếu như hoàng thượng đã để con làm chỉ huy sứ của Đại Hưng tả vệ thì con hãy toàn tâm toàn ý làm chuyện này cho tốt, con thật sự có thể luyện binh chỗ đó mạnh thì cho thấy con còn có mấy phần bản lĩnh, nhưng nhất quyết không được kiêu ngạo tự cao, càng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, quay đầu lại xin Hoàng thượng chức quan khác."
Căn cứ vào biểu hiện của nhi tử mình trong Lăng Châu vệ, Trần Đình Giám tin rằng nhi tử mình có thể lãnh đạo Đại Hưng tả vệ tốt, điều ông sợ là sau khi Đại Hưng tả vệ trở nên mạnh mẽ hơn, nhi tử ông không biết trời cao đất rộng sẽ muốn đến các Vệ sở khác để tìm cơ hội thể hiện tài năng.
Chỉ là việc nhỏ như vậy nhi tử ông không thể không làm được, Hoàng thượng đã đặc biệt cất nhắc nhi tử ông làm chỉ huy sứ đã là ân sủng đặc biệt rồi.
Lão Đại rất giỏi, có thể che giấu rất tốt, thậm chí dù có khả năng và cơ hội để tiến thêm một bước vào lục bộ trải nghiệm và nâng cao năng lực nhưng lão Đại vẫn giữ được bình tĩnh.
Phụ tử cùng Các lão là điều vinh quang nhưng cũng nguy hiểm, hiếm có đối với người khác, Trần Đình Giám không thèm để ý.
Ông ở Nội Các là được rồi, sau này khi ông về già rồi rút lui thành công, nếu triều đình có người tài khác, lão Đại tiếp tục ở Đại Lý Tự cũng không sao, còn nếu triều đình không có nhân tài dùng được, lão Đại đương nhiên có thể thể hiện năng lực của mình, cho nên không cần dựa vào phụ thân để tiến vào Nội Các.
Ba nhi tử, lão Đại và lão Tam đều nghe lời ông cũng chú ý đến toàn đại cục, nhưng chỉ có lão Tứ không chịu nghe lời khuyên của ông, cũng luôn bốc đồng khiến ông bất ngờ không kịp trở tay.
Nói đến chuyện đến Vệ sở luyện binh, đây là bởi vì Hoàng thượng không nghi ngờ Trần gia, còn nếu như có nghi ngờ sao có thể không hiểu lầm là Trần Đình Giám cố ý sai khiến nhi tử mình nói như vậy, có ý nhúng tay vào Nhị thập lục vệ của kinh thành?
Nghĩ đến ngày đó, Trần Đình Giám vẫn cảm thấy hồi hộp.
Trần Kính Tông cúi đầu ăn cơm.
Hắn không tranh luận, Trần Đình Giám xem như nhi tử đã nghe hiểu rồi, nhìn khuôn mặt gần đây hơi rám nắng của nhi tử, Trần Đình Giám không thể không hỏi: "Kinh Vệ không giống như Địa phương Vệ, nhiều binh lính đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, sau khi ngươi tới đó, những người đó có chịu nghe lời ngươi nói không?"
Trần Kính Tông: "Ta là nhi tử của Các lão, nữ tế của Hoàng đế, ai dám không nghe? Cho dù bọn họ về nhà oán trách, phụ thân và mẫu thân của bọn họ cũng chỉ bảo bọn họ câm miệng chịu đựng."
Trần Đình Giám cũng đoán rằng những con cháu quyền quý kia, những người thực sự có triển vọng đều đi theo con đường thi cử hoặc luyện tập một thân võ nghệ cao cường để giữ các chức vụ quan trọng, chỉ có những thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp thì người nhà mới nghĩ cách nhét họ vào Vệ sở làm, nhận được một phần bổng lộc cũng tốt hơn so với việc suốt ngày chơi bời lêu lổng.
"Không sợ đắc tội quân tử, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân, có người ngoài mặt nghe lời ngươi, nhưng trong lòng có thể sẽ tìm cơ hội trả thù, mặc dù ngươi là nữ tế của Hoàng thượng, nhưng nếu phạm sai lầm mà bị người khác bắt gặp, Hoàng thượng sẽ không thể công khai bảo vệ ngươi, cho nên ngươi vẫn phải thận trọng trong lời nói và hành động của mình. Đúng rồi, ngươi uống ít rượu đi chút, đề phòng một ngày nào đó say xỉn sẽ bị người khác âm thầm giở trò đấy."
Nghĩ đến thái độ của những thiếu gia ăn chơi đó, Trần Đình Giám nghiêm túc nói.
Lúc hai phụ tử nói chuyện, Tôn thị vẫn im lặng lắng nghe, lúc này không khỏi gật đầu, nương theo ý trượng phu khuyên nhủ mấy câu.
Trần Kính Tông thuận miệng vâng dạ, không biết là đồng ý hay nói cho xong chuyện
Sau khi hắn rời đi, Tôn thị bất ngờ nói với trượng phu: "Hôm nay chàng lạ thật đấy, không hề nói những lời giáo huấn nhi tử, nói chuyện tình cảm hòa thuận như vậy."
Trần Đình Giám: "Giáo huấn có hữu ích không? Nếu ta dám mắng hắn, hắn dám bỏ đũa xuống lập tức bỏ đi, rồi mười ngày nửa tháng không chịu về nhà, ta thậm chí còn không có cơ hội nhắc nhở hắn, ta không muốn một ngày hắn đục ra một cái lỗ lớn rồi quay về làm liên lụy cả nhà chúng ta."
Tôn thị cười nói: "Yên tâm đi, một khi Công chúa trở về, chắc chắn ngày nào hắn cũng chạy về nhà, chàng muốn tùy ý dạy dỗ nhi tử lúc nào cũng được cả."
Trần Đình Giám mím môi.
Nhi tử mê đắm sắc đẹp của Công chúa, thật là thiệt thòi cho Công chúa, một người kim tôn ngọc quý như vậy lại suốt ngày phải đối mặt với một người lỗ mãng như lão Tứ!
Tứ Nghi đường.
Trần Kính Tông vẫn nghỉ ngơi ở hậu viện.
Buổi tối hắn không cần nha hoàn canh gác, đêm nay Triều Lộ và Triều Lam sẽ tiếp tục ngủ ở tiểu viện dành riêng cho nha hoàn.
Hai người ngủ chung một phòng, vừa nằm xuống không tránh khỏi xì xào bàn tán.
"Phò mã thật là, Công chúa vừa trở về, hắn cũng trở về, chẳng lẽ hắn không nhận ra vốn Công chúa không muốn hắn đến hậu viện sao?"
"Cũng không chắc nữa, có khi ở Lăng Châu Công chúa đã ân ái với Phò mã rồi nha."
"Ta không tin, ta chưa từng thấy Công chúa ghét ai như vậy, cho dù là Lâm quý phi hay Công chúa Nam Khang mà nói, Công chúa cũng chỉ không chào đón họ thôi."
"Đáng tiếc đám Trân Nhi, Châu Nhi cũng ở trong cung, nếu không chúng ta cũng có thể hỏi bọn họ chuyện này."
"Được rồi, ngày mai Công chúa sẽ trở về, a, ta rất nhớ Công chúa, đáng tiếc tổ trạch Các lão gia quá nhỏ, khi đó Công chúa không thể mang theo chúng ta đi cùng."
Đêm nay, hai nha hoàn mất ngủ vì nóng lòng muốn gặp Công chúa.
Trong phòng chính, Trần Kính Tông cũng nhiều lần trở mình trên giường, khi trời đã sang canh ba mới cố ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông dùng điểm tâm ở Tứ Nghi đường, thu xếp đơn giản một chút rồi lập tức lên đường.
Trong cung, bốn người Cảnh Thuận Đế đều đang ở Phượng Nghi cung.
Thái tử không vui lắm: "Sao tỷ tỷ không ở trong cung thêm một thời gian nữa?"
Hoa Dương: "Ở lâu thêm thì làm gì, ngày nào đệ cũng phải đọc sách luyện võ, chỉ có thể ăn cơm với tỷ một chút, tỷ xuất cung, ban ngày có thể dạo chơi ở nội thành."
Thái tử đột nhiên lộ ra vẻ ghen tị.
Hoa Dương cười nói: "Bây giờ còn nóng, đợi khi trời mát xuống, tỷ tỷ dẫn đệ xuất cung một ngày."
Nói xong, nàng nhìn phụ hoàng và mẫu hậu dò hỏi.
Cảnh Thuận Đế cũng nhìn Thích hoàng hậu, và về cơ bản chuyện quản lý và dạy dỗ Thái tử ông ta đều nghe Thích hoàng hậu hết.
Thích hoàng hậu cau mày, vừa định nói, Hoa Dương đã dựa vào người làm nũng nói: "Mẫu hậu, đệ đệ của con gần đây rất chăm chỉ đọc sách luyện võ, người thưởng cho thằng bé một lần đi, a, con sẽ gọi Phò mã đi cùng chúng con và mang thị vệ theo nữa, người còn gì lo lắng sao?"
Thích hoàng hậu nhìn nữ nhi, nữ nhi rời kinh đã hơn hai năm, đã có hiểu biết, ngày càng quyết đoán, trước đây nữ nhi chưa từng can thiệp vào việc bà ấy dạy dỗ nhi tử.
Lại nghĩ đến việc suốt nửa tháng qua nhi tử đã thật sự rất hiểu chuyện, Thích hoàng hậu cuối cùng đã gật đầu.
Thái tử vô cùng vui mừng, cậu bé vừa tròn mười hai tuổi, ngoại trừ thỉnh thoảng ra cung với phụ hoàng, mẫu hậu thì chưa từng ra khỏi cung mà không có sự giám sát của trưởng bối ở đây!
Lần này, cậu bé cũng không phản đối việc tỷ tỷ rời đi, hận không thể chọn ngày xuất cung ngay lập tức
Khi Trần Kính Tông được thái giám dẫn vào, nhìn thấy cảnh gia đình như vậy, ánh mắt của Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu đều rất ôn hòa, Thái tử vui vẻ nhìn hắn, nhưng ngược lại sắc mặt Hoa Dương rất lạnh nhạt, tuy rằng có chút cười nhưng chỉ là một nụ cười khách khí xa cách, nhìn không ra sự thân mật của một đôi phu thê.
Cũng không có gì khác thường, ngoại trừ ở trên giường, bất cứ lúc nào, Hoa Dương ở trước mặt hắn luôn tỏ ra phong thái là một Công chúa.
Trần Kính Tông lần lượt hành lễ với Hoàng đế, Hoàng hậu rồi đến Thái tử.
Cảnh Thuận Đế cười nói: "Được rồi, Bàn Bàn ở trong cung lâu như vậy rồi, bây giờ mọi người quay về đi, đợi lát nữa trời sẽ nóng lên."
Trần Kinh Tông:...
Bàn Bàn, đây có phải là tiểu tự của nàng không?
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội nghe các bậc trưởng bối tôn quý gọi nàng bằng tiểu tự ở khoảng cách gần như thế.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi xuống, chiếu ra một cái bóng đen khổng lồ của tường thành sừng sững và nặng nề dưới đất.
Trước cửa thành xếp thành một hàng dài, hoặc là dân chúng ban ngày ra khỏi thành bây giờ muốn về thành, hoặc là thương đội từ xa chạy tới làm ăn, suy cho cùng cũng là kinh thành, phồn hoa hơn những thành trì khác rất nhiều.
Trần Kính Tông ngồi trên lưng ngựa, yên lặng xếp cuối đội ngũ.
Phú Quý ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì: "Dựa vào thân phận của người, Phò mã gia hoặc là chỉ huy sứ, tùy tiện tiến lên chào hỏi thì thủ vệ cũng cho đi, cần gì phải ngồi chờ ở đây."
Kỳ thật chủ tử còn có thân phận thứ ba là thân nhi tử của thủ phụ Nội Các hiện tại, cũng có tác dụng tương tự, chỉ là Phú Quý biết chủ tử bất hòa với lão gia tử nên không nhắc tới.
Trần Kính Tông liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi cũng phách lối quá nhỉ, không phải là bình thường dựa vào mấy thân phận của ta mà diễu võ dương oai ở ngoài đấy chứ?"
Phú Quý rụt cổ, vội vã giải thích: "Ta nào dám, hơn nữa ngày nào ta cũng đi theo người, vốn dĩ không có cơ hội mà."
Trần Kính Tông: "Tốt nhất là ngươi đàng hoàng một chút, nếu không ta sẽ đưa ngươi tới biên quan tòng quân."
Phú Quý vội vàng đảm bảo nhất định mình sẽ đàng hoàng.
Hai chủ tớ không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Trần Kính Tông đã thay thường phục nhưng thân hình hắn uy vũ, khí thế ngồi trên lưng ngựa đã đủ khiến người ta nhìn chằm chằm, làm trước sau đội ngũ đều có người nhìn về phía hắn. Người phía sau chỉ có thể thấy một cái bóng lưng, trước mặt lại có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của Trần Kính Tông, trong đó trong một chiếc xe ngựa có một vị tiểu thư nhà quan tới kinh thành thăm người thân sau khi được nha hoàn nhắc nhở thì không nhịn được cũng thò đầu ra từ cửa sổ bên hông, len lén nhìn Trần Kính Tông.
"Nhìn khí thế này, nhất định là quý công tử trong đại gia tộc nào đó, nếu vẫn chưa thành thân thì ngược lại xứng đôi với tiểu thư."
"Đừng nói bậy, hoàn toàn không biết người ta là ai."
"Chuyện này không phải đơn giản sao, bọn họ cách không xa, đợi lát nữa ta kêu một gã sai vặt đi theo xe lắng tai nghe, tất nhiên sẽ biết thân phận của hắn."
Chẳng mấy chốc đã đến lượt chiếc xe ngựa này vào thành, sau khi xe ngựa đi qua, một gã sai vặt cố ý đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn ra sau.
Một lát sau, Trần Kính Tông và Phú Quý cưỡi ngựa đi ngang qua hắn ta.
Gã sai vặt cũng lấy lại tinh thần, chạy tới bẩm báo tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ta nghe thấy quân gia thủ thành kia gọi vị công tử kia là Phò mã gia!"
Tiểu thư và nha hoàn trong xe:...
Thảo nào bọn họ đều cảm thấy rất tốt, thì ra công tử kia vậy mà lại là phu quân của một vị Công chúa!
Ở Trần phủ.
Sau khi tới thời gian tan làm, Trần Đình Giám ở lại Nội Các thêm một canh giờ rồi mới rời khỏi, dọc theo đường hoàng cung thật dài đi ra hoàng thành, lại ngồi xe ngựa nhà mình hồi phủ.
Cũng đúng lúc này, bên này ông vừa xuống xe đã thấy đầu ngõ có hai con ngựa chạy tới, trên lưng con ngựa đi đầu không phải lão Tứ nhà mình thì là ai?
Trần Đình Giám nặng nề hừ một tiếng.
Từ lúc lão Tứ to gan lớn mật đòi vị trí Vệ chỉ huy sứ với Hoàng thượng thì Trần Đình Giám đã muốn nói chuyện đàng hoàng với nhi tử này một chút, kết quả ngay ngày hôm đó lão Tứ đã dọn tới Vệ sở, tầm mười ngày cũng không về nhà một chuyến, những lời nói kia giống như hạt giống, bây giờ đã nảy mầm trong bụng ông!
Trần Đình Giám hất ống tay áo, đi vào trước.
Cho dù cách mấy căn trạch viện thì Phú Quý vẫn cảm nhận được ý lạnh rét mướt trong mắt lão gia tử, hắn ta không khỏi sợ run cả người.
Trần Kính Tông ngược lại mặt mày như thường.
Đi tới trước cửa nhà, Phú Quý dắt hai con ngựa tới chuồng ngựa, Trần Kính Tông đang muốn đến chỗ Tứ Nghi đường thì quản sự canh chừng ở cửa cười nói: "Phò mã, lão gia đoán đêm nay người sẽ về nên cố ý dặn dò, kêu ngài tới Xuân Hòa đường dùng cơm tối, vừa rồi Các lão cũng nói như vậy."
Trần Kính Tông dừng một chút, đi về phía chủ trạch.
Phò mã gia trẻ tuổi cường tráng nên bước chân rất nhanh, đi tới hành lang bên Xuân Hòa đường, chỉ thấy lão gia tử mới vừa bước vào nhà trên, mẫu thân đang đứng bên cạnh nói chuyện với ông.
Tôn thị đang muốn thương lượng với trượng phu đợi thêm một chút, chờ lão Tứ về rồi một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, nhưng còn chưa nói dứt câu thì bóng dáng của lão Tứ đã xuất hiện trước mắt.
Tôn thị vui mừng cười, nói với trượng phu: "Được rồi, chàng mau đi rửa tay đi, ta lập tức kêu phòng bếp bày cơm."
Trần Đình Giám:...
Hóa ra ông bận rộn ở Nội Các cả ngày, khó khăn lắm mới về nhà còn phải đợi lão Tứ mới có thể ăn cơm nóng hổi?
Thê tử thay đổi rồi, lúc còn trẻ từng giây từng phút thê tử đều đặt ông ở vị trí thứ nhất, bây giờ cả lão Tứ ông cũng không bằng!
Tâm trạng của Trần Đình Giám càng không tốt.
Tôn thị đã mặt mày tươi cười mà quan tâm nhi tử.
Trần Kính Tông: "Người vẫn chưa ăn à? Chỉ vì chờ con?"
Tôn thị: "Chờ con? Con thật sự cho rằng mình anh tuấn lắm đúng không? Gần đây phụ thân con đều về vào lúc này, ta là vì chờ ông ấy, thuận tiện chờ con."
Trần Đình Giám đang định đi rửa tay lại khẽ hừ một tiếng.
Trần Kính Tông: "Sao người biết hôm nay con sẽ về?"
Tôn thị: "Công chúa truyền tin về nhà, nói ngày mai nàng hồi phủ, ta đoán nhất định đêm nay con sẽ trở về. Ta còn không hiểu con của mình hay sao, phụ thân mẫu thân cũng có thể không coi ra gì, nhưng tức phụ của mình thì nhất định phải yêu."
Trần Kính Tông:...
Tôn thị cũng đẩy nhi tử vào gian phụ, nhìn hai người rửa tay rửa mặt.
Trên kệ tẩy rửa chỉ đặt một cái chậu đồng, Trần Đình Giám nhúng khăn ướt lau mặt trước, bây giờ đang giặt khăn trong nước, sau đó lau tay.
Tôn thị lại lấy một cái khăn tới, vừa định bỏ vào trong thì Trần Kính Tông đã chê bai nói: "Con không muốn dùng nước người khác đã dùng."
Mặt Trần Đình Giám tối sầm.
Tôn thị trừng mắt với nhi tử: "Lời này đại ca tam ca con có thể nói, con còn giả bộ để ý trước mặt ta à, hồi còn nhỏ ai mỗi ngày lăn lộn trong vũng bùn? Hơn nữa ngày nào phụ thân con cũng ngồi trong Nội Các, trên người có thể có bao nhiêu bụi? Cho dù tắm hết cả người từ trên xuống dưới cũng còn sạch hơn nước rửa mặt của con!"
Trần Kính Tông nhìn sau lưng lão gia tử nói một câu đầy hàm ý: "Ngồi mỗi ngày, coi chừng lại bệnh một trận."
Trần Đình Giám:...
Tôn thị nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhắc nhở trượng phu: "Chàng cũng vậy, đừng sẹo lành lại quên đau, Lý thái y cũng không ở kinh thành."
Trần Đình Giám vứt khăn xuống, tới nhà trên.
Tôn thị gọi nha hoàn đổi chậu nước khác, lúc này Trần Kính Tông mới chịu rửa tay.
Trên bàn cơm, Tôn thị không ngừng gắp thức ăn cho nhi tử, tiểu tử trẻ tuổi chừng hai mươi, lại là quan võ, tốn sức cả ngày rất dễ đói.
Trần Đình Giám đoán nhi tử cơm nước xong xuôi thì tám phần là muốn chạy, vì vậy dứt khoát nhắc nhở trên bàn cơm: "Nếu như hoàng thượng đã để con làm chỉ huy sứ của Đại Hưng tả vệ thì con hãy toàn tâm toàn ý làm chuyện này cho tốt, con thật sự có thể luyện binh chỗ đó mạnh thì cho thấy con còn có mấy phần bản lĩnh, nhưng nhất quyết không được kiêu ngạo tự cao, càng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, quay đầu lại xin Hoàng thượng chức quan khác."
Căn cứ vào biểu hiện của nhi tử mình trong Lăng Châu vệ, Trần Đình Giám tin rằng nhi tử mình có thể lãnh đạo Đại Hưng tả vệ tốt, điều ông sợ là sau khi Đại Hưng tả vệ trở nên mạnh mẽ hơn, nhi tử ông không biết trời cao đất rộng sẽ muốn đến các Vệ sở khác để tìm cơ hội thể hiện tài năng.
Chỉ là việc nhỏ như vậy nhi tử ông không thể không làm được, Hoàng thượng đã đặc biệt cất nhắc nhi tử ông làm chỉ huy sứ đã là ân sủng đặc biệt rồi.
Lão Đại rất giỏi, có thể che giấu rất tốt, thậm chí dù có khả năng và cơ hội để tiến thêm một bước vào lục bộ trải nghiệm và nâng cao năng lực nhưng lão Đại vẫn giữ được bình tĩnh.
Phụ tử cùng Các lão là điều vinh quang nhưng cũng nguy hiểm, hiếm có đối với người khác, Trần Đình Giám không thèm để ý.
Ông ở Nội Các là được rồi, sau này khi ông về già rồi rút lui thành công, nếu triều đình có người tài khác, lão Đại tiếp tục ở Đại Lý Tự cũng không sao, còn nếu triều đình không có nhân tài dùng được, lão Đại đương nhiên có thể thể hiện năng lực của mình, cho nên không cần dựa vào phụ thân để tiến vào Nội Các.
Ba nhi tử, lão Đại và lão Tam đều nghe lời ông cũng chú ý đến toàn đại cục, nhưng chỉ có lão Tứ không chịu nghe lời khuyên của ông, cũng luôn bốc đồng khiến ông bất ngờ không kịp trở tay.
Nói đến chuyện đến Vệ sở luyện binh, đây là bởi vì Hoàng thượng không nghi ngờ Trần gia, còn nếu như có nghi ngờ sao có thể không hiểu lầm là Trần Đình Giám cố ý sai khiến nhi tử mình nói như vậy, có ý nhúng tay vào Nhị thập lục vệ của kinh thành?
Nghĩ đến ngày đó, Trần Đình Giám vẫn cảm thấy hồi hộp.
Trần Kính Tông cúi đầu ăn cơm.
Hắn không tranh luận, Trần Đình Giám xem như nhi tử đã nghe hiểu rồi, nhìn khuôn mặt gần đây hơi rám nắng của nhi tử, Trần Đình Giám không thể không hỏi: "Kinh Vệ không giống như Địa phương Vệ, nhiều binh lính đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, sau khi ngươi tới đó, những người đó có chịu nghe lời ngươi nói không?"
Trần Kính Tông: "Ta là nhi tử của Các lão, nữ tế của Hoàng đế, ai dám không nghe? Cho dù bọn họ về nhà oán trách, phụ thân và mẫu thân của bọn họ cũng chỉ bảo bọn họ câm miệng chịu đựng."
Trần Đình Giám cũng đoán rằng những con cháu quyền quý kia, những người thực sự có triển vọng đều đi theo con đường thi cử hoặc luyện tập một thân võ nghệ cao cường để giữ các chức vụ quan trọng, chỉ có những thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp thì người nhà mới nghĩ cách nhét họ vào Vệ sở làm, nhận được một phần bổng lộc cũng tốt hơn so với việc suốt ngày chơi bời lêu lổng.
"Không sợ đắc tội quân tử, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân, có người ngoài mặt nghe lời ngươi, nhưng trong lòng có thể sẽ tìm cơ hội trả thù, mặc dù ngươi là nữ tế của Hoàng thượng, nhưng nếu phạm sai lầm mà bị người khác bắt gặp, Hoàng thượng sẽ không thể công khai bảo vệ ngươi, cho nên ngươi vẫn phải thận trọng trong lời nói và hành động của mình. Đúng rồi, ngươi uống ít rượu đi chút, đề phòng một ngày nào đó say xỉn sẽ bị người khác âm thầm giở trò đấy."
Nghĩ đến thái độ của những thiếu gia ăn chơi đó, Trần Đình Giám nghiêm túc nói.
Lúc hai phụ tử nói chuyện, Tôn thị vẫn im lặng lắng nghe, lúc này không khỏi gật đầu, nương theo ý trượng phu khuyên nhủ mấy câu.
Trần Kính Tông thuận miệng vâng dạ, không biết là đồng ý hay nói cho xong chuyện
Sau khi hắn rời đi, Tôn thị bất ngờ nói với trượng phu: "Hôm nay chàng lạ thật đấy, không hề nói những lời giáo huấn nhi tử, nói chuyện tình cảm hòa thuận như vậy."
Trần Đình Giám: "Giáo huấn có hữu ích không? Nếu ta dám mắng hắn, hắn dám bỏ đũa xuống lập tức bỏ đi, rồi mười ngày nửa tháng không chịu về nhà, ta thậm chí còn không có cơ hội nhắc nhở hắn, ta không muốn một ngày hắn đục ra một cái lỗ lớn rồi quay về làm liên lụy cả nhà chúng ta."
Tôn thị cười nói: "Yên tâm đi, một khi Công chúa trở về, chắc chắn ngày nào hắn cũng chạy về nhà, chàng muốn tùy ý dạy dỗ nhi tử lúc nào cũng được cả."
Trần Đình Giám mím môi.
Nhi tử mê đắm sắc đẹp của Công chúa, thật là thiệt thòi cho Công chúa, một người kim tôn ngọc quý như vậy lại suốt ngày phải đối mặt với một người lỗ mãng như lão Tứ!
Tứ Nghi đường.
Trần Kính Tông vẫn nghỉ ngơi ở hậu viện.
Buổi tối hắn không cần nha hoàn canh gác, đêm nay Triều Lộ và Triều Lam sẽ tiếp tục ngủ ở tiểu viện dành riêng cho nha hoàn.
Hai người ngủ chung một phòng, vừa nằm xuống không tránh khỏi xì xào bàn tán.
"Phò mã thật là, Công chúa vừa trở về, hắn cũng trở về, chẳng lẽ hắn không nhận ra vốn Công chúa không muốn hắn đến hậu viện sao?"
"Cũng không chắc nữa, có khi ở Lăng Châu Công chúa đã ân ái với Phò mã rồi nha."
"Ta không tin, ta chưa từng thấy Công chúa ghét ai như vậy, cho dù là Lâm quý phi hay Công chúa Nam Khang mà nói, Công chúa cũng chỉ không chào đón họ thôi."
"Đáng tiếc đám Trân Nhi, Châu Nhi cũng ở trong cung, nếu không chúng ta cũng có thể hỏi bọn họ chuyện này."
"Được rồi, ngày mai Công chúa sẽ trở về, a, ta rất nhớ Công chúa, đáng tiếc tổ trạch Các lão gia quá nhỏ, khi đó Công chúa không thể mang theo chúng ta đi cùng."
Đêm nay, hai nha hoàn mất ngủ vì nóng lòng muốn gặp Công chúa.
Trong phòng chính, Trần Kính Tông cũng nhiều lần trở mình trên giường, khi trời đã sang canh ba mới cố ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Kính Tông dùng điểm tâm ở Tứ Nghi đường, thu xếp đơn giản một chút rồi lập tức lên đường.
Trong cung, bốn người Cảnh Thuận Đế đều đang ở Phượng Nghi cung.
Thái tử không vui lắm: "Sao tỷ tỷ không ở trong cung thêm một thời gian nữa?"
Hoa Dương: "Ở lâu thêm thì làm gì, ngày nào đệ cũng phải đọc sách luyện võ, chỉ có thể ăn cơm với tỷ một chút, tỷ xuất cung, ban ngày có thể dạo chơi ở nội thành."
Thái tử đột nhiên lộ ra vẻ ghen tị.
Hoa Dương cười nói: "Bây giờ còn nóng, đợi khi trời mát xuống, tỷ tỷ dẫn đệ xuất cung một ngày."
Nói xong, nàng nhìn phụ hoàng và mẫu hậu dò hỏi.
Cảnh Thuận Đế cũng nhìn Thích hoàng hậu, và về cơ bản chuyện quản lý và dạy dỗ Thái tử ông ta đều nghe Thích hoàng hậu hết.
Thích hoàng hậu cau mày, vừa định nói, Hoa Dương đã dựa vào người làm nũng nói: "Mẫu hậu, đệ đệ của con gần đây rất chăm chỉ đọc sách luyện võ, người thưởng cho thằng bé một lần đi, a, con sẽ gọi Phò mã đi cùng chúng con và mang thị vệ theo nữa, người còn gì lo lắng sao?"
Thích hoàng hậu nhìn nữ nhi, nữ nhi rời kinh đã hơn hai năm, đã có hiểu biết, ngày càng quyết đoán, trước đây nữ nhi chưa từng can thiệp vào việc bà ấy dạy dỗ nhi tử.
Lại nghĩ đến việc suốt nửa tháng qua nhi tử đã thật sự rất hiểu chuyện, Thích hoàng hậu cuối cùng đã gật đầu.
Thái tử vô cùng vui mừng, cậu bé vừa tròn mười hai tuổi, ngoại trừ thỉnh thoảng ra cung với phụ hoàng, mẫu hậu thì chưa từng ra khỏi cung mà không có sự giám sát của trưởng bối ở đây!
Lần này, cậu bé cũng không phản đối việc tỷ tỷ rời đi, hận không thể chọn ngày xuất cung ngay lập tức
Khi Trần Kính Tông được thái giám dẫn vào, nhìn thấy cảnh gia đình như vậy, ánh mắt của Cảnh Thuận Đế và Thích hoàng hậu đều rất ôn hòa, Thái tử vui vẻ nhìn hắn, nhưng ngược lại sắc mặt Hoa Dương rất lạnh nhạt, tuy rằng có chút cười nhưng chỉ là một nụ cười khách khí xa cách, nhìn không ra sự thân mật của một đôi phu thê.
Cũng không có gì khác thường, ngoại trừ ở trên giường, bất cứ lúc nào, Hoa Dương ở trước mặt hắn luôn tỏ ra phong thái là một Công chúa.
Trần Kính Tông lần lượt hành lễ với Hoàng đế, Hoàng hậu rồi đến Thái tử.
Cảnh Thuận Đế cười nói: "Được rồi, Bàn Bàn ở trong cung lâu như vậy rồi, bây giờ mọi người quay về đi, đợi lát nữa trời sẽ nóng lên."
Trần Kinh Tông:...
Bàn Bàn, đây có phải là tiểu tự của nàng không?
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội nghe các bậc trưởng bối tôn quý gọi nàng bằng tiểu tự ở khoảng cách gần như thế.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Story
Chương 71
10.0/10 từ 47 lượt.