Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 51
177@-Cảnh xuân rực rỡ, có người tràn trề hứng thú dạo chơi nên đi ngắm hoa, cũng có người đang bận rộn chuẩn bị cho việc cày bừa vụ xuân.
Bên phía ruộng nước của quân đội, Trần Kính Tông cưỡi một con ngựa tốt đi tuần tra cánh đồng, Hạng Bảo Sơn đi song song với hắn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn Hữu, Lư Đạt đều đi theo ở phía sau.
Nhóm binh lính đóng quân đang bận rộn trên cánh đồng, bọn họ vui mừng hân hoan. Có phò mã làm chủ, ngoại trừ phải nộp một ít thuế, phần còn lại trong thu hoạch năm nay đều thuộc về bọn họ, tất nhiên khi làm việc bọn họ cũng càng hăng hái hơn.
Hạng Bảo Sơn thì lại đang đau xót, hắn ta là chỉ huy sứ, người đứng đầu vệ sở, lúc trước, phần ruộng đất quân đội mà hắn chiếm thành của riêng chỉ ít hơn một chút so với Tương Vương, cũng bởi vì sự xuất hiện của một vị công chúa và một vị phò mã, nên trước khi Trần Kính Tông chính thức xử lý, hắn ta đã sớm trả lại phần ruộng mà bản thân tự chiếm đó cho quân đội.
May mắn thay, sang năm Trần các lão sẽ phải về kinh, nhất định công chúa và phò mã cũng sẽ rời đi theo, đến lúc đó, nơi Lăng Châu này còn không phải do hắn ta và Tương Vương định đoạt sao?
Bởi vì bọn hắn biết chỉ cần tiền thu của một năm bị tổn thất, Vương gia và bọn hắn mới không thể hoàn toàn vạch mặt với Trần Kính Tông, chỉ muốn vượt qua một năm này một cách bình yên.
Một con ngựa phi nhanh đột nhiên chạy về phía này từ đằng xa, vó ngựa như bay, bụi mù văng lên dọc đường.
Trần Kính Tông dẫn đầu ghìm ngựa lại, mấy người Hạng Bảo Sơn cũng tò mò đi qua xem.
Cuối cùng, con ngựa phi nhanh kia dừng lại trước mặt bọn họ, một nam tử với khí thế của người luyện võ nhảy xuống ngựa, sắc mặt tái xanh mắng nhìn Trần Kính Tông bẩm báo: "Phò mã, thuộc hạ là thị vệ bên người công chúa..."
Sắc mặt Trần Kính Tông thay đổi: "Công chúa xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ nổi giận đùng đùng giải thích: "Hôm nay thời tiết tốt, công chúa nghe nói vùng ngoại ô phía Đông của Lăng Châu thành có một ngọn núi hoa đào nên mới cải trang đi ngắm, ý định ban đầu của công chúa là không muốn quấy nhiễu bách tính, người bảo chúng ta đi theo từ xa, nhưng không ngờ lại gặp được Tương Vương gia. Bởi vì Tương Vương gia cũng cải trang nên hai bên không nhận ra nhau, Tương Vương gia lại xem công chúa như một nữ nhân bình thường mà xúc phạm đụng chạm! Tóm lại hiện giờ công chúa rất tức giận, gọi ngài lập tức trở về gặp nàng."
Hắn ta chưa kịp nói xong chữ cuối, Trần Kính Tông đã quất roi lên, mau chóng phi nước đại với sắc mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
Thị vệ cũng không để ý tới những người khác, hắn ta lên ngựa đuổi theo.
Hạng Bảo Sơn vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau tin tức vừa mới nghe được!
Tương Vương, sao hắn ta có thể không biết rõ Tương Vương háo sắc chứ? Thế mà hôm nay Tương Vương lại giở thói háo sắc trước mặt công chúa Hoa Dương, còn đụng chạm vào nàng!
Mặc dù một bên là Vương gia, một bên là công chúa, nghe thì có vẻ ngang hàng ngang sức, nhưng Tương Vương chỉ là một họ hàng xa của Cảnh Thuận Đế, chỉ có chung một lão tổ tông chính là vị thái tổ, mà công chúa Hoa Dương lại là nữ nhi ruột thịt mà Cảnh Thuận Đế sủng ái nhất, hiện tại Tương Vương bắt nạt công chúa, Cảnh Thuận Đế có thể chịu nổi ư?
Rõ ràng mới là tháng ba nắng ấm, vậy mà trên trán của Hạng Bảo Sơn lại toát ra từng giọt mồ hôi lớn.
Vương Phi Hổ và Tương Vương là loại người ham mê nữ sắc giống nhau, lúc này lại còn đang thốt ra vài điều không đứng đắn, hắn ta chép miệng nói: "Nghe nói công chúa Hoa Dương xinh đẹp vô cùng, cũng khó trách Vương gia..."
Lâm Ngạn đột nhiên liếc sang hắn với một ánh mắt sắc như dao.
Vương Phi Hổ nhớ ra Lư Đạt cũng ở đây, hắn ta hậm hực ngậm miệng lại.
Trên đường đi, Trần Kính Tông đã hỏi người thị vệ kia rõ ràng, hắn biết lão sắc quỷ Tương Vương kia cũng chưa kịp đụng phải dù chỉ một góc áo của Hoa Dương, mặc dù như thế, khi nghĩ đến việc Tương Vương sẽ dùng loại ánh mắt buồn nôn đó để xúc phạm Hoa Dương, Trần Kính Tông vẫn tức giận không hề nhẹ.
Hắn trực tiếp cưỡi ngựa đi Ninh Viên, khi đến bên ngoài Tê Phượng điện mới xuống ngựa, bước vào gian phòng ở giữa với dáng đi như rồng như hổ, chỉ thấy Hoa Dương ngồi trên sập với vẻ mặt lạnh lùng, trên người còn mặc bộ y phục vải mịn cũ kỹ kia, đầu chải kiểu tóc thiếu nữ.
Trần Kính Tông có hơi ngây người.
Trước khi kết hôn hắn chỉ thấy Hoa Dương một lần, chính là hôm gặp nhau đó, mặc dù nàng ăn mặc giống thiếu nữ nhưng thứ nhất là trông nàng khá xa cách, thứ hai là công chúa lúc còn là thiếu nữ vẫn rất ung dung cao quý, cho nên khi nhìn thoáng từ xa như vậy, điều đem lại cho Trần Kính Tông ấn tượng sâu nhất đó là nàng rất trắng.
Sau khi cưới thì nàng bắt đầu búi tóc lên, hôm nay đúng là lần đầu tiên Trần Kính Tông thật sự nhìn thấy nàng trang điểm theo kiểu thiếu nữ từ khoảng cách gần.
"Không bị dọa sợ chứ?"
Trần Kính Tông đi qua, thử ôm lấy nàng, hắn không biết nên an ủi người khác ra sao, cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, lại không thể cà lơ phất phơ giống như bình thường nữa, nên Trần Kính Tông có vẻ hơi vụng về.
Hoa Dương đẩy tay của hắn ra, phân phó: "Vừa rồi ta quá tức giận nên không nghĩ được nhiều, hiện tại chàng dẫn người đến Tương Vương phủ, bảo Tương Vương phải giao ra hết những thị vệ dám can đảm chặn đường ta."
Trần Kính Tông nghe xong, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh nàng bị một nhóm nam nhân cao lớn thô kệch nối giáo cho giặc bao vây, hắn đi thẳng ra ngoài với sắc mặt nặng nề.
Hoa Dương cố ý, nàng muốn hắn tức giận, càng tức giận mới càng giống, mới có thể khiến dân chúng ở Lăng Châu thành đều biết nàng phải chịu uất ức lớn bao nhiêu, đã nổi cáu nhiều chừng nào!
Mà chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ được truyền đến tai những bách tính đi thăm người thân, những thương nhân tới đây cũng sẽ lan truyền đến bên những Phiên vương khác, đến lúc đó cho dù là nàng tố cáo với phụ hoàng, hay là phụ hoàng trừng phạt Tương Vương, các Phiên vương khác đều sẽ tin tưởng là Tương Vương tự gây tội thì không thể sống, nhất định phải ra tay trên đầu Thái Tuế.
Trần Kính Tông xuất phát với vẻ mặt âm trầm, Chu Cát dẫn theo một trăm thị vệ, cưỡi ngựa cuồn cuộn theo sát phía sau.
Đội hình ra trận này khiến người dân dọc đường bị khiếp sợ, bọn họ ồ ạt dừng lại mọi việc trong tay, chen chúc mà đi, đều muốn được là người đầu tiên biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tương Vương phủ.
Bởi vì khi bị đánh, Tương Vương đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nên trên dưới trước sau cả người ông ta đều nhận lấy đòn roi của Chu Cát, dẫn đến việc nằm sấp cũng không được, nằm ngửa cũng không được, chỉ có thể để bọn sai vặt đỡ lấy, trần truồng đứng đấy để thái y của vương phủ lau người và bôi thuốc cho mình.
Tiếng kêu đau đớn "ui da" không ngừng vang lên.
Tương Vương phi và thế tử hai mươi lăm tuổi đều có mặt, bởi vì lúc này dáng vẻ của Tương Vương đang không đứng đắn nên Tương Vương phi đứng ở sau tấm bình phong, chỉ có thế tử ở gần trước mắt, vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Người nào lớn gan như thế, dám ra tay với phụ vương?"
Những tên thị vệ trong vương phủ kia cũng không dám nói, Tương Vương có thể nói, nhưng lại không có mặt mũi mà mở miệng.
Dù bách tính ở toàn Lăng Châu thành đều biết ông ta là loại người gì, Tương Vương cũng không tiện nói cho nhi tử, là bởi vì ông ta quấy rối công chúa nên mới bị công chúa đánh.
Những vết thương do roi đánh mà thành, vừa dài lại vừa sâu, nhất là dáng người của Tương Vương còn trắng trẻo mập mạp, những vết thương do roi kia càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Tương Vương sợ đau, không quá phối hợp cho thái y bôi thuốc, thái y đành phải cẩn thận dỗ dành khuyên bảo từng li từng tí.
Trong này mới vừa đắp thuốc lên hết những vết thương trên lưng, bên ngoài vương phủ đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét: "Tương Vương lão tặc, đi ra gặp ta!"
Tương Vương run rẩy mãnh liệt, giọng nói này có hơi quen tai, hơn nữa lúc này còn ai dám bất kính với ông ta chứ, ngoại trừ phò mã Trần kính tông của Hoa Dương thì còn có thể là ai?
Nếu như Tương Vương làm chuyện đúng đắn, ông ta đường đường là một Vương thúc thì không cần e ngại một tên tiểu bối, nhưng ông ta lại đuối lý!
Không thèm lo chuyện mặc y phục, Tương Vương đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại thái y, lại vừa hít hà vừa chỉ huy thái y chất bàn ghế ra cửa.
Vương phủ cũng có ba trăm thị vệ, nhưng khi biết được người đến gây chuyện là phò mã, phò mã còn mang theo đội binh mã, bọn thị vệ không dám ra tay ngăn cản, vẫn để Trần Kính Tông, Chu Cát và mười tên thị vệ vọt vào.
Tương Vương phi, thế tử ra đón.
Trần Kính Tông nhìn về phía sau bọn họ: "Tương Vương đâu? Gọi ông ta ra đây!"
Hắn cao chín thước, khuôn mặt anh tuấn lại mang theo sát khí áp bức người khác, giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ đã muốn uống máu, cả người Tương Vương phi run rẩy một cái, nhắm mắt nói: "Vương gia uống thuốc, đầu óc choáng váng nên đã ngủ rồi, xin hỏi phò mã tới đây có chuyện gì sao?"
Từ những hành động của Chu Cát, Trần Kính Tông đã đoán được Hoa Dương muốn gây ồn ào lớn, hắn bèn nói với chất giọng lạnh lùng: "Hôm nay công chúa cải trang đi du ngoạn, Tương Vương lại ra lệnh cho một nhóm thị vệ của vương phủ nói năng lỗ mãng với công chúa, bây giờ ta làm theo mệnh lệnh của công chúa, muốn dẫn những thị vệ kia trở về dập đầu bồi tội với nàng."
Tương Vương phi, thế tử không hề nghi ngờ lời này là thật hay giả, đây là chuyện mà Tương Vương có thể làm ra!
Thế tử lập tức gọi quản sự tới, bảo quản sự đi trói lại tất cả những tên thị vệ đã tham gia vào việc này, đều giao cho phò mã.
Trần Kính Tông: "Chỉ giao ra mấy tên thị vệ là đủ sao?"
Tương Vương phi cười làm lành nói: "Phò mã, Vương gia không nhận ra công chúa, tuy có xúc phạm nhưng tuyệt đối không phải cố ý, huống chi lúc ấy Vương gia đã chịu phạt, phò mã còn muốn như thế nào đây? Nếu thật sự bảo Vương gia đi Ninh Viên chịu đòn nhận tội với công chúa, dù sao ông ấy cũng là Vương thúc, nếu tin tức truyền đi chẳng phải sẽ khiến bách tính giễu cợt Hoàng gia chúng ta sao?"
Lúc trước Hoa Dương "không biết" thân phận của Tương Vương, có gọi người quất Tương Vương cũng không thể quở trách nhiều, nhưng nếu như đã biết rõ là phiên vương mà vẫn muốn đánh, thì công chúa ở kinh thành sẽ bị nghi ngờ là bất kính với bề trên trong tôn thất.
Trần Kính Tông hiểu rõ đạo lý này, hắn cũng không muốn tiếp tục đánh Tương Vương một trận, mà chỉ vào thế tử nói: "Hôm nay Tương Vương làm nhục thê tử của ta, nể tình ông ta là bề trên, ta sẽ không ra tay với Tương Vương, nhưng nếu muốn ta cứ thế nuốt xuống mối hận nhục thê này, đó cũng là chuyện tuyệt đối không thể. Thế tử đã hiếu thuận, vậy thì cha nợ con trả, để thế tử chịu một quyền của ta, thế nào?"
Thế tử sợ hãi, cảnh giác nhìn về phía tay Trần Kính Tông.
Tương Vương phi lại càng đứng ngăn trước người nhi tử, nhìn chằm chằm Trần Kính Tông nói: "Phò mã, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Trần Kính Tông cười lạnh: "Ta khinh người quá đáng? Vậy chúng ta ra ngoài hỏi bách tính một chút, xem đến cùng là ta khinh người quá đáng, hay là Tương Vương phủ các ngươi làm nhục ta quá đáng!"
Tương Vương phi nghẹn lời.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tương Vương đột nhiên truyền ra từ bên trong phòng: "Phò mã, bản vương thật sự không biết rõ tình hình, có điều ngươi nói đúng, bản vương sai chính là sai! Thế tử, ngươi mau để cho phò mã đánh một quyền, để tiêu tan mối hận trong lòng phò mã!"
Mẫu tử Tương Vương phi:...
Thế tử kêu hận trong lòng, chỉ là quần chúng đang nhìn chằm chằm, khó vi phạm mệnh lệnh của phụ thân, hắn ta chỉ có thể đứng ra, dùng thái độ chân thành nhất để bồi tội với Trần Kính Tông, hi vọng Trần Kính Tông cũng sẽ làm tròn phép lịch sự của một người quân tử, không đến mức ra tay thật.
Tiếc là, cho tới bây giờ Trần Kính Tông đều khinh thường dáng vẻ văn nhân quân tử kia, thế tử vừa mới nói xong, vẫn còn đang cúi đầu, nắm đấm của Trần Kính Tông đã bay tới!
Dáng người mập giả của thế tử lập tức đã bị hất tung lên mặt đất, nửa bên mặt sưng lên thật cao.
Đây là do Trần Kính Tông không muốn gây ra án mạng, cố ý giảm bớt sức lực, miễn cho đánh chết thế tử, không muốn để Tương Vương trở thành người bị hại.
Kẻ nên đánh đã đánh, kẻ nên trói cũng đã trói lại, Trần Kính Tông dẫn theo Chu Cát và những người khác đi đường cũ trở về Ninh Viên.
Một số bách tính tận mắt vây xem công chúa quất roi Tương Vương ở núi hoa đào cũng quay về rồi, sẽ liên hệ với tin tức phò mã đến Tương Vương phủ trói người, một giải thích như thế, không bao lâu sau, dân chúng ở đầu đường cuối ngõ đều sẽ biết ngọn nguồn.
Khi tin tức truyền đến tai Trần Bá Tông, hắn ta lập tức dẫn theo Du Tú, đi về Ninh Viên hỏi thăm.
Ninh Viên.
Cuối cùng Trần Kính Tông đã biết được toàn bộ kế hoạch của Hoa Dương từ những lời nàng kể, khuôn mặt hắn căng thẳng.
Hoa Dương thay y phục xong, nàng vòng qua bình phong, thấy hắn như thế này, Hoa Dương cười nói: "Giận ta mạo hiểm sao? Ta dẫn theo nhiều thị vệ như vậy mà, không thể để ông ta có khả năng thành công được."
Trần Kính Tông: "Mọi thứ có thể coi là mưu tính chưa từng sai lệch, nhưng trên đời này cũng sẽ không có hai chữ lỡ như."
Hoa Dương biết hắn lo lắng cho mình nên cũng không cãi nhau với hắn, nàng chỉ đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn.
Trần Kính Tông ngồi im bất động, đầu cũng quay sang một bên.
Hoa Dương nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, khẽ nói: "Nếu chàng còn giận ta giấu giếm nữa, đêm nay cứ ngủ Lưu Vân điện đi."
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đệ đệ khi còn bé, nàng cũng chưa từng dỗ dành ai, người này lại còn không hiểu phong tình.
Mà bình thường dường như chỉ cần có thể ở cùng phòng với nàng thì Trần Kính Tông đều chịu làm bất cứ điều gì, nay lại đẩy tay của nàng ra, thật sự đi ra ngoài.
Hoa Dương ngơ ngẩn, nhìn thấy Trần Kính Tông đã sắp bước ra khỏi phòng, nàng vội la lên: "Chờ một chút!"
Trần Kính Tông dừng bước lại, đưa lưng về phía nàng.
Hoa Dương khẽ cắn môi, nói: "Đợi lát nữa đại ca đại tẩu tới rồi, ta muốn chàng giúp ta chuyển lời với đại ca."
Đây là việc chính, không thể bị dở dang.
Trần Kính Tông cũng quay người lại, rũ mắt xuống nói: "Nói chuyện gì, nàng cứ việc nói."
Sau hai giờ đồng hồ, Trần Kính Tông gặp Trần Bá Tông ở thư phòng trong Lưu Vân điện, hắn nói với sắc mặt không chút thay đổi: "Bên trong nha môn của tri phủ có hồ sơ của bách tính cáo trạng Tương Vương suốt những năm qua, công chúa muốn ngươi âm thầm nhắc nhở những người bị hại kia đến Ninh Viên kể về chuyện chịu oan của họ, xin công chúa thay bọn họ giải quyết."
Trần Bá Tông kinh sợ nói: "Công chúa muốn dồn Tương Vương vào chỗ chết sao?"
Trần Kính Tông vẫn không thay đổi vẻ mặt chết chóc đó: "Ta cũng không phải giun đũa trong bụng nàng, làm sao biết nàng đang suy nghĩ gì."
Trần Bá Tông bén nhạy phát hiện ra đệ đệ không ổn, suy nghĩ một chút, hắn ta nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói công chúa cũng không chịu thiệt thòi trong tay Tương Vương, đệ cần gì phải như thế, để công chúa trông thấy còn tưởng rằng đệ có khúc mắc gì."
Trần Kính Tông:...
Sau khi đưa tiễn đại ca và đại tẩu đi về, vị phò mã lúc đầu đã quyết định đêm nay ngủ một mình ở Lưu Vân điện, giờ lại tức giận đi về phía Tê Phượng điện.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Bên phía ruộng nước của quân đội, Trần Kính Tông cưỡi một con ngựa tốt đi tuần tra cánh đồng, Hạng Bảo Sơn đi song song với hắn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn Hữu, Lư Đạt đều đi theo ở phía sau.
Nhóm binh lính đóng quân đang bận rộn trên cánh đồng, bọn họ vui mừng hân hoan. Có phò mã làm chủ, ngoại trừ phải nộp một ít thuế, phần còn lại trong thu hoạch năm nay đều thuộc về bọn họ, tất nhiên khi làm việc bọn họ cũng càng hăng hái hơn.
Hạng Bảo Sơn thì lại đang đau xót, hắn ta là chỉ huy sứ, người đứng đầu vệ sở, lúc trước, phần ruộng đất quân đội mà hắn chiếm thành của riêng chỉ ít hơn một chút so với Tương Vương, cũng bởi vì sự xuất hiện của một vị công chúa và một vị phò mã, nên trước khi Trần Kính Tông chính thức xử lý, hắn ta đã sớm trả lại phần ruộng mà bản thân tự chiếm đó cho quân đội.
May mắn thay, sang năm Trần các lão sẽ phải về kinh, nhất định công chúa và phò mã cũng sẽ rời đi theo, đến lúc đó, nơi Lăng Châu này còn không phải do hắn ta và Tương Vương định đoạt sao?
Bởi vì bọn hắn biết chỉ cần tiền thu của một năm bị tổn thất, Vương gia và bọn hắn mới không thể hoàn toàn vạch mặt với Trần Kính Tông, chỉ muốn vượt qua một năm này một cách bình yên.
Một con ngựa phi nhanh đột nhiên chạy về phía này từ đằng xa, vó ngựa như bay, bụi mù văng lên dọc đường.
Trần Kính Tông dẫn đầu ghìm ngựa lại, mấy người Hạng Bảo Sơn cũng tò mò đi qua xem.
Cuối cùng, con ngựa phi nhanh kia dừng lại trước mặt bọn họ, một nam tử với khí thế của người luyện võ nhảy xuống ngựa, sắc mặt tái xanh mắng nhìn Trần Kính Tông bẩm báo: "Phò mã, thuộc hạ là thị vệ bên người công chúa..."
Sắc mặt Trần Kính Tông thay đổi: "Công chúa xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ nổi giận đùng đùng giải thích: "Hôm nay thời tiết tốt, công chúa nghe nói vùng ngoại ô phía Đông của Lăng Châu thành có một ngọn núi hoa đào nên mới cải trang đi ngắm, ý định ban đầu của công chúa là không muốn quấy nhiễu bách tính, người bảo chúng ta đi theo từ xa, nhưng không ngờ lại gặp được Tương Vương gia. Bởi vì Tương Vương gia cũng cải trang nên hai bên không nhận ra nhau, Tương Vương gia lại xem công chúa như một nữ nhân bình thường mà xúc phạm đụng chạm! Tóm lại hiện giờ công chúa rất tức giận, gọi ngài lập tức trở về gặp nàng."
Hắn ta chưa kịp nói xong chữ cuối, Trần Kính Tông đã quất roi lên, mau chóng phi nước đại với sắc mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
Thị vệ cũng không để ý tới những người khác, hắn ta lên ngựa đuổi theo.
Hạng Bảo Sơn vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau tin tức vừa mới nghe được!
Tương Vương, sao hắn ta có thể không biết rõ Tương Vương háo sắc chứ? Thế mà hôm nay Tương Vương lại giở thói háo sắc trước mặt công chúa Hoa Dương, còn đụng chạm vào nàng!
Mặc dù một bên là Vương gia, một bên là công chúa, nghe thì có vẻ ngang hàng ngang sức, nhưng Tương Vương chỉ là một họ hàng xa của Cảnh Thuận Đế, chỉ có chung một lão tổ tông chính là vị thái tổ, mà công chúa Hoa Dương lại là nữ nhi ruột thịt mà Cảnh Thuận Đế sủng ái nhất, hiện tại Tương Vương bắt nạt công chúa, Cảnh Thuận Đế có thể chịu nổi ư?
Rõ ràng mới là tháng ba nắng ấm, vậy mà trên trán của Hạng Bảo Sơn lại toát ra từng giọt mồ hôi lớn.
Vương Phi Hổ và Tương Vương là loại người ham mê nữ sắc giống nhau, lúc này lại còn đang thốt ra vài điều không đứng đắn, hắn ta chép miệng nói: "Nghe nói công chúa Hoa Dương xinh đẹp vô cùng, cũng khó trách Vương gia..."
Lâm Ngạn đột nhiên liếc sang hắn với một ánh mắt sắc như dao.
Vương Phi Hổ nhớ ra Lư Đạt cũng ở đây, hắn ta hậm hực ngậm miệng lại.
Trên đường đi, Trần Kính Tông đã hỏi người thị vệ kia rõ ràng, hắn biết lão sắc quỷ Tương Vương kia cũng chưa kịp đụng phải dù chỉ một góc áo của Hoa Dương, mặc dù như thế, khi nghĩ đến việc Tương Vương sẽ dùng loại ánh mắt buồn nôn đó để xúc phạm Hoa Dương, Trần Kính Tông vẫn tức giận không hề nhẹ.
Hắn trực tiếp cưỡi ngựa đi Ninh Viên, khi đến bên ngoài Tê Phượng điện mới xuống ngựa, bước vào gian phòng ở giữa với dáng đi như rồng như hổ, chỉ thấy Hoa Dương ngồi trên sập với vẻ mặt lạnh lùng, trên người còn mặc bộ y phục vải mịn cũ kỹ kia, đầu chải kiểu tóc thiếu nữ.
Trần Kính Tông có hơi ngây người.
Trước khi kết hôn hắn chỉ thấy Hoa Dương một lần, chính là hôm gặp nhau đó, mặc dù nàng ăn mặc giống thiếu nữ nhưng thứ nhất là trông nàng khá xa cách, thứ hai là công chúa lúc còn là thiếu nữ vẫn rất ung dung cao quý, cho nên khi nhìn thoáng từ xa như vậy, điều đem lại cho Trần Kính Tông ấn tượng sâu nhất đó là nàng rất trắng.
Sau khi cưới thì nàng bắt đầu búi tóc lên, hôm nay đúng là lần đầu tiên Trần Kính Tông thật sự nhìn thấy nàng trang điểm theo kiểu thiếu nữ từ khoảng cách gần.
"Không bị dọa sợ chứ?"
Trần Kính Tông đi qua, thử ôm lấy nàng, hắn không biết nên an ủi người khác ra sao, cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, lại không thể cà lơ phất phơ giống như bình thường nữa, nên Trần Kính Tông có vẻ hơi vụng về.
Hoa Dương đẩy tay của hắn ra, phân phó: "Vừa rồi ta quá tức giận nên không nghĩ được nhiều, hiện tại chàng dẫn người đến Tương Vương phủ, bảo Tương Vương phải giao ra hết những thị vệ dám can đảm chặn đường ta."
Trần Kính Tông nghe xong, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh nàng bị một nhóm nam nhân cao lớn thô kệch nối giáo cho giặc bao vây, hắn đi thẳng ra ngoài với sắc mặt nặng nề.
Hoa Dương cố ý, nàng muốn hắn tức giận, càng tức giận mới càng giống, mới có thể khiến dân chúng ở Lăng Châu thành đều biết nàng phải chịu uất ức lớn bao nhiêu, đã nổi cáu nhiều chừng nào!
Mà chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ được truyền đến tai những bách tính đi thăm người thân, những thương nhân tới đây cũng sẽ lan truyền đến bên những Phiên vương khác, đến lúc đó cho dù là nàng tố cáo với phụ hoàng, hay là phụ hoàng trừng phạt Tương Vương, các Phiên vương khác đều sẽ tin tưởng là Tương Vương tự gây tội thì không thể sống, nhất định phải ra tay trên đầu Thái Tuế.
Trần Kính Tông xuất phát với vẻ mặt âm trầm, Chu Cát dẫn theo một trăm thị vệ, cưỡi ngựa cuồn cuộn theo sát phía sau.
Đội hình ra trận này khiến người dân dọc đường bị khiếp sợ, bọn họ ồ ạt dừng lại mọi việc trong tay, chen chúc mà đi, đều muốn được là người đầu tiên biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tương Vương phủ.
Bởi vì khi bị đánh, Tương Vương đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nên trên dưới trước sau cả người ông ta đều nhận lấy đòn roi của Chu Cát, dẫn đến việc nằm sấp cũng không được, nằm ngửa cũng không được, chỉ có thể để bọn sai vặt đỡ lấy, trần truồng đứng đấy để thái y của vương phủ lau người và bôi thuốc cho mình.
Tiếng kêu đau đớn "ui da" không ngừng vang lên.
Tương Vương phi và thế tử hai mươi lăm tuổi đều có mặt, bởi vì lúc này dáng vẻ của Tương Vương đang không đứng đắn nên Tương Vương phi đứng ở sau tấm bình phong, chỉ có thế tử ở gần trước mắt, vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Người nào lớn gan như thế, dám ra tay với phụ vương?"
Những tên thị vệ trong vương phủ kia cũng không dám nói, Tương Vương có thể nói, nhưng lại không có mặt mũi mà mở miệng.
Dù bách tính ở toàn Lăng Châu thành đều biết ông ta là loại người gì, Tương Vương cũng không tiện nói cho nhi tử, là bởi vì ông ta quấy rối công chúa nên mới bị công chúa đánh.
Những vết thương do roi đánh mà thành, vừa dài lại vừa sâu, nhất là dáng người của Tương Vương còn trắng trẻo mập mạp, những vết thương do roi kia càng lộ ra vẻ dữ tợn.
Tương Vương sợ đau, không quá phối hợp cho thái y bôi thuốc, thái y đành phải cẩn thận dỗ dành khuyên bảo từng li từng tí.
Trong này mới vừa đắp thuốc lên hết những vết thương trên lưng, bên ngoài vương phủ đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét: "Tương Vương lão tặc, đi ra gặp ta!"
Tương Vương run rẩy mãnh liệt, giọng nói này có hơi quen tai, hơn nữa lúc này còn ai dám bất kính với ông ta chứ, ngoại trừ phò mã Trần kính tông của Hoa Dương thì còn có thể là ai?
Nếu như Tương Vương làm chuyện đúng đắn, ông ta đường đường là một Vương thúc thì không cần e ngại một tên tiểu bối, nhưng ông ta lại đuối lý!
Không thèm lo chuyện mặc y phục, Tương Vương đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại thái y, lại vừa hít hà vừa chỉ huy thái y chất bàn ghế ra cửa.
Vương phủ cũng có ba trăm thị vệ, nhưng khi biết được người đến gây chuyện là phò mã, phò mã còn mang theo đội binh mã, bọn thị vệ không dám ra tay ngăn cản, vẫn để Trần Kính Tông, Chu Cát và mười tên thị vệ vọt vào.
Tương Vương phi, thế tử ra đón.
Trần Kính Tông nhìn về phía sau bọn họ: "Tương Vương đâu? Gọi ông ta ra đây!"
Hắn cao chín thước, khuôn mặt anh tuấn lại mang theo sát khí áp bức người khác, giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ đã muốn uống máu, cả người Tương Vương phi run rẩy một cái, nhắm mắt nói: "Vương gia uống thuốc, đầu óc choáng váng nên đã ngủ rồi, xin hỏi phò mã tới đây có chuyện gì sao?"
Từ những hành động của Chu Cát, Trần Kính Tông đã đoán được Hoa Dương muốn gây ồn ào lớn, hắn bèn nói với chất giọng lạnh lùng: "Hôm nay công chúa cải trang đi du ngoạn, Tương Vương lại ra lệnh cho một nhóm thị vệ của vương phủ nói năng lỗ mãng với công chúa, bây giờ ta làm theo mệnh lệnh của công chúa, muốn dẫn những thị vệ kia trở về dập đầu bồi tội với nàng."
Tương Vương phi, thế tử không hề nghi ngờ lời này là thật hay giả, đây là chuyện mà Tương Vương có thể làm ra!
Thế tử lập tức gọi quản sự tới, bảo quản sự đi trói lại tất cả những tên thị vệ đã tham gia vào việc này, đều giao cho phò mã.
Trần Kính Tông: "Chỉ giao ra mấy tên thị vệ là đủ sao?"
Tương Vương phi cười làm lành nói: "Phò mã, Vương gia không nhận ra công chúa, tuy có xúc phạm nhưng tuyệt đối không phải cố ý, huống chi lúc ấy Vương gia đã chịu phạt, phò mã còn muốn như thế nào đây? Nếu thật sự bảo Vương gia đi Ninh Viên chịu đòn nhận tội với công chúa, dù sao ông ấy cũng là Vương thúc, nếu tin tức truyền đi chẳng phải sẽ khiến bách tính giễu cợt Hoàng gia chúng ta sao?"
Lúc trước Hoa Dương "không biết" thân phận của Tương Vương, có gọi người quất Tương Vương cũng không thể quở trách nhiều, nhưng nếu như đã biết rõ là phiên vương mà vẫn muốn đánh, thì công chúa ở kinh thành sẽ bị nghi ngờ là bất kính với bề trên trong tôn thất.
Trần Kính Tông hiểu rõ đạo lý này, hắn cũng không muốn tiếp tục đánh Tương Vương một trận, mà chỉ vào thế tử nói: "Hôm nay Tương Vương làm nhục thê tử của ta, nể tình ông ta là bề trên, ta sẽ không ra tay với Tương Vương, nhưng nếu muốn ta cứ thế nuốt xuống mối hận nhục thê này, đó cũng là chuyện tuyệt đối không thể. Thế tử đã hiếu thuận, vậy thì cha nợ con trả, để thế tử chịu một quyền của ta, thế nào?"
Thế tử sợ hãi, cảnh giác nhìn về phía tay Trần Kính Tông.
Tương Vương phi lại càng đứng ngăn trước người nhi tử, nhìn chằm chằm Trần Kính Tông nói: "Phò mã, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Trần Kính Tông cười lạnh: "Ta khinh người quá đáng? Vậy chúng ta ra ngoài hỏi bách tính một chút, xem đến cùng là ta khinh người quá đáng, hay là Tương Vương phủ các ngươi làm nhục ta quá đáng!"
Tương Vương phi nghẹn lời.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tương Vương đột nhiên truyền ra từ bên trong phòng: "Phò mã, bản vương thật sự không biết rõ tình hình, có điều ngươi nói đúng, bản vương sai chính là sai! Thế tử, ngươi mau để cho phò mã đánh một quyền, để tiêu tan mối hận trong lòng phò mã!"
Mẫu tử Tương Vương phi:...
Thế tử kêu hận trong lòng, chỉ là quần chúng đang nhìn chằm chằm, khó vi phạm mệnh lệnh của phụ thân, hắn ta chỉ có thể đứng ra, dùng thái độ chân thành nhất để bồi tội với Trần Kính Tông, hi vọng Trần Kính Tông cũng sẽ làm tròn phép lịch sự của một người quân tử, không đến mức ra tay thật.
Tiếc là, cho tới bây giờ Trần Kính Tông đều khinh thường dáng vẻ văn nhân quân tử kia, thế tử vừa mới nói xong, vẫn còn đang cúi đầu, nắm đấm của Trần Kính Tông đã bay tới!
Dáng người mập giả của thế tử lập tức đã bị hất tung lên mặt đất, nửa bên mặt sưng lên thật cao.
Đây là do Trần Kính Tông không muốn gây ra án mạng, cố ý giảm bớt sức lực, miễn cho đánh chết thế tử, không muốn để Tương Vương trở thành người bị hại.
Kẻ nên đánh đã đánh, kẻ nên trói cũng đã trói lại, Trần Kính Tông dẫn theo Chu Cát và những người khác đi đường cũ trở về Ninh Viên.
Một số bách tính tận mắt vây xem công chúa quất roi Tương Vương ở núi hoa đào cũng quay về rồi, sẽ liên hệ với tin tức phò mã đến Tương Vương phủ trói người, một giải thích như thế, không bao lâu sau, dân chúng ở đầu đường cuối ngõ đều sẽ biết ngọn nguồn.
Khi tin tức truyền đến tai Trần Bá Tông, hắn ta lập tức dẫn theo Du Tú, đi về Ninh Viên hỏi thăm.
Ninh Viên.
Cuối cùng Trần Kính Tông đã biết được toàn bộ kế hoạch của Hoa Dương từ những lời nàng kể, khuôn mặt hắn căng thẳng.
Hoa Dương thay y phục xong, nàng vòng qua bình phong, thấy hắn như thế này, Hoa Dương cười nói: "Giận ta mạo hiểm sao? Ta dẫn theo nhiều thị vệ như vậy mà, không thể để ông ta có khả năng thành công được."
Trần Kính Tông: "Mọi thứ có thể coi là mưu tính chưa từng sai lệch, nhưng trên đời này cũng sẽ không có hai chữ lỡ như."
Hoa Dương biết hắn lo lắng cho mình nên cũng không cãi nhau với hắn, nàng chỉ đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn.
Trần Kính Tông ngồi im bất động, đầu cũng quay sang một bên.
Hoa Dương nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, khẽ nói: "Nếu chàng còn giận ta giấu giếm nữa, đêm nay cứ ngủ Lưu Vân điện đi."
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đệ đệ khi còn bé, nàng cũng chưa từng dỗ dành ai, người này lại còn không hiểu phong tình.
Mà bình thường dường như chỉ cần có thể ở cùng phòng với nàng thì Trần Kính Tông đều chịu làm bất cứ điều gì, nay lại đẩy tay của nàng ra, thật sự đi ra ngoài.
Hoa Dương ngơ ngẩn, nhìn thấy Trần Kính Tông đã sắp bước ra khỏi phòng, nàng vội la lên: "Chờ một chút!"
Trần Kính Tông dừng bước lại, đưa lưng về phía nàng.
Hoa Dương khẽ cắn môi, nói: "Đợi lát nữa đại ca đại tẩu tới rồi, ta muốn chàng giúp ta chuyển lời với đại ca."
Đây là việc chính, không thể bị dở dang.
Trần Kính Tông cũng quay người lại, rũ mắt xuống nói: "Nói chuyện gì, nàng cứ việc nói."
Sau hai giờ đồng hồ, Trần Kính Tông gặp Trần Bá Tông ở thư phòng trong Lưu Vân điện, hắn nói với sắc mặt không chút thay đổi: "Bên trong nha môn của tri phủ có hồ sơ của bách tính cáo trạng Tương Vương suốt những năm qua, công chúa muốn ngươi âm thầm nhắc nhở những người bị hại kia đến Ninh Viên kể về chuyện chịu oan của họ, xin công chúa thay bọn họ giải quyết."
Trần Bá Tông kinh sợ nói: "Công chúa muốn dồn Tương Vương vào chỗ chết sao?"
Trần Kính Tông vẫn không thay đổi vẻ mặt chết chóc đó: "Ta cũng không phải giun đũa trong bụng nàng, làm sao biết nàng đang suy nghĩ gì."
Trần Bá Tông bén nhạy phát hiện ra đệ đệ không ổn, suy nghĩ một chút, hắn ta nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói công chúa cũng không chịu thiệt thòi trong tay Tương Vương, đệ cần gì phải như thế, để công chúa trông thấy còn tưởng rằng đệ có khúc mắc gì."
Trần Kính Tông:...
Sau khi đưa tiễn đại ca và đại tẩu đi về, vị phò mã lúc đầu đã quyết định đêm nay ngủ một mình ở Lưu Vân điện, giờ lại tức giận đi về phía Tê Phượng điện.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Story
Chương 51
10.0/10 từ 47 lượt.