Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 6: Hung Hiểm
Ầm!Cỏ dại tứ tán, bùn đất bắn ra.
Cổ Trần đứng dậy nhìn chỗ bản thân vừa đứng lúc trước, vừa nhìn liền đổi sắc.
Vị trí lúc trước của hắn, hiện lại xuất hiện một đầu dã thú kỳ quái, thân dài hai mét, hai chân đi bộ, chân trước ngắn nhỏ, móng vuốt sắc bén.
Da thịt nó màu ố vàng, tựa như hòa vào một thể với cỏ dại xung quanh, rất khó phân biệt, vừa rồi vì thế nên mới suýt bị đánh lén.
- Trảo long?Cổ Trần kinh hô, rốt cục nhận ra lai lịch của đầu Man thú này.
May mà trước kia từng xem qua mấy bộ phim cùng sách báo về đề tài Khủng long, cũng gọi là có hiểu biết chút chút, nên mới nhận ra đầu Man thú trước mắt này.
Nó chính là sinh vật đã tuyệt chủng, Trảo long hay còn gọi là Khủng long móng vuốt, một trong những loài Khủng long tồn tại sớm nhất.
- Grao! Trảo long đánh lén không thành, quay đầu gào lớn một tiếng với Cổ Trần.
Cái miệng đầy răng nanh sắc bén, ánh mắt lộ ra sự hung tàn khát máu, móng trước sắc bén lay động, tùy thời như chuẩn bị công kích.
Cổ Trần ngưng trọng, cảnh giác nhìn Trảo long, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bởi hắn nhớ tới một số đặc điểm của Trảo long.
Trảo long, săn mồi theo đàn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đầu Trảo long, liệu có phải cũng có nghĩa, phụ cận còn có nhiều Trảo long khác?- Oa! Quả đúng không sai, sau một khắc, bụi cỏ bốn phương tám hướng bỗng lay động, một đầu lại một đầu Trảo long nhảy ra.
Trọn vẹn tám đầu Trảo long quây thành một vòng, vây Cổ Trần cùng đầu Giác long đã chết lại.
Cổ Trần nặng nề, ý thức được việc không ổn, không nghĩ tới lại gặp một đàn Trảo long.
Hắn suy đoán, có lẽ là do Giác long một đường phi nước đại, máu từ trên cổ chảy ra thu hút đám Trảo long này đuổi theo.
- Phiền toái!Tám đầu Trảo long nhìn chằm chằm, không ngừng vây xung quanh Cổ Trần, khiến hắn càng thêm ngưng trọng, trong tay không có vũ khí, trong lòng bất an a.
Lần đầu đối diện với cả một đàn sinh vật đã tuyệt chủng trên Địa cầu, còn là Trảo long nổi tiếng về săn mồi, đây quả thực là một khảo nghiệm nghiêm trọng đối với Cổ Trần.
Nguy hiểm từng bước tới gần, Cổ Trần không cảm cử động dù chỉ một chút, bốn đầu Trảo long vô cùng khôn khéo, vây xung quanh nơi này, từng đôi mắt đều lộ ra quang mang khát máu.
Thời gian từng chút trôi qua.
- Sao còn chưa tới?Cổ Trần thầm gấp gáp.
Hắn mong đám Hắc Thổ có thể nhanh chóng đuổi theo, nếu không hắn sẽ nguy hiểm, tốc độ của tám đầu Trảo long rất mau lẹ, hơn nữa lại phối hợp rất ăn ý.
Chỉ một mình hắn, thực sự hoảng hoảng, huống chí vũ khí còn đang cắm trên cổ Giác long, cách hắn tới ba mét.
Khoảng cách này nghe thì ngắn, nhưng với tốc độ của Trảo long, lại chỉ là việc trong nháy mắt.
- Dát! Hai phe đối mặt hồi lâu, một đầu Trảo long trong đó đột nhiên há cái miệng máu gầm thét.
Nháy mắt, một cỗ mùi tanh đập vào mặt, ba đầu Trảo long cùng nhau nhảy lên, nhanh như chớp giật, từ ba hướng đồng thời tấn công Cổ Trần.
- AAA! !!Trong lúc nguy cấp, Cổ Trần chợt quát một tiếng, huyết dịch toàn thân như sôi trào, thân thể mới được tôi luyện liền bộc phát một cỗ lực lượng cường đại.
Ầm!Cổ Trần gầm thét, dậm chân vung quyền đánh về phía Trảo long, chỉ cảm thấy một lực lượng trầm trọng từ cánh tay truyền tới, khiến cánh tay hắn gần như gãy mất, đau điếng chết lặng.
Nhưng theo một tiếng vang trầm đó, đầu Trảo long kia vậy mà lại gào thét một tiếng, loạng choạng đổ về phía trước, lại bị một quyền của Cổ Trần đánh cho choáng váng, chuyển hướng ngã trên mặt đất.
Phốc!Cùng lúc đó, sau lưng khẽ nhói lên, móng vuốt vạch phá da Cổ Trần, da thú trực tiếp bị ba cái móng vuốt xé mở, máu tươi trào ra.
Cổ Trần cắn răng không rên một tiếng, theo cỗ lực này mà lăn về trước, vừa vặn tránh được một đầu Trảo long khác công kích.
Hắn lăn một cái, vừa vặn lăn tới bên cạnh thi thể Giác long, thuận tay vồ lấy, rút cây Thạch mâu đang cắm trên cổ Giác long kia.
- Oa! Lúc này, vừa vặn có một đầu Trảo long bổ tới trước mặt, cái miệng mở rộng muốn cắn về phía cổ Cổ Trần.
Hắn không chút suy nghĩ, nắm chặt Thạch mâu quay người đâm thẳng.
Phốc phốc!Thạch mâu xuyên qua thịt, từ miệng Trảo long đâm xuyên vào thân thể, tại chỗ phun máu, phun đầy lên mặt Cổ Trần, thân hình Trảo long thình thịch đổ xuống đất.
Đầu Trảo long này bị một Mâu xuyên cổ họng, chết tại chỗ, chỉ kịp giãy dụa mấy cái trên đất liền bất động.
- Cạc cạc! Nhìn một đầu Trảo long bị giết, đám Trảo long còn lại liền như bị chọc giận, ào ào kêu to hướng Cổ Trần giết tới.
Nhìn thấy đám Trảo long còn lại phát động tấn công, Cổ Trần hơi biến sắc, một mình hắn biết ứng đối sao đây?- Tộc trưởng, chúng ta tới!Đúng lúc nguy cấp, một tiếng hét lớn từ xa xa truyền đến, chỉ thấy một người cao hơn hai mét, lao tới ầm ầm như một tòa thiết tháp, vạch phá cỏ dại.
Ô!Một cái Thạch mâu phá không mà đến, trong nháy mắt xuyên qua thân thể một đầu Trảo long khác, ghim nó trên mặt đất, vừa vặn chỉ cách Cổ Trần hai mét, máu tươi chảy ồ ạt.
Đó là Hắc Thổ, một mâu toàn lực ghim chết một đầu Trảo long, không thể không nói, Thạch mâu tuy thô sơ, nhưng với đám người nguyên thủy sức không hề kém dã thú này, uy lực tổng lại cũng không nhỏ.
- Tộc trưởng!Theo sát phía sau, hơn một trăm thợ săn trong bộ lạc chạy tới, từng người vung vẩy Thạch mâu, Mộc cung, phần phật như ong vỡ tổ phi tới, bắn tới mấy đầu Trảo long còn lại.
Nhìn thấy đột nhiên có đại lượng người nguyên thủy xông tới, đám Trảo long vừa mất hai đồng bạn liền trở nên luống cuống, nhìn tình thế không ổn liền quay đầu chạy, chui vào thảo nguyên mênh mông, chớp mắt liền không còn tung tích.
Đến lúc này, Cổ Trần mới có thể chính thức thở nhẹ một hơi, vừa thả lỏng, một cảm giác đau nhức từ sau lưng liền truyền tới, tổn thương không nhẹ a.
- Tộc trưởng!Hắc Thổ hai ba bước cuồn cuộn mà tới, nhìn Cổ Trần trọng thương, sau lưng lại chảy máu, sắc mặt cũng thay đổi.
Tộc nhân khác đuổi tới, khi thấy thi thể Giác long cùng hai đầu Trảo long, đám người đều biến sắc.
Đầu Trảo long đầu tiên bị Cổ Trần đánh ngã còn chưa chết, giãy dụa lung lay đứng lên, lại bị mấy thợ săn khác đi tới cầm Thạch mâu đâm xuyên mắt, máu tươi tung tóe, giãy dụa thêm hai cái liền chết.
- Còn may, các ngươi kịp thời chạy tới!Cổ Trần thở nhẹ, nói với Hắc Thổ đang gấp rút một chết.
Hắc Thổ thì sợ hãi nói:- Tộc trưởng, ngài bị thương, mau, mau dẫn tộc trưởng về bộ lạc.
Bị thương, là việc nguy hiểm nhất trong một bộ lạc nguyên thủy, bởi một khi thụ thương, chẳng khác nào treo án tử, không cách nào trị liệu.
Bởi bộ lạc nguyên thủy căn bản không có cách trị thương cho tộc nhân, chỉ có thể chậm rãi chờ chuyển biến xấu, cuối cùng thống khổ chết đi.
Tấm gương chết vì bị thương trong tộc có quá nhiều, thậm chí có người vì một vết thương nho nhỏ, sau đó cảm nhiễm mà chết.
Bây giờ nhìn vị tộc trưởng Cổ Trần này bị thương, sau lưng không ngừng chảy máu, cả đám đều hoảng hồn.
- Chỉ là một chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Cổ Trần lại không để ý, nhìn thì thấy vết thương rất khủng bố, kỳ thực cũng không có vấn đề gì, chỉ cần tìm một chút thảo dược thoa lên là được.
Nhưng người nguyên thủy không biết a, nguyên một đám sợ hãi hốt hoảng, dường như sợ Cổ Trần lập tức đi đời.
- Lần này thu hoạch rất tốt, các tộc nhân, trước đem bốn đầu dã thú này về, chúng ta về bộ lạc.
Cổ Trần lên tiếng, lần đi săn này kết thúc, săn được một đầu Giác long, cộng thêm ba đầu Trảo long, thu hoạch khổng lồ.
Lúc này, những người khác không chú ý tới, trên những thi thể này tuôn ra một cỗ khí thể huyết sắc kỳ dị, khí thể kỳ dị nhanh chóng chui vào cơ thể Cổ Trần, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ có bản thân Cổ Trần phát hiện, trên mặt liền lộ vẻ kinh hỉ, bởi hắn phát hiện, lại có thể thu được một lần tôi thể.
- Tộc trưởng, mau nhìn cái kia!Đột nhiên, một tiếng kinh hô truyền tới, có người đầy hoảng sợ chỉ về phía trước mặt.
Tất cả bản năng nhìn theo hướng hắn chỉ, nguyên một đám đầy kinh hãi.
- Cái này! Cổ Trần kinh ngạc giương mắt nhìn lên, trong mắt lộ ra một vệt chấn kinh.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc