Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 137

211@-Bởi vì lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, Hoa Dương không còn hào hứng lại chạy đi đâu chơi, không bằng sớm hồi phủ, ngủ một giấc trưa, còn có thể đi dạo với Trần Kính Tông trong vườn hoa rộng rãi thoáng mát ở phủ Trưởng Công Chúa, để hắn chân chính hưởng thụ cuộc sống nghỉ ngơi nhàn hạ.

Bọn nha hoàn dọn dẹp đồ vật, Trần Kính Tông ngồi dưới cây hoa ngọc lan chờ cùng nàng.

Hai cây hoa ngọc lan tươi tốt um tùm, hoa rụng hồng cả một mảng sân.

Trên bàn trà bày trà nước và chùm nho màu đỏ tía. Hoa Dương không thích ăn vỏ, Trần Kính Tông phụ trách lột vỏ giúp nàng.

Thịt quả nho căng mọng, ngón tay của Trần Kính Tông cũng dính toàn nước nho.

Hắn đưa quả nho đã lột vỏ tới trước mặt nàng.

Hoa Dương giơ chiếc quạt tròn lên che hết nửa khuôn mặt, không để bọn nha hoàn nhìn thấy, sau đó cúi đầu nhận sự "hầu hạ" của hắn.

Ánh mặt trời xung quanh tôn lên khuôn mặt nhẵn nhụi trắng sáng của Trưởng Công Chúa, cố tình đôi môi như hoa như ngọc ấy lại đỏ như bôi son.

Nhưng Trần Kính Tông biết, nàng chính là như vậy, sự xinh đẹp của nàng là trời sinh.

"Bây giờ vẫn còn rất nóng, chờ thời tiết mát hơn một chút rồi chúng ta lại cưỡi ngựa trở về, còn có thể đi du ngoạn nhiều nơi hơn một chút."

Hoa Dương: "Chàng ngày nào cũng cưỡi ngựa đi tới đi lui trong Vệ Sở, còn chưa cưỡi đủ sao?"

Trần Kính Tông: "Quen rồi, huống chi còn là cưỡi ngựa cùng nàng, đương nhiên là cưỡi ngựa đi làm không thể so được."

Hoa Dương từ chối cho ý kiến, thấy Trần Kính Tông chỉ chăm chăm bóc vỏ nho cho nàng, chính mình lại chưa ăn cái gì, nàng tùy tiện bốc một quả nho lên, nhét vào trong miệng của hắn.

Trần Kính Tông nhìn đầu ngón tay tinh tế xinh đẹp của nàng, nuốt cả quả nho chưa bóc vỏ, nhận được một ánh mắt ghét bỏ từ nàng.

Trần Kính Tông: "Nàng là cô công chúa lớn lên trong bình mật, không biết có bao nhiêu dân chúng cả đời này cũng chưa từng được ăn quả nho như thế, đừng nói bọn họ sẽ không ghét bỏ vỏ nho dày, ngay cả hạt nho bọn họ cũng có thể nuốt dược.

Hoa Dương: "Chàng cũng không phải dân chúng tầm thường, cho dù những năm chàng ở Lăng Châu kia, cũng không thể nào ngay cả quả nho cũng không có mà ăn chứ."

Trần Kính Tông: "Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ăn quả nho do tự tay Trưởng Công Chúa đút."

Hoa Dương lại lườm hắn một cái.

Triều Vân, Triều Nguyệt và mấy tiểu thái giám di chuyển đồ vật không ngừng ra ra vào vào tiểu viện này. Những tiểu thái giám kia không dám nhìn loạn.

Triều Vân, Triều Nguyệt lại trông thấy Trưởng Công Chúa và Phò mã mặt đối mặt ngồi hai bên bàn trà, tuy rằng Phò mã thỉnh thoảng sẽ bị công chúa lườm mấy lần, nhưng bầu không khí giữa hai người đã có loại thân mật khó mà biểu đạt được bằng lời, giống như một đôi chim sẻ đậu trên cây hoa ngọc lan, thoáng chốc đuổi bắt đùa giỡn, thoáng chốc lại chụm đầu khe khẽ nói chuyện.

Mấy rương hòm hôm qua mang đi đều đã xếp hết lên xe, Trần Kính Tông tự bung dù, che cho Hoa Dương đội duy mạo bước xuống núi.


Có bọn thị vệ đi trước mở đường, những khách hành hương lên núi đều tránh sang một bên, vừa cung kính vừa tò mò nhìn đôi thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết là phò mã gia và Hoa Dương Trưởng Công Chúa sánh vai đi tới, rồi lại đi xa dần.

Cuồi cùng cũng tới chân núi, có một thị vệ đứng chờ, trong tay dắt theo thú cưỡi của Trần Kính Tông.

Tối hôm qua Trần Kính Tông buộc thú cưỡi ở dưới chân núi, sáng sớm nay hắn đã phân phó Chu Cát sắp xế thị vệ xuống chăm sóc, miễn cho có dân chúng đi ngang qua tiện tay dắt đi.

Ánh mắt của Hoa Dương quét qua con ngựa một lần, bước lên xe trước.

Lúc Trần Kính Tông đi vào, thấy nàng đã tháo duy mạo xuống, để lộ hai gò má đỏ bừng vì cái nắng gắt của mùa hạ.

Trần Kính Tông kéo lỏng cổ áo ngoại bào, ngồi bên cạnh quạt gió giúp nàng.

Xe ngựa chuyển động, có gió nhẹ xuyên qua mành cửa thổi vào, lúc này Hoa Dương mới cảm thấy dễ chịu.

"Con ngựa này chàng nuôi bao lâu rồi?"

Trần Kính Tông nghĩ nghĩ, nói: "Là năm ta mười tám tuổi vào kinh, đại ca tặng cho ta."

Hoa Dương không khỏi khen: "Đại ca đối xử với chàng rất tốt."

Trần Kính Tông: "Không phải làm đại ca đều như vậy sao, nếu như ta là lão đại trong nhà, ta cũng sẽ chăm sóc huynh đệ bên dưới như thế."

Hoa Dương: "Thôi đi, nếu như chàng làm huynh trưởng, không làm hư bọn đệ đệ là tốt lắm rồi."

Trần Kính Tông: "Cứ nói đi, đừng nhắc tới đại ca của ta là được."

Mùi dấm chua nhàn nhạt lại bay ra, Hoa Dương cũng lười phải lườm hắn, kéo đề tài lại trên con ngựa: "Năm nay chàng hai mươi lăm, con ngựa kia cũng nuôi được tám năm rồi, sắp già rồi chứ?"

Trần Kính Tông: "Sao mà già được, nó mới mười ba tuổi, còn thuộc vào hàng ngựa tráng niên mà."

Hoa Dương nhưng thật ra có chút hiểu biết về loài ngựa, bình thường phải ngựa hai mươi tuổi mới coi là già, nhưng có một vài con em nhà quý tộc chỉ cần ngựa qua mười sáu sẽ cho lui không dùng nữa.

Mà với thân phận như Trần Kính Tông thế này, thế mà lại chỉ có một vật cưỡi, đã là vô cùng tiết kiệm.

Đừng thấy Hoa Dương rất ít khi cưỡi ngựa, nhưng trong chuồng cũng có nuôi ba con ngựa trắng xinh đẹp đó thôi.

Trần Kính Tông: "Như thế nào, nàng muốn tặng ta một con tuấn mã?"

Hoa Dương: "Muốn không?"

Trần Kính Tông: "Vẫn nên thôi đi, ngựa mà nàng tặng chắc chắn không phải của tầm thường. Nếu như ta cưỡi ra ngoài, lão nhân mà thấy lại kéo ta dạy dỗ không biết khiêm tốn."


Sự tôn kính mà Hoa Dương dành cho cha chồng mình là thật, nhưng nếu như nàng muốn tặng cho Trần Kính Tông thứ tốt thì cũng sẽ không để ý tới cái nhìn của cha chồng.

Lại nói con ngựa kia ở bên ngoài của Trần Kính Tông cũng chỉ là mặt hàng khoảng mấy chục lượng bạc.

Dù sao thì cách đây tám năm, cho dù Trần Bá Tông lúc đó có yêu mến đệ đệ cách mấy đi nữa cũng sẽ không tiểu tốn mấy trăm lượng bạc để tặng cho đệ đệ một con ngựa chiến.

Thứ nhất là có lẽ là y không có nhiều tiền riêng như vậy, thứ hai là có cha chồng ở bên trên nhìn chằm chằm. Mà Trần Bá Tông hiếu thảo nghe lời như thế, cũng không dám tiêu nhiều bạc như vậy dẫn đến phụ thân nghiêm khắc trách cứ.

Mấy năm trước Hoa Dương hoặc là không có cơ hội trông thấy thú cưỡi của Trần Kính Tông, hoặc là tâm tư đều đặt trên việc lớn, xem nhẹ những thứ này.

Hiện giờ nàng nhìn thấy rồi, lại càng muốn đối xử với Trần Kính Tông thật tốt, xứng đáng với thân phận phò mã của Trưởng Công Chúa, mà một con ngựa chạy nhanh cũng có thể giúp hắn tiết kiệm được thời gian đi đường.

Ngoài miệng Trần Kính Tông nói không muốn nhận, Hoa Dương cũng không kiên trì nữa, dáng vẻ trông như không quá để bụng.

Trở lại phủ Trưởng Công Chúa, Hoa Dương đi tắm rửa trước, tắm xong ra dùng cơm với Trần Kính Tông.

Lúc nghỉ trưa, Trần Kính Tông thành thật nằm ở một bên, nói với nàng: "Ta gọi Ngô Nhuận sắp xếp thuyền, buổi tối trời mát, ta muốn đi du hồ."

Hồ nước trong phủ Trưởng Công Chúa rất lớn, cũng đủ cho chủ nhân chèo thuyền du ngoạn.

Hoa Dương đưa lưng về phía hắn, như có như không ừ một tiếng.

Nhưng nàng biết Trần Kính Tông đang nhớ thương cái gì, sáng nay hắn nhịn điên rồi, thể nào cũng phải đến nơi mới mẻ đa dạng mới có thể giải tỏa được bụng lửa đó.

Màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông chèo thuyền chở Hoa Dương đi tới giữa hồ.

Bên trong thuyền, Trưởng Công Chúa ngồi trên giường đang đọc sách thì bị một đôi bàn tay ôm vào ngực, những vật ắt không thể thiếu cũng là hắn thừa dịp đêm muộn lôi tới đây được.

Áng trăng sáng tỏ chiếu vào mặt hồ bình tĩnh. Phò mã gia buông mái chèo đi vào trong thuyền, theo đó mà gợn nước du thuyền lưu lại dọc đường cũng dần phẳng lặng.

Chỉ là không qua bao lâu, lại có gợn nước lăn tăn lấy chiếc thuyền làm trung tâm, khi nhanh khi chậm lăn tăn dập dềnh ra bốn phía.

Trong du thuyền cũng giống như bị một cơn gió lốc vô hình càn quét, đong đưa trái phải.

Từ đầu đến cuối, chỉ có ánh trăng vẫn dịu dàng.

Gần canh hai, Trần Kính Tông cuối cùng buông lỏng Hoa Dương.

Hoa Dương dùng chút sức lực còn sót lại di chuyển lên giường, nằm bên sườn cửa sổ.

Hắn vén mành cuốn lên, chỉ để lại một tầng sa mỏng. Thuyền nhỏ lúc ẩn lúc hiện.


Lúc này, ánh trăng sáng chiếu thẳng xuống song cửa sổ, nửa mặt trăng bị mây che khuât, nhìn giống như một đôi tai thỏ thật dài.

Hoa Dương vô ý thức kéo tấm chăn mỏng ở bên cạnh lên che người.

Trần Kính Tông ôm lấy nàng từ đằng sau, cười nhẹ bên tai: "Sợ bị Hằng Nga thấy à?"

Hoa Dương: "Hơi lạnh mà thôi, huống chi Hằng Nga người ta cũng không phải chàng, nhìn ta làm gì."

Trần Kính Tông nghĩ nghĩ, đoạt lấy chiếc chăn che lên người mình: "Vậy ta phải đề phòng nàng ta rình coi phu quân của nàng."

Hoa Dương muốn bảo hắn câm miệng.

Trần Kính Tông nằm với nàng một lát, sau đó mặc quần vào, ngồi xổm trước hai cái chậu đồng, nương theo ánh đèn mờ mờ còn thật sự lau chùi chúng.

Hoa Dương xoay người lại, thấy hành động này của hắn, tò mò hỏi: "Chàng không chê như vậy rất phiền sao?"

Trần Kính Tông liếc nhìn nàng một cái: "Có gì mà phiền? Đây đều là bảo bối, ta cũng không phải người qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa."

Hoa Dương dừng một chút, rồi nói: "Ý của ta là, hiện tại ta và chàng đều không có tang kì để hiếu gì đó, chẳng lẽ chàng không nghĩ tới việc không dùng thứ này?"

Trần Kính Tông: "Nàng nghĩ thế nào?"

Hoa Dương ăn ngay nói thật: "Ta cảm nhận được, dùng hết những thứ cô mẫu đưa cho thì cũng gần như là có thể thuận theo tự nhiên, không nghĩ tới chàng lại đi rước thêm về."

Bằng tất cả thứ cô mẫu đưa sang này thì có lẽ năm sau sẽ dùng hết, nhưng phụ hoàng băng hà muộn một năm, cho nên hàng tồn trong phủ hiện có thể giữ được đến Nguyên Hựu năm thứ ba.

Đến lúc đó Hoa Dương hai mươi bốn tuổi, nếu như cha chồng vẫn hoàn hảo khỏe mạnh, đệ đệ cũng không căm thù cha chồng nữa, Hoa Dương cũng không cần cố kỵ thứ gì.

Nhưng việc để nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, Trần Kính Tông thế nhưng một chút cũng không sốt ruột phải có con, còn tự tìm được phương pháp.

Ảnh ngược trong mắt Trần Kính Tông phản chiếu lại ngọn đèn, Hoa Dương nghi ngờ nói: "Dưới gối đại ca và tam ca đều trai gái có đủ, chàng thật sự không hâm mộ sao?"

Trần Kính Tông: "Có chứ, nhưng ta không vội. Ta và nàng thành thân tuy đã bốn năm, nhưng hai năm ta ở Lăng CHâu, một năm để tang vì tiên đế, hai người chúng ta ở bên cạnh nhau tính ra cũng chỉ có một năm rưỡi. Trong một năm rưỡi này, đa số ta đều đi sớm về trễ, căn bản không có bao nhiêu thời gian ở cùng nàng. Ngay cả thời gian ở cùng nàng còn không đủ, ta không có lòng dạ nuôi con."

Hoa Dương không hiểu lắm, thời gian bọn họ bên nhau ban ngày đúng là ít. Nhưng buổi tối lại thường xuyên ân ái thân mật, gần như đêm nào cũng có, hắn còn chê ít?

Trên mặt nàng lại nổi lên rặng mây đỏ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, sự hoang mang trong lòng cũng lộ rõ.

Trần Kính Tông cười cười, trước tiên tẩy trừ sạch sẽ, cuối cùng kiểm tra kỹ một lần xem có nước rỉ ra không rồi treo khăn lên giá bên cạnh.

Rửa sạch tay xong, hắn lại lấy một chiếc khăn khác nhúng vào nước. ngồi bên cạnh giường hầu hạ tổ tông lau mồ hôi.


Hoa Dương dưỡi người, hai mắt nhắm lại.

Trưởng Công Chúa cao quý lại tự tin, nhưng có đôi khi vẫn dè dặt, chỉ những lúc giống như hiện tại nàng không khoác lên mình bộ quần áo hoa lệ, chỉ có thể sai hắn hầu hạ, nàng hào phóng mà ung dung.

Ánh trăng mềm mại như nước xuyên thấu qua mành lụa mỏng, rơi vào thân thể đẹp đẽ như ngọc thạch, không một tì vết của Trưởng Công Chúa.

Trần Kính Tông rũ mắt, vừa chà lau cho nàng, vừa hỏi: "Nàng cảm thấy, phu thê là gì?"

Đầu ngón tay của Hoa Dương vô thức nắm lấy mành cửa: "Một nam một nữ, thành thân là phu thê."

Trần Kính Tông: "Thành thân chỉ là nghi thức, khiến cho hai người có danh nghĩa là phu thê. Nhưng chỉ cần xảy ra chuyện gì xấu, vợ chồng trên danh nghĩa rất dễ dàng có thể mỗi người một ngả."

Hoa Dương mở to mắt, khó tin nhìn hắn: "Chàng còn lo lắng ta sẽ hưu chàng?"

Hắn thường xuyên nói như thế, Hoa Dương còn cho là hắn thuận mồm.

Trần Kính Tông ý tứ hàm xúc nói: "Thành cũng tiêu hà, bại cũng tiêu hà*"

*người từng giúp đỡ mình cũng có khả năng sẽ giết hại mình

Trần Kính Tông: "Nhờ vào lão nhân, ta mới có thể cưới được nàng. Nếu như ngày nào đỏ lão nhân đổ xuống, ta vaà nàng sẽ như thế nào?

Lồng ngực Hoa Dương thắt chặt, thiếu chút nữa đã nghĩ có phải Trần Kính Tông biết chuyện gì hay không!

Chỉ là thần sắc của hắn quá bình tĩnh, là sức lực vừa phải trên tay hắn nói cho Hoa Dương biết, hắn không có khả năng biết chuyện gì hết. Phàm là hắn có thể biết được kết cục của cha chồng và Trần gia ở kiếp trước, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như thế này.

"Được rồi, sao lại nhắc tới loại chuyện không tốt như thế." Hoa Dương hơi tức giận: "Cho dù chàng là nhi tử của phụ thân, cũng không nên trù ông ấy."

Trần Kính Tông: "Ta không trù ông ấy, là do ông ấy hiện tại làm việc đắc tội rất nhiều người, người không tán thành ông ấy nhiều lắm, nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ vặn ngã được."

Hoa Dương im lặng.

Hình như nàng chưa từng đàm luận về thế cục triều đình hiện tại với Trần Kính Tông.

Nàng vừa định nói vài lời nói an ủi mà ngay cả nàng cũng không xác định được tính chất đúng sai, thí dụ như mẫu hậu và đệ đệ của nàng sẽ luôn ủng hộ cha chồng.

Trần Kính Tông mở miệng trước: "Nàng không nỡ ta chết, mà nếu như ngày đó có tới thật, lão nhân đánh mất chức quan, ta cũng trở thành thảo dân. Hoặc có lẽ là nặng hơn, lão nhân nhận tội, ta trở thành tội thần, nàng sẽ như thế nào?"

Hoa Dương chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Bởi vì chuyện này còn chưa từng xảy ra. Tuy rằng kiếp trước, lời nói của hắn ứng nghiệm, nhưng hắn lại mất sớm, Trần gia sung quân biên cương, nàng vẫn là Trưởng Công Chúa tôn quý của nàng.

Trần Kính Tông sờ sờ khuôn mặt của nàng: "Ta cũng không muốn con của chúng ta sẽ trở thành trói buộc của nàng."
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa Truyện Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa Story Chương 137
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...