Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 171: Thu Hoạch
Kim Dương tức giận đến thổ huyết, hắn bị lừa đã buồn bực muốn chết rồi, hắn chả lấy được gì, ngay cả một gốc linh dược cũng không, huống chi là Dược Vương?Chỉ tiếc, Mông Nhĩ căn bản không tin tưởng hắn.
- Đi chết đi!Mông Nhĩ gào thét, dấu ấn màu vàng trên thân sáng lên, thân thể đột nhiên cao lên, hóa thành một Bỉ Mông Thú nhân cao ba trượng, gào thét giận dữ.
Ầm ầm!Một bàn tay đập xuống dưới, núi lở đất nứt, chỗ đó lộ ra một cái hố to, lực lượng cường đại kinh thiên động địa, khiến Kim Dương cũng phải run rẩy.
- Khinh ta quá đáng, Mông Nhĩ, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có át chủ bài?Kim Dương chật vật lui về phía sau, cảm thấy qúa mất mặt, trong cơn giận dữ bộc phát ra át chủ bài bản thân vẫn che giấu bao lâu nay, một cỗ khí diễm màu vàng bừng bừng thiêu đốt.
- Canh Kim Chiến Thể!Một tiếng quát lớn, Kim Dương triệt để bạo phát, da thịt toàn thân bốc lên kim quang, cả người đột nhiên cao hẳn hóa thành thân thể cao ba trượng, lung linh sáng ngời như một vị thần, khí tức cường đại lan tỏa khắp nơi.
- Chiến!- Giết!Hai quái vật khổng lồ giận dữ hét lên, va chạm vào nhau, quyền đối chưởng đánh cho sơn cốc sụp đổ, tứ phương rung chuyển.
Thực lực hai người bọn họ tương đương nhau, khiến cho trận chiến trở nên cực kỳ kịch liệt.
Mà lúc này, kẻ cầm đầu Cổ Trần đã sớm bỏ trốn mất dạng, cảm thụ được chấn động khủng khiếp đến từ trận chiến sau lưng, nhịn không được dừng lại quan sát.
- Khí tức mạnh quá, hiện giờ ta không phải là đối thủ.
Cổ Trần nghiêm mặt nhìn về phía Dược viên trong sơn cốc, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhưng nhìn khí tức thì cả hai tên đang chiến đấu trong đó đều mạnh hơn hắn, trước mắt mà nói thì không cách nào chống lại, tuyệt đối là hai đại thiên kiêu trong thế hệ trẻ của dị tộc.
- Các ngươi đánh đi, ta chạy trước đây.
Cổ Trần bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, nói xong quay người nhoáng một cái, trong chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng mênh mông, chỉ để lại hai vị thiên kiêu dị tộc đang điên cuồng quyết chiến.
Kim Dương đáng thương, bị Cổ Trần lừa cho một vố!.
Sâu trong núi hoang có một hang động.
Vốn dĩ trong hang động có một đầu Hắc Hùng, nhưng lúc này nó đã thành thi thể, là bị một thanh niên đánh vỡ đầu chết thảm ngay trong động.
Bên cạnh thi thể Hắc Hùng, Cổ Trần ngồi xếp bằng.
- Trận chiến lúc nãy hẳn là giữa hai thiên kiêu của Thú tộc và Kim tộc.
Cổ Trần yên lặng trầm tư, nhớ lại tình cảnh chiến đấu mà hắn nhìn thấy từ xa, mặc kệ là Bỉ Mông Chiến Thú cao ba trượng hay Hoàng Kim Cự Nhân thân hình khổng lồ, kẻ nào cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Hai cỗ khí tức cường đại đó khiến lòng hắn nặng trĩu, hắn cảm giác giữa bản thân với những thiên kiêu của dị tộc đó vẫn còn có chút khoảng cách.
Thật ra có một việc hắn không hiểu, cho dù là Mông Nhĩ hay Kim Dương, cả hai đều thuộc đẳng cấp Hoán Huyết cảnh cường giả, tu vi cao hơn hắn hai đại cảnh giới.
Nếu là ngang cấp, chắc chắn hắn có thể trấn áp bọn chúng trong vài quyền.
Chỉ là thời gian tu luyện của Cổ Trần vô cùng ngắn, thành tựu có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào hạt châu thần bí trong Tử Phủ.
Nếu không có hạt châu đó, có lẽ Cổ Trần không đạt được cảnh giới như bây giờ.
- Xem ra ta nhất định phải tăng thêm tốc độ trưởng thành, nếu không khó lòng chống lại thiên kiêu của các dị tộc, càng không cách nào chống lại cường giả của dị tộc.
Cổ Trần lẩm bẩm, âm thầm quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng mạnh lên.
Đối mặt với dị tộc hung tàn, ngươi không còn cách nào khác, bởi vì thân phận địa vị của Nhân tộc ở thế giới này quá yếu ớt.
Nhân tộc chính là nô lệ, là khẩu phần lương thực được nuôi nhốt của các dị tộc, muốn thoát khỏi thân phận này, nhất định lực lượng phải đủ cường đại, có vậy mới phá tan gông cùm nô dịch.
- Xem lần này thu hoạch thế nào đã.
Cổ Trần hít sâu một hơi, gạt mớ suy nghĩ lộn xộn qua một bên, bắt đầu kiểm tra thu hoạch lần này.
Không thể không nói, hắn có thu hoạch rất lớn.
Ngay cả Cổ Trần cũng nhịn không được kích động hẳn lên, hơn một ngàn linh dược các loại được lưu trữ ở trong cốt giới, toàn là những linh dược có đẳng cấp cực cao.
Mỗi một gốc linh dược đều đạt ít nhất trăm năm tuổi trở lên, thậm chí đại đa số đều là linh dược mấy trăm năm tuổi, dược lực tràn trề, vô cùng trân quý.
Trong đó còn có một gốc Xích Diễm Linh Chi ngàn năm, mức độ quý báu của nó thì khỏi phải bản.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là Dược Vương, chính là cái cây mọc bên Linh tuyền bị Cổ Trần đào cả gốc rễ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dược Vương, cũng là lần đầu tiên thực sự có được Dược Vương.
.
Ta Man Hoang Bộ Lạc