Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 762
Cổ Trần ngồi ngay ngắn trên Thanh Đồng bảo tọa, yên lặng trầm tư, nghĩ đến những chuyện phát triển gần nhất của các bộ lạc, còn suy nghĩ một số kế hoạch tiếp theo.
Không lâu sau, thị vệ mang theo hai người một nam một nữ tiến vào đại điện.
Cổ Trần giương mắt nhìn lên, ánh mắt có chút chấn động một cái, sắc mặt bình thản đánh giá hai người trẻ tuổi một nam một nữ này.
Một thanh niên mặc áo giáp da, một nữ tử trẻ tuổi dáng cao gầy, chiến y âm vang màu trắng trên người, phát ra từng tia ánh sáng.
Hai người họ khí tức hùng hậu, chắc đều là Cường Giả sắp nhập cảnh Niết Bàn, đúng như dự liệu của Cổ Trần, nhìn qua đã biết họ không phải người trong Bách Man Sơn.
Hai con người từ ngoài Bách Man Sơn đến.
- Tử Yên, Tử Lâm bái kiến tộc trưởng!Bọn họ liếc nhìn Cổ Trần một cái, tâm thần có chút hốt hoảng, vội vã thi lễ, tuy không nói cũng không biểu thị điều gì ra ngoài nhưng Thần sắc rõ vẻ nghiêm trọng.
Cổ Trần khẽ gật đầu, nhìn qua đánh giá họ một lượt, trong lòng tự hỏi hai người này từ đâu đến đây.
- Hai vị không giống người trong Bách Man Sơn, chẳng hay là từ đâu đến đây?Hắn không chút giấu giếm hỏi ngay.
Ở phía dưới, Tử Yên và Tử Lâm chỉ thấy người thanh niên kia khẽ gật đầu.
Nữ tử trẻ tuổi tên gọi Tử Yên lại hành lễ một lần:- Thưa tộc trưởng, hai người chúng tôi đến từ Vạn Thạch Lĩnh, Tử Sơn Vương tộc, chuyến này đi ngang Bách Man Sơn, thấy người dân nơi đây đã thoát khỏi ách thống trị của ngoại tộc, nhân dịp vào bái kiến, nếu có điều mạo muội xin tộc trưởng thứ lỗi cho.
Nghe vậy, ánh mắt Cổ Trần chợt hiện lên một tia đen tối, ý nghĩ xoay chuyển.
Vạn Thạch Lĩnh là một bờ cõi mênh mông nằm ngoài Bách Man Sơn, rộng lớn đến trăm vạn dặm, là lãnh thổ do Thạch tộc cai trị.
Ở đó, Thạch tộc là bá chủ.
Mà hai người này lại nói là đến từ Vạn Thạch Lĩnh, vừa hay chỉ cách một thảo nguyên Đông Hoang, vượt qua là đến Vạn Thạch Lĩnh.
Cổ Trần để ý đến lời họ nói lúc nãy, rằng họ đến từ một bộ lạc được gọi là Tử Sơn Vương tộc, đây là bộ lạc Vương tộc cường thịnh.
Hắn nhẹ gật đầu với Tử Yên, tự nói với mình:- Tử Sơn Vương tộc ư?Cổ Trần ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người hai kẻ đến từ Tử Sơn Vương tộc kia, xem biểu hiện, thái độ của họ, có vẻ họ không vô tình ngang qua đây như đã nói mà là có chủ đích đến đây từ đầu.
Có lẽ họ đã nghe được điều gì liên quan đến Bách Man Sơn, cho nên mới đến đây dò thám, nhìn thấy tình hình trong Bách Man Sơn mới đến bái kiến hắn.
- Người đến đây là khách, người đâu, mang rượu lên đây, tiếp đãi thật tốt hai vị khách quý của ta.
Cổ Trần nở một nụ cười, lệnh cho hạ nhân mau chóng chuẩn bị thức ăn cùng rượu thịt chiêu đãi họ, dẫu sao thì đã đến rồi chính là khách.
Nhìn thấy Cổ Trần mỉm cười, chẳng hiểu sao trong lòng Tử Yên, Tử Lâm mơ hồ có một dự cảm không lành, dậy lên một mối bất an mà không sao nói ra được.
Thật ra bọn họ đã nghĩ quá nhiều rồi, chẳng qua Cổ Trần chỉ muốn biết thêm tình hình các bộ lạc Nhân tộc ngoài kia, đột nhiên họ đến tự xưng là người đến từ Vương tộc, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội.
Nhìn căn cơ tu luyện của hai người này, có thể thấy họ đã sắp đạt đến cảnh giới Niết Bàn, đều là Cường Giả trẻ tuổi của Nhân tộc.
Xét theo tu vi của bọn họ, Tử Sơn Vương tộc kia xem ra không thể xem thường, Tử Yên, Tử Lâm này dĩ nhiên cũng không thể đánh giá thấp, địa vị của họ trong tộc e rằng không nhỏ.
Nghĩ vậy, ánh mắt Cổ Trần trở nên thâm thúy hơn, nụ cười lại càng sâu xa đầy ẩn ý.
- Tử Yên, Tử Lâm, hai vị đường xa vất vả đến đây, ta xin kính hai vị một ly.
Cổ Trần vừa cười vừa nói dứt lời liền nâng bình rượu Thanh Đồng uống cạn.
Tử Yên, Tử Lâm ngồi bên dưới, tay cầm ly rượu hết sức ngạc nhiên.
Loại khí cụ này họ chưa từng thấy qua bao giờ, chất liệu rất đặt biệt, cực kỳ cứng, hoa văn cũng vô cùng đẹp mắt, vừa nhìn đã thích ngay.
Mà thứ bên trong chiếc bình này lại càng trân quý bội phần, Huyết Linh tửu, chính là thứ rượu dùng Linh Huyết phối với các loại dược liệu quý hiếm cùng nhiều thứ hiếm có khác mới chế thành.
- Đa tạ tộc trưởng!Tử Yên, Tử Lâm đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh cảm tạ rồi đem rượu trong bình lần lượt uống cạn.
Đùa thế thôi, chứ tộc trưởng một tộc kính rượu mà các ngươi dám từ chối sao? Sợ là không còn mạng rời khỏi được đây.
Tử Yên, Tử Lâm một mặt uống cạn rượu, một mặt thầm hối hận vì đã vào đây.
Có phần tự phụ.
Lúc đầu vẫn chưa sao, sau khi gặp được Cổ Trần thậm chí là nhìn thấy những người trong Bách Man Sơn khiến thâm tâm họ lập tức xoay chuyển.
Hai người trong lòng bất an, như ngồi trên đống lửa.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc