Ta Mang Thai 1 Con Rồng

1: Cậu Xuyên Không Rồi

170@-


Chương 1:
"Đại sư huynh, sao lại như vậy! Tây Thần không thể chết đi được à!?" Một giọng nam đau đớn đột ngột vang lên.

"Hắn chỉ còn một hơi thở, nhưng có thể chịu đựng được khoảng nửa giờ." Một giọng nam trầm ổn đáp lại.

Trong sự khẩn trương, một người đàn ông khác với giọng nói hung ác và giận dữ.

"Nếu hắn chết rồi, tiểu Phong sư đệ sẽ không thể hoàn thành kết đan nữa.

Chúng ta đã dưỡng đan hơn hai mươi năm, cung cấp cho nó vô số bảo vật để tu luyện.

Không ngờ đan vừa mới thành, lại không còn dùng được, không ngờ đến tên rác rưởi này phá hoại chuyện lớn của chúng ta!"

Người đàn ông nói xong còn chưa hết hận, hắn giơ chân lên và đá mạnh vào ngực Tây Thần với sự hung tợn.

Tây Thần bất ngờ cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng, sau đó một dòng máu tươi trào ra.

Người được gọi là Đại sư huynh nghe thấy tiếng kêu và nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Được rồi, đừng đánh nữa! Dù gì chuyện cũng đã xảy ra, đánh hắn cũng vô ích.

Hãy tiếp tục gây áp lực lên hắn để hắn không thở nữa, và hãy cố gắng lấy Kim đan ra, đó mới là quan trọng."

"Liệu chúng ta có thể thực hiện bây giờ không?" Một người đàn ông nghi ngờ: "Hắn đã gần chết, vậy việc lấy Kim đan ra lúc này chỉ là việc làm vô nghĩa, chúng ta không thể để tiểu Phong sư đệ sử dụng được nữa."

Đại sư huynh trả lời: "Dù cho có là viên đan vô dụng, vẫn hơn là không có gì.

Hơn nữa, sư tôn đã trải qua nhiều thứ gặp qua nhiều điều, chờ sư tôn trở về, chúng ta sẽ tìm cách sử dụng phương pháp để cứu vãn viên đan vô dụng này."

"Đại sư huynh nói rất đúng, dù sao cũng tốt hơn là không có gì.

Chúng ta đã nuôi dưỡng viên đan trong khó khăn suốt hai mươi năm, không thể bỏ qua được."
Một người đàn ông rút kiếm từ bên hông và nhắm mũi kiếm thẳng vào đan điền của Tây Thần , chuẩn bị tấn công.



Tuy nhiên, Tây Thần lạiđột ngột mở to hai mắt và hét lớn một tiếng: "A a a a a ——" Rồi ngừng lại, mở to hai mắt, rồi lại mất ý thức một lần nữa.

Tuy nhiên, khí tức đã vững vàng hơn lúc nãy.

Cứ tỉnh rồi lại ngất, nam nhân cầm kiếm lúc này trở nên lo lắng, trong thời gian ngắn không biết có nên tấn công hay không.

Anh chỉ có thể quay đầu nhìn về phía người đồng môn đứng bên cạnh.
"Đại sư huynh, còn lấy ra không?"

Người đồng môn cúi đầu và nhìn tay Tây Thần đột nhiên sống lại, trong đôi mắt lóe lên một tia âu lo, chậm rãi lắc đầu: "Đủ rồi, nếu hắn còn sống, trước tiên chúng ta không làm nữa, chỉ cho hắn ăn một ít thuốc để hồi phục."

Hai ngày sau đó.

Một căn phòng nhỏ xung quanh trống trơn.

Tây Thần yên tĩnh nằm trên một chiếc giường cổ xưa.

Trên người cậu vẫn còn một tấm chăn bông, chăn màu đen nhạt, giống như đã nhiều năm chưa giặt.

Hai người đàn ông ngồi bên giường Tây Thần.

Một người có lông mày dày và đôi mắt to như mắt chó, ánh mắt trong suốt, tạo cho người khác cảm giác rất đơn thuần.

Người còn lại có diện mạo yếu ớt, đôi mắt tràn đầy tính toán quyến rũ như một con hồ ly.

Người có đôi mắt như mắt chó rõ ràng là không yên tâm, không ngừng đi lại trong căn phòng nhỏ.

Anh ta đi đi lại lại, đồng thời than vãn: "Chết tiệt, hai sư huynh, muốn bắt chúng ta phải ở đây chờ tới bao giờ.

Từ khi ta sinh ra, chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy!"


Tên mắt hồ ly nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tây Thần, lnhẹ nhàng nói: "Chúng ta phải chờ Tây Thần tỉnh lại hoàn toàn và đảm bảo rằng hắn không bị Ma tộc chiếm xác, sau đó mới có thể rời đi."


Việc Tây Thần sống lại đột ngột trong thời điểm gần chết này không hợp lý với quy luật Tu Chân, đồng thời cũng có nguy cơ bị Ma tộc chiếm xác.

Vì vậy, họ lo lắng rằng Tây Thần có thể bị nhập ma.

Đối với kẻ ngu Tây Thần này, bọn họ không có bất kì tình cảm nào, tự nhiên cũng sẽ không để ý sự sống chết của cậu, hiện tại sở dĩ sẽ vẫn bảo vệ cậu, vì cậu đang giữ viên Kim đan.

Bị nhập ma, viên kim đan cũng sẽ bị nhiễm ma khí.
Nếu như tiểu Phong sư đệ dùng kim đan bị nhiễm ma khí, thì có thể sẽ bị nhập ma, đây là chuyện bọn hắn sẽ không bao giờ để nó xảy ra.

Chỉ là đã đợi đầy đủ hai ngày, tên mắt chó đã không chịu nổi nữa.
"Hai vị sư huynh, Tây Thần vẫn bất tỉnh, chúng ta cũng không thể cứ chờ đợi như vậy được, không bằng gọi Đại sư huynh tới, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp khác thử xem."

Tên mắt hồ ly sắc mặt không đổi, đáy lòng cũng đã không còn kiên nhẫn nữa, nghe vậy không hề do dự mà đáp ứng: "Được, vậy ta đi gọi Đại sư huynh, ngươi ở đây coi chừng Tây Thần."
"Yên tâm đi, hắn là một tên ngu si không lẽ còn chạy được sao."

Chờ tên mắt hồ ly rời đi, đầu tiên tên mắt chó nghiêm túc nhìn chằm chằm Tây Thần một chút, sau đó lại ngay lập tức mất kiên nhẫn, ở trong phòng đi loanh quanh.

"Phiền chết rồi, phiền chết rồi, ba ngày nữa là sinh nhật Tiểu Phong sư đệ, Tây Thần lại không tỉnh lại, chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị cho yến tiệc của Tiểu Phong sư đệ , Tây Thần thực sự là quá đáng ghét ,ngay tại thời khắc mấu chốt này xảy ra sự cố!"

Hắn chửi đến quá mức chuyên tâm, không hề phát hiện Tây Thần ở trên giường đã lặng lẽ mở hai mắt ra, lén lút đánh giá hắn.
Tây Thần thật ra từ một ngày trước cậu đã tỉnh rồi.
Cậu sở dĩ không mở mắt, vì vừa đến là lúc họ định lấy Kim đan ra, thứ hai là vì trong lòng cậu phát ra n câu chửi thề.

Từ khi Tây Thần ý thức được chính mình xuyên không, cậu một bụng muốn chửi thề.

Tuy nói cậu ở hiện đại không cha không mẹ cũng không đối tượng yêu đương, là một chất lượng tốt ba không tuyệt vời để xuyên thư, nhưng mà ông trời cũng

đừng vì vậy mà cho cậu xuyên không thật đó chứ.

Hơn nữa cậu xuyên đến cái hoàn cảnh này, không khỏi cũng quá thảm đi...

Cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết BL có tên "Đoàn Sủng Tiểu Sư Đệ".

Câu chuyện kể về Ninh Phong, một cậu bé được nuôi dưỡng bởi một người thân thích và sau đó bị bỏ rơi trong tuyết.


Khi Ninh Phong sắp chết đông lạnh, thì được Huyền Thiên Tông, một trong tứ đại phái của Tu Chân giới tìm thấy và cứu sống.

Huyền Thiên Tông quyết định đưa Ninh Phong trở thành đệ tử của mình.
Ban đầu Huyền đình chỉ định nuôi gã như một đệ tử ngoại môn, nhưng Ninh Phong là một người rất ngoan ngoãn và đáng yêu, nên gã được Huyền đình nhận làm Tứ đệ tử của mình.

Việc này làm nên sự ganh tị và ghen tị từ các đệ tử khác trong Tông.

Tuy nhiên, Ninh Phong có một sức mạnh đặc biệt trên người mà nhân vật chính trong mấy cuốn sủng văn thường có.

Gã ta dễ dàng giải quyết mọi khó khăn và hóa giải sự ghen tị từ các đệ tử khác.
Sau đó, Ninh Phong nghiệm ra được là có Lôi Hỏa Thiên Linh Căn, một trong những linh căn mạnh nhất trong Tu Chân giới.

Gã liền trở thành bảo bối của Tông môn.

Đoạn sau căn bản là Ninh Phong ở tu chân giới được mọi người yêu thương nâng niu.

Như vậy nội dung cuốn tiểu thuyết nghe có vẻ rất tẻ nhạt, thậm chí có chút ấu trĩ, nhưng thể loại này thật sự rất phù hợp với gu của Tây Thần.

Cậu đi làm nhọc nhằn khổ sở, về nhà nghỉ ngơi, chính là muốn đọc loại tiểu thuyết như vậy, chẳng cần động não.

Bất quá Tây Thần cũng chưa hề đọc xong, bởi vì tác giả không biết là đang nghĩ gì, vì để thể hiện sự sủng của sư môn đối với Ninh Phong,ở trung kỳ cho Ninh Phong một cú không thể kết đan.
Không thể kết đan, tu vi không thể tăng lên được, theo cách nói của Tu chân giới, thể chất có linh căn tốt cỡ nào đi chăng nữa, đều vẫn chỉ là kẻ phế mà thôi.
Mà tuổi thọ cũng chỉ ngắn ngủi có một trăm tuổi.

Bọn Huyền đình không thể nào chấp nhận thực tế ác liệt như vậy, tìm khắp các loại sách cổ bí tịch, cuối cùng tìm thấy một phương pháp tàn nhẫn — đổi đan.
Chính là tìm một người cùng Ninh Phong giống nhau, đều là người lôi hỏa Song Linh căn, sau khi người đó kết đan, đem Kim đan rút ra cho Ninh Phong sử dụng.
Lôi hỏa thiên linh căn là thiên tài trăm năm khó gặp, có thể xuất hiện một Ninh Phong đã là hiếm có, muốn trong thời gian ngắn tìm thêm một người nữa, chính là mơ giữa ban ngày.
Hơn nữa có thể chất lôi hỏa thiên linh căn , đương nhiên các đại tông môn sẽ tranh nhau đoạt lấy, coi như Huyền Thiên tông là bốn đại tông môn đứng đầu, các đại tông môn cũng sẽ không đồng ý bọn họ lấy Kim đan rút đi.


Ngay khi huyền đình bọn họ cùng đường, Tây Thần xuất hiện .

Mà Tây Thần lại là một người trung nguyên.

Tây Thần và Ninh Phong có cùng linh căn, mà lại không có bất kì tông môn nào sẽ tranh đoạt Tây Thần, bởi vì Tây Thần cũng là một kẻ tàn phế.
Tây Thần kinh mạch toàn thân đều bị tắc, so với Ninh Phong còn nghiêm trọng hơn, không có cách nào để tu luyện.

Gượng ép sẽ khiến tu luyện tu vi tăng lên chậm, còn có thể gây tổn thương kinh mạch, giảm bớt tuổi thọ.
Thể chất như thế làm đại đa số môn phái chùn bước, càng khỏi nói Tây Thần lại là một người trí lực rất thấp, gần như là ngu.

Đối với hầu hết các môn phái tu chân, Tây Thần chỉ là một sự hạn chế của linh căn, không thể mang lại bất kỳ lợi ích nào cho môn phái.

Tuy nhiên, nếu đặt cậu tại Huyền Thiên Tông, Tây Thần có thể là bảo bối tốt nhất để Ninh Phong đạt được Kim đan.

Huyền đình hai lần đề nghị thu Tây Thần làm đệ tử của mình.

Sau khi thu Tây Thần làm đệ tử, Huyền đình đã sử dụng tất cả các thiên địa linh bảo trong môn phái để hỗ trợ tu hành của cậu.

Tin tức này đã lan truyền trong Tu Chân giới, và mọi người đều khen ngợi Thiên Huyền Tông có tấm lòng Bồ Tát, thậm chí ngay cả những kẻ ngu si cũng móc tim móc phổi ra hỗ trợ.

Tuy nhiên, thực tế thì Huyền đình chỉ quan tâm đến việc thu được Kim đan từ Tây Thần và không màng đến tình trạng Tây Thần như thế nào.

Cuối cùng, chỉ sau hai mươi năm nuôi dưỡng Tây Thần bằng các thiên địa linh bảo, họ mới thu được một viên Kim đan.

Ngay khi Kim đan vừa được kết ra, Thiên Huyền Tông đã ngay lập tức lấy đi Kim đan từ Tây Thần, và không mấy ngày sau đó Tây Thần qua đời.

Tây Thần thực sự không thích nhìn thấy việc nhân vật chính tỏa sáng trong câu chuyện và tàn phá vai phụ vô tội.

Hơn nữa, vai phụ này còn trùng tên và trùng họ với chính mình, Tây Thần thực sự không thể chịu đựng được, cậu không đọc nữa mà đi ngủ.
Không ngờ rằng khi sau khi tỉnh dậy,cậu đã bị mắc kẹt trong cuốn sách và trở thành Tây Thần ngu si.








Ta Mang Thai 1 Con Rồng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Mang Thai 1 Con Rồng Truyện Ta Mang Thai 1 Con Rồng Story 1: Cậu Xuyên Không Rồi
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...