Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa
Chương 29: 29: Ôm Lục Việt
Hoa Cẩm thầm nghĩ không ổn, Sở trưởng Lục đưa Tô Quân tới đó, Tô Quân nhất định sẽ không ngồi ở chỗ của tiểu tiên bình thường.
Mà sẽ ngồi bên cạnh Sở trưởng Lục.
Nơi tổ chức Hội Bàn Đào thường sẽ được chia làm 3 khu.
Khu thứ nhất là ở trên đài cao có thể nhìn xuống đám đông, là chỗ ngồi của Trưởng Thiên Đình và Sở trưởng Lục.
Khu thứ hai là nơi các Sở trưởng và Sở phó của các sở ban ngành, thấp hơn khu thứ nhất một chút, nằm lơ lửng trên không trung.
Khu thứ ba là một mảnh đất trống nơi các tiểu tiên bình thường tụ tập ăn uống.
Mà vị trí bên cạnh Sở trưởng và Sở phó mặc nhiên là bạn đời hoặc người trong nhà.
Tô Quân nhìn mẹ do dự như muốn nói gì đó, rồi quay đầu nhìn Lục Việt, chớp chớp mắt.
"Sở trưởng Lục, tôi sẽ đi."
Cậu luôn muốn tham gia Hội Bàn Đào hàng năm, nhân lúc Trưởng Thiên Đình làm tổng kết thường niên, cậu sẽ vui vẻ cùng chúng tiểu tiên ăn sập đồ ăn ở Hội Bàn Đào.
Trưởng Thiên Đình cùng các Sở trưởng trên đài cao lần lượt báo cáo tổng kết thường niên, chúng tiểu tiên bên dưới vừa buôn dưa vừa điên cuồng ăn uống.
So với các vị thượng tiên phải ngồi ngay ngắn giữ hình tượng trên đài cao còn hạnh phúc hơn gấp mấy lần.
Lục Việt liền tiếp lời: "Được, đến lúc đó cậu ngồi bên cạnh ta."
Hắn còn nhấn mạnh: "A Việt."
Dưới ánh mắt khó tin của Hoa Cẩm, Tô Quân cắn răng gian nan kêu một tiếng:
"A Việt, nhưng mà anh ngồi cạnh Trưởng Thiên Đình..."
Ngồi ở vị trí đỉnh cao mà các tiểu tiên chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Mà cậu, sao có thể vừa vui vẻ cắn hạt dưa vừa nghe chuyện bát quái từ các tiểu tiên khác?
"Có rất nhiều đồ ăn ngon."
Hai mắt Tô Quân sáng lên, nhớ tới những đĩa thức ăn trải đầy trên mặt bàn của Lục Việt những năm trước, cậu trực tiếp biến thành một con sâu ham ăn bị câu mất hồn.
"Hôm đó ta đưa cậu đi, cậu ngồi bên cạnh ta."
"Được! Cảm ơn Sở trưởng...!A Việt."
Sau đó cậu quay đầu lại, trong mắt vẫn ánh lên vẻ kích động
"...Mẹ, mẹ muốn nói gì sao?"
Trước mặt Sở trưởng Lục, Hoa Cẩm chỉ đành đem tất cả những lời muốn nói nuốt trở về.
Bà không biết nên chúc phúc cho Sở trưởng Lục hay nên chúc phúc cho đứa con trai ngốc nhà mình nữa.
"Không có gì, con chăm sóc tốt bản thân là được.
Chỉ cần con khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ thì ta yên tâm rồi."
Tô Quân ra sức gật đầu, sau đó lấy từ trong ngực ra một sợi dây chuyền hình hoa mẫu đơn.
Cậu nhón chân, đeo cho Hoa Cẩm.
Nỗi phiền muộn trong mắt Hoa Cẩm lập tức dịu đi, bà thở dài, khí thế uy nghiêm quanh thân cũng trở nên dịu dàng như nước.
Bà âu yếm xoa đầu Tô Quân, làm thế nào cũng không thể yên tâm được với đứa con trai ngốc này, nhưng tất cả lời quan tâm chỉ có thể gói gọn trong một câu "Chăm sóc tốt bản thân".
"Tiểu Quân...!cảm ơn con, ta rất thích.
Ta quay về sở Bách Hoa trước, con tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng khiến ta lo lắng."
Hoa Cẩm đi vài bước lại quay đầu nhìn Lục Việt đang lấy tay ấn mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân xuống.
Lục Việt cũng đúng lúc quay đầu nhìn bà, tay vẫn đặt trên đầu Tô Quân vẫn còn ngơ ngác.
Hoa Cẩm tâm tình phức tạp, không biết rốt cuộc là do bản thân mình nghĩ nhiều hay Sở trưởng Lục thực sự có hảo cảm với đứa con trai ngốc nhà mình.
Nhưng dù sao Tô Quân cũng lớn rồi, bà không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của con.
Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Nói không chừng một ngày nào đó bà có thể dùng thân phận mẹ vợ ngồi trong hôn lễ của Sở trưởng Lục, tự tay tiễn đứa con trai khờ của mình vào phòng tân hôn.
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Quân lo lắng leo lên giường, đắp chăn linh thạch lên người, cứng đờ nằm im bất động trên giường.
Cậu không hề buồn ngủ, hai mắt mở to cố định lên trần nhà, cưỡng ép bản thân đếm cừu.
Lục Việt nằm bên cạnh phất nhẹ tay áo, ngọn đèn trong phòng phụt tắt.
Tô Quân không dễ gì mới đếm đến 585 con cừu nhưng khi cảm nhận được động tĩnh của Lục Việt bên cạnh, những con số trong đầu liền chạy loạn cả lên.
Sau khi đếm được 10 lần số 585, cậu thậm chí còn đếm ngược trở lại, đếm đến 576 con cừu.
Chút buồn ngủ duy nhất vừa tích được từ việc đếm cừu cũng bị cái trở mình của Lục Việt làm hoảng sợ bay đi mất.
Tô Quân vốn run như cầy sấy nằm ở mép giường, sợ mình nửa đêm ngủ say sẽ biến thành con bạch tuộc quấn lấy người Lục Việt.
Vậy mà cái trở người này của Lục Việt vẫn khiến cậu cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn đang phả bên tai mình.
Nhiệt độ từ hơi thở chuẩn xác chuyền đến mặt cậu, thậm chí còn khuếch đại hơn khiến tay chân cậu tê dại.
Trong bóng tối, Tô Quân vô thức lấy tay chạm lên má.
Nóng bỏng đến dọa người.
...Chẳng lẽ Sở trưởng Lục trở mình còn khoa trương hơn cả cậu?
Trên chiếc giường lớn có thể chứa 5 người, cậu rõ ràng đã cố định mình ở mép giường rồi mà.
Sao Sở trưởng Lục trở mình lại giống như dịch chuyển tức thời vậy?
Tô Quân nghĩ trăm lần cũng không ra.
Có lẽ là vì cậu với Sở trưởng Lục ngủ chung trên một chiếc giường nên Sở trưởng Lục đi ngủ vẫn đeo mặt nạ.
Cậu chỉ có thể kiềm chế sự tò mò của mình.
Tô Quân lại cẩn thận nhích về phía mép giường, nhất thời không nắm giữ được biên độ chuyển động.
Sau một tiếng bịch nặng nề, Tô Quân gian nan nuốt tiếng kêu đau xuống, xoa xoa cái mông, lẳng lặng bò lên giường.
Cậu lại cuộn tròn bên mép giường.
Lục Việt ngồi dậy, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng nhìn tiểu Nguyệt Lão cuốn mình thành cái bánh chưng
"Ngã đau không?"
Tô Quân nhanh trí lắc đầu: "Không đau, A Việt ngủ ngon."
Lục Việt khẽ cụp mắt nghĩ, tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch này dù sao cũng phải trải qua một khoảng thời gian mới phản ứng kịp.
Hắn không thể nóng vội.
"Ừ, ngủ ngon."
Sau khi nhẹ giọng chúc ngủ ngon, hắn giúp Tô Quân chỉnh lại góc chăn, sau đó nằm xuống ở chỗ cách Tô Quân rất xa.
Cơ thể Tô Quân dần thả lỏng, một lát sau, cậu liền vô tâm vô phế chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp vững vàng, tư thế ngủ cũng trở nên phóng khoáng.
Sau khi lăn vài vòng chân của tiểu Nguyệt Lão cuối cùng hạ cánh xuống eo Lục Việt.
Lục Việt đang nhắm mắt nghỉ ngơi:......
Trước khi Lục Việt nghĩ ra biện pháp đối phó, tiểu Nguyệt Lão đã tiếp tục cho tay hạ cánh xuống ngực anh.
Lần này cả tay và chân đều quấn chặt lên người hắn.
Nhưng đêm vẫn còn dài, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp đó, tiểu Nguyệt Lão liền vùi đầu vào lưng hắn, hai má dụi vào lưng hắn, sau đó an tâm tiếp tục say giấc.
Lục Việt không đẩy cậu ra.
Hắn xoay người lại, từ tư thế quay lưng biến thành tư thế mặt đối mặt với Tô Quân.
Tô Quân dường như cảm nhận được điều gì đó, bất giác chép miệng nhào vào lồng ngực Lục Việt, ngủ đến say sưa.
Khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền thấp thoáng, cả người lộ ra vẻ vui sướng mãn nguyện.
Lục Việt cúi đầu nghịch mấy sợi tóc trước trán Tô Quân, sau đó đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi cậu, ánh mắt thâm trầm.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Quân, cùng cậu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Quân mơ màng tỉnh dậy, từ trong lòng Lục Việt khẽ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Lục Việt phóng đại hết cỡ trước mắt cậu.
...Cậu sao lại lăn vào trong lòng Sở trưởng Lục rồi?
Sáng sớm tinh mơ đã phải chịu đựng sự kinh hãi tột độ này, trái tim Tô Quân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong phút chốc cậu liền thu lại tay chân đang bám trên người Lục Việt, đang muốn lăn một vòng lặng lẽ trở về cứ địa của mình.
Tay Lục Việt khẽ siết lại, đem tiểu Nguyệt Lão cố định chặt chẽ trong ngực mình.
Không hiểu vì sao trong đầu Tô Quân liền lóe lên một cuộc lời thoại máu chó trong phim thần tượng
"Bảo bối, muốn chạy? Quá muộn rồi! Đây là do em khiêu khích tôi trước."
Cậu khóc không ra nước mắt, cơ thể căng chặt, xoay người không được mà tiếp tục vô lễ ôm Sở trưởng Lục cũng không được.
Chỉ có lúng túng duy trì tư thế muốn lăn mà lăn không được.
Tô Quân lập tức biến thành một cái lò xo, phiu một cái lăn xuống giường, thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ý muốn, đây tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Đêm hôm sau, Tô Quân tự buộc chặt mình bằng dây tơ hồng sau đó cố định bản thân ở mép giường.
Cậu tràn đầy tự tin rằng lần này cậu sẽ không lăn đến bên cạnh Sở trưởng Lục làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài ấy nữa.
Nhưng cậu không ngờ rằng sau khi cậu ngủ say, Lục Việt chỉ khẽ đưa tay lên một cái, toàn bộ tơ hồng trên người cậu liền rơi xuống.
Không đến 10 phút sau, Tô Quân lại vô thức lăn vào lòng Lục Việt, mặt đầy thỏa mãn ôm lấy hắn.
Cả cái đầu nhỏ cũng dụi vào lòng hắn.
Lục Việt khẽ vỗ về sau lưng Tô Quân, đẩy cái đầu nhỏ xù xù gác lên tay hắn, người trước giờ chưa từng có giấc ngủ sâu như hắn nay lại cùng cậu chìm vào giấc mộng đẹp.
Vì thế, sáng ngày thứ ba, sau khi tỉnh dậy, Tô Quân phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Sở trưởng Lục.
Tô Quân! Mày đúng là tạo nghiệp mà!
Tô Quân lệ rơi đầy mặt nghĩ, đồng thời rón rén tách người ra khỏi tay Lục Việt, bi thương xuống giường trong đúng 3 giường.
May mắn thay, sau Hội Bàn Đào hôm nay cậu sẽ rời khỏi đại điện của Sở trưởng Lục, không làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi nữa.
Nghĩ như vậy Tô Quân liền lấy tinh thần, giống như một đứa trẻ được đi du xuân, một đường vui vẻ theo Lục Việt đến Hội Bàn Đào.
Trước đây, cậu chỉ có thể đứng ở một nơi xa xôi phía dưới, cố gắng kiễng chân lên để nhìn thấy Sở trưởng Lục.
Hôm nay cậu đã may mắn được ngồi cạnh Sở trưởng Lục.
Giây phút này cậu mới chợt cảm nhận được niềm hạnh phúc "cầu được ước thấy" của nhân gian.
Khi Lục Việt dẫn Tô Quân đến trước cửa Hội Bàn Đào, Lục Việt xoay người, đột ngột nắm lấy tay cậu.
Yến hội vốn đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lạ thường, mấy tiểu tiên đang cắn hạt dưa tám chuyện bát quái kinh ngạc đến nỗi làm rơi vỏ hạt dưa xuống đất.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Tô Quân.
Mà Tô Quân cả kinh đến độ trái tim ngừng đập, lắp bắp hỏi:
"A...A Việt, tại sao lại phải nắm tay đi vào?"
Lục Việt rũ mắt, càng siết chặt tay Tô Quân hơn, không cho cậu cơ hội vùng ra.
Hắn khẽ cười: "Là nghi thức cổ xưa.".
Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa