Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1905
Song Đầu Ma Linh thầm rùng mình, lặng lẽ truyền âm hỏi thăm:“Người này là ai?”Tinh Hống vẻ mặt mờ mịt nói:“Không biết, chưa thấy bao giờ, chẳng lẽ là giúp đỡ mà Xích Diễm kêu từ đâu tới? Hay là cường giả của tinh vân khác?”“Đừng nói là Đại Thần của Loạn Tinh hải nhé?”Trong lòng Song Đầu Ma Linh có loại bất an, nhưng nhìn Cổ Trần thì không tìm được manh mối gì, dường như chỉ là người bình thường.
Nhưng như vậy mới làm hắn bất an nhất, không nhìn ra có bất cứ vấn đề gì mới là vấn đề lớn nhất, ở Thượng giới, dù là yếu nhất cũng có hơi thở riêng biệt.
Cổ Trần ở trước mắt không tỏa ra chút hơi thở nào, hoàn toàn nhìn không thấu, giống như hắn đơn giản là một sinh linh phàm trần không có bất kỳ sức mạnh nào.
Tinh Hống không kiềm được trực tiếp mở miệng gầm rống một tiếng:- Xích Diễm, ngươi làm cái quỷ gì?Tinh Hống tức giận quát:- Lập tức mở thành đầu hàng, nếu không thì chúng ta giết vào trong thành, ngươi chết không có chỗ chôn!Lời này chọc giận nhiều chiến sĩ của Xích Diễm quân đoàn, nhưng không ai nói chuyện, bao gồm mười tám vị tướng lĩnh Bán Thần cũng im lặng.
Bọn họ đều nhìn về hướng Thần Linh Xích Diễm, thành chủ của Xích Diễm thành sẽ giải quyết như thế nào?Nhưng mà bọn họ thất vọng rồi, Xích Diễm không nói một câu đứng ở sau lưng Cổ Trần, không có dấu hiệu đáp lại, khiến người khó hiểu.
Cổ Trần nhìn thoáng qua hai Thần Linh ở ngoài thành, bình thản hỏi:- Hai Thần Linh sơ đẳng mà thôi, nàng có thể giải quyết không?Xích Diễm đứng sau lưng lập tức cúi đầu cung kính nói:- Tôn thần, một mình ta không đánh lại hai tên đó, nếu một chọi một thì ta không sợ bọn họ.
Cổ Trần nghe vậy lắc đầu thất vọng nói:- Có hai tên tầm thường mà nàng cũng không đánh lại, yếu nhớt.
Xích Diễm vẻ mặt lúng túng, nhưng không thể nào phản bác, chính mình một chọi một thì có thể đánh thắng một trong hai tên kia, nhưng một chọi hai thì chịu thua.
Xích Diễm tự biết sức mình, không phải ai đều có thể một chọi hai, thậm chí một chọi cả đám vẫn thắng được, ít nhất nàng không nằm trong số đó.
- Ngươi là ai?Lúc này, Song Đầu Ma Linh và Tinh Hống ở ngoài thành chú ý tới điểm này, Xích Diễm dường như rất sợ hãi Cổ Trần.
Cả hai lập tức cảnh giác.
Song Đầu Ma Linh quát to:- Đây là chuyện giữa chúng ta và Xích Diễm, ngươi tốt nhất không cần nhúng tay!- Đúng vậy! Chúng ta là thuộc hạ của Hắc Bằng Thần chủ trong Loạn Tinh hải!Tinh Hống cũng lên tiếng lộ ra một thông tin, hình như cả hai đã đầu phục Hắc Bằng Thần chủ, khiến Xích Diễm sắc mặt khó coi.
Xích Diễm sực tỉnh ngộ, sắc mặt hơi đen:- Thì ra các ngươi đầu phục Hắc Bằng Thần chủ, hèn gì.
Chỉ thấy Song Đầu Ma Linh hừ mũi nói:- Xích Diễm, mặc kệ ngươi đầu phục ai, hôm nay nếu ngươi không giao ra thần thạch trời ban kia thì đừng hòng sống rời đi!Nghe lời này, Xích Diễm ánh mắt quái dị nhìn Cổ Trần một cái, nhủ thầm đây là thần thạch, bên trong cất giấu vị chủ này.
Cổ Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu:- Giết hai tên này rồi nàng có năng lực thu phục sinh linh khác không?Xích Diễm nghe hỏi thì ngẩn ngơ, lập tức đáp lại:- Tôn thần, nếu bọn họ chết rồi, tiểu thần có tuyệt đối nắm chắc thu phục thế lực của họ.
Cổ Trần gật đầu, nói:- Rất tốt, vậy giải quyết hai tên kia trước.
Nói xong hắn vỗ nhẹ Hỗn Độn hồ trong ngực.
Chỉ thấy hắn nhẹ giọng nói:- Vật nhỏ, đừng ngủ nữa, mau làm việc, đuổi hai thứ kia đi rồi ngủ tiếp cũng không muộn.
- Grừ grừ! Hỗn Độn hồ hé mở đôi mắt nhập nhèm, rên ư ử, liếc hai Thần Linh kia, trong mắt mang theo chút xem thường.
Nó há mồm rống to một tiếng, đột nhiên biến ra thân hình khổng lồ, há miệng rộng nuốt một hơi.
- Ực ực!Thoáng chốc, hai Thần Linh Song Đầu Ma Linh, Tinh Hống không kịp phản ứng đã bị Hỗn Độn hồ nuốt vào bụng.
Ào ào!Hỗn Độn hồ cấp tốc thu nhỏ, trở lại trong ngực Cổ Trần ngáp dài, như thể vừa rồi nó không hề nhúc nhích.
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả cường giả, sinh vật kinh khủng nhìn Cổ Trần, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Hỗn Độn hồ nho nhỏ trong ngực hắn.
Mới rồi nó đột nhiên biến lớn, một hơi nuốt trọn hai Thần Linh, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Xích Diễm đứng sau lưng vẻ mặt kinh hoàng, ánh mắt nhìn Hỗn Độn hồ chất chứa kính và sợ, đây là một vị hung tàn.
Cổ Trần lại có chút bất mãn quát mắng:- Vật nhỏ, kỳ cục, sao ngươi nuốt sống chúng nó? Không thấy dơ à?- Lần sau nhớ kỹ phải làm thịt, thanh lý sạch sẽ rồi nấu chín, hoặc nướng chín mới được ăn.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc