Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa
Chương 25: 25: Sở Trưởng Lục Tâm Động Đếm Ngược 2
Giống như bị ai đó đẩy từ tầng 18 xuống, giống như trượt chân rơi xuống vực sâu không đáy.
Tô Quân chỉ cảm thấy mình bị một lực đạo rất lớn kéo ngã về một phía.
Cậu rơi xuống.
Dường như cậu rơi rất lâu, không có điểm dừng.
Cảm giác không trọng lực chân thực đến mức trái tim bị bóp nghẹt trong lồng ngực.
Cậu gần như không thở nổi.
Xung quanh tối đen đến nỗi không có một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Chóp mũi cậu ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, Tịch Tuyết cách đó không xa dường như đang thấp giọng nghẹn ngào.
Cậu vứt suy nghĩ tìm cách phá giải ảo cảnh ra sau đầu, chỉ nắm chặt tay Lục Thịnh, chật vật ôm lấy hắn.
Cậu sợ ở trong ảo cảnh đáng sợ này hai người sẽ lạc mất nhau.
Trong bóng tối dày đặc như ai đó đổ mực vào, Tô Quân không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lục Thịnh nhưng cậu có thể cảm nhận được hắn không hề có chút kinh ngạc hay sợ hãi.
Lúc rơi xuống, ngay cả Bạch Ly cũng khó tránh khỏi khiếp sợ mà hét lên "Trận động đất nhỏ này mô phỏng cũng chân thật quá đi, không biết là vị đại tiên nào ra tay đây?"
Nhưng đáy mắt Lục Thịnh, ngay cả một chút dao động cũng không có.
Giống như đã sớm đoán trước được.
Lục Việt nhận ra sự nghi ngờ của Tô Quân, hắn khẽ nhíu mày, cố gắng bày ra biểu tình "khiếp sợ" nhất:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giây tiếp theo Lục Việt bị Tô Quân dùng sức kéo vào lòng.
Nhưng Tô Quân so với hắn thấp hơn mấy cm, nhìn qua lại càng giống hắn ôm Tô Quân hơn.
Lục Thịnh vừa mở miệng, Tô Quân lập tức hiểu ra.
Hắn nhất định không phải là không sợ mà là bị dọa đến choáng váng, sợ tới mức ngây ngốc không biết mình sợ.
Tô Quân không biết là đang an ủi chính mình hay an ủi Lục Thịnh, ra vẻ trấn tĩnh vỗ nhẹ lưng Lục Thịnh:
"Không sao, không cần sợ, tất cả những chuyện xảy ra ở đây đều là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh dậy, ông mặt trời sẽ mỉm cười với anh, chim nhỏ sẽ hót chào buổi sáng!.
Má ơi!"
Lòng bàn chân cậu đột nhiên giẫm lên mặt đất bằng phẳng, còn chưa kịp vui mừng thì một khối nhớp nháp như ruột gan cuốn lấy chân cậu.
Tô Quân điên cuồng giãy chân, vừa định ngẩng đầu mở miệng mắng "Cái đồ xấu xí nhà ngươi mau buông ta ra!" thì cậu bỗng thấy những du khách bình thường la hét chói tai trong nhà ma.
Nhân viên giả ma đang tận chức trách kéo cái lưỡi giả đỏ tươi ra, nhạc nền u ám cũng tiếp tục vang lên.
! Lại quay về hiện thực rồi sao?
Họ giống như đã đẩy một cánh cửa khác, đi đến căn phòng này và chạm mặt với nhóm du khách.
Nhưng khối nhớp nháp quấn quanh chân Tô Quân vẫn bám riết không buông, thậm chí còn cố sức bám lấy chân bò lên người cậu.
Thậm chí người bình thường cũng nhìn thấy khối máu me nhầy nhụa kia.
Tất cả ánh mắt hoài nghi đều dồn lên chân Tô Quân.
Tô Quân nhảy dựng lên, đạp chân về phía trước, dùng hết sức đá nó lên tường, lập tức sửa lại lời nói:
"! Đây là đồ chơi công nghệ cao gì vậy? Mau buông chân tôi ra!"
Nói xong, cậu còn sợ "thứ đồ chơi" này sẽ làm hại người khác nên tiến lên mấy bước mạnh mẽ giẫm chết nó, mũi chân còn xoay xoay mấy vòng.
Sau khi xác nhận nó không động đậy nữa, Tô Quân mới thở phào một hơi.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện người đang dẫn đầu đoàn du khách kia chính là người bán vé lúc nãy.
! Nhưng người bán vé rõ ràng không theo họ vào trong mà.
Cậu bé bán vé rất tự nhiên nói với họ:
"Sao mọi người còn đứng đây? Mau bám theo phía trước đi.
"
Lúc nói chuyện cậu ta lén nhìn Tịch Tuyết đầy ẩn ý, khóe miệng mất tự nhiên nhếch lên.
Sau đó cậu ta xoay người, tiếp tục dẫn đoàn du khách đi về phía trước.
Tịch Tuyết vẫn chưa hoàn hồn sau ảo giác rơi tự do vừa rồi, cả cơ thể dựa vào tường thở dốc, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Nhận được ánh mắt của người bán vé, cô run rẩy lấy con dao từ trong ngực mình ra.
Ấn ký bạch xà trên con dao bạc chậm rãi chuyển động, nó vặn vẹo trườn từ chuôi dao đến mũi dao.
Tịch Tuyết nắm chặt con dao, hai chân vô lực đi phía cuối đoàn.
Bạch Ly chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, y còn không biết từ đâu lấy ra một cái kẹo mút, thong thả bóc giấy gói kẹo.
Sau đó ý nhét cây kẹo vào miệng, cắn đôi viên kẹo.
Tiếng nhai kẹo kỳ quái xóa tan làn khói kinh hoàng bao trùm trái tim mọi người.
Tô Quân nhất thời không thể phân biệt được đây là ảo cảnh hay hiện thực, chỉ đành theo người bán vé đi vào trong.
Cậu thậm chí còn bắt đầu suy xét đến việc cầu cứu khẩn cấp Sở trưởng.
Bước vào một căn phòng khác, một con búp bê không đầu đột nhiên từ trên cửa rơi xuống, nó treo ngược với tóc đen xõa, đung đưa qua lại trước mặt Tô Quân.
Trên mặt gương trong phòng từ từ xuất hiện bóng người máu thịt lẫn lộn, xung quanh vang lên những tiếng thì thầm ma quái.
Đa số du khách đều rụt đầu rụt cổ, thân thể run rẩy đi về phía trước, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn những đạo cụ máu me xung quanh.
Tô Quân bị dọa đến mức mặt mày tái xanh, mấy sợi tóc ngốc trên đầu cũng run lên bần bật.
Phân nửa thân thể vì quá sợ hãi mà treo trên người Lục Việt.
Lục Việt quay đầu an ủi cậu: "Đừng sợ, đều là giả thôi.
"
Tô Quân ôm chặt cánh tay Lục Việt, thanh âm run run, lặp đi lặp lại một chữ:
"Không không không sợ, tôi tôi tôi rất ổn.
"
"Lục Thịnh, có phải anh anh anh sợ không, cơ thể anh đang run run run lên nè! "
Lục Việt bất lực nhìn cánh tay đã run như cầy sấy của tiểu Nguyệt Lão:!.
.
Không phải hắn đang run mà là tiểu Nguyệt Lão đang chơi đánh đu tốc độ cao trên tay hắn.
Cả nhóm theo đoàn du khách tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến nơi kinh dị nổi tiếng nhất của nhà ma - dòng sông máu.
Tô Quân đã bị dọa đến thần trí không rõ, cậu hốt hoảng bước lên thuyền, yếu ớt dựa vào Lục Việt.
! Nhà ma do người phàm tạo ra còn khủng bố hơn cả địa phủ đầy ma quỷ.
Du khách vẫn đang chậm rãi xếp hàng để lên thuyền, chiếc thuyền phiêu dạt cách bờ một khoảng cách nhất định, một đứa bé khi lên thuyền chân bước không vững đã bất ngờ rơi xuống dòng sông máu chảy xiết.
Tô Quân nháy mắt hít một ngụm khí lạnh.
Đứa trẻ căn bản không phải rơi xuống sông mà là bị một bàn tay bắt ngờ trồi từ dưới sông lên bắt lấy.
Ma quỷ không thể chạm vào người phàm, rốt cuộc là con yêu quái xấu xí
nào giả danh ma quỷ quấy phá?
Ngay sau đó, Tô Quân đã đột phá giới hạn thể chất của con người và tạo ra một kỷ lục chạy nước rút chưa từng có trước đây.
Cậu trực tiếp dịch chuyển tức thời qua đó.
Bất quá do không sử dụng thành thạo thuật dịch chuyển tức thời nên cậu không thể đạt đến cảnh giới biến mất xuất quỷ nhập thần như Lục giám ti.
Vì vậy trong quá trình dịch chuyển vẫn mơ hồ hiện lên bóng người.
Trong mắt người ngoài, Tô Quân giống như hỏa tiễn phóng thẳng về phía trước.
Cậu chỉ kịp nắm lấy cổ áo của đứa bé, đánh bay bàn tay đầy máu độc ác kia, an toàn kéo đứa bé lên thuyền.
Đứa bé oa oa khóc lớn trong ngực cậu, cậu liên tục vỗ nhẹ vào lưng nó, an ủi:
"Đừng sợ, đừng sợ, anh cho em! "
Sau đó cậu thuận tay giật lấy chiếc kẹo vừa mới bóc vỏ trong tay Bạch Ly, nhét vào tay đứa bé.
"! Cho em kẹo nè.
"
Bạch Ly vo viên vỏ kẹo trống không:!.
.
Nhân lúc Tô Quân cứu đứa bé, người bán vé đè thấp vành mũ, ánh mắt nặng nề liếc Tịch Tuyết, như thể ra hiệu rằng cô có thể ra tay rồi.
Tịch Tuyết vẫn ngơ ngác nhìn Tô Quân cứu đứa bé, tựa hồ như chịu sự đả kích nào đó, tay nắm chặt con dao giấu sau lưng.
Bước chân chậm chạp không thể tiến lên phía trước.
Con dao càng lúc càng nóng, nóng đến nỗi cô sắp không cầm nổi chuôi dao nữa.
Cô biết, đây là do người đó đang thúc giục cô nhanh chóng động thụ.
Nội tâm vẫn đang đấu tranh kịch liệt, Tịch Tuyết run rẩy giơ dao găm lên, con dao găm từ từ đâm xuống từng chút từng chút một, nhưng mũi dao trước sau không hề đến gần được trái tim Lục Việt.
Bạch Xà trên mũi dao bất an chuyển động, phẫn nộ vì không thể ngay lập tức uống máu.
Sau vài phút con dao cứng đờ treo trên không trung, Tịch Tuyết liền hoàn toàn từ bỏ.
Tay cô từ từ buông lỏng, con dao găm tõm một tiếng rơi xuống dòng sông máu, nhanh chóng bị dòng sông chảy xiết cuốn trôi.
Hai đầu gối mềm nhũn, cô nặng nề quỳ xuống mặt thuyền, hai tay gắt gao nắm chặt thành con thuyền.
! Không được, cô vẫn là không làm được.
Cô không thể cứ như vậy giết chết một sinh mệnh vô tội.
Người bán vé lại đè thấp vành mũ, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, hai tay đột nhiên làm động tác nắm lại.
Một bàn tay đẫm máu lập tức trồi lên khỏi dòng sông mang theo dòng nước đỏ bắn tung tóe vào người Bạch Ly vô tội.
Bàn tay máu thô bạo nắm lấy cổ Tịch Tuyết, muốn sống chết kéo cô xuống dòng sông.
Bạch Ly khẽ nhíu mày, y cộp một tiếng cắn đôi viên kẹo hồ lô, sau đó không biết từ đâu rút ra một cây đao vô cùng lớn.
Cây đao từ trên trời chém xuống, nhẹ nhàng chém bàn tay đẫm máu thành hai mảnh.
Bạch Ly đứng trên thuyền nhẹ kiễng chân, chém bàn tay máu kia như chém hoa quả, còn cà lơ phất phơ tính toán với bàn tay máu
"Quần áo của ông nội ngươi đây đều là hàng đặt may, ngươi có biết cho dù có chặt con yêu quái xấu xí nhà ngươi ra thành trăm mảnh làm thịt kho tàu, đem đi bán 2 đồng nửa cân cũng không bù được số lẻ của đống quần áo này không?"
Người bán vé bộ dạng dữ tợn che lại cánh tay phải đang chảy máu không ngừng, không khống chế được mà để lộ khuôn mặt thật.
Là một con yêu quái có mũi đỏ và miệng dài như xúc xích.
Du khách bình thường đã sớm biến mất, chỉ còn lại đứa bé đang nức nở trong lòng Tô Quân.
Con yêu quái hung hăng vung một cây đoản đao lên, đâm vào lưng Bạch Ly.
Bạch Ly quay lưng về phía con yêu quái nhưng ngay một khắc khi cây đoản đao đến gần, cây đao trong tay y liền đổi hướng, chuẩn xác đâm vào con yêu quái mũi đỏ.
Y thong thả rút cây đao ra khỏi cơ thể con yêu quái, thờ ơ nói:
"Ngươi cho rằng ta đang chém ai? Con yêu yêu quái mũi đỏ ngu si kia?"
Trên Thiên Đình, người nọ thu tay áo, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà.
Trên bàn cờ, quân cờ xám vẫn giữ nguyên vị trí, thay vì tiêu diệt quân cờ trắng thì lại có một quân cờ trắng không dễ trông thấy khác trực tiếp bóp nát quân cờ đỏ mà hắn đặt xuống.
Quân cờ đỏ vỡ nát, hóa thành một tia máu bay đi.
Hắn rũ mắt nhìn xuống bàn cờ, khóe miệng chợt gợn lên một nụ cười.
Hắn dùng nắp sứ khẽ phẩy bọt trà trong chén
"Tiểu Nguyệt Lão của sở Nguyệt Lão và đạo sĩ người phàm, thật thú vị.
"
Tô Quân vẫn đang ôm đứa bé trong lòng, đang xem "phim hành động" đến hãi hùng khiếp vía thì dòng sông máu vốn đang yên bình bỗng nhiên nổi sóng dữ dội, trực tiếp lật úp con thuyền nhỏ đang chòng chành trên mặt nước.
Đem tất cả mọi người nuốt vào một ảo cảnh khác.
.
Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa