Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1867
Thiên Khư rốt cuộc ẩn giấu bí mật như thế nào?Cổ Trần một đường cẩn thận xuyên qua, nhìn từng thế giới phế tích, trong lòng bỗng dưng có cảm giác bi ai.
Dường như cảm thụ được một loại không cam lòng, là một loại ý niệm không cam lòng thế giới héo tàn tử vong, một loại dao động của ý chí thế giới sót lại.
Bởi vì dung hợp một phương thế giới, ý chí linh hồn của Cổ Trần có thể nói là Thiên Đạo, là ý chí linh hồn của thế giới, tự nhiên có thể cảm thụ được dao động đặc biệt này.
Thế giới tại đây dường như đang truyền từng đợt ý niệm dao động thê lương, không cam lòng còn sót lại, khiến hắn khó mà bình tĩnh.
Mỗi một thế giới đều có sinh mệnh, đều có dùng tâm thức đi vào tuổi xế chiều, chết đi như sinh linh khác, mang theo không cam lòng.
Chuyến đi này khiến Cổ Trần có cảm ngộ khắc sâu, phương đại thế giới trong người bỗng nhiên có biến hóa kỳ diệu.
Oong!Đột nhiên, theo rậm rạp thế giới phế tích xung quanh tuôn ra một chút dao động, có ý chí sót lại huyền diệu vọt tới, nhập vào người Cổ Trần.
Nói chính xác hơn là tuôn vào thế giới trong người của hắn, dung hợp ý chí thế giới, khiến linh hồn của Cổ Trần chìm đắm trong một loại cảnh giới kỳ diệu.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác chính mình hóa thành vô số thế giới, từ lúc ban đầu sinh ra, trưởng thành, dựng dục vô số sinh mệnh, chứng kiến thế giới hưng suy, cuối cùng từng bước một đi hướng già cả, khô kiệt, cuối cùng đi vào tử vong.
Đó là ý niệm sót lại của thế giới phế tích, là tàn niệm của thế giới, sau khi Cổ Trần đi vào nơi này thì bỗng nhiên bị một loại cộng hưởng hấp dẫn, kích hoạt, lần lượt vọt tới.
Ý chí linh hồn của Cổ Trần phát sáng, bỗng dưng hiện ra vô số hư ảnh, lần lượt hiện ra quanh ý chí linh hồn.
Một đám hư ảnh là các mảnh thế giới, đã từng phồn hoa, hưng suy, khiến hắn cảm nhận được toàn bộ quá trình thế giới sinh ra, diễn hóa, tử vong.
Đây là một loại biến hóa khó tin, bản thân Cổ Trần đều không ngờ rằng thế nhưng có thể hấp dẫn tàn niệm thế giới phế tích tại đây dung hợp vào trong linh hồn của mình.
Giống như là chúng nó sót lại ý niệm thế giới nói cho Cổ Trần biết trải qua một đời hưng suy của mình, hóa thành vô số thế giới diễn biến, đạt được chỗ tốt không cách nào tưởng tượng.
Một đám thế giới hưng suy, diễn biến, tử vong, mang đến thể nghiệm hoàn toàn mới cho Cổ Trần, một thể nghiệm chưa từng có.
Giống như là chính mình biến thành một thế giới, bắt đầu từ lúc sinh ra đến không ngừng trưởng thành, diễn hóa, đi con đường tiến hóa của thế giới.
Bùm!Thế giới trong người bỗng thay đổi hoàn toàn, Hỗn Độn sôi trào, gầm rống, bất ngờ không ngừng mở rộng, rồi ngưng tụ thu nhỏ, cứ thế tuần hoàn lặp lại.
Trong quá trình, thế giới trong người Cổ Trần không ngừng lớn mạnh, biến mạnh, hàng rào thế giới bắt đầu dày hơn, vững chắc hơn, trong quá trình phình ra thụt vào diễn biến càng cường đại.
Ý chí của hắn chìm đắm trong sự hưng suy lên xuống của một đám thế giới, khiến thế giới trong người bắt đầu sản sinh biến hóa kỳ diệu.
Giống như nhìn thấy phương hướng tiến hóa, diễn biến của vô số thế giới, càng nhìn thấy vô số khả năng, nhưng cuối cùng đều đi hướng thất bại.
Chúng nó đều chết rồi, để lại dấu ấn thế giới tàn khuyết, bị Cổ Trần hấp thu, dung hợp, cuối cùng thành một phần của chính mình.
Đây là cơ duyên, bỗng dưng đạt được cơ duyên, thế giới bên trong trở nên khác biệt, từ trong đến ngoài đều bắt đầu sản sinh biến chất.
Rào rào!Thiên Khư rung nhẹ, vô số dao động truyền đến, có từng đợt dấu ấn thế giới, ấn ký tàn khuyết không ngừng bay ra, nhập vào người Cổ Trần.
Phi Hồng ở một bên thấy rõ loại biến đổi này, nhưng không rõ phát sinh cái gì.
- Thiên Đế đang làm gì?Phi Hồng kinh ngạc, nhưng không dám quấy rầy.
Nàng yên lặng nhìn Cổ Trần, hơi thở trên người hắn không ngừng biến hóa, giống như thoáng chốc trải qua vô số lần luân hồi, trở nên vô cùng tang thương, khủng bố.
Đôi mắt của Hỗn Độn hồ nằm trong ngực lưu động Hỗn Độn ánh sáng, nhìn Cổ Trần không chớp mắt, trong mắt lộ ra một chút hoang mang và kinh ngạc.
Không biết qua bao lâu, trong đôi mắt Cổ Trần vụt qua vô số hình ảnh, rất nhiều trải qua diễn hóa của thế giới lướt qua.
- Phù, thật kỳ diệu!Cổ Trần từ từ tỉnh lại, cả người đều trở nên không giống nhau, từ đầu tới chân bao phủ vầng sáng mờ kỳ lạ, mông lung, khiến người không thấy rõ.
Trong vầng sáng mờ có hình ảnh của vô số thế giới diễn hóa, cho người một loại ảo giác, giống như nhìn một cái sẽ có lĩnh ngộ lớn lao.
Đáng tiếc, những dị tượng này rất nhanh biến mất, chui vào người Cổ Trần rồi biến mất ngay.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc