Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 228: Ngộ Thương Thế
Tiếng hô “Giết” bên ngoài Ô Mộc bộ lạc vang lên rung trời, máu chảy ròng ròng, thi thể, đầu người, chân cụt tay nằm ngổn ngang trên mặt đất.Ầm! Đột nhiên, một cỗ khí tức mạnh mẽ nổ tung, khói bụi bay đầy trời.
Một bóng người bỗng nhiên bay ra từ bên trong, máu loang tứ phía, cuối cùng ngã xuống đất.
Đó là cường giả Thạch tộc, Thạch Liệt, Thạch Giáp trên người nát vụn, để lại từng vết thương sâu thấy cả xương, miệng không ngừng hộc máu.- Grừ!Từ bên kia truyền đến tiếng hổ gầm kinh thiên, giương mắt nhìn lên chỉ thấy một con hổ toàn thân trắng như tuyết nhào vào con Giao Mã, một phát cắn đứt cổ của đối phương.Đó là tọa kỵ của Thạch Liệt, đã bị Bạch Hổ cắn chết.- Khốn kiếp, ngươi thật sự là Nhân tộc sao?Thạch Liệt trong lòng sợ hãi không thôi, sau một trận giao chiến hắn sợ hãi phát hiện, thanh niên Nhân tộc Cổ Trần mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.Mặc kệ là sức mạnh thân thể hay là một thân Chiến khí đơn giản là làm người kinh sợ.- Thạch Liệt, đây chính là sức mạnh của ngươi?Trong cát bụi đằng trước, Cổ Trần từng bước đi ra, Thanh Đồng giáp trên người sáng rỡ lấp lóe, quanh thân còn có từng luồng khí xám, đủ chín trăm chín mươi chín đạo Nguyên Thủy Chiến khí.- A, chín trăm chín mươi chín đạo Chiến khí, ngươi là quái vật sao?Thạch Liệt hoảng sợ vô cùng, hai mắt trợn to đầy vẻ kinh hãi nhìn Cổ Trần đi tới, Chiến khí trên thân kia dọa hắn sợ đến nỗi mất mật.
Chín trăm chín mươi chín đạo Chiến khí đấy, ai có thể ngưng tụ nhiều Chiến khí như vậy?Cho dù là hắn hiện tại thân là cường giả Hoán Huyết cảnh, ngưng tụ ra chân huyết quý giá, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ngưng tụ được hai mươi mấy đạo Chiến khí thôi.
Mà Cổ Trần trước mắt vậy mà ngưng tụ ra chín trăm chín mươi chín đạo Chiến khí, truyền ra nhất định gây nên sóng to gió lớn, thậm chí dẫn tới sự truy sát vô tận.Trong Man Hoang Bách Tộc, người có thể ngưng tụ chín mươi chín Chiến khí đã xưng là tuyệt thế thiên kiêu, người vượt qua một trăm đạo Chiến khí coi là yêu nghiệt.
Nhưng Cổ Trần vậy mà ngưng tụ ra chín trăm chín mươi chín đạo, đến gần vô hạn một nghìn đạo Chiến khí, hoàn toàn không thể tưởng tượng, không thể tin được.Đây đã không phải là người mà có thể so sánh với hậu duệ Thần Huyết chân chính, một số Thần Duệ cường đại, bọn họ vừa xuất thế thì đã đè bẹp hết tất cả thiên tài thiên kiêu.- Đến chiến!Cổ Trần hét lớn sải bước đến, Thanh Đồng Chiến Thương trong tay vù một tiếng đâm vào mặt Thạch Liệt, sát khí thấu xương.
Thạch Liệt sắc mặt đại biến, xoay người một thương đâm tới.Keng!Chiến Thương của hai người chạm nhau, một cây Thạch Thương, một cây Thanh Đồng Chiến Thương, một loạt tia lửa nhỏ bắn ra dưới phong mang va chạm.Gương mặt Thạch Liệt đỏ bừng, chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ ập tới, phịch một tiếng, cả cơ thể và binh khí bị đánh bay ra ngoài, đập vào trước tường đá bên trong đống đổ nát.- A...!Bổn tọa giết ngươi!Một tiếng rít giận vang lên, tiếp đó phế tích nổ tung, một bóng người giận dữ xông ra từ bên trong.- Thiêu đốt chân huyết, Cự Linh Thạch Giáp!Thạch Liệt hoàn toàn nổi giận, thiêu đốt một giọt chân huyết, toàn thân tản ra một lực hút mạnh mẽ, lại tập hợp đất đá ở xung quanh nhanh chóng ngưng tụ thành một bộ Thạch Giáp cường đại bao phủ toàn thân.Trong nháy mắt, Thạch Liệt đã biến thành một Thạch nhân cao một trượng, mặc dù không cao chín trượng như trước đó nhưng uy thế lại càng mạnh hơn.- Chết đi!Thạch Liệt vung Thạch thương đánh tới trong giây lát, một thương đâm vào mặt Cổ Trần, phong mang nhắm thẳng tới mi tâm.- Đến hay lắm!Cổ Trần không sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ, cảm nhận được một chút uy hiếp truyền đến từ trên người Thạch Liệt, chiến ý rực sáng trong mắt, nâng thương đánh tới.Keng keng keng...Thân ảnh hai người giao nhau, Chiến Thương va chạm, phát ra tiếng leng keng đinh tai nhức óc.Lực lượng mạnh mẽ bùng nổ, khí tức quét ngang, dư âm chiến đấu càn quét phạm vi nghìn thước xung quanh, không ai dám tới gần nơi này.Cổ Trần tay cầm Thanh Đồng Chiến Thương, hoặc đâm, vẩy, cắt, chém, quét, từng chiêu từng thức căn bản không có bất cứ trình tự quy tắc gì, hoàn toàn là không hiểu một chút thương pháp.
Nhưng Thạch Liệt càng đánh càng hoảng sợ, bởi vì theo trận chiến kéo dài, áp lực mà Cổ Trần gây ra cho hắn càng lúc càng nhiều, giống như đang mài giũa thương pháp cùng với kỹ năng chiến đấu của mình từng chút một.Ngay từ đầu, Cổ Trần chỉ cậy vào sức mạnh, tiếp đó rót Chiến khí vào, sau cùng vậy mà mơ hồ lĩnh ngộ được điều gì đó, rót vào một chút ý chí linh hồn, hình thành một thế.Đó là thương thế, Cổ Trần dần dần tìm được hình ảnh mờ nhạt của thương thế, trong lòng hiểu ra khiến cho cả người dường như nhập đạo, lâm vào đốn ngộ, càng đánh càng mạnh.- Vô liêm sỉ, ngươi đang dùng bổn tọa để mài luyện kỹ năng chiến đấu?.
Ta Man Hoang Bộ Lạc