Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 178
195@-Nguyên Hựu Đế ba ngày liên tiếp đã uống nước canh thanh nhiệt hạ hoả, cuối cùng đốm lửa ở khóe miệng cũng đã biến mất.
Tuy nhiên những tấu sớ oán trách chính sách mới vẫn cứ tiếp tục không ngớt.
Buổi sáng Nguyên Hựu Đế có bốn lăm phút nghỉ ngơi trong, lúc tâm tình hắn khó chịu, Nguyên Hựu Đế sẽ dẫn một vài tiểu thái giám trẻ tuổi, đi bắn chim sẻ trong ngự hoa viên.
Thói quen này được hình thành từ sau khi bắn chim sẻ với Trần Kính Tông vào mùa thu năm trước, Thích Thái hậu lo lắng mũi tên của con mình sẽ vô tình làm tổn thương cung nhân, nên đã đổi thành nỏ cao su.
Sau khi chạy tới chạy lui vận động gân cốt, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, Nguyên Hựu Đế quay về lớp học.
Chớp mắt Hoa Dương đã ở trong cung mười ngày, thời tiết càng ngày càng nóng.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, Nguyên Hựu Đế lại bỏ rơi mẫu hậu, đến Tê Phượng điện ăn cơm cùng tỷ tỷ.
Hoa Dương: "Xa như vậy, đệ cũng không ngại gian khổ đấy."
Đi bộ từ cung Càn Thanh đến Tê Phượng điện mất hơn mười lăm phút, chưa kể cái nắng buổi trưa gắt như thế nào.
Nguyên Hựu Đế nhận lấy chiếc khăn Triều Vân đưa, lau tay lau mặt, ngồi đối diện với tỷ tỷ, bưng bát lên uống vài ngụm canh mận chua chua ngọt ngọt, cảm thấy toàn thân sảng khoái.
“Tỷ không hiểu, ta thà phơi nắng cũng không muốn ăn cùng mẫu hậu.” Nguyên Hựu Đế liếc nhìn Triều Vân, Triều Nguyệt, hơi thấp giọng nói với tỷ tỷ.
Hai nha đầu nghe thấy, biết điều lui ra ngoài.
Hoa Dương lườm đệ đệ: "Nếu như mẫu hậu nghe được lời đệ nói, nhất định sẽ đau lòng."
Nguyên Hựu Đế: "Tỷ xem thường mẫu hậu rồi, Hoàng thượng băng hà cũng không thấy mẫu hậu đau lòng mấy.”
Cả lời nói đều ẩn chứa hờn giận.
Hoa Dương không thể chuyện gì cũng thuận theo đệ đệ mình: "Mẫu hậu nhất định còn quan tâm đệ hơn cả ta, nếu đệ dám ghét bỏ ta như vậy, ta nhất định sẽ khóc một trận, huống hồ là mẫu hậu. Đệ cũng không cần lấy phụ hoàng ra, đối với một nữ tử mà nói, con cái chắc chắn quan trọng hơn trượng phu, giống như đệ với phụ hoàng nếu như cùng rơi xuống sông, mẫu hậu nhất định sẽ cứu đệ trước.”
Nguyên Hựu Đế cảm thấy buồn cười trước sự so sánh của tỷ tỷ, dừng lại một lúc, thở dài: “Đạo lý đệ hiểu cả, nhưng đệ vừa nhìn thấy mẫu hậu liền không có khẩu vị, không tin tỷ đi hỏi phò mã xem, để huynh ấy ngày ngày ăn cơm cùng Trần Các lão, sẽ không vui đâu.”
Hoa Dương cười nói: "Không cần hỏi, chàng ấy có lẽ sẽ tuyệt thực."
Nguyên Hựu Đế cười ngay tức khắc.
Thức ăn được dọn ra, hai tỷ đệ vừa ăn vừa trò chuyện.
Hoa Dương: "Nhanh thôi, sang năm Lễ Bộ sẽ tuyển tú cho đệ, mẫu hậu cũng sẽ chuyển đến cung Từ Ninh, khi hậu cung của đệ đủ người, bên cạnh toàn là mỹ nhân, khẩu vị của đệ tự nhiên sẽ tốt lên."
Những nữ tử chưa xuất giá sẽ bị người khác trêu chọc hôn sự, hầu hết sẽ đỏ mặt, còn các nam tử lại có thái độ khác.
Nguyên Hựu Đế thì không để tâm: "Từ nhỏ nhìn tỷ cùng mẫu hậu lớn lên, nữ tử nào dám tự xưng là mỹ nhân trước mặt ta, bọn họ tiến cung, cũng đều sẽ bị ta lợi dụng.”
Hoa Dương suýt chút nữa cười ra tiếng.
Nguyên Hựu Đế rất tự tin: "Tỷ tỷ cười cái gì, tỷ dám nói nam tử tỷ từng gặp tuấn tú hơn ta không?
Hoa Dương cẩn thận chăm chú nhìn đệ đệ mình, gật đầu nói: "Cao lớn cường tráng hơn đệ thì có, nhưng xét về tuấn tú, đệ đệ ta quả thực là số một."
Nguyên Hựu Đế ra vẻ ông cụ non:"Ta chỉ hy vọng tất cả họ đều thật thà, đừng gây rắc rối cho ta."
Hoa Dương: "Vậy phải xem bản lĩnh quản lý hậu cung của Hoàng hậu, phương diện này, tỷ tỷ căn bản không giúp được gì, cũng không muốn nhúng tay vào. Sở dĩ lần này ta vào cung lâu như vậy, chính là muốn nhân lúc đệ còn chưa tổ chức đại hôn buông thả một khoảng thời gian, đợi khi đệ đại hôn rồi, vừa phải lo quốc sự vừa phải cân bằng hậu cung, làm gì có thời gian tiếp đãi vị tỷ tỷ bị ném ra ngoài này nữa."
Nguyên Hựu Đế: "Thế không được, trong lòng ta, tất cả phi tần cộng lại cũng không so được với tỷ tỷ.”
Rõ ràng là lời mật ngọt, nhưng Hoa Dương chỉ cảm thấy chua xót, nhìn đệ đệ nói: “Giữ những lời này dỗ dành phi tần đi, ta không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi nữa, bị đệ lừa gạt đâu.”
Nguyên Hựu Đế nghiêm túc nói: "Tại sao lại dỗ dành? Phi tần đều là người ngoài, tỷ là tỷ tỷ ruột duy nhất của ta."
Hoa Dương: “Được, ta sẽ ghi nhớ lời đệ nói, nếu sau này có phi tần đệ thích nào ức hiếp ta, ta sẽ tới Hoàng lăng khóc một trận.”
Nguyên Hựu Đế nghĩ, tỷ tỷ sẽ không có cơ hội như vậy.
Hoa Dương không để bụng lời nói của đệ đệ, hy vọng duy nhất của nàng với hôn sự của đệ đệ là đệ đệ đừng chìm đắm trong sắc dục như phụ hoàng.
Nguyên Hựu Đế dùng bữa trưa ở chỗ tỷ tỷ, nghỉ ngơi nửa tiếng, liền lên xe ngựa trở về.
Hoa Dương đi vào phòng trong nghỉ ngơi.
Buổi chiều thời tiết mát hơn, Hoa Dương cùng mẫu hậu đi ngự hoa viên khuây khỏa.
Hai mẫu tử đi phía trước, các cung nhân theo sau từ xa.
“Hai tỷ đệ các con thường xuyên tụ tập với nhau, tâm sự chuyện gì vậy?” Thích Thái hậu nhìn nữ nhi hỏi.
Hoa Dương cười nói: "Mẫu hậu muốn nghe nói thật, hay là nói dối?"
Thích Thái hậu cũng cười nói: "Tùy con."
Hoa Dương không nói gì.
Thích Thái hậu cũng không thúc giục nàng.
Đi qua đình nghỉ mát, Hoa Dương dìu mẫu thân đi tới, bảo cung nhân cách xa đợi ở bên ngoài.
Trong đình có bàn đá ghế đá, nhưng Hoa Dương lại kéo mẫu hậu ngồi xuống một bên cây chuối phía đông, sau đó ghé vào tai mẫu hậu nói: “Bình thường chỉ nói chuyện phiếm thôi, nhưng trưa nay, con hỏi đệ đệ tại sao cứ phải đi xa đến chỗ con ăn, đệ ấy nói, đệ ấy nhìn thấy người thì không có khẩu vị.”
Thích Thái hậu vốn muốn tiếp tục cười, nhưng trong lòng như bị lời nói của con trai đâm nhát dao vào, đâm vào khiến bà không kịp chuẩn bị.
Bà nhìn con gái.
Hoa Dương cũng nhìn thái hậu, nàng không biết mẫu hậu đang nghĩ gì, nhưng nàng thấy trong mắt thái hậu hiện lên một tia bi thương.
Hoa Dương cũng rất đau lòng, mẫu hậu rõ ràng hết lòng hết dạ vì đệ đệ, nhưng chỉ vì cách thương con có vấn đề, mới khiến đệ đệ tích tụ nhiều oán hận như vậy.
Hoa Dương ôm lấy cánh tay mẫu hậu, tựa vào vai bà, nhẹ giọng nói: “Nương, con biết người vẫn luôn coi con như đứa trẻ nhỏ, thấy con cái gì cũng không hiểu. Chính sự con thật sự không hiểu, nhưng chuyện trong nhà thì con cũng có kinh nghiệm của bản thân. Tại sao con và đệ đệ lại thân với phụ hoàng hơn, không phải vì phụ hoàng làm tốt hơn người, mà là phụ hoàng chịu bao dung bọn con, trẻ nhỏ thích được dỗ dành nhất, tất nhiên đều thích người lớn yêu thương giống như phụ hoàng."
Thích Thái hậu chỉ vô tri vô giác nhìn về phía đình đối diện.
Thanh âm của nữ nhi tiếp tục truyền vào tai bà: “Có thể con là nữ nhi, người không có kỳ vọng quá cao với con, không quản thúc con nghiêm khắc như vậy, con đương nhiên cũng không kháng cự người như vậy. Nhưng đệ đệ, đệ ấy giống như phò mã lúc nhỏ vậy, mỗi lần con nhìn thấy phò mã lời mặn lời nhạt với Trần Các lão, đối với mẫu thân thì có nói có cười, còn từng một đường cõng mẫu thân về viện tử, con liền nghĩ đến bốn người nhà chúng ta."
"Nương, nữ nhi đã lớn, có thể hiểu được vất vả ngậm đắng nuốt cay của người, cũng hiểu được người hy vọng đệ đệ trở thành một vị minh quân. Trước đây đệ đệ còn nhỏ, tính tình chưa chín chắn, mẫu hậu quả thực nên nghiêm khắc, tâm huyết của người cũng không phải là vô ích, nhìn hiện tại đệ đệ làm tốt bao nhiêu, tự thức khuya dậy sớm nỗ lực, cũng chủ động học tập xử lý công việc triều đình với mấy Các lão, đệ ấy có dũng khí thi hành chính sách mới, lúc triệu kiến các vương chư hầu cũng không hề yếu ớt, cực kỳ điềm tĩnh.”
"Nương, những điều này đều là công lao của người, người là người thông minh, nhưng có một số chuyện người bên ngoài đều thấy rõ ràng, nữ nhi thực lòng cảm thấy, đệ đệ càng ngày càng lớn rồi, người cũng nên từ từ buông tay, nếu người cứ nghiêm khắc can thiệp vào nhất cử nhất động của đệ đệ như vậy, đệ ấy sẽ mệt, sẽ cáu gắt, càng ngày càng không thích người. Nương, chẳng lẽ người thật sự muốn mẫu tử hai người càng ngày càng khó thổ lộ tâm sự, cuối cùng chỉ còn lại hiếu thảo trên bề mặt?"
Đều là người nhà của nàng, Hoa Dương không muốn nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ giống như kiếp trước.
Hoa Dương nhớ, lúc nàng đi tìm đệ đệ cầu cứu cho Trần gia, đệ đệ không chịu gặp nàng, Hoa Dương không còn cách nào, chỉ có thể cầu cứu mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lúc đó, giống như chốc lát đã già đi mười tuổi, tỏ rõ sự bất lực không thể làm gì trước chuyện này. Mẫu hậu cũng không nói nhiều, cung nhân bên cạnh mẫu hậu nức nở nói với nàng, mẫu hậu sớm đã đi gặp đệ đệ rồi, bị đệ đệ dùng ngữ khí lạnh nhạt cảnh cáo hậu cung không được can dự vào triều chính.
Ngữ khí lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức nào?
Lúc đó Hoa Dương không nhớ ra, cũng không có tâm tư nghĩ tại sao mẫu hậu và đệ đệ mình lại trở thành như vậy, nhưng theo thời gian của kiếp này càng ngày càng gần với thời điểm nàng trọng sinh, tất cả những uẩn khúc mà Hoa Dương từng không hiểu, nay cũng đã được giải đáp.
Tội thứ bảy của cha chồng, là khi quân phạm thượng.
Nhưng tội này thật ra không thể hoàn toàn đổ lên cha chồng được.
Nguyên nhân là vào tháng năm kiếp trước, sau tết Đoan Ngọ không lâu, có một ngày đệ đệ tổ chức tiệc ở Tây Viên, không phải là một bữa tiệc nghiêm túc, đệ ấy đã có suy nghĩ nông nổi sai cung nhân soạn bữa trưa của mình ở đó, một bữa cơm mà thôi, mẫu hậu cũng không quản đệ ấy.
Nhưng mà vào bữa tiệc đó, đệ đệ uống say khướt, gọi hai ca cơ của Giáo Phường ti tới, yêu cầu bọn họ hát những bài ca mới đang thịnh hành ở nhân gian cho đệ ấy nghe. Nhưng mẫu hậu sớm đã đặt ra quy tắc cho Giáo Phường ti, không cho phép bọn họ dùng những thanh âm lả lướt mê hoặc đệ đệ, những bản nhạc mới của nhân gian đều là mị tục, hai ca cơ không dám hát, đệ đệ liền nổi giận, rút kiếm định giết hai người họ, bị Tào Lễ và những người khác ngăn lại mới từ bỏ, tội chết được miễn, đệ đệ vẫn cạo đầu của hai nữ cơ.
Thật ra chuyện như vậy, các công tử quyền quý nhân gian đều từng làm, thậm chí còn có hành động ác độc hơn.
Nhưng người muốn đệ đệ trở thành một vị minh quân, từ nhỏ đã nghiêm khắc quản giáo đệ đệ như mẫu hậu, tuyệt đối không thể nhịn được.
Tin tức truyền đến tai mẫu hậu, mẫu hậu vô cùng tức giận, gọi đệ đệ tới quỳ phạt, đồng thời bảo cha chồng viết chỉ dụ trị tội đệ đệ, lệnh cho đệ đệ phải đọc tội của mình trước mặt trăm quan văn võ trên triều đường, còn thông báo cho quan viên thiên hạ.
Vào giữa hè, Hoa Dương đang nhàn nhã nghỉ hè ở phủ Trưởng công chúa lúc đó, khi biết tin, đệ đệ sớm đã công khai nhận lỗi trên triều rồi.
Hoa Dương vội vàng tiến cung.
Trước đây đệ đệ có chuyện phiền hà gì, cũng sẽ phàn nàn với nàng mấy câu, nhưng lần đó, đệ đệ im lặng không nói gì, nàng muốn hỏi, đệ đệ liền vung tay áo mà đi.
Mẫu hậu thì cho rằng đệ đệ gây tội thì phải chịu tội, nhất định phải dùng phương thức này cho đệ đệ biết lợi hại, để đệ đệ sau này không làm chuyện dại dột như vậy nữa.
Mẫu hậu đều luôn giỏi giảng đạo lí, Hoa Dương không thể phản bác, hơn nữa không bao lâu sau đệ đệ liền vui vẻ trở lại như trước, Hoa Dương cũng không nghĩ nhiều.
Đến bây giờ Hoa Dương mới hiểu, lúc đó đệ đệ đã hận mẫu hậu và cha chồng rồi.
Đệ ấy là nhi tử, vĩnh viễn không thể trách tội mẫu hậu, hắn ta chỉ có thể trút hết mọi oán hận lên người cha chồng, người luôn hợp tác với mẫu hậu đối xử nghiêm khắc với đệ ấy.
Khi quân phạm thượng, khi là chỉ lừa dối che đậy, phạm thượng là chỉ xúc phạm nghiêm trọng đến hoàng thượng.
Thủ phụ Trương Bàn và những người khác không nhắc đến chiếu chỉ nhận tội, bọn họ bày ra nhiều tấu sớ của rất nhiều quan địa phương mà cha chồng đã giấu đệ đệ, bọn họ tố cáo lúc cha chồng dạy đệ đệ học hành thường lớn tiếng với đệ đệ vì những chuyện nhỏ không cần thiết.
Nhưng mọi người đều hiểu rõ, nguyên nhân thực sự của tội này, chính là chiếu chỉ vạch tội do cha chồng viết ra đồng thời giám sát đệ đệ đọc lên trong triều.
Lần này Hoa Dương vào cung, chính là muốn xem đệ đệ có còn uống rượu hay không, còn ép ca cơ của Giáo Phường ti hát không, nếu như xảy ra chuyện này lần nữa, nàng sẽ ngăn cản mẫu hậu.
Nhưng sớm đã qua thời gian xảy chuyện này ở kiếp trước, đệ đệ cũng không có ý định nghe nhạc, phương thức tiêu khiển yêu thích của đệ đệ đã trở thành bắn chim sẻ.
Hoa Dương tin đệ đệ đã thay đổi, sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.
Nhưng con người cũng sẽ có lúc buồn chán cáu kỉnh, luôn có những lúc bốc đồng mà mắc sai lầm, Hoa Dương hi vọng mẫu hậu sẽ thay đổi, rõ ràng có biện pháp thuyết phục tốt hơn, đừng nghiêm khắc như vậy nữa, đừng làm tổn thương đệ đệ nữa, cũng đừng để đệ đệ hoàn toàn coi mẫu hậu như Thái hậu, như một vật trang trí mà đệ ấy phải hiếu thuận nhưng lại không muốn hiếu thuận.
Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn mẫu hậu từ đầu tới cuối vẫn chưa nói lời nào.
Theo động tác của nàng, Thích Thái hậu cũng cúi đầu xuống, nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt con gái.
Thích Thái hậu mỉm cười, lấy khăn tay lau cho nữ nhi: "Ta còn không có khóc, con khóc làm gì?"
Hoa Dương chua xót: "Bởi vì con thương người, người là nương của con, người khó chịu, con cũng khó chịu.”
Thích Thái hậu ung dung thở dài.
Hoa Dương bắt đầu lo lắng: "Người sẽ không tức giận, sẽ không đi tìm đệ đệ giằng co chứ?"
Thích Thái hậu cười lạnh: “Bây giờ mới lo lắng chuyện này, không phải đã muộn rồi sao? Nếu ta đi giằng co với nó, người đầu tiên nó hận sẽ là con.”. truyện tiên hiệp hay
Hoa Dương có chút sợ hãi, nhưng lại không sợ lắm, ôm lấy mẫu hậu làm nũng: “Con sớm đã lo lắng rồi, nhưng để người và đệ đệ có thể mẫu từ tử hiếu, con bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, nếu người thực sự đi tìm đệ đệ, đệ đệ sẽ hận con, vậy con cũng sẽ hận người, con không tin người nỡ lòng cả đời không bao giờ gặp lại nữ nhi nữa.”
Thích Thái hậu thực sự không nỡ, con trai đã oán hận bà, nếu ngay cả con gái cưng cũng đi mất, bà sẽ trở thành người cô độc.
Một lúc sau, bà xoa đầu con gái: “Yên tâm, mẫu hậu không ngốc như vậy, lời của con, mẫu hậu cũng nghe hiểu rồi.”
Hoa Dương tò mò hỏi: "Vậy người sẽ đổi sao?"
Thích Thái hậu bất đắc dĩ nói: "Không đổi không được, ta không muốn nhi tử đến cả một bữa cơm cũng không bằng lòng ăn cùng ta, bên cạnh con dù sao cũng có phò mã ở bên, nương sống ở trong chốn thâm cung, nếu ngay cả đệ đệ con cũng không đến thăm ta, nương còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hoa Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, trên mặt hiện lộ ra một nụ cười.
Thích Thái hậu cảm thấy con gái cười không nghiêm túc, hỏi: "Con cười cái gì?"
Hoa Dương lại ghé sát vào tai mẫu hậu, nhỏ giọng nói: "Con nghe cô mẫu nói, bà ấy tặng người một món quà, giải tỏa âu lo riêng người."
Thích Thái hậu:...
Bà nắm tay con gái, đánh mạnh một chút: “Sớm đã dặn dò con, bảo con tránh xa bà ấy chút!”
Hoa Dương: "Người đánh con, con đi tìm đệ đệ cáo trạng! Hai bọn con còn thân thiết hơn hai người nhiều!”
Thích Thái hậu:...
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Tuy nhiên những tấu sớ oán trách chính sách mới vẫn cứ tiếp tục không ngớt.
Buổi sáng Nguyên Hựu Đế có bốn lăm phút nghỉ ngơi trong, lúc tâm tình hắn khó chịu, Nguyên Hựu Đế sẽ dẫn một vài tiểu thái giám trẻ tuổi, đi bắn chim sẻ trong ngự hoa viên.
Thói quen này được hình thành từ sau khi bắn chim sẻ với Trần Kính Tông vào mùa thu năm trước, Thích Thái hậu lo lắng mũi tên của con mình sẽ vô tình làm tổn thương cung nhân, nên đã đổi thành nỏ cao su.
Sau khi chạy tới chạy lui vận động gân cốt, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, Nguyên Hựu Đế quay về lớp học.
Chớp mắt Hoa Dương đã ở trong cung mười ngày, thời tiết càng ngày càng nóng.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, Nguyên Hựu Đế lại bỏ rơi mẫu hậu, đến Tê Phượng điện ăn cơm cùng tỷ tỷ.
Hoa Dương: "Xa như vậy, đệ cũng không ngại gian khổ đấy."
Đi bộ từ cung Càn Thanh đến Tê Phượng điện mất hơn mười lăm phút, chưa kể cái nắng buổi trưa gắt như thế nào.
Nguyên Hựu Đế nhận lấy chiếc khăn Triều Vân đưa, lau tay lau mặt, ngồi đối diện với tỷ tỷ, bưng bát lên uống vài ngụm canh mận chua chua ngọt ngọt, cảm thấy toàn thân sảng khoái.
“Tỷ không hiểu, ta thà phơi nắng cũng không muốn ăn cùng mẫu hậu.” Nguyên Hựu Đế liếc nhìn Triều Vân, Triều Nguyệt, hơi thấp giọng nói với tỷ tỷ.
Hai nha đầu nghe thấy, biết điều lui ra ngoài.
Hoa Dương lườm đệ đệ: "Nếu như mẫu hậu nghe được lời đệ nói, nhất định sẽ đau lòng."
Nguyên Hựu Đế: "Tỷ xem thường mẫu hậu rồi, Hoàng thượng băng hà cũng không thấy mẫu hậu đau lòng mấy.”
Cả lời nói đều ẩn chứa hờn giận.
Hoa Dương không thể chuyện gì cũng thuận theo đệ đệ mình: "Mẫu hậu nhất định còn quan tâm đệ hơn cả ta, nếu đệ dám ghét bỏ ta như vậy, ta nhất định sẽ khóc một trận, huống hồ là mẫu hậu. Đệ cũng không cần lấy phụ hoàng ra, đối với một nữ tử mà nói, con cái chắc chắn quan trọng hơn trượng phu, giống như đệ với phụ hoàng nếu như cùng rơi xuống sông, mẫu hậu nhất định sẽ cứu đệ trước.”
Nguyên Hựu Đế cảm thấy buồn cười trước sự so sánh của tỷ tỷ, dừng lại một lúc, thở dài: “Đạo lý đệ hiểu cả, nhưng đệ vừa nhìn thấy mẫu hậu liền không có khẩu vị, không tin tỷ đi hỏi phò mã xem, để huynh ấy ngày ngày ăn cơm cùng Trần Các lão, sẽ không vui đâu.”
Hoa Dương cười nói: "Không cần hỏi, chàng ấy có lẽ sẽ tuyệt thực."
Nguyên Hựu Đế cười ngay tức khắc.
Thức ăn được dọn ra, hai tỷ đệ vừa ăn vừa trò chuyện.
Hoa Dương: "Nhanh thôi, sang năm Lễ Bộ sẽ tuyển tú cho đệ, mẫu hậu cũng sẽ chuyển đến cung Từ Ninh, khi hậu cung của đệ đủ người, bên cạnh toàn là mỹ nhân, khẩu vị của đệ tự nhiên sẽ tốt lên."
Những nữ tử chưa xuất giá sẽ bị người khác trêu chọc hôn sự, hầu hết sẽ đỏ mặt, còn các nam tử lại có thái độ khác.
Nguyên Hựu Đế thì không để tâm: "Từ nhỏ nhìn tỷ cùng mẫu hậu lớn lên, nữ tử nào dám tự xưng là mỹ nhân trước mặt ta, bọn họ tiến cung, cũng đều sẽ bị ta lợi dụng.”
Hoa Dương suýt chút nữa cười ra tiếng.
Nguyên Hựu Đế rất tự tin: "Tỷ tỷ cười cái gì, tỷ dám nói nam tử tỷ từng gặp tuấn tú hơn ta không?
Hoa Dương cẩn thận chăm chú nhìn đệ đệ mình, gật đầu nói: "Cao lớn cường tráng hơn đệ thì có, nhưng xét về tuấn tú, đệ đệ ta quả thực là số một."
Nguyên Hựu Đế ra vẻ ông cụ non:"Ta chỉ hy vọng tất cả họ đều thật thà, đừng gây rắc rối cho ta."
Hoa Dương: "Vậy phải xem bản lĩnh quản lý hậu cung của Hoàng hậu, phương diện này, tỷ tỷ căn bản không giúp được gì, cũng không muốn nhúng tay vào. Sở dĩ lần này ta vào cung lâu như vậy, chính là muốn nhân lúc đệ còn chưa tổ chức đại hôn buông thả một khoảng thời gian, đợi khi đệ đại hôn rồi, vừa phải lo quốc sự vừa phải cân bằng hậu cung, làm gì có thời gian tiếp đãi vị tỷ tỷ bị ném ra ngoài này nữa."
Nguyên Hựu Đế: "Thế không được, trong lòng ta, tất cả phi tần cộng lại cũng không so được với tỷ tỷ.”
Rõ ràng là lời mật ngọt, nhưng Hoa Dương chỉ cảm thấy chua xót, nhìn đệ đệ nói: “Giữ những lời này dỗ dành phi tần đi, ta không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi nữa, bị đệ lừa gạt đâu.”
Nguyên Hựu Đế nghiêm túc nói: "Tại sao lại dỗ dành? Phi tần đều là người ngoài, tỷ là tỷ tỷ ruột duy nhất của ta."
Hoa Dương: “Được, ta sẽ ghi nhớ lời đệ nói, nếu sau này có phi tần đệ thích nào ức hiếp ta, ta sẽ tới Hoàng lăng khóc một trận.”
Nguyên Hựu Đế nghĩ, tỷ tỷ sẽ không có cơ hội như vậy.
Hoa Dương không để bụng lời nói của đệ đệ, hy vọng duy nhất của nàng với hôn sự của đệ đệ là đệ đệ đừng chìm đắm trong sắc dục như phụ hoàng.
Nguyên Hựu Đế dùng bữa trưa ở chỗ tỷ tỷ, nghỉ ngơi nửa tiếng, liền lên xe ngựa trở về.
Hoa Dương đi vào phòng trong nghỉ ngơi.
Buổi chiều thời tiết mát hơn, Hoa Dương cùng mẫu hậu đi ngự hoa viên khuây khỏa.
Hai mẫu tử đi phía trước, các cung nhân theo sau từ xa.
“Hai tỷ đệ các con thường xuyên tụ tập với nhau, tâm sự chuyện gì vậy?” Thích Thái hậu nhìn nữ nhi hỏi.
Hoa Dương cười nói: "Mẫu hậu muốn nghe nói thật, hay là nói dối?"
Thích Thái hậu cũng cười nói: "Tùy con."
Hoa Dương không nói gì.
Thích Thái hậu cũng không thúc giục nàng.
Đi qua đình nghỉ mát, Hoa Dương dìu mẫu thân đi tới, bảo cung nhân cách xa đợi ở bên ngoài.
Trong đình có bàn đá ghế đá, nhưng Hoa Dương lại kéo mẫu hậu ngồi xuống một bên cây chuối phía đông, sau đó ghé vào tai mẫu hậu nói: “Bình thường chỉ nói chuyện phiếm thôi, nhưng trưa nay, con hỏi đệ đệ tại sao cứ phải đi xa đến chỗ con ăn, đệ ấy nói, đệ ấy nhìn thấy người thì không có khẩu vị.”
Thích Thái hậu vốn muốn tiếp tục cười, nhưng trong lòng như bị lời nói của con trai đâm nhát dao vào, đâm vào khiến bà không kịp chuẩn bị.
Bà nhìn con gái.
Hoa Dương cũng nhìn thái hậu, nàng không biết mẫu hậu đang nghĩ gì, nhưng nàng thấy trong mắt thái hậu hiện lên một tia bi thương.
Hoa Dương cũng rất đau lòng, mẫu hậu rõ ràng hết lòng hết dạ vì đệ đệ, nhưng chỉ vì cách thương con có vấn đề, mới khiến đệ đệ tích tụ nhiều oán hận như vậy.
Hoa Dương ôm lấy cánh tay mẫu hậu, tựa vào vai bà, nhẹ giọng nói: “Nương, con biết người vẫn luôn coi con như đứa trẻ nhỏ, thấy con cái gì cũng không hiểu. Chính sự con thật sự không hiểu, nhưng chuyện trong nhà thì con cũng có kinh nghiệm của bản thân. Tại sao con và đệ đệ lại thân với phụ hoàng hơn, không phải vì phụ hoàng làm tốt hơn người, mà là phụ hoàng chịu bao dung bọn con, trẻ nhỏ thích được dỗ dành nhất, tất nhiên đều thích người lớn yêu thương giống như phụ hoàng."
Thích Thái hậu chỉ vô tri vô giác nhìn về phía đình đối diện.
Thanh âm của nữ nhi tiếp tục truyền vào tai bà: “Có thể con là nữ nhi, người không có kỳ vọng quá cao với con, không quản thúc con nghiêm khắc như vậy, con đương nhiên cũng không kháng cự người như vậy. Nhưng đệ đệ, đệ ấy giống như phò mã lúc nhỏ vậy, mỗi lần con nhìn thấy phò mã lời mặn lời nhạt với Trần Các lão, đối với mẫu thân thì có nói có cười, còn từng một đường cõng mẫu thân về viện tử, con liền nghĩ đến bốn người nhà chúng ta."
"Nương, nữ nhi đã lớn, có thể hiểu được vất vả ngậm đắng nuốt cay của người, cũng hiểu được người hy vọng đệ đệ trở thành một vị minh quân. Trước đây đệ đệ còn nhỏ, tính tình chưa chín chắn, mẫu hậu quả thực nên nghiêm khắc, tâm huyết của người cũng không phải là vô ích, nhìn hiện tại đệ đệ làm tốt bao nhiêu, tự thức khuya dậy sớm nỗ lực, cũng chủ động học tập xử lý công việc triều đình với mấy Các lão, đệ ấy có dũng khí thi hành chính sách mới, lúc triệu kiến các vương chư hầu cũng không hề yếu ớt, cực kỳ điềm tĩnh.”
"Nương, những điều này đều là công lao của người, người là người thông minh, nhưng có một số chuyện người bên ngoài đều thấy rõ ràng, nữ nhi thực lòng cảm thấy, đệ đệ càng ngày càng lớn rồi, người cũng nên từ từ buông tay, nếu người cứ nghiêm khắc can thiệp vào nhất cử nhất động của đệ đệ như vậy, đệ ấy sẽ mệt, sẽ cáu gắt, càng ngày càng không thích người. Nương, chẳng lẽ người thật sự muốn mẫu tử hai người càng ngày càng khó thổ lộ tâm sự, cuối cùng chỉ còn lại hiếu thảo trên bề mặt?"
Đều là người nhà của nàng, Hoa Dương không muốn nhìn thấy mẫu thân và đệ đệ giống như kiếp trước.
Hoa Dương nhớ, lúc nàng đi tìm đệ đệ cầu cứu cho Trần gia, đệ đệ không chịu gặp nàng, Hoa Dương không còn cách nào, chỉ có thể cầu cứu mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lúc đó, giống như chốc lát đã già đi mười tuổi, tỏ rõ sự bất lực không thể làm gì trước chuyện này. Mẫu hậu cũng không nói nhiều, cung nhân bên cạnh mẫu hậu nức nở nói với nàng, mẫu hậu sớm đã đi gặp đệ đệ rồi, bị đệ đệ dùng ngữ khí lạnh nhạt cảnh cáo hậu cung không được can dự vào triều chính.
Ngữ khí lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức nào?
Lúc đó Hoa Dương không nhớ ra, cũng không có tâm tư nghĩ tại sao mẫu hậu và đệ đệ mình lại trở thành như vậy, nhưng theo thời gian của kiếp này càng ngày càng gần với thời điểm nàng trọng sinh, tất cả những uẩn khúc mà Hoa Dương từng không hiểu, nay cũng đã được giải đáp.
Tội thứ bảy của cha chồng, là khi quân phạm thượng.
Nhưng tội này thật ra không thể hoàn toàn đổ lên cha chồng được.
Nguyên nhân là vào tháng năm kiếp trước, sau tết Đoan Ngọ không lâu, có một ngày đệ đệ tổ chức tiệc ở Tây Viên, không phải là một bữa tiệc nghiêm túc, đệ ấy đã có suy nghĩ nông nổi sai cung nhân soạn bữa trưa của mình ở đó, một bữa cơm mà thôi, mẫu hậu cũng không quản đệ ấy.
Nhưng mà vào bữa tiệc đó, đệ đệ uống say khướt, gọi hai ca cơ của Giáo Phường ti tới, yêu cầu bọn họ hát những bài ca mới đang thịnh hành ở nhân gian cho đệ ấy nghe. Nhưng mẫu hậu sớm đã đặt ra quy tắc cho Giáo Phường ti, không cho phép bọn họ dùng những thanh âm lả lướt mê hoặc đệ đệ, những bản nhạc mới của nhân gian đều là mị tục, hai ca cơ không dám hát, đệ đệ liền nổi giận, rút kiếm định giết hai người họ, bị Tào Lễ và những người khác ngăn lại mới từ bỏ, tội chết được miễn, đệ đệ vẫn cạo đầu của hai nữ cơ.
Thật ra chuyện như vậy, các công tử quyền quý nhân gian đều từng làm, thậm chí còn có hành động ác độc hơn.
Nhưng người muốn đệ đệ trở thành một vị minh quân, từ nhỏ đã nghiêm khắc quản giáo đệ đệ như mẫu hậu, tuyệt đối không thể nhịn được.
Tin tức truyền đến tai mẫu hậu, mẫu hậu vô cùng tức giận, gọi đệ đệ tới quỳ phạt, đồng thời bảo cha chồng viết chỉ dụ trị tội đệ đệ, lệnh cho đệ đệ phải đọc tội của mình trước mặt trăm quan văn võ trên triều đường, còn thông báo cho quan viên thiên hạ.
Vào giữa hè, Hoa Dương đang nhàn nhã nghỉ hè ở phủ Trưởng công chúa lúc đó, khi biết tin, đệ đệ sớm đã công khai nhận lỗi trên triều rồi.
Hoa Dương vội vàng tiến cung.
Trước đây đệ đệ có chuyện phiền hà gì, cũng sẽ phàn nàn với nàng mấy câu, nhưng lần đó, đệ đệ im lặng không nói gì, nàng muốn hỏi, đệ đệ liền vung tay áo mà đi.
Mẫu hậu thì cho rằng đệ đệ gây tội thì phải chịu tội, nhất định phải dùng phương thức này cho đệ đệ biết lợi hại, để đệ đệ sau này không làm chuyện dại dột như vậy nữa.
Mẫu hậu đều luôn giỏi giảng đạo lí, Hoa Dương không thể phản bác, hơn nữa không bao lâu sau đệ đệ liền vui vẻ trở lại như trước, Hoa Dương cũng không nghĩ nhiều.
Đến bây giờ Hoa Dương mới hiểu, lúc đó đệ đệ đã hận mẫu hậu và cha chồng rồi.
Đệ ấy là nhi tử, vĩnh viễn không thể trách tội mẫu hậu, hắn ta chỉ có thể trút hết mọi oán hận lên người cha chồng, người luôn hợp tác với mẫu hậu đối xử nghiêm khắc với đệ ấy.
Khi quân phạm thượng, khi là chỉ lừa dối che đậy, phạm thượng là chỉ xúc phạm nghiêm trọng đến hoàng thượng.
Thủ phụ Trương Bàn và những người khác không nhắc đến chiếu chỉ nhận tội, bọn họ bày ra nhiều tấu sớ của rất nhiều quan địa phương mà cha chồng đã giấu đệ đệ, bọn họ tố cáo lúc cha chồng dạy đệ đệ học hành thường lớn tiếng với đệ đệ vì những chuyện nhỏ không cần thiết.
Nhưng mọi người đều hiểu rõ, nguyên nhân thực sự của tội này, chính là chiếu chỉ vạch tội do cha chồng viết ra đồng thời giám sát đệ đệ đọc lên trong triều.
Lần này Hoa Dương vào cung, chính là muốn xem đệ đệ có còn uống rượu hay không, còn ép ca cơ của Giáo Phường ti hát không, nếu như xảy ra chuyện này lần nữa, nàng sẽ ngăn cản mẫu hậu.
Nhưng sớm đã qua thời gian xảy chuyện này ở kiếp trước, đệ đệ cũng không có ý định nghe nhạc, phương thức tiêu khiển yêu thích của đệ đệ đã trở thành bắn chim sẻ.
Hoa Dương tin đệ đệ đã thay đổi, sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.
Nhưng con người cũng sẽ có lúc buồn chán cáu kỉnh, luôn có những lúc bốc đồng mà mắc sai lầm, Hoa Dương hi vọng mẫu hậu sẽ thay đổi, rõ ràng có biện pháp thuyết phục tốt hơn, đừng nghiêm khắc như vậy nữa, đừng làm tổn thương đệ đệ nữa, cũng đừng để đệ đệ hoàn toàn coi mẫu hậu như Thái hậu, như một vật trang trí mà đệ ấy phải hiếu thuận nhưng lại không muốn hiếu thuận.
Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn mẫu hậu từ đầu tới cuối vẫn chưa nói lời nào.
Theo động tác của nàng, Thích Thái hậu cũng cúi đầu xuống, nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khóe mắt con gái.
Thích Thái hậu mỉm cười, lấy khăn tay lau cho nữ nhi: "Ta còn không có khóc, con khóc làm gì?"
Hoa Dương chua xót: "Bởi vì con thương người, người là nương của con, người khó chịu, con cũng khó chịu.”
Thích Thái hậu ung dung thở dài.
Hoa Dương bắt đầu lo lắng: "Người sẽ không tức giận, sẽ không đi tìm đệ đệ giằng co chứ?"
Thích Thái hậu cười lạnh: “Bây giờ mới lo lắng chuyện này, không phải đã muộn rồi sao? Nếu ta đi giằng co với nó, người đầu tiên nó hận sẽ là con.”. truyện tiên hiệp hay
Hoa Dương có chút sợ hãi, nhưng lại không sợ lắm, ôm lấy mẫu hậu làm nũng: “Con sớm đã lo lắng rồi, nhưng để người và đệ đệ có thể mẫu từ tử hiếu, con bằng lòng mạo hiểm. Hơn nữa, nếu người thực sự đi tìm đệ đệ, đệ đệ sẽ hận con, vậy con cũng sẽ hận người, con không tin người nỡ lòng cả đời không bao giờ gặp lại nữ nhi nữa.”
Thích Thái hậu thực sự không nỡ, con trai đã oán hận bà, nếu ngay cả con gái cưng cũng đi mất, bà sẽ trở thành người cô độc.
Một lúc sau, bà xoa đầu con gái: “Yên tâm, mẫu hậu không ngốc như vậy, lời của con, mẫu hậu cũng nghe hiểu rồi.”
Hoa Dương tò mò hỏi: "Vậy người sẽ đổi sao?"
Thích Thái hậu bất đắc dĩ nói: "Không đổi không được, ta không muốn nhi tử đến cả một bữa cơm cũng không bằng lòng ăn cùng ta, bên cạnh con dù sao cũng có phò mã ở bên, nương sống ở trong chốn thâm cung, nếu ngay cả đệ đệ con cũng không đến thăm ta, nương còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hoa Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, trên mặt hiện lộ ra một nụ cười.
Thích Thái hậu cảm thấy con gái cười không nghiêm túc, hỏi: "Con cười cái gì?"
Hoa Dương lại ghé sát vào tai mẫu hậu, nhỏ giọng nói: "Con nghe cô mẫu nói, bà ấy tặng người một món quà, giải tỏa âu lo riêng người."
Thích Thái hậu:...
Bà nắm tay con gái, đánh mạnh một chút: “Sớm đã dặn dò con, bảo con tránh xa bà ấy chút!”
Hoa Dương: "Người đánh con, con đi tìm đệ đệ cáo trạng! Hai bọn con còn thân thiết hơn hai người nhiều!”
Thích Thái hậu:...
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Story
Chương 178
10.0/10 từ 47 lượt.