Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 47
157@-Trong phòng chỉ để lại hai ngọn đèn, ánh sáng bên trong giường Bạt Bộ mờ mờ êm dịu.
Mới nửa tháng không gặp, Hoa Dương nhận ra cánh tay của Trần Kính Tông hình như lớn hơn trước một vòng.
Nàng không nhịn được sờ một cái: "Gần đây ngày nào chàng cũng tập luyện sao?"
Trần Kính Tông: "Ừ, những tên lính kia hầu như đều là đồ bỏ đi, ta phải làm gương cho bọn họ, sao, nàng không thích hả?"
Có thích thì Hoa Dương cũng sẽ không thừa nhận, nàng đẩy hắn ra, nói: "Ở trong ngăn kéo bên trái của bàn trang điểm có một phong thư, chàng mở ra xem thử đi."
Trần Kính Tông nhìn nàng, cười: "Chẳng lẽ nàng nhớ ta quá, nên viết thư gửi gắm tương tư hả?"
Hoa Dương hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông lại hôn lên cổ nàng một cái, sau đó mới xuống giường đi lấy thư.
Thân thể cao to vạm vỡ như vậy, ở trong chăn ôm thế nào cũng không sao, nhưng quang minh chính đại nhìn thì Hoa Dương lại không làm được, cho nên nàng xoay người, nằm quay lưng về phía hắn.
Trần Kính Tông lấy ra phong thư ra, lên giường chui vào trong chăn, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, một tay cầm phong thư, dùng răng cắn chỗ niêm phong ra.
Nhìn vào bên trong, hóa ra là một xấp ngân phiếu.
Hắn nhìn về phía Hoa Dương: "Ngọc Quan Âm quý kia đã bán đi rồi sao?"
Hoa Dương: "Đúng vậy, Ngô Nhuận đặc biệt đi một chuyến đến Nhạc Dương, tìm phú thương ở bên đó để bán, tổng cộng là được hai vạn lượng, nếu không phải là thời gian gấp gáp, hắn ta còn có thể bán được nhiều hơn."
Trần Kính Tông nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Trần gia không có nhiều tài sản gì, hoàn toàn dựa vào ra một lão nhân gia làm chủ mà đi lên, mặc dù như vậy, nề nếp Trần gia vẫn giản dị mộc mạc như cũ, Trần Kính Tông sống nhiều năm như vậy, chỉ sau khi lấy được Hoa Dương hắn mới có thể ngày ngày được nhìn thấy một ít trang sức châu báu và tơ lụa quý giá, ví dụ như tấm đệm gấm Tứ Xuyên mà nàng thích dùng, ngay cả hắn nếu mà không tắm rửa thì cũng không có tư cách ngủ trên tấm đệm gấm Tứ Xuyên đó.
Lúc trước thấy Tương Vương tặng nàng hai lễ vật khác nhau, Trần Kính Tông không đánh giá được cụ thể giá trị của chúng, chỉ đoán được là đồ tốt, ước chừng có thể bán được giá ngàn lượng bạc.
Ai có thể ngờ rằng, trong hai món đồ, viên Ngọc Quân Âm mà Hoa Dương không thích lắm lại có thể bán được hai vạn lượng!
Vậy thì bức tranh gốc Huy Tông từ triều đại trước kia chẳng phải còn quý hơn sao?
Tương Vương chịu đưa cho Hoa Dương mấy vạn lượng bạc, điều này có thể cho thấy ông ta muốn lấy được lợi, có thể là mấy trăm ngàn, mấy chục vạn thậm chí là mấy vạn lượng!
Hắn trầm mặc hồi lâu, Hoa Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của hắn, Hoa Dương có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, hơi châm biếm nói: "Quan viên còn biết lợi dụng quyền thế để bóc lột dân chúng, huống chi là các Phiên vương ở khắp nơi, chỉ cần một đời Phiên vương nào đó có thể tích lũy được một phần tài sản hùng hậu, mười mấy đời sau đó hầu như đều tích lũy thêm, có vào không có ra, thì tài sản giàu có đó thể tưởng tượng được. Tùy tiện chọn ngẫu nhiên một Phiên vương, đồ trong bảo khố của Vương phủ có khi còn có thể tốt hơn trong quốc khố."
Khi Hoàng tổ phụ còn tại vị, quốc khố không chỉ hết sạch mà hàng năm còn thiếu hụt, cũng may Phụ hoàng là người hiểu biết đảm nhận tốt, cuối cùng mấy năm này quốc khố có thể dư thừa được một ít, nhưng vẫn còn eo hẹp túng thiếu.
"Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, Vệ sở ở bên kia, chàng cần phải dùng bao nhiêu bạc?" Hoa Dương vỗ nhẹ ngực hắn.
Phiên vương là vấn đề mà tổ phụ Thái tổ để lại, các Hoàng đế đời trước đều đau đầu, nhưng lại không thể không phụng dưỡng, ngay cả tổ tông cũng không có cách nào, nàng và Trần Kính Tông không cần phải quan tâm đ ến.
Trần Kính Tông cầm tay nàng, lại nhìn những tờ ngân phiếu kia, nói: "Đưa ta một ngàn lượng đi, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Vệ sở, đợi ta đem trả lại vùng quân điền bị những tên đó chiếm riêng lấy, dựa vào quân điền sản xuất cùng với triều đình cấp quân lương xuống, Vệ sở lại có thể hoạt động như bình thường."
Hạng Bảo Sơn có nói một câu rất đúng, nếu cứ lấy của riêng làm lợi cho dân chúng thì không phải là một giải pháp lâu dài.
Hoa Dương: "Có hơn năm ngàn tên lính, một ngàn lượng có ít quá hay không?"
Trần Kính Tông: "Nàng và ta mới thành hôn được hơn một năm, Phò mã như ta lương bổng một năm được đúng một ngàn lượng, lấy nhiều hơn, những người đó sẽ nghi ngờ nàng trợ cấp cho ta, vậy thì vở kịch lúc trước chẳng phải là uổng công rồi sao?"
Hoa Dương chớp chớp mắt, giễu cợt nói: "Chàng không phải nói vòng vo nhắc nhở ta, chàng còn có một ngàn lượng ở chỗ ta đấy?"
Trần Kính Tông ném phong thư đi, xoay người đè nàng ở dưới thân: "Ngay cả nàng cũng là của ta, những thứ ngoài thân kia ta cũng sẽ quan tâm đ ến."
Hoa Dương bĩu môi nói: "Ai là của chàng, giống như thê tử phạm sai lầm sẽ bị trượng phu bỏ rơi, chàng cũng phải biểu hiện cho tốt, mới có thể làm Phò mã của ta được lâu dài."
Trần Kính Tông: "Như thế nào mới được coi là biểu hiện tốt? Để cho nàng lên tiên như ba lần vừa rồi..."
Hoa Dương đưa một tay lên bịt cái miệng chó của hắn lại!
Ngày hôm sau, khi Hoa Dương tỉnh lại đã gần trưa.
Trên người vô cùng đau nhức, đá liên tục cả ngàn quả cầu cũng không có mệt mỏi như vậy.
Nàng rung chuông, không ngờ lại là Trần Kính Tông bước vào.
Nàng ngạc nhiên nói: "Chàng không về Vệ sở sao?"
Trần Kính Tông: "Tối hôm qua ta va chạm hôn mê bất tỉnh, bị thương nghiêm trọng như vậy, không thể không xin nghỉ ba ngày được."
Hoa Dương không nói nên lời!
Mà lúc này, tin tức Phò mã thành công trở về được Ninh Viên còn ở lại đến tận trưa đã truyền đến tai của những dân chúng quan tâm chuyện này.
Ở nha môn Tri phủ, Du Tú hỏi trượng phu: "Vậy hôm nay ta có cần đi tới đó nữa không?"
Trần Bá Tông: "Không cần, hai người bọn họ cần phải hòa giải với nhau, nếu nàng thực sự không yên tâm, chờ Tứ đệ trở lại Vệ sở lần nữa thì nàng qua đó xem một chút."
Du Tú gật đầu.
Trong Tương Vương phủ, Tương Vương suy nghĩ lại về biểu hiện của Trần Kính Tông tối hôm qua từ đầu tới cuối, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh.
Thất sủng, bị thương rồi lại được sủng ái, ông ta đã quá quen thuộc với thủ đoạn này rồi, bao nhiêu mỹ nhân ở hậu viện đều đã dùng qua! Mặc dù Trần Kính Tông không nhân cơ hội này để sai khiến ông ta, nhưng trong lòng hắn vẫn còn thích Công chúa mỹ nhân, cho nên vừa nghe nói Công chúa có thể nhìn trúng một đào kép nào đó, lập tức giả vờ bị bệnh nhân cơ hội đó để trở về Ninh Viên, rồi dựa vào gương mặt tuấn tú của hắn, và thân hình cường tráng đó lấy lòng Công chúa, loại chuyện đó, nam nhân nữ nhân đều giống nhau, khi thân thể được thoải mái thì cái gì cũng dễ nói!
Lão Tứ Trần gia thật đáng chết, ông ta ở bên này phải trả mấy chục ngàn lượng bạc, hóa ra mấy thứ tốt đó đều bị Trần Kính Tông nuốt hết mất rồi, vừa lấy được mặt mũi ở bên Vệ sở, vừa lấy được lợi từ Công chúa!
Sau khi phẫn nộ xong, Tương Vương đi tới trước gương, nhìn thân hình to mập và khuôn mặt tuấn tú không gì sánh bằng của bản thân, tiếc rẻ thở dài.
Cho dù ông ta cũng là một mỹ nam, thì có liên quan gì đến Trần Kính Tông chứ?
Ở Lăng Châu Vệ sở, từ sáng sớm đám người Hạng Bảo đã chờ đợi tin tức này, khi Ninh Viên phái người tới, nói rằng Phò mã phải dưỡng thương ba ngày, Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt, bốn quan viên bình thường không cùng một phe giờ lại không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng làm hòa rồi, nếu Phò mã mà quay lại Vệ sở thì bọn họ lại mệt mỏi theo!
Khi Tương Vương buông lỏng cảnh giác, Hoa Dương âm thầm viết một bức thư cho phụ hoàng, còn kèm theo bản gốc bức tranh Huy Tông kia, làm giả thành phong thư đựng ngân phiếu với mười chín ngàn lượng.
Trong ngự thư phòng, Cảnh Thuận Đế rất vui vẻ, lần này nữ nhi viết một bức thư cho ông ta, hình như còn gửi lễ vật tới nữa!
Ông ta mở lá thư ra xem trước.
Nhưng mà Cảnh Thuận Đế tuyệt đối không nghĩ tới, câu thứ nhất nữ nhi chào hỏi ông ta, câu thứ hai lại biến thành "Phụ hoàng, Phò mã bắt nạt ta quá đáng!"
Chỉ với mấy chữ này, Cảnh Thuận Đế đã nổi giận đùng đùng, giống như nhìn thấy khuôn mặt đáng thương cực kỳ ủy khuất của nữ nhi!
Trần Kính Tông, được lắm, ông ta không chê Trần Kính Tông là một người thô lỗ không có công danh gì, ông ta miễn cưỡng đồng ý hôn sự này chỉ vì mặt mũi của Trần Đình Giám và Thích Hoàng Hậu, Trần Kính Tông lại dám bắt nạt Công chúa mà ông ta sủng ái nhất!
Lồ ng ngực Cảnh Thuận Đế phập phồng, ông ta trầm mặt cúi đầu xuống.
Bức thư này, tóm tắt lại được bốn đoạn:
"Phụ hoàng, Tương Vương thúc đối với ta rất tốt, cho ta hai bảo vật, mà ông ta chỉ muốn mượn tạm thời hơn một ngàn binh lính của Vệ sở thôi, nữ nhi đương nhiên là bằng lòng cho rồi."
"Phụ hoàng, Phò mã đúng là đồ vô liêm sỉ, hắn còn nói với ta đạo lý gì mà Phiên vương không thể điều binh, còn ép ta trả lại lễ vật, nếu không hắn sẽ không trở về Ninh Viên!"
"Phụ hoàng, nữ nhi chiến tranh lạnh với Phò mã nửa tháng, trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng Phò mã bị thương, hôn mê cả đêm, nữ nhi thấy hắn đáng thương thì có hơi không đành lòng, vì vậy nữ nhi đã bán Ngọc Quan Âm đi, muốn đưa ngân phiếu cho hắn, để cho hắn cầm đi dùng làm quân nhu, cũng coi như là thay Vương thúc trả trước thù lao mượn binh lính. Phò mã lại còn tức giận nói rất nhiều binh lính ngay cả y phục chống lạnh mùa đông cũng không có, nên hắn chỉ cầm lấy một ngàn lượng để ứng phó, phần còn dư lại hắn không thiếu."
"Phụ hoàng, hắn cao thượng không thiếu, nữ nhi cũng không thiếu, vậy thì mượn hoa dâng Phật lên người vậy, chỉ xin phụ hoàng thay ta làm chủ, hạ chỉ dạy dỗ Phò mã dừng lại, đều tại hắn hại ta mất hết mặt mũi với Vương thúc!"
Cảnh Thuận Đế đọc đi đọc lại bức thư này ba lần, sau đó nhìn hai lễ vật kia, ngân phiếu thì không có gì, và món bảo vật kia lại là bản gốc Huy Tông!
Đưa cho bản gốc Huy Tông, Tương Vương thật sự rất giàu có đấy!
Cảnh Thuận Đế nhớ lại lúc bản thân còn làm thái tử, khi ấy, triều đình thiếu bạc nhiều năm, dân chúng chết đói, tướng sĩ đi đánh giặc không có cơm ăn, hàng loạt quan viên cũng không nhận được bổng lộc, ông ta không biết phụ hoàng có lo lắng hay không, nhưng ông ta thì lo lắng cả đêm không ngủ được. Nhưng các Phiên vương kia chưa bao giờ móc tí bạc nào ra giúp triều đình vượt qua khó khăn, chỉ quan tâm thúc giục triều đình nhanh chóng phát bổng lộc cho bọn họ!
Đặc biệt là vị Tương Vương này, trước đây có một quan viên ở Lăng Châu phủ lần lượt dâng sổ sách lên vạch tội ông ta, Cảnh Thuận Đế vì tông hôn gia tộc nên không có truy cứu, vậy mà Tương Vương không biết hối cải, lại còn dám điều binh từ Vệ sở!
Hôm nay ông ta dám điều binh xây vườn, chẳng phải ngày mai còn dám điều binh làm việc khác sao?
Đáng giận nhất là, Tương Vương đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn dám lợi dụng sự ngây thơ hiền lành của nữ nhi, suýt chút nữa đã phá hỏng quan hệ phu thê của nữ nhi và Phò mã!
Toàn bộ sự việc này, theo ý kiến của Cảnh Thuận Đế, nữ nhi không sai, Phò mã lại còn tốt hơn, chỉ có Tương Vương là tội nhân!
Cảnh Thuận Đế rất muốn gọi Tương Vương tới kinh thành mắng cho một trận, nhưng tiếc là, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà truy cứu trách nhiệm Tương Vương, thì những Phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào?
Đứng đầu một danh môn thế gia cần phải xử lý công bằng lấy đức phục dân chúng, ông ta cũng nên tuân theo đạo lý này để xử sự với các Phiên vương, nếu dựa thân phận Hoàng đế mà tùy tiện làm bậy, làm chạnh lòng các Phiên vương, sẽ làm lung lay nền tảng lập quốc. Lúc ban đầu có một vị muốn thu phục quyền lực của các Phiên vương kia, nhưng mà ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng bị mất, mất vào tay ai, chính là rơi vào tay người ban lúc đầu còn là Phiên vương Thành tổ gia của bọn họ!
Thành tổ gia không cho phép người ta thu phục quyền lực, nếu như con cháu của những người này tùy tiện động đến bất kỳ Phiên vương nào, chính là đánh thẳng vào mặt Thành tổ gia!
Tất cả các loại ưu tư lướt qua trong lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Sau khi bình tĩnh lại, Cảnh Thuận Đế bắt đầu viết thư hồi âm cho nữ nhi, nhẹ nhàng nhắc nhở nữ nhi ít qua lại với Tương Vương, còn khen ngợi Phò mã thừa hưởng được sự cương trực của Trần Đình Giám, bảo nữ nhi đừng tức giận với Phò mã nữa.
Viết thư xong, Cảnh Thuận Đế chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, tưởng tượng đến cảnh tướng sĩ Vệ sở rải rác khắp nơi.
Quan viên địa phương có thể tham, Phiên vương cũng có thể tham, nhưng chút sâu bọ này không thể phá hủy trăm vạn binh lực của triều đình được!
Nếu các binh lính ngay cả y phục chống lạnh mùa đông cũng không có, còn bị người điều đi làm nô dịch không công, thì sao còn nghĩ muốn trung thành phục vụ đất nước? Không tạo phản đã là tổ tông che chở rồi!
"Gọi Binh bộ Thượng thư tới gặp trẫm!"
Ông ta phải phái mấy đội binh mã đến thị sát Vệ sở, ông ta muốn xem triều đình hàng năm phát nhiều quân lương như vậy, rốt cuộc bồi dưỡng được loại binh lính như thế nào!
Tuy nhiên, ông ta sẽ cho quan viên các nơi thời gian ba tháng để chuẩn bị, nếu chịu bù đắp, ông ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, nếu tiếp tục tham lam mờ mắt, ông ta sẽ tuyệt đối không nương tay.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Mới nửa tháng không gặp, Hoa Dương nhận ra cánh tay của Trần Kính Tông hình như lớn hơn trước một vòng.
Nàng không nhịn được sờ một cái: "Gần đây ngày nào chàng cũng tập luyện sao?"
Trần Kính Tông: "Ừ, những tên lính kia hầu như đều là đồ bỏ đi, ta phải làm gương cho bọn họ, sao, nàng không thích hả?"
Có thích thì Hoa Dương cũng sẽ không thừa nhận, nàng đẩy hắn ra, nói: "Ở trong ngăn kéo bên trái của bàn trang điểm có một phong thư, chàng mở ra xem thử đi."
Trần Kính Tông nhìn nàng, cười: "Chẳng lẽ nàng nhớ ta quá, nên viết thư gửi gắm tương tư hả?"
Hoa Dương hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông lại hôn lên cổ nàng một cái, sau đó mới xuống giường đi lấy thư.
Thân thể cao to vạm vỡ như vậy, ở trong chăn ôm thế nào cũng không sao, nhưng quang minh chính đại nhìn thì Hoa Dương lại không làm được, cho nên nàng xoay người, nằm quay lưng về phía hắn.
Trần Kính Tông lấy ra phong thư ra, lên giường chui vào trong chăn, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, một tay cầm phong thư, dùng răng cắn chỗ niêm phong ra.
Nhìn vào bên trong, hóa ra là một xấp ngân phiếu.
Hắn nhìn về phía Hoa Dương: "Ngọc Quan Âm quý kia đã bán đi rồi sao?"
Hoa Dương: "Đúng vậy, Ngô Nhuận đặc biệt đi một chuyến đến Nhạc Dương, tìm phú thương ở bên đó để bán, tổng cộng là được hai vạn lượng, nếu không phải là thời gian gấp gáp, hắn ta còn có thể bán được nhiều hơn."
Trần Kính Tông nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Trần gia không có nhiều tài sản gì, hoàn toàn dựa vào ra một lão nhân gia làm chủ mà đi lên, mặc dù như vậy, nề nếp Trần gia vẫn giản dị mộc mạc như cũ, Trần Kính Tông sống nhiều năm như vậy, chỉ sau khi lấy được Hoa Dương hắn mới có thể ngày ngày được nhìn thấy một ít trang sức châu báu và tơ lụa quý giá, ví dụ như tấm đệm gấm Tứ Xuyên mà nàng thích dùng, ngay cả hắn nếu mà không tắm rửa thì cũng không có tư cách ngủ trên tấm đệm gấm Tứ Xuyên đó.
Lúc trước thấy Tương Vương tặng nàng hai lễ vật khác nhau, Trần Kính Tông không đánh giá được cụ thể giá trị của chúng, chỉ đoán được là đồ tốt, ước chừng có thể bán được giá ngàn lượng bạc.
Ai có thể ngờ rằng, trong hai món đồ, viên Ngọc Quân Âm mà Hoa Dương không thích lắm lại có thể bán được hai vạn lượng!
Vậy thì bức tranh gốc Huy Tông từ triều đại trước kia chẳng phải còn quý hơn sao?
Tương Vương chịu đưa cho Hoa Dương mấy vạn lượng bạc, điều này có thể cho thấy ông ta muốn lấy được lợi, có thể là mấy trăm ngàn, mấy chục vạn thậm chí là mấy vạn lượng!
Hắn trầm mặc hồi lâu, Hoa Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của hắn, Hoa Dương có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, hơi châm biếm nói: "Quan viên còn biết lợi dụng quyền thế để bóc lột dân chúng, huống chi là các Phiên vương ở khắp nơi, chỉ cần một đời Phiên vương nào đó có thể tích lũy được một phần tài sản hùng hậu, mười mấy đời sau đó hầu như đều tích lũy thêm, có vào không có ra, thì tài sản giàu có đó thể tưởng tượng được. Tùy tiện chọn ngẫu nhiên một Phiên vương, đồ trong bảo khố của Vương phủ có khi còn có thể tốt hơn trong quốc khố."
Khi Hoàng tổ phụ còn tại vị, quốc khố không chỉ hết sạch mà hàng năm còn thiếu hụt, cũng may Phụ hoàng là người hiểu biết đảm nhận tốt, cuối cùng mấy năm này quốc khố có thể dư thừa được một ít, nhưng vẫn còn eo hẹp túng thiếu.
"Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, Vệ sở ở bên kia, chàng cần phải dùng bao nhiêu bạc?" Hoa Dương vỗ nhẹ ngực hắn.
Phiên vương là vấn đề mà tổ phụ Thái tổ để lại, các Hoàng đế đời trước đều đau đầu, nhưng lại không thể không phụng dưỡng, ngay cả tổ tông cũng không có cách nào, nàng và Trần Kính Tông không cần phải quan tâm đ ến.
Trần Kính Tông cầm tay nàng, lại nhìn những tờ ngân phiếu kia, nói: "Đưa ta một ngàn lượng đi, tạm thời có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của Vệ sở, đợi ta đem trả lại vùng quân điền bị những tên đó chiếm riêng lấy, dựa vào quân điền sản xuất cùng với triều đình cấp quân lương xuống, Vệ sở lại có thể hoạt động như bình thường."
Hạng Bảo Sơn có nói một câu rất đúng, nếu cứ lấy của riêng làm lợi cho dân chúng thì không phải là một giải pháp lâu dài.
Hoa Dương: "Có hơn năm ngàn tên lính, một ngàn lượng có ít quá hay không?"
Trần Kính Tông: "Nàng và ta mới thành hôn được hơn một năm, Phò mã như ta lương bổng một năm được đúng một ngàn lượng, lấy nhiều hơn, những người đó sẽ nghi ngờ nàng trợ cấp cho ta, vậy thì vở kịch lúc trước chẳng phải là uổng công rồi sao?"
Hoa Dương chớp chớp mắt, giễu cợt nói: "Chàng không phải nói vòng vo nhắc nhở ta, chàng còn có một ngàn lượng ở chỗ ta đấy?"
Trần Kính Tông ném phong thư đi, xoay người đè nàng ở dưới thân: "Ngay cả nàng cũng là của ta, những thứ ngoài thân kia ta cũng sẽ quan tâm đ ến."
Hoa Dương bĩu môi nói: "Ai là của chàng, giống như thê tử phạm sai lầm sẽ bị trượng phu bỏ rơi, chàng cũng phải biểu hiện cho tốt, mới có thể làm Phò mã của ta được lâu dài."
Trần Kính Tông: "Như thế nào mới được coi là biểu hiện tốt? Để cho nàng lên tiên như ba lần vừa rồi..."
Hoa Dương đưa một tay lên bịt cái miệng chó của hắn lại!
Ngày hôm sau, khi Hoa Dương tỉnh lại đã gần trưa.
Trên người vô cùng đau nhức, đá liên tục cả ngàn quả cầu cũng không có mệt mỏi như vậy.
Nàng rung chuông, không ngờ lại là Trần Kính Tông bước vào.
Nàng ngạc nhiên nói: "Chàng không về Vệ sở sao?"
Trần Kính Tông: "Tối hôm qua ta va chạm hôn mê bất tỉnh, bị thương nghiêm trọng như vậy, không thể không xin nghỉ ba ngày được."
Hoa Dương không nói nên lời!
Mà lúc này, tin tức Phò mã thành công trở về được Ninh Viên còn ở lại đến tận trưa đã truyền đến tai của những dân chúng quan tâm chuyện này.
Ở nha môn Tri phủ, Du Tú hỏi trượng phu: "Vậy hôm nay ta có cần đi tới đó nữa không?"
Trần Bá Tông: "Không cần, hai người bọn họ cần phải hòa giải với nhau, nếu nàng thực sự không yên tâm, chờ Tứ đệ trở lại Vệ sở lần nữa thì nàng qua đó xem một chút."
Du Tú gật đầu.
Trong Tương Vương phủ, Tương Vương suy nghĩ lại về biểu hiện của Trần Kính Tông tối hôm qua từ đầu tới cuối, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh.
Thất sủng, bị thương rồi lại được sủng ái, ông ta đã quá quen thuộc với thủ đoạn này rồi, bao nhiêu mỹ nhân ở hậu viện đều đã dùng qua! Mặc dù Trần Kính Tông không nhân cơ hội này để sai khiến ông ta, nhưng trong lòng hắn vẫn còn thích Công chúa mỹ nhân, cho nên vừa nghe nói Công chúa có thể nhìn trúng một đào kép nào đó, lập tức giả vờ bị bệnh nhân cơ hội đó để trở về Ninh Viên, rồi dựa vào gương mặt tuấn tú của hắn, và thân hình cường tráng đó lấy lòng Công chúa, loại chuyện đó, nam nhân nữ nhân đều giống nhau, khi thân thể được thoải mái thì cái gì cũng dễ nói!
Lão Tứ Trần gia thật đáng chết, ông ta ở bên này phải trả mấy chục ngàn lượng bạc, hóa ra mấy thứ tốt đó đều bị Trần Kính Tông nuốt hết mất rồi, vừa lấy được mặt mũi ở bên Vệ sở, vừa lấy được lợi từ Công chúa!
Sau khi phẫn nộ xong, Tương Vương đi tới trước gương, nhìn thân hình to mập và khuôn mặt tuấn tú không gì sánh bằng của bản thân, tiếc rẻ thở dài.
Cho dù ông ta cũng là một mỹ nam, thì có liên quan gì đến Trần Kính Tông chứ?
Ở Lăng Châu Vệ sở, từ sáng sớm đám người Hạng Bảo đã chờ đợi tin tức này, khi Ninh Viên phái người tới, nói rằng Phò mã phải dưỡng thương ba ngày, Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt, bốn quan viên bình thường không cùng một phe giờ lại không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng làm hòa rồi, nếu Phò mã mà quay lại Vệ sở thì bọn họ lại mệt mỏi theo!
Khi Tương Vương buông lỏng cảnh giác, Hoa Dương âm thầm viết một bức thư cho phụ hoàng, còn kèm theo bản gốc bức tranh Huy Tông kia, làm giả thành phong thư đựng ngân phiếu với mười chín ngàn lượng.
Trong ngự thư phòng, Cảnh Thuận Đế rất vui vẻ, lần này nữ nhi viết một bức thư cho ông ta, hình như còn gửi lễ vật tới nữa!
Ông ta mở lá thư ra xem trước.
Nhưng mà Cảnh Thuận Đế tuyệt đối không nghĩ tới, câu thứ nhất nữ nhi chào hỏi ông ta, câu thứ hai lại biến thành "Phụ hoàng, Phò mã bắt nạt ta quá đáng!"
Chỉ với mấy chữ này, Cảnh Thuận Đế đã nổi giận đùng đùng, giống như nhìn thấy khuôn mặt đáng thương cực kỳ ủy khuất của nữ nhi!
Trần Kính Tông, được lắm, ông ta không chê Trần Kính Tông là một người thô lỗ không có công danh gì, ông ta miễn cưỡng đồng ý hôn sự này chỉ vì mặt mũi của Trần Đình Giám và Thích Hoàng Hậu, Trần Kính Tông lại dám bắt nạt Công chúa mà ông ta sủng ái nhất!
Lồ ng ngực Cảnh Thuận Đế phập phồng, ông ta trầm mặt cúi đầu xuống.
Bức thư này, tóm tắt lại được bốn đoạn:
"Phụ hoàng, Tương Vương thúc đối với ta rất tốt, cho ta hai bảo vật, mà ông ta chỉ muốn mượn tạm thời hơn một ngàn binh lính của Vệ sở thôi, nữ nhi đương nhiên là bằng lòng cho rồi."
"Phụ hoàng, Phò mã đúng là đồ vô liêm sỉ, hắn còn nói với ta đạo lý gì mà Phiên vương không thể điều binh, còn ép ta trả lại lễ vật, nếu không hắn sẽ không trở về Ninh Viên!"
"Phụ hoàng, nữ nhi chiến tranh lạnh với Phò mã nửa tháng, trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng Phò mã bị thương, hôn mê cả đêm, nữ nhi thấy hắn đáng thương thì có hơi không đành lòng, vì vậy nữ nhi đã bán Ngọc Quan Âm đi, muốn đưa ngân phiếu cho hắn, để cho hắn cầm đi dùng làm quân nhu, cũng coi như là thay Vương thúc trả trước thù lao mượn binh lính. Phò mã lại còn tức giận nói rất nhiều binh lính ngay cả y phục chống lạnh mùa đông cũng không có, nên hắn chỉ cầm lấy một ngàn lượng để ứng phó, phần còn dư lại hắn không thiếu."
"Phụ hoàng, hắn cao thượng không thiếu, nữ nhi cũng không thiếu, vậy thì mượn hoa dâng Phật lên người vậy, chỉ xin phụ hoàng thay ta làm chủ, hạ chỉ dạy dỗ Phò mã dừng lại, đều tại hắn hại ta mất hết mặt mũi với Vương thúc!"
Cảnh Thuận Đế đọc đi đọc lại bức thư này ba lần, sau đó nhìn hai lễ vật kia, ngân phiếu thì không có gì, và món bảo vật kia lại là bản gốc Huy Tông!
Đưa cho bản gốc Huy Tông, Tương Vương thật sự rất giàu có đấy!
Cảnh Thuận Đế nhớ lại lúc bản thân còn làm thái tử, khi ấy, triều đình thiếu bạc nhiều năm, dân chúng chết đói, tướng sĩ đi đánh giặc không có cơm ăn, hàng loạt quan viên cũng không nhận được bổng lộc, ông ta không biết phụ hoàng có lo lắng hay không, nhưng ông ta thì lo lắng cả đêm không ngủ được. Nhưng các Phiên vương kia chưa bao giờ móc tí bạc nào ra giúp triều đình vượt qua khó khăn, chỉ quan tâm thúc giục triều đình nhanh chóng phát bổng lộc cho bọn họ!
Đặc biệt là vị Tương Vương này, trước đây có một quan viên ở Lăng Châu phủ lần lượt dâng sổ sách lên vạch tội ông ta, Cảnh Thuận Đế vì tông hôn gia tộc nên không có truy cứu, vậy mà Tương Vương không biết hối cải, lại còn dám điều binh từ Vệ sở!
Hôm nay ông ta dám điều binh xây vườn, chẳng phải ngày mai còn dám điều binh làm việc khác sao?
Đáng giận nhất là, Tương Vương đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn dám lợi dụng sự ngây thơ hiền lành của nữ nhi, suýt chút nữa đã phá hỏng quan hệ phu thê của nữ nhi và Phò mã!
Toàn bộ sự việc này, theo ý kiến của Cảnh Thuận Đế, nữ nhi không sai, Phò mã lại còn tốt hơn, chỉ có Tương Vương là tội nhân!
Cảnh Thuận Đế rất muốn gọi Tương Vương tới kinh thành mắng cho một trận, nhưng tiếc là, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà truy cứu trách nhiệm Tương Vương, thì những Phiên vương khác sẽ nghĩ như thế nào?
Đứng đầu một danh môn thế gia cần phải xử lý công bằng lấy đức phục dân chúng, ông ta cũng nên tuân theo đạo lý này để xử sự với các Phiên vương, nếu dựa thân phận Hoàng đế mà tùy tiện làm bậy, làm chạnh lòng các Phiên vương, sẽ làm lung lay nền tảng lập quốc. Lúc ban đầu có một vị muốn thu phục quyền lực của các Phiên vương kia, nhưng mà ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng bị mất, mất vào tay ai, chính là rơi vào tay người ban lúc đầu còn là Phiên vương Thành tổ gia của bọn họ!
Thành tổ gia không cho phép người ta thu phục quyền lực, nếu như con cháu của những người này tùy tiện động đến bất kỳ Phiên vương nào, chính là đánh thẳng vào mặt Thành tổ gia!
Tất cả các loại ưu tư lướt qua trong lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Sau khi bình tĩnh lại, Cảnh Thuận Đế bắt đầu viết thư hồi âm cho nữ nhi, nhẹ nhàng nhắc nhở nữ nhi ít qua lại với Tương Vương, còn khen ngợi Phò mã thừa hưởng được sự cương trực của Trần Đình Giám, bảo nữ nhi đừng tức giận với Phò mã nữa.
Viết thư xong, Cảnh Thuận Đế chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, tưởng tượng đến cảnh tướng sĩ Vệ sở rải rác khắp nơi.
Quan viên địa phương có thể tham, Phiên vương cũng có thể tham, nhưng chút sâu bọ này không thể phá hủy trăm vạn binh lực của triều đình được!
Nếu các binh lính ngay cả y phục chống lạnh mùa đông cũng không có, còn bị người điều đi làm nô dịch không công, thì sao còn nghĩ muốn trung thành phục vụ đất nước? Không tạo phản đã là tổ tông che chở rồi!
"Gọi Binh bộ Thượng thư tới gặp trẫm!"
Ông ta phải phái mấy đội binh mã đến thị sát Vệ sở, ông ta muốn xem triều đình hàng năm phát nhiều quân lương như vậy, rốt cuộc bồi dưỡng được loại binh lính như thế nào!
Tuy nhiên, ông ta sẽ cho quan viên các nơi thời gian ba tháng để chuẩn bị, nếu chịu bù đắp, ông ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, nếu tiếp tục tham lam mờ mắt, ông ta sẽ tuyệt đối không nương tay.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Story
Chương 47
10.0/10 từ 47 lượt.