Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 641
Không có cách cả, gần đây số lần Thiên Kiếp, Thiên Phạt hạ xuống Bách Man sơn có chút doạ người, còn cả chuyện Cổ Trần hung ác nuốt mất Thiên Phạt khiến bọn họ sợ hãi.
Hung nhân thế này, không thể trêu vào, chỉ còn cách trốn vào trong hư không.
Không thể trêu vào thì trốn, không được sao?- Đúng là không thể tin nổi!Huyền Vô Cực choáng váng, hắn nhìn Cổ Trần trong lòng không thể không bội phục, cũng có chút phức tạp, đắng chát, kinh sợ.
Có thể dọa sinh vật cấm kỵ hoảng sợ chạy mấy, chuyện cấp bậc này chắc chắn khiến vô số người kinh hãi, nếu lan truyền ra ngoài khẳng định rất nhiều người nghe thấy đều há hốc mồm.
Thật ra, đa số sinh vật cấm kỵ đều rất ghét Thiên Kiếp, Thiên Phạt, bởi vì thứ này mang đến nguy cơ bại lộ cho bọn chúng, nếu không cẩn thận sẽ bị Thiên Khiển nhằm vào ngay.
Cho nên Lôi tộc là chủng tộc mà nhóm sinh vật cấm kỵ này ghét nhất, nhưng bây giờ, Cổ Trần lại dọa chạy hết sinh vật cấm kỵ trong một Cấm khu.
- Chạy cũng tốt, đỡ tai hoạ ngầm.
Cổ Trần lầm bầm nói, không thèm để ý đến chuyện đối phương chạy đi một chút nào, ngược lại còn cảm thấy bọn chúng chạy đi còn tốt hơn, bớt đi một mối uy hiếp.
Dù sao có một cấm khu bám rễ ở nơi này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, bây giờ đối phương trực tiếp trốn vào trong hư không, vậy thì đúng là không gì bằng.
Có điều bên trong Bách Man sơn còn một cấm địa nữa, đó chính là chỗ sâu nhất trong Man Hoang bình nguyên, ở nơi đó có một tòa Thần miếu quỷ dị, bên trong có sinh vật cấm kỵ tồn tại.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Cổ Trần nhìn về phía Bách Man sơn, trong lòng thầm nghĩ, khi nào rảnh rỗi có nên đi vào tron dò xét tìm hiểu thật giả hay không?Ý tưởng này vừa xuất hiện, trong Thần miếu, một cái bóng mơ hồ khủng bố kia đột nhiên rùng mình một cái.
- Có cảm giác không ổn lắm.
Hắc vụ bên trong truyền đến một âm thanh, sau đó, cả ngườithanh Y bị từng cái từng cái xiềng xích màu đen trói chặt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phẫn nộ, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm lạnh như băng.
Nàng bị giam cầm.
- Đừng trừng ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi quá không biết nghe lời, nơi này rất không an toàn, vẫn nên rời khỏi đây trước đã, trở về Hư Không chiến trường ta sẽ bồi dưỡng ngươi trưởng thành rồi nói sau.
Bên trong hắc vụ, bóng dáng mơ hồ kia nói xong, một đoàn hắc khí lập tức cuốn lấy Thanh Y, hắc vụ vô cùng vô tận phun trào, nhanh chóng bao vây lấy tòa Thần miếu.
- Hả?Hắc ảnh đột nhiên kinh nghi một tiếng, hai mắt lo lắng, giống như nhìn thấu thời không, gặp được chuyện gì đó khiến hắn kinh ngạc.
- Đi!Rắc rắc!Vừa dứt lời, hư không lại nứt ra, một cỗ hắc khí bao vây một tòa Thần Miếu rách nát trực tiếp chui vào trong hư không, ngay lập tức đã biến mất không thấy gì nữa.
Nơi này, vậy mà cũng chạy.
Sinh vật cấm kỵ ẩn náu trong hắc vụ, nhân lúc Thanh Y không để ý đã giam giữ nàng lại, rồi mang theo nàng trốn vào trong hư không.
Hai Cấm Khu lớn trong Bách Man sơn, toàn bộ đều biến mất không thấy đâu nữa.
- Vì sao ta lại cảm thấy có chút trống rỗng nhỉ?Đúng lúc ấy, không hiểu sao Cổ Trần đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, đầu óc trống rỗng, giống như cảm nhận được điều gì đó.
Hắn nhíu mày lại, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu nhất trong Man Hoang bình nguyên, cảm giác giống như vừa có thứ gì đó rất quan trong biến mất.
- Chẳng lẽ là Thanh Y đã xảy ra chuyện gì?- Không được, ta phải đi xem thử.
Nghĩ đến điều này, Cổ Trần không thể tĩnh tâm được, hắn vung tay lên cuốn lấy ba cỗ thi thể không đầu, còn đầu của bọn họ tất cả đều bị treo trên một cây cột cắm ở trên một đỉnh núi.
Vút!Cổ Trần thu Thanh Đồng Vương tọa lại, không kịp nói gì với Huyền Vô Cực, lập tức đạp không rời khỏi chỗ này.
- Ơ! Đợi chút!Huyền Vô Cực hô to một tiếng, đáng tiếc đã chậm, trong chớp mắt Cổ Trần đã biến mất, khiến hắn dở khóc dở cười, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thân là Thánh Tử của Thánh Địa, đây là lần đầu hắn bị người ta ngó lơ như vậy.
Nhưng đối mặt với một kẻ tàn nhẫn dám cắn nuốt Thiên Phạt, một hung nhân như thế, Huyền Vô Cực không thể kiêu ngạo như bình thường được, đối với hung nhân bậc này không trở thành kẻ địch vẫn tốt hơn!.
Ở nơi sâu nhất trong Man Hoang bình nguyên, là một khu vực hoang vu vắng lặng.
Khắp nơi trên mặt đất đều là xương cốt, xương cốt của sinh vật nào cũng có, nằm đầy trên mặt đất nhìn vô cùng đáng sợ.
Đây cũng là một cấm khu của Man Hoang bình nguyên, là Tử Vong cấm khu.
Vù!Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua bầu trời, nhanh chóng rơi xuống chỗ sâu nhất trong cấm địa.
Người vừa rơi xuống, chính là Cổ Trần, hắn đang lơ lửng giữa không trung, quan sát khu vực hoang vu vắng lặng trước mắt, nhìn cảnh tượng xương cốt phủ đầy đất khiến người ta cảm thấy lạnh cả người.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc