Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 191
231@-Màn đêm buông xuống, hỉ yến Trần gia bên này bắt đầu ăn từ hoàng hôn mới kết thúc.
Trần Bá Tông còn muốn giúp mẫu thân nhìn bọn hạ nhân trong viện thu dọn đồ vật, Tôn thị chê bai, nói: “Mau về với A Tú đi, nơi này không cần con.”
Trần Diễn Tông: “Đúng rồi, đại ca đừng để cho đại tẩu đợi lâu.”
Lời này nếu nói ra từ trong miệng Trần Hiếu Tông, sẽ có nồng đậm ý vị trêu chọc, nhưng Trần Diễn Tông nói, thì thật sự chỉ là không nghĩ đại ca làm chậm trễ đại tẩu.
Trần Hiếu Tông ái muội cười.
Trần Kính Tông còn chưa hiểu chuyện đêm hoa chúc lắm, không hiểu tam ca lại cười cái gì.
Dưới sự thúc giục của người nhà, Trần Bá Tông đành phải về Quan Hạc Đường trước.
Vì y thành thân, tổ mẫu, nhị thúc cố ý xây một căn nhà mới cho y, khi đến phiên Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ, cũng sẽ xây từng tòa viện lên, tượng trưng cho con cháu thịnh vượng của Trần gia.
Quan Hạc đường chẳng phân biệt viện trước sau, chỉ có năm phòng thương, hai tòa sương phòng.
Nha hoàn thấy đại công tử tới, vội vào thông báo tin tức với người trong phòng.
Du Tú căng thẳng ra đón.
Tuy nói khi ngồi trong kiệu có vội vàng nhìn lướt qua, nhưng một cái liếc mắt kia quá ngắn, nàng cũng không có thấy rõ ngũ quan Trần Bá Tông, chỉ biết mặt chính diện càng tuấn tú hơn sườn mặt.
Lúc này đứng ở cửa nhà chính, Du Tú vẫn cứ không dám nhìn qua đi, nửa rũ mặt, tầm mắt loạn ngó trái phải.
Đặt ở trong gia đình giàu có, như vậy sẽ có vẻ rất lúng túng, nhưng Trần Bá Tông lớn lên ở hương dã, cho dù y đã được đọc sách có kiến thức từ nhỏ, cho dù chức quan của phụ thân càng ngày càng cao khiến y ở kinh thành cũng mở rộng tầm mắt, nhưng Trần Bá Tông trước sau luôn biết nguồn cội của mình ở đâu. Trần gia xuất thân dân dã, bất kể y có công danh hay không, y và láng giềng trấn trên, bá tánh ở nông thôn đều không có khác biệt gì, đơn giản là y đi lên một con đường không giống đại đa số bá tánh mà thôi.
Phụ thân làm quan là vì thực hiện khát vọng, mà không phải là muốn cao hơn người, tự cho mình siêu phàm.
Trần Bá Tông cũng như thế.
Hắn nhìn ra được thê tử quẫn bách, cũng hiểu nguyên do nàng như vậy, lại làm sao phải để ý?
Trần Bá Tông chỉ nhanh chóng liếc mắt một cái đánh giá mặt thê tử rửa bỏ lớp trang điểm, sạch sẽ, sắc như đào hoa.
“Ta muốn tắm gội, nàng trở về phòng chờ đi.”
Trần Bá Tông bảo trì khoảng cách nói.
Du Tú như được xá lệnh gì vậy, gật gật đầu, đỏ mặt trở về nội thất.
Tây thứ gian đã được chuẩn bị nước nóng, Trần Bá Tông cởi bộ hỉ bào đã bị người khác làm đổ rượu lên, tắm gội rửa mặt một phen, lại thay một bộ áo gấm đỏ thẫm khác.
Chờ y ra tới, kêu bọn nha hoàn chờ ở bên ngoài đều lui ra.
Du Tú nghe tiếng bước chân của y càng ngày càng gần, lại không biết nên đứng ở đâu mới tốt, ngồi ở mép giường thì giống như nàng đang rất muốn đi ngủ vậy, trong phòng càng không được tự nhiên.
Rèm cửa vừa động, Du Tú thấy được hai chân cùng vạt áo tân lang.
Cả người nàng giống như bị thiêu cháy, chân tay luống cuống.
Trần Bá Tông thấy nàng như bị đóng đinh, đi tới, nắm lấy tay phải của nàng.
Cả người Du Tú run lên, một loại cảm xúc xa lạ khác thường như rắn dọc theo lòng bàn tay y bò lên trên người nàng.
Nàng cứng đờ đi theo y vào mép giường, lại cứng đờ mà ngồi xuống, cúi đầu.
Trần Bá Tông vẫn nắm tay nàng như cũ, hỏi: “Nàng rất sợ ta?”
Du Tú lắc đầu.
“Vậy vì sao như thế?”
Du Tú không nói lời nào.
Trần Bá Tông: “Hay là nói, nàng không thích? Chỉ là vì hôn ước nên mới bất đắc dĩ gả cho ta?”
Du Tú vội nói: “Không phải, ta, ta muốn, chỉ là, lâu rồi không gặp, cảm thấy có chút xa lạ.”
Trần Bá Tông: “Nàng cũng chưa nhìn ta, như thế nào biết ta có khác gì trước kia?”
Du Tú vẫn luôn rũ mắt, nàng là không nhìn thấy mặt y, nhưng nàng thấy tay y, bàn tay rộng lớn năm ngón tay thon dài, hoàn toàn không giống khi y mười ba tuổi.
Rõ ràng nhất chính là vóc dáng, nàng rõ ràng đã cao hơn rất nhiều, nhưng y cũng trở nên càng cao, nàng mới đến bả vai y.
“Ta không dám nhìn chàng.” Phát hiện ngón tay y hơi hơi siết chặt, như là đang thúc giục nàng trả lời, Du Tú quay mặt đi nói.
Ngay khi nàng suy đoán y có thể truy vấn nguyên nhân hay không, y thế nhưng buông lỏng tay ra.
Trong lòng Du Tú khẽ buông lỏng, lại có chút buồn bã mất mát.
Sau đó, dư quang liền thoáng nhìn thấy y đang cởi đai lưng.
Du Tú:……
Nhanh như vậy sao? Lời nói cũng chưa nói được hai câu?
Trong đầu lập tức lại toát ra những lời giễu cợt của bọn trẻ hư khi còn nhỏ: “Khi các ngươi lớn sẽ ngủ cùng một cái ổ chăn, còn sẽ hôn môi!”
Còn có quyển sách nhỏ tối hôm qua mẫu thân cho nàng, Du Tú bắt đầu không khống chế được mà phát run.
Trần Bá Tông đúng là có cởi đai lưng lụa đỏ, lại không cởi thêm cái khác, y chỉ ngồi ở chỗ kia, giơ tay kéo chiếc thắt lăng qua mắt, cũng thắt nút ở sau đầu, thấp giọng nói: “Như vậy, nàng có dám nhìn ta không?”
Du Tú đã đang nhìn, lúc ban đầu là giật mình bởi hành động của y, sau đó đã bị khuôn mặt tuấn mỹ của y hấp dẫn.
Bờ môi của y không hồng như nàng, nhàn nhạt nhan sắc, mỏng, càng hiện ra vài phần thanh lãnh thu sương.
Nhưng hành động này tràn ngập ấm áp săn sóc nàng, hơn nữa tránh đi đôi mắt y, Du Tú xác thật thả lỏng hơn rất nhiều.
Trần Bá Tông vươn tay, tay Du Tú còn đặt ở chỗ y vừa mới buông ra, lại bị y cầm: “Lâu như vậy không gặp, có chuyện muốn hỏi ta hay không?”
Du Tú ẩn giấu rất nhiều nghi vấn và bất an, lại không cách nào mở miệng, trầm mặc một lát, nàng hỏi: “Chàng có chuyện hỏi ta chăng?”
Trần Bá Tông: “Trước kia viết thư cho nhạc phụ, nàng có từng xem qua?”
Lễ pháp không cho phép, hắn không thể trực tiếp viết cho nàng, nhưng ý nghĩa của những bức thư đó cũng không chỉ đơn thuần là kính chào nhạc phụ nhạc mẫu.
Du Tú: “Đều xem qua, phụ thân còn khen chữ chàng càng ngày càng đẹp.”
Trần Bá Tông: “Mấy năm nay có người nói xấu ở bên tai nàng hay không?”
Du Tú trầm mặc, muốn nói dối, lại muốn nghe xem y sẽ nói như thế nào.
Trần Bá Tông: “Ta chưa từng thích người khác, cũng chưa từng quên hôn ước giữa chúng ta, phụ thân mẫu thân cũng chưa từng có chút dao động nào, mẫu thân càng là thường xuyên nhắc tới nàng.”
Du Tú không biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là đắng chát, y chưa từng quên hôn ước, như vậy, nếu không có hôn ước, y sẽ cưới con gái tiểu hộ như nàng sao?
Ngoài miệng đáp lời: “Ừm, mỗi năm bá mẫu đều sẽ tặng trang sức lưu hành bên kinh thành cho ta.”
Trần Bá Tông: “Đều là bà ấy mang theo ta đi chọn, lại có, nàng nên gọi mẫu thân.”
Mặt Du Tú, lại lần nữa nóng lên.
Trần Bá Tông: “Nếu nàng không có chuyện hỏi ta, vậy thì ngủ thôi.”
Du Tú:……
Nàng lập tức bắt đầu tìm câu hỏi, từ y học ở chỗ nào trong kinh thành, đến thân thể nhị lão, đến tình huống ba huynh đệ khác bao gồm vì sao Tứ đệ lại một mình trở lại, đến khí hậu dân tục trên kinh thành.
Trần Bá Tông kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, thẳng đến khi thời gian nàng vắt hết óc càng ngày càng dài, y mới nói: “Lại cho nàng cơ hội hỏi ba câu hỏi, phải có quan hệ với ta.”
Du Tú:……
Hỏi cái gì?
Nàng nhìn tay thon dài của hắn, thấp giọng nói: “Lấy thân phận hiện tại của chàng, cưới ta, có thể cảm thấy chịu thiệt hay không?”
Trần Bá Tông: “Sẽ không, chúng ta đều là người Lăng Châu, lớn lên trong khí hậu giống nhau, không có ai không xứng với ai.”
Y lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói vừa trong trẻo vừa có lực, Du Tú cũng không hiểu sao mình lại tin y.
Lá gan cũng lớn chút, tiếp tục hỏi: “Kinh thành là nơi thiên hạ đệ nhất phú quý mà, cô nương bên kia khẳng định lớn lên đều rất đẹp đi?”
Trần Bá Tông: “Không rõ ràng lắm, chưa từng lưu ý, vẫn luôn chú tâm đọc sách.”
Trả lời như vậy, bất luận thật giả đều sẽ làm nữ hài tử vui vẻ, Du Tú liền trộm cười.
Còn thừa một câu hỏi cuối cùng.
Du Tú ngượng ngùng xoắn xít, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu, hỏi: “Chàng cảm thấy, ta so với khi còn nhỏ như thế nào?”
Nắm tay nàng đang căng thẳng, đáp án ngắn gọn như cũ: “Đẹp như nhau.”
Khi còn nhỏ là tiểu cô nương đẹp, trưởng thành là đại cô nương đẹp.
Du Tú cắn môi, trộm liếc y, nghĩ y nhìn không thấy, ý cười liền tràn đầy đáy mắt.
Trần Bá Tông: “Ngủ?”
Du Tú nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nhưng hai người cũng chưa ai động.
Sau một lúc lâu, Trần Bá Tông kéo nàng sang bên người.
Du Tú thuận theo mà xê dịch.
Trước mắt Trần Bá Tông không có cởi bỏ ý tứ đai lưng, một tay tiếp tục nắm tay nàng, một tay thử thăm dò sờ lên mặt nàng.
Một khuôn mặt trơn bóng, ấm áp.
Trần Bá Tông chậm rãi tới gần.
Du Tú nhìn mặt y lần cuối cùng, ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Đại công tử Các lão gia thanh lãnh ổn trọng, bảo trì ôn hòa khắc chế thật lâu, thẳng đến khi y tìm nút áo của nàng mà không được, mới rốt cuộc lộ ra vài phần vội vàng.
“Ta tới.”
Du Tú sợ hắn kéo đai lưng xuống, sợ lại lần nữa phải đối mặt với cặp mắt khiến nàng lo lắng kia, hoảng loạn.
Trần Bá Tông dừng lại, chờ nàng.
Du Tú cởi áo ngoài ra, dùng giọng nói càng nhẹ nói: “Được rồi.”
Trần Bá Tông một lần nữa ôm tới, lúc này đây, dường như không có gì lại có thể làm khó đại công tử thông tuệ hơn người.
Chỉ là đôi mắt nhìn không thấy, y liền tìm tòi nghiên cứu chỗ lòng bàn tay đi qua lặp đi lặp lại, giống chưởng quầy tơ lụa đang tinh tế kiểm tra một đám lụa mới có tỳ vết hay không, lại giống khách hàng trong tiệm đồ cổ nâng lên một viên ngọc quý, cảm thụ tính chất hoa văn mỗi một chỗ.
Du Tú tối hôm qua, cũng hoặc là Du Tú từ khi biết hắn trở về chuẩn bị thành hôn, như thế nào cũng chưa nghĩ tới đêm tân hôn của mình sẽ như thế này.
Rõ ràng vẫn là đại ca Trần gia nghiêm khắc thủ lễ kia, rõ ràng vì săn sóc nàng mà bịt mắt, nhưng hắn hiện tại……
Du Tú thẹn đến muốn chui xuống đất, lại không thể kêu y dừng tay.
Nhưng mỗi nữ hài tử đều có điểm mấu chốt của mình, thuận theo như Du Tú, cũng sẽ muốn trốn khi Trần Bá Tông quá phận.
Trần Bá Tông đè nàng lại, ngẩng đầu, nói về hướng nàng: “Ta cũng phải biết vị trí thi lễ.”
Du Tú:……
Trần Bá Tông: “Nếu nàng không nói, ta cũng chỉ có thể nhìn.”
Nói cách khác, Du Tú chỉ có thể chọn một cái.
Du Tú không có trả lời, cũng không có trốn nữa.
Nàng nghiêng đầu, mắt hạnh mênh mông sóng nước nhìn hỉ đuốc long phượng trên bàn bên cửa sổ, ánh nến không tiếng động mà nhảy lên, nàng lại không thể không lấy tay che miệng.
“Khóc?”
Trần Bá Tông căng lại, một tay sờ vào mặt nàng, nóng lên, cũng không có nước mắt.
Du Tú u oán mà nhìn lụa đỏ mang trên mắt y.
Y ôm mặt nàng, một lần nữa hôn lên.
Lúc này Du Tú mới nhớ tới, y không nhìn thấy nàng oán.
Nên gọi y gỡ lụa xuống sao? Lấy, ấm ức vừa rồi chẳng lẽ là chịu không, y còn phải lại xem một lần?
Tiểu tân nương nhu nhược vạn phần, cuối cùng chỉ dùng sức mà cắn một miếng cũng không có bao nhiêu sức lên vai phu quân.
Chỉ một ngụm như vậy, nàng còn lo lắng y có bị đau hay không, có hung dữ với nàng hay không.
Nào nghĩ đến, Trần Bá Tông dường như hoàn toàn không phát hiện, hãy còn thi lễ của hắn, lụa đỏ che đôi mắt lại, đong đưa tới tới lui lui trong tầm nhìn của nàng.
Đẹp, rất đẹp.
Đẹp khác với ban ngày thanh lãnh thủ lễ.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Trần Bá Tông còn muốn giúp mẫu thân nhìn bọn hạ nhân trong viện thu dọn đồ vật, Tôn thị chê bai, nói: “Mau về với A Tú đi, nơi này không cần con.”
Trần Diễn Tông: “Đúng rồi, đại ca đừng để cho đại tẩu đợi lâu.”
Lời này nếu nói ra từ trong miệng Trần Hiếu Tông, sẽ có nồng đậm ý vị trêu chọc, nhưng Trần Diễn Tông nói, thì thật sự chỉ là không nghĩ đại ca làm chậm trễ đại tẩu.
Trần Hiếu Tông ái muội cười.
Trần Kính Tông còn chưa hiểu chuyện đêm hoa chúc lắm, không hiểu tam ca lại cười cái gì.
Dưới sự thúc giục của người nhà, Trần Bá Tông đành phải về Quan Hạc Đường trước.
Vì y thành thân, tổ mẫu, nhị thúc cố ý xây một căn nhà mới cho y, khi đến phiên Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ, cũng sẽ xây từng tòa viện lên, tượng trưng cho con cháu thịnh vượng của Trần gia.
Quan Hạc đường chẳng phân biệt viện trước sau, chỉ có năm phòng thương, hai tòa sương phòng.
Nha hoàn thấy đại công tử tới, vội vào thông báo tin tức với người trong phòng.
Du Tú căng thẳng ra đón.
Tuy nói khi ngồi trong kiệu có vội vàng nhìn lướt qua, nhưng một cái liếc mắt kia quá ngắn, nàng cũng không có thấy rõ ngũ quan Trần Bá Tông, chỉ biết mặt chính diện càng tuấn tú hơn sườn mặt.
Lúc này đứng ở cửa nhà chính, Du Tú vẫn cứ không dám nhìn qua đi, nửa rũ mặt, tầm mắt loạn ngó trái phải.
Đặt ở trong gia đình giàu có, như vậy sẽ có vẻ rất lúng túng, nhưng Trần Bá Tông lớn lên ở hương dã, cho dù y đã được đọc sách có kiến thức từ nhỏ, cho dù chức quan của phụ thân càng ngày càng cao khiến y ở kinh thành cũng mở rộng tầm mắt, nhưng Trần Bá Tông trước sau luôn biết nguồn cội của mình ở đâu. Trần gia xuất thân dân dã, bất kể y có công danh hay không, y và láng giềng trấn trên, bá tánh ở nông thôn đều không có khác biệt gì, đơn giản là y đi lên một con đường không giống đại đa số bá tánh mà thôi.
Phụ thân làm quan là vì thực hiện khát vọng, mà không phải là muốn cao hơn người, tự cho mình siêu phàm.
Trần Bá Tông cũng như thế.
Hắn nhìn ra được thê tử quẫn bách, cũng hiểu nguyên do nàng như vậy, lại làm sao phải để ý?
Trần Bá Tông chỉ nhanh chóng liếc mắt một cái đánh giá mặt thê tử rửa bỏ lớp trang điểm, sạch sẽ, sắc như đào hoa.
“Ta muốn tắm gội, nàng trở về phòng chờ đi.”
Trần Bá Tông bảo trì khoảng cách nói.
Du Tú như được xá lệnh gì vậy, gật gật đầu, đỏ mặt trở về nội thất.
Tây thứ gian đã được chuẩn bị nước nóng, Trần Bá Tông cởi bộ hỉ bào đã bị người khác làm đổ rượu lên, tắm gội rửa mặt một phen, lại thay một bộ áo gấm đỏ thẫm khác.
Chờ y ra tới, kêu bọn nha hoàn chờ ở bên ngoài đều lui ra.
Du Tú nghe tiếng bước chân của y càng ngày càng gần, lại không biết nên đứng ở đâu mới tốt, ngồi ở mép giường thì giống như nàng đang rất muốn đi ngủ vậy, trong phòng càng không được tự nhiên.
Rèm cửa vừa động, Du Tú thấy được hai chân cùng vạt áo tân lang.
Cả người nàng giống như bị thiêu cháy, chân tay luống cuống.
Trần Bá Tông thấy nàng như bị đóng đinh, đi tới, nắm lấy tay phải của nàng.
Cả người Du Tú run lên, một loại cảm xúc xa lạ khác thường như rắn dọc theo lòng bàn tay y bò lên trên người nàng.
Nàng cứng đờ đi theo y vào mép giường, lại cứng đờ mà ngồi xuống, cúi đầu.
Trần Bá Tông vẫn nắm tay nàng như cũ, hỏi: “Nàng rất sợ ta?”
Du Tú lắc đầu.
“Vậy vì sao như thế?”
Du Tú không nói lời nào.
Trần Bá Tông: “Hay là nói, nàng không thích? Chỉ là vì hôn ước nên mới bất đắc dĩ gả cho ta?”
Du Tú vội nói: “Không phải, ta, ta muốn, chỉ là, lâu rồi không gặp, cảm thấy có chút xa lạ.”
Trần Bá Tông: “Nàng cũng chưa nhìn ta, như thế nào biết ta có khác gì trước kia?”
Du Tú vẫn luôn rũ mắt, nàng là không nhìn thấy mặt y, nhưng nàng thấy tay y, bàn tay rộng lớn năm ngón tay thon dài, hoàn toàn không giống khi y mười ba tuổi.
Rõ ràng nhất chính là vóc dáng, nàng rõ ràng đã cao hơn rất nhiều, nhưng y cũng trở nên càng cao, nàng mới đến bả vai y.
“Ta không dám nhìn chàng.” Phát hiện ngón tay y hơi hơi siết chặt, như là đang thúc giục nàng trả lời, Du Tú quay mặt đi nói.
Ngay khi nàng suy đoán y có thể truy vấn nguyên nhân hay không, y thế nhưng buông lỏng tay ra.
Trong lòng Du Tú khẽ buông lỏng, lại có chút buồn bã mất mát.
Sau đó, dư quang liền thoáng nhìn thấy y đang cởi đai lưng.
Du Tú:……
Nhanh như vậy sao? Lời nói cũng chưa nói được hai câu?
Trong đầu lập tức lại toát ra những lời giễu cợt của bọn trẻ hư khi còn nhỏ: “Khi các ngươi lớn sẽ ngủ cùng một cái ổ chăn, còn sẽ hôn môi!”
Còn có quyển sách nhỏ tối hôm qua mẫu thân cho nàng, Du Tú bắt đầu không khống chế được mà phát run.
Trần Bá Tông đúng là có cởi đai lưng lụa đỏ, lại không cởi thêm cái khác, y chỉ ngồi ở chỗ kia, giơ tay kéo chiếc thắt lăng qua mắt, cũng thắt nút ở sau đầu, thấp giọng nói: “Như vậy, nàng có dám nhìn ta không?”
Du Tú đã đang nhìn, lúc ban đầu là giật mình bởi hành động của y, sau đó đã bị khuôn mặt tuấn mỹ của y hấp dẫn.
Bờ môi của y không hồng như nàng, nhàn nhạt nhan sắc, mỏng, càng hiện ra vài phần thanh lãnh thu sương.
Nhưng hành động này tràn ngập ấm áp săn sóc nàng, hơn nữa tránh đi đôi mắt y, Du Tú xác thật thả lỏng hơn rất nhiều.
Trần Bá Tông vươn tay, tay Du Tú còn đặt ở chỗ y vừa mới buông ra, lại bị y cầm: “Lâu như vậy không gặp, có chuyện muốn hỏi ta hay không?”
Du Tú ẩn giấu rất nhiều nghi vấn và bất an, lại không cách nào mở miệng, trầm mặc một lát, nàng hỏi: “Chàng có chuyện hỏi ta chăng?”
Trần Bá Tông: “Trước kia viết thư cho nhạc phụ, nàng có từng xem qua?”
Lễ pháp không cho phép, hắn không thể trực tiếp viết cho nàng, nhưng ý nghĩa của những bức thư đó cũng không chỉ đơn thuần là kính chào nhạc phụ nhạc mẫu.
Du Tú: “Đều xem qua, phụ thân còn khen chữ chàng càng ngày càng đẹp.”
Trần Bá Tông: “Mấy năm nay có người nói xấu ở bên tai nàng hay không?”
Du Tú trầm mặc, muốn nói dối, lại muốn nghe xem y sẽ nói như thế nào.
Trần Bá Tông: “Ta chưa từng thích người khác, cũng chưa từng quên hôn ước giữa chúng ta, phụ thân mẫu thân cũng chưa từng có chút dao động nào, mẫu thân càng là thường xuyên nhắc tới nàng.”
Du Tú không biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là đắng chát, y chưa từng quên hôn ước, như vậy, nếu không có hôn ước, y sẽ cưới con gái tiểu hộ như nàng sao?
Ngoài miệng đáp lời: “Ừm, mỗi năm bá mẫu đều sẽ tặng trang sức lưu hành bên kinh thành cho ta.”
Trần Bá Tông: “Đều là bà ấy mang theo ta đi chọn, lại có, nàng nên gọi mẫu thân.”
Mặt Du Tú, lại lần nữa nóng lên.
Trần Bá Tông: “Nếu nàng không có chuyện hỏi ta, vậy thì ngủ thôi.”
Du Tú:……
Nàng lập tức bắt đầu tìm câu hỏi, từ y học ở chỗ nào trong kinh thành, đến thân thể nhị lão, đến tình huống ba huynh đệ khác bao gồm vì sao Tứ đệ lại một mình trở lại, đến khí hậu dân tục trên kinh thành.
Trần Bá Tông kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, thẳng đến khi thời gian nàng vắt hết óc càng ngày càng dài, y mới nói: “Lại cho nàng cơ hội hỏi ba câu hỏi, phải có quan hệ với ta.”
Du Tú:……
Hỏi cái gì?
Nàng nhìn tay thon dài của hắn, thấp giọng nói: “Lấy thân phận hiện tại của chàng, cưới ta, có thể cảm thấy chịu thiệt hay không?”
Trần Bá Tông: “Sẽ không, chúng ta đều là người Lăng Châu, lớn lên trong khí hậu giống nhau, không có ai không xứng với ai.”
Y lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói vừa trong trẻo vừa có lực, Du Tú cũng không hiểu sao mình lại tin y.
Lá gan cũng lớn chút, tiếp tục hỏi: “Kinh thành là nơi thiên hạ đệ nhất phú quý mà, cô nương bên kia khẳng định lớn lên đều rất đẹp đi?”
Trần Bá Tông: “Không rõ ràng lắm, chưa từng lưu ý, vẫn luôn chú tâm đọc sách.”
Trả lời như vậy, bất luận thật giả đều sẽ làm nữ hài tử vui vẻ, Du Tú liền trộm cười.
Còn thừa một câu hỏi cuối cùng.
Du Tú ngượng ngùng xoắn xít, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu, hỏi: “Chàng cảm thấy, ta so với khi còn nhỏ như thế nào?”
Nắm tay nàng đang căng thẳng, đáp án ngắn gọn như cũ: “Đẹp như nhau.”
Khi còn nhỏ là tiểu cô nương đẹp, trưởng thành là đại cô nương đẹp.
Du Tú cắn môi, trộm liếc y, nghĩ y nhìn không thấy, ý cười liền tràn đầy đáy mắt.
Trần Bá Tông: “Ngủ?”
Du Tú nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nhưng hai người cũng chưa ai động.
Sau một lúc lâu, Trần Bá Tông kéo nàng sang bên người.
Du Tú thuận theo mà xê dịch.
Trước mắt Trần Bá Tông không có cởi bỏ ý tứ đai lưng, một tay tiếp tục nắm tay nàng, một tay thử thăm dò sờ lên mặt nàng.
Một khuôn mặt trơn bóng, ấm áp.
Trần Bá Tông chậm rãi tới gần.
Du Tú nhìn mặt y lần cuối cùng, ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Đại công tử Các lão gia thanh lãnh ổn trọng, bảo trì ôn hòa khắc chế thật lâu, thẳng đến khi y tìm nút áo của nàng mà không được, mới rốt cuộc lộ ra vài phần vội vàng.
“Ta tới.”
Du Tú sợ hắn kéo đai lưng xuống, sợ lại lần nữa phải đối mặt với cặp mắt khiến nàng lo lắng kia, hoảng loạn.
Trần Bá Tông dừng lại, chờ nàng.
Du Tú cởi áo ngoài ra, dùng giọng nói càng nhẹ nói: “Được rồi.”
Trần Bá Tông một lần nữa ôm tới, lúc này đây, dường như không có gì lại có thể làm khó đại công tử thông tuệ hơn người.
Chỉ là đôi mắt nhìn không thấy, y liền tìm tòi nghiên cứu chỗ lòng bàn tay đi qua lặp đi lặp lại, giống chưởng quầy tơ lụa đang tinh tế kiểm tra một đám lụa mới có tỳ vết hay không, lại giống khách hàng trong tiệm đồ cổ nâng lên một viên ngọc quý, cảm thụ tính chất hoa văn mỗi một chỗ.
Du Tú tối hôm qua, cũng hoặc là Du Tú từ khi biết hắn trở về chuẩn bị thành hôn, như thế nào cũng chưa nghĩ tới đêm tân hôn của mình sẽ như thế này.
Rõ ràng vẫn là đại ca Trần gia nghiêm khắc thủ lễ kia, rõ ràng vì săn sóc nàng mà bịt mắt, nhưng hắn hiện tại……
Du Tú thẹn đến muốn chui xuống đất, lại không thể kêu y dừng tay.
Nhưng mỗi nữ hài tử đều có điểm mấu chốt của mình, thuận theo như Du Tú, cũng sẽ muốn trốn khi Trần Bá Tông quá phận.
Trần Bá Tông đè nàng lại, ngẩng đầu, nói về hướng nàng: “Ta cũng phải biết vị trí thi lễ.”
Du Tú:……
Trần Bá Tông: “Nếu nàng không nói, ta cũng chỉ có thể nhìn.”
Nói cách khác, Du Tú chỉ có thể chọn một cái.
Du Tú không có trả lời, cũng không có trốn nữa.
Nàng nghiêng đầu, mắt hạnh mênh mông sóng nước nhìn hỉ đuốc long phượng trên bàn bên cửa sổ, ánh nến không tiếng động mà nhảy lên, nàng lại không thể không lấy tay che miệng.
“Khóc?”
Trần Bá Tông căng lại, một tay sờ vào mặt nàng, nóng lên, cũng không có nước mắt.
Du Tú u oán mà nhìn lụa đỏ mang trên mắt y.
Y ôm mặt nàng, một lần nữa hôn lên.
Lúc này Du Tú mới nhớ tới, y không nhìn thấy nàng oán.
Nên gọi y gỡ lụa xuống sao? Lấy, ấm ức vừa rồi chẳng lẽ là chịu không, y còn phải lại xem một lần?
Tiểu tân nương nhu nhược vạn phần, cuối cùng chỉ dùng sức mà cắn một miếng cũng không có bao nhiêu sức lên vai phu quân.
Chỉ một ngụm như vậy, nàng còn lo lắng y có bị đau hay không, có hung dữ với nàng hay không.
Nào nghĩ đến, Trần Bá Tông dường như hoàn toàn không phát hiện, hãy còn thi lễ của hắn, lụa đỏ che đôi mắt lại, đong đưa tới tới lui lui trong tầm nhìn của nàng.
Đẹp, rất đẹp.
Đẹp khác với ban ngày thanh lãnh thủ lễ.
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Story
Chương 191
10.0/10 từ 47 lượt.