Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 50: Lại Vào Lang Cốc
Lang cốc, thực ra là một cái hẻm núi dài đến mười dặm.
Trước đó Cổ Trần chưa hề thăm dò xong, lần này hắn lại tới.
- Trong Lang cốc, liệu còn có sinh vật khác?Trước cửa vào, Cổ Trần yên lặng đánh giá hẻm núi lớn trước mắt, lòng thầm suy nghĩ.
Trước đó hắn chém giết Ngân Nguyệt Lang vương, muốn thu phục đám Khủng Lang trong này, đáng tiếc bị chúng chạy mấy, cũng chưa kịp thăm dò tình huống bên trong.
Hiện tại lại tới, Cổ Trần hắn muốn thăm dò toàn bộ Lang cốc, có lẽ sẽ có phát hiện.
Từ khi gặp Thanh Bì Thú Nhân, lòng hắn liền có một cảm giác cấp bách, chính vì thế, ngoài săn giết Hung thú thu năng lượng Tôi Thể, còn phải mượn linh dược tăng lên.
Hắn thấy, Linh khí trong Lang cốc này dày đặc hơn bên ngoài, việc để Linh vật sinh sôi là điều rất có thể, vậy có lẽ sẽ có Linh dược.
- Tiểu Bạch, chúng ta vào!Cổ Trần vỗ nhẹ đầu Bạch hổ, Bạch hổ gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng bước vào trong.
Một đường xâm nhập vào Lang cốc, cảnh tượng tàn tạ lúc trước chưa thay đổi, không hề có vật sống chiếm cứ, đám dã thú bên ngoài vẫn chưa thoát được cái bóng của bầy Khủng Lang.
Xuyên qua địa bàn của đám Khủng Lang trước đó, Cổ Trần cưỡi Bạch hổ một đường tiến lên, xâm nhập vào khu vực trung bộ, trong này là một khu rừng rậm, thảm thực vật mọc thành bụi.
Hơn nữa, bên trong còn có một số hồ nước, dòng suối nhỏ, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy đầu quái điểu đập cánh bay đi.
- Linh khí nơi này thật dày đặc.
Một đường đi tới, Cổ Trần hít sâu một hơi, cảm nhận linh khí ẩn trong không khí, nồng độ càng dày đặc hơn bên ngoài.
Hai mắt Cổ Trần sáng lên, khỏi phải nói, nơi này nhất định có Linh vật tồn tại, nếu không Linh khí không thể đậm như thế.
- Tiểu Bạch, đi bên kia! Cổ Trần chỉ về phía trước, để Bạch hổ dẫn theo hắn nhanh chóng chạy đi, một đường đi tới, càng đi càng thấy Linh khí thêm đậm, thậm chí còn tạo thành mê vụ.
Linh vật, nhất định quanh đây!Quả đúng không sai, sau một hồi tìm tòi, Cổ Trần nhìn thấy một gốc thực vật kỳ quái trên vết nứt nham thạch.
- Gốc thực vật này! Cổ Trần đánh giác gốc thực vậy cắm rễ trên khe đá.
Toàn thân cao ba tấc, màu sắc đỏ tươi, rẽ cắm vào đá, lá nhỏ như lửa, không có trái cây nhưng lại nở ra từng đóa xích hoa.
Một mùi thơm nức mũi truyền ra, khiến lỗ chân lông toàn thân Cổ Trần như được hít thở, thư sướng vô cùng.
- Linh dược!Cổ Trần xác định, đây là một gốc Linh dược, ẩn chứa dược lực cực mạnh, chỉ là hắn không rõ là Linh dược gì, hiệu quả ra sao.
Có điều, mặc kệ là gì, đã tìm thấy thì không có lý gì bỏ qua, Cổ Trần trực tiếp tiến tới đào Linh dược trên vách đá.
Cổ Trần đắc ý thu hồi Linh dược, đặt nó vào trong cốt giới, sau đó mới quay người cưỡi Bạch hổ tiếp tục tìm về phía sâu trong cốc.
Trên đường đi, hắn không ngừng tìm kiếm những nơi có thể tồn tại Linh vật, nhưng đáng tiếc chưa có thể có thêm thu hoạch gì.
Mười dặm rất dài, khu vực trung bộ rất lớn, mê vụ bao phủ, thảm thực vậy che đậy khắp nơi.
- Linh khí nơi này còn đậm đặc hơn lần trước, nhất định có Linh dược.
Rất nhanh, Cổ Trần lần nữa cảm ứng được sóng Linh khí, vô cùng nồng đậm, hắn kích động cưỡi Bạch hổ chạy vội, xuyên qua rừng cây rậm rạp.
Đại khái 2 nén hương, Cổ Trần đi tới trước một khe suối nhỏ, yên lặng nhìn dòng nước từ trên vách đá dựng đứng rủ xuống.
Nước chảy nhỏ giọt, trong suốt như cam lộ, điểm điểm Linh khí.
Cổ Trần ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ánh mắt sáng lên, trên vách đá dựng đứng phía trên con suối, có một gốc kỳ hoa cắm rễ.
Đó là một gốc hoa nở ra ba nụ, toàn thân óng ánh, Linh khí lộ rõ, hiển nhiên là Linh dược.
- Lại có thu hoạch!Cổ Trần kích động, trực tiếp bò lên vách đá hái xuống.
Bất kể nó là Linh dược gì, chỉ cần ẩn chứa Linh khí phong phú là được, phối hợp với thú huyết, có thể chế một nồi thuốc đại bổ.
Tuy hắn cũng không biết nấu thuốc thế nào, nhưng bỏ vào nồi hầm thì dư sức, hiệu quả kém thì thêm Linh dược, nhất định có hiệu quả.
- Ừm, đây là?Cổ Trần bỗng ngừng lại, ánh mắt khóa chặt lên một gốc cây to khô héo, cây khô không chút sinh cơ.
Duy chỉ có dưới cành cây, một gốc thực vật giống Linh chi bám chặt, toàn thân tử sắc, tản ra Linh khí nồng đậm.
- Linh chi?Cổ Trần đại hỉ, lập tức tiến tới xem xét, quả thực là một gốc linh chi, linh chi ẩn ẩn lộ ra từng đạo hồng mang, bên ngoài có từng đạp hồng văn xuất hiện.
Gốc Linh chi này có màu tử sắc rất kỳ quái, chẳng lẽ! - Là Tử Linh chi?Cổ Trần không nhịn được tự nói.
Kiểm tra một phen, xác định trong Linh chi ẩn chứa Linh khí cường đại, Cổ Trần không chút do dự bóc ra, bỏ vào trong nhẫn.
Lại một gốc Linh dược tới tay, nơi này quả là bảo địa.
Có lẽ, trước đống Linh dược này vốn nên thuộc về bầy sói, đáng tiếc Lang vương bị giết, bầy sói trực tiếp chạy trốn, đám Linh dược này trở thành vật vô chủ.
- Hẳn là còn nữa.
Cổ Trần kích động vỗ vỗ đầu Bạch hổ, một người một hổ càn quét khắp Lang cốc, nhạn quá nhổ lông, đào sâu ba thước.
Toàn bộ quá trình, quả thực khiến hắn tìm được mấy chục gốc Linh dược, trong đó thứ quý nhất là một gốc Lão Sâm núi, to như trẻ con, mọc đầy râu sâm.
Gốc Lão Sâm này ẩn chứa Linh khí mạnh liệt khiến Cổ Trần chấn kinh, Bạch hổ cũng trông mà thèm.
Đáng tiếc, thứ này không thể cho nó ăn, Cổ Trần còn muốn dùng để đột phá.
- Chí ít đạt tới 500 năm!Trước đống đá vụn, Cổ Trần nâng Lão Sâm, toàn thân củ sâm trắng muốt, mùi thuốc đặc trưng theo đó truyền ra.
Mỗi một cái râu sâm đều trong suốt như thạch, linh quang ẩn ẩn, dược tính cực mạnh khiến Cổ Trần kích động vô cùng.
Hắn cảm giác, nếu sử dụng gốc Lão Sâm này, hắn nhất định có thể đột phá, hơn nữa không chỉ là một cảnh giới nhỏ.
Cẩn thận thu hồi Lão Sâm, Cổ Trần hít sâu một hơi, thầm nghĩ, man honag thế giới quả là bảo địa, chỉ xem ngươi có thể tìm được hay không thôi.
- Trước mắt là chỗ sâu nhất, dường như có khí tức không bình thường?Hai mắt Cổ Trần lấp lóe, ngưng trọng nhìn qua chỗ sâu trong hạp cốc.
Cùng nhau đi tới, càng đi càng thấy không thích hợp, nơi này, quá yên tĩnh.
Cổ Trần mang theo cảnh giác, cầm chắc Cốt mâu từng bước đi vào sâu.
Oanh!Vừa đi tới, một cỗ chấn động lập tức truyền ra, đá vụn ào ào rơi xuống, rừng cây lắc lư.
- Chuyện gì xảy ra?Cổ Trần giật mình kêu lên, Bạch hổ cũng không nhịn được mà xù lông, gầm nhẹ về phía sâu, thần sắc lộ rõ vẻ bực bội, bất an cùng e ngại.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc