Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 139: Khắp nơi toàn là cáo già
Edit + Beta: Vịt
Tiểu Chu một đường đi tới phòng làm việc Cố Phong, Cố Phong đang bận rộn bên trong.
Tiểu Chu đi tới bên người Cố Phong, nói: "Cố tổng, ngài lát nữa có một bữa tiệc với Ngô lão."
Cố Phong từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, dừng một lát, sau đó nói: "Tôi biết rồi."
Ngô lão, cũng chính là núi dựa lớn nhất sau lưng của hạng mục của Phương Giang Lâm. Bây giờ Ngô lão đã xuống núi, nói cách khác, Phương Giang Lâm đi xin Ngô lão ra mặt, muốn dùng mặt mũi Ngô lão để tạo áp lực cho Cố Phong và Dư Bảo Nguyên.
Cực kỳ vô sỉ.
"Hắn đã mang Ngô lão ra, vậy tôi cũng không cho hắn mặt mũi nữa," Bút Cố Phong nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chỉ là trong ánh mắt lại là lạnh lẽo tàn ác, "Cơm luôn phải ăn, chuyện này đến lúc đó bàn lại."
"Vâng." Tiểu Chu gật gật đầu, đi xuống làm việc.
Lúc gần tan làm, Cố Phong thay quần áo. Hắn thay xong quần áo, trong lòng chợt động, gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới được nhận: "Alo?"
"Bảo Nguyên," Cổ họng Cố Phong chuyển động, "Em đã đến nhà chưa?"
"Rồi," Tiếng Dư Bảo Nguyên không có tình cảm gì, bất quá nên đáp cũng đã đáp, "Có việc?"
Cố Phong đối diện gương chỉnh cà vạt cho mình: "Tôi hôm nay có chút việc, tối nay...... tối nay về thăm em và con."
"Ờ," Dư Bảo Nguyên giống như đang bận chuyện khác, trả lời không để ý, "Còn có chuyện gì không?"
"Không có."
Cố Phong nói xong câu này, không tới một lát, đã nghe thấy tiếng tút tút tút cắt đứt đầu kia.
Hắn cầm di động trong tay, nhìn mình trong gương, lộ ra nụ cười khổ.
Xem ra muốn theo đuổi người trở lại, còn có con đường phải đi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong đi xuống lầu, Tiểu Chu và mấy trợ lý khác đã đang chờ. Cố Phong lên xe, mấy người Tiểu Chu cũng tiến vào, tài xế nhanh nhẹn khởi động xe, vững vàng lái đến nhà hàng nào đó.
Đợi đến nơi, mấy người Cố Phong xuống xe. Cố Phong nói với Tiểu Chu: "Ngô lão là nhân vật có máu mặt, chúng ta nhất định phải cho hắn mặt mũi."
Tiểu Chu gật gật đầu, chờ câu sau của Cố tổng.
"Nhưng lễ phép thì lễ phép," Ánh mắt hắn thâm trầm, "Nếu như Ngô lão thật sự muốn giúp Phương Giang Lâm có ý đồ với Bảo Nguyên và Gia Duệ, vậy thì, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Tiểu Chu, cậu và mấy trợ lý cũng phải làm tốt chuẩn bị tùy thời đàm phán không thành."
"Tôi hiểu." Tiểu Chu gật đầu, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Mấy người lên lầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên vào phòng bao, ngồi trên bàn phòng bao chính là Ngô lão tóc xanh một mảng.
Ngô lão là xuất thân thế gia chính trị, luôn được cha mẹ ra sức bồi dưỡng, không phụ sự mong đợi của mọi người tiến vào giới chính trị chìm nổi rất nhiều năm. Từ một lãnh đạo huyện nho nhỏ ban đầu, từng bước leo lên, leo tới vị trí mà Cố Phong cũng không dám khinh thường như bây giờ, coi như là nhân vật lợi hại.
"Ngô lão!" Trên mặt Cố Phong hơi nở nụ cười, vươn tay, thân mật bắt tay với Ngô lão.
"Đã lâu không gặp Cố tổng rồi!" Ngô lão vươn tay, vừa bắt vừa nói, "Cố tổng, ngồi đi."
Mấy người Cố Phong ngồi xuống.
Đợi đến sau khi gọi xong món, lên hết các món, trên bàn mới dần dần náo nhiệt. Đám người Ngô lão coi như lăn lộn thành người tinh, ban đầu chỉ là kéo đông kéo tây với Cố Phong trò chuyện, không nói chủ đề chính, ngược lại khiến Phương Giang Lâm ngồi bên cạnh ngầm lo lắng.
Đợi đến lúc nói chuyện phiếm gần đủ, Ngô lão mới từ từ uống ngụm canh nóng, cười nói: "Cố tổng, gần đây cũng có hạng mục, là do vị tiến sĩ Phương Giang Lâm này dẫn dắt team tiến hành nghiên cứu, không biết cậu nghe nói chưa?"
Trong lòng Cố Phong căng thẳng, đến rồi!
"Hạng mục này là phương diện công nghệ sinh học, ảnh hưởng và cống hiến đối với cả xã hội vẫn tương đối lớn." Ngô lão thong thả nói, một bên nhìn vẻ mặt Cố Phong.
"Vâng, tôi cũng nghe nói," Cố Phong bưng chén rượu lên, "Đúng là hạng mục hay. Ngô lão và tiến sĩ Phương nếu không ngại, tôi cũng muốn đầu tư hạng mục này, bày tỏ chút tâm ý."
Cố Phong sở dĩ nói như vậy, chính là muốn dùng tiền giải quyết vấn đề.
Nếu như có thể không kinh động Ngô lão ra tay, chỉ dùng tiền hóa giải mâu thuẫn này, đó là tốt nhất.
Nhưng nếu dùng tiền không giải quyết được......
Ngô lão coi như là hiểu trong lòng, những lời này của Cố Phong vừa ra khỏi miệng, hắn đã hiểu ý tứ và quyết định của Cố Phong, lập tức cười nói: "Cố tổng, thật ra ngoại trừ tiền, tiến sĩ Phương muốn chút giúp đỡ khác hơn. Cậu yên tâm, có tôi đảm bảo, đến lúc đó người khẳng định không có chuyện gì, cậu cứ gõ nhịp, thế nào?"
Cố Phong hít sâu một hơi, cầm lấy chén rượu gật gật đầu với Ngô lão: "Ngô lão, tôi kính ngài là trưởng bối. Hạng mục của tiến sĩ Phương, muốn tôi bơm tiền hoặc là cung cấp tư liệu khác, hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng, 2 người đó một là người yêu tôi, một là con tôi, muốn kéo bọn họ đến phòng thí nghiệm...... e là không thích hợp nhỉ?"
Phương Giang Lâm ở dưới mặt bàn siết chặt nắm đấm.
Có Ngô lão ở đây, hôm nay phải gặm nát cục xương khó gặm này!
Hắn trước giờ là tên điên cuồng nghiên cứu, đối với khoa học sinh học vô cùng say mê, hắn đã hạ quyết tâm, không dễ dàng có thể tiếp xúc được ví dụ thực tế nam giới sinh con, hắn tuyệt đối muốn Dư Bảo Nguyên và con trai cậu trở thành mẫu thí nghiệm của hắn!
"Một chút giúp đỡ cũng không được sao?" Ngữ khí Ngô lão cũng không thân thiết như lúc nãy, "Người sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cái này tôi có thể đảm bảo với cậu."
Tiểu Chu ngồi ở một bên, lén nhìn vẻ mặt Cố Phong. Nhìn thấy cằm hắn căng chặt, khẽ cau mày, liền biết không ổn. Quả nhiên, Cố Phong lẳng lặng đặt chén rượu xuống, ánh mắt vô cùng trịnh trọng: "Yêu cầu khác đều có thể thương lượng. Nhưng xin lỗi, Ngô lão, chuyện này, e là không có đường thương lượng."
Ngô lão cũng là người trải qua sóng to gió lớn, sẽ không bởi vì một câu từ chối mà nổi cáu tại chỗ, hắn chỉ lẳng lặng gắp một đũa thịt cá, chậm rãi từ từ nói: "Haizz, đã như vậy, vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa. Hợp tác không bàn thành công, đó cũng là chúng ta không có duyên phận đi."
Một hơi của đám người Tiểu Chu còn chưa thả lỏng, Ngô lão đã nói tiếp: "Tập đoàn Cố thị các cậu kiêu ngạo, sống lưng cũng cứng rồi. Bất quá tôi vẫn phải nhắc nhở người trẻ tuổi các cậu một câu, công ty làm lớn, sai sót cũng sẽ rất nhiều, người khác tóm gót a-sin của các cậu cũng rất dễ. Cố tổng, cậu nói là đạo lý này nhỉ?"
Ánh mắt Cố Phong từ từ trở nên lạnh.
Ngô lão bắt đầu tạo áp lực rồi!
Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Tiểu Chu một đường đi tới phòng làm việc Cố Phong, Cố Phong đang bận rộn bên trong.
Tiểu Chu đi tới bên người Cố Phong, nói: "Cố tổng, ngài lát nữa có một bữa tiệc với Ngô lão."
Cố Phong từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, dừng một lát, sau đó nói: "Tôi biết rồi."
Ngô lão, cũng chính là núi dựa lớn nhất sau lưng của hạng mục của Phương Giang Lâm. Bây giờ Ngô lão đã xuống núi, nói cách khác, Phương Giang Lâm đi xin Ngô lão ra mặt, muốn dùng mặt mũi Ngô lão để tạo áp lực cho Cố Phong và Dư Bảo Nguyên.
Cực kỳ vô sỉ.
"Hắn đã mang Ngô lão ra, vậy tôi cũng không cho hắn mặt mũi nữa," Bút Cố Phong nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chỉ là trong ánh mắt lại là lạnh lẽo tàn ác, "Cơm luôn phải ăn, chuyện này đến lúc đó bàn lại."
"Vâng." Tiểu Chu gật gật đầu, đi xuống làm việc.
Lúc gần tan làm, Cố Phong thay quần áo. Hắn thay xong quần áo, trong lòng chợt động, gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới được nhận: "Alo?"
"Bảo Nguyên," Cổ họng Cố Phong chuyển động, "Em đã đến nhà chưa?"
"Rồi," Tiếng Dư Bảo Nguyên không có tình cảm gì, bất quá nên đáp cũng đã đáp, "Có việc?"
Cố Phong đối diện gương chỉnh cà vạt cho mình: "Tôi hôm nay có chút việc, tối nay...... tối nay về thăm em và con."
"Ờ," Dư Bảo Nguyên giống như đang bận chuyện khác, trả lời không để ý, "Còn có chuyện gì không?"
"Không có."
Cố Phong nói xong câu này, không tới một lát, đã nghe thấy tiếng tút tút tút cắt đứt đầu kia.
Hắn cầm di động trong tay, nhìn mình trong gương, lộ ra nụ cười khổ.
Xem ra muốn theo đuổi người trở lại, còn có con đường phải đi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong đi xuống lầu, Tiểu Chu và mấy trợ lý khác đã đang chờ. Cố Phong lên xe, mấy người Tiểu Chu cũng tiến vào, tài xế nhanh nhẹn khởi động xe, vững vàng lái đến nhà hàng nào đó.
Đợi đến nơi, mấy người Cố Phong xuống xe. Cố Phong nói với Tiểu Chu: "Ngô lão là nhân vật có máu mặt, chúng ta nhất định phải cho hắn mặt mũi."
Tiểu Chu gật gật đầu, chờ câu sau của Cố tổng.
"Nhưng lễ phép thì lễ phép," Ánh mắt hắn thâm trầm, "Nếu như Ngô lão thật sự muốn giúp Phương Giang Lâm có ý đồ với Bảo Nguyên và Gia Duệ, vậy thì, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Tiểu Chu, cậu và mấy trợ lý cũng phải làm tốt chuẩn bị tùy thời đàm phán không thành."
"Tôi hiểu." Tiểu Chu gật đầu, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Mấy người lên lầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên vào phòng bao, ngồi trên bàn phòng bao chính là Ngô lão tóc xanh một mảng.
Ngô lão là xuất thân thế gia chính trị, luôn được cha mẹ ra sức bồi dưỡng, không phụ sự mong đợi của mọi người tiến vào giới chính trị chìm nổi rất nhiều năm. Từ một lãnh đạo huyện nho nhỏ ban đầu, từng bước leo lên, leo tới vị trí mà Cố Phong cũng không dám khinh thường như bây giờ, coi như là nhân vật lợi hại.
"Ngô lão!" Trên mặt Cố Phong hơi nở nụ cười, vươn tay, thân mật bắt tay với Ngô lão.
"Đã lâu không gặp Cố tổng rồi!" Ngô lão vươn tay, vừa bắt vừa nói, "Cố tổng, ngồi đi."
Mấy người Cố Phong ngồi xuống.
Đợi đến sau khi gọi xong món, lên hết các món, trên bàn mới dần dần náo nhiệt. Đám người Ngô lão coi như lăn lộn thành người tinh, ban đầu chỉ là kéo đông kéo tây với Cố Phong trò chuyện, không nói chủ đề chính, ngược lại khiến Phương Giang Lâm ngồi bên cạnh ngầm lo lắng.
Đợi đến lúc nói chuyện phiếm gần đủ, Ngô lão mới từ từ uống ngụm canh nóng, cười nói: "Cố tổng, gần đây cũng có hạng mục, là do vị tiến sĩ Phương Giang Lâm này dẫn dắt team tiến hành nghiên cứu, không biết cậu nghe nói chưa?"
Trong lòng Cố Phong căng thẳng, đến rồi!
"Hạng mục này là phương diện công nghệ sinh học, ảnh hưởng và cống hiến đối với cả xã hội vẫn tương đối lớn." Ngô lão thong thả nói, một bên nhìn vẻ mặt Cố Phong.
"Vâng, tôi cũng nghe nói," Cố Phong bưng chén rượu lên, "Đúng là hạng mục hay. Ngô lão và tiến sĩ Phương nếu không ngại, tôi cũng muốn đầu tư hạng mục này, bày tỏ chút tâm ý."
Cố Phong sở dĩ nói như vậy, chính là muốn dùng tiền giải quyết vấn đề.
Nếu như có thể không kinh động Ngô lão ra tay, chỉ dùng tiền hóa giải mâu thuẫn này, đó là tốt nhất.
Nhưng nếu dùng tiền không giải quyết được......
Ngô lão coi như là hiểu trong lòng, những lời này của Cố Phong vừa ra khỏi miệng, hắn đã hiểu ý tứ và quyết định của Cố Phong, lập tức cười nói: "Cố tổng, thật ra ngoại trừ tiền, tiến sĩ Phương muốn chút giúp đỡ khác hơn. Cậu yên tâm, có tôi đảm bảo, đến lúc đó người khẳng định không có chuyện gì, cậu cứ gõ nhịp, thế nào?"
Cố Phong hít sâu một hơi, cầm lấy chén rượu gật gật đầu với Ngô lão: "Ngô lão, tôi kính ngài là trưởng bối. Hạng mục của tiến sĩ Phương, muốn tôi bơm tiền hoặc là cung cấp tư liệu khác, hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng, 2 người đó một là người yêu tôi, một là con tôi, muốn kéo bọn họ đến phòng thí nghiệm...... e là không thích hợp nhỉ?"
Phương Giang Lâm ở dưới mặt bàn siết chặt nắm đấm.
Có Ngô lão ở đây, hôm nay phải gặm nát cục xương khó gặm này!
Hắn trước giờ là tên điên cuồng nghiên cứu, đối với khoa học sinh học vô cùng say mê, hắn đã hạ quyết tâm, không dễ dàng có thể tiếp xúc được ví dụ thực tế nam giới sinh con, hắn tuyệt đối muốn Dư Bảo Nguyên và con trai cậu trở thành mẫu thí nghiệm của hắn!
"Một chút giúp đỡ cũng không được sao?" Ngữ khí Ngô lão cũng không thân thiết như lúc nãy, "Người sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cái này tôi có thể đảm bảo với cậu."
Tiểu Chu ngồi ở một bên, lén nhìn vẻ mặt Cố Phong. Nhìn thấy cằm hắn căng chặt, khẽ cau mày, liền biết không ổn. Quả nhiên, Cố Phong lẳng lặng đặt chén rượu xuống, ánh mắt vô cùng trịnh trọng: "Yêu cầu khác đều có thể thương lượng. Nhưng xin lỗi, Ngô lão, chuyện này, e là không có đường thương lượng."
Ngô lão cũng là người trải qua sóng to gió lớn, sẽ không bởi vì một câu từ chối mà nổi cáu tại chỗ, hắn chỉ lẳng lặng gắp một đũa thịt cá, chậm rãi từ từ nói: "Haizz, đã như vậy, vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa. Hợp tác không bàn thành công, đó cũng là chúng ta không có duyên phận đi."
Một hơi của đám người Tiểu Chu còn chưa thả lỏng, Ngô lão đã nói tiếp: "Tập đoàn Cố thị các cậu kiêu ngạo, sống lưng cũng cứng rồi. Bất quá tôi vẫn phải nhắc nhở người trẻ tuổi các cậu một câu, công ty làm lớn, sai sót cũng sẽ rất nhiều, người khác tóm gót a-sin của các cậu cũng rất dễ. Cố tổng, cậu nói là đạo lý này nhỉ?"
Ánh mắt Cố Phong từ từ trở nên lạnh.
Ngô lão bắt đầu tạo áp lực rồi!
Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Đánh giá:
Truyện Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Story
Chương 139: Khắp nơi toàn là cáo già
10.0/10 từ 17 lượt.