Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 98

122@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Thời Thư bây giờ cũng không còn thấy lạ nữa, nhưng không muốn Tạ Vô Sí làm bừa, một tay nắm lấy mu bàn tay hắn, cố gắng khống chế một phần của hắn, bàn tay trắng nõn thanh tú và bàn tay gân guốc nổi lên nắm chặt lấy nhau.


 


Hôn một cái, Thời Thư tưởng đã kết thúc, lại bị hắn xoay người, bế lên đùi ngồi. Thời Thư ôm lấy vai hắn: "Bây giờ ngươi rảnh không?"


 


"Rảnh, về ăn trưa với em." Tạ Vô Sí khẽ nói, nâng mặt cậu lên hôn tiếp. Thời Thư vô thức nhìn ra ngoài cửa, một tay nắm lấy tấm lụa mát lạnh, để Tạ Vô Sí hôn thêm một chút.


 


Tạ Vô Sí là người nặng dục, Thời Thư đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hắn sẽ hôn rất lâu, tư thế ngồi này cũng rất tiện lợi. Tuy nhiên, hơi thở hỗn loạn, ngay khi Thời Thư vừa nhập cuộc, Tạ Vô Sí đột nhiên dừng lại, tách ra.


 


Mặt Thời Thư đỏ bừng, môi bị mài đến đỏ ửng, dính những sợi tơ bạc lấp lánh. Nhưng Tạ Vô Sí đã dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* xương hàm của Thời Thư.


 


Thời Thư đối mắt, ý nghĩ chưa hôn đủ ngày càng mãnh liệt, lạ lùng khi Tạ Vô Sí dừng lại: "...Sao vậy? Ngươi có việc à?"


 


Tạ Vô Sí: "Không."


 


Nói xong, hắn chỉ ôm lấy Thời Thư, vuốt mấy sợi tóc dựng lên bên tai cậu. Thời Thư không nhịn được đưa tay gãi đầu một cái, thấy không có gì bất thường, nhưng Tạ Vô Sí thật sự chỉ ôm lấy cậu.


 


Thời Thư: "Hả?!" Nói gì đi chứ!


 


Đôi mắt Tạ Vô Sí đen trắng rõ ràng, quay lại, có chút vẻ trầm tĩnh. Khoảnh khắc này, Thời Thư dường như đột nhiên hiểu ra, một tay nắm chặt vai hắn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhưng cậu thực sự không giỏi trêu chọc, hôn trúng cằm Tạ Vô Sí, sau đó mới hôn lên trên.
Tạ Vô Sí nâng mặt cậu lên làm sâu thêm nụ hôn, vừa quấn quýt vừa có chút cảm giác trừng phạt "em mới hiểu ra à", trái tim Thời Thư bị khuấy động lên xuống, thầm nghĩ Tạ Vô Sí anh còn giả vờ nữa, một tay nắm lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay v**t v* những vết sẹo chằng chịt.


 


Chạm vào vết sẹo, toàn bộ lưng Thời Thư mềm nhũn ra, nụ hôn của Tạ Vô Sí nhanh chóng, cạy mở miệng cậu và lưỡi quấn quýt, trăm kiểu trêu chọc. Thời Thư tiết nước bọt, không kịp nuốt nhẹ một ngụm, phát ra tiếng động, duy nhất không làm tăng lực ở lòng bàn tay.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, chỉ nhớ vừa tách ra một lát, nói chưa được mấy câu lại hôn nhau, cho đến khi có người ngoài cửa hỏi: "Đại nhân, khi nào thì dùng bữa?"



 


Thời Thư từ trên người hắn xuống, trong khoảnh khắc cảm thấy mình lại là một chàng trai bình thường, nhìn Tạ Vô Sí, thản nhiên c** s*ch, thay quần áo mới.


 


Đến lúc cài cúc, cậu nói: "Ngươi lại đây."


 


Thời Thư thầm nghĩ, Tạ Vô Sí người này, có lẽ là đối tượng mà một loại người nào đó đặc biệt cần khi yêu, lúc nào cũng nhớ đến đối phương. Thời Thư đi đến gần, Tạ Vô Sí quả nhiên muốn cậu giúp cài thắt lưng, cậu đưa tay giúp thắt nút dây lụa.


 


Người ngoài cửa lần lượt mang thức ăn vào, bày lên bàn gỗ, Tạ Vô Sí tiện miệng hỏi Lâm Diêm: "Bên Bình Dật Xuân và Miêu Nguyên Lương có tin tức gì chưa?"


 


Lâm Diêm: "Có tin rồi, vừa mới khai chiến, nhưng chưa có tiến triển."


 


"Ngươi lui xuống đi." Tạ Vô Sí đuổi tất cả mọi người trong phòng ra ngoài. Thời Thư ngồi xuống trước khi liếc nhìn các món ăn, vẫn là những món thanh đạm bổ dưỡng, cậu nhìn một cái liền không vui, bưng bát lên.


 


"Ta còn phải ăn mấy ngày nữa?"


 


"Vết thương bị viêm, ăn thêm vài ngày thanh đạm nữa, đợi em khỏi rồi sẽ được ăn thỏa thích." Tạ Vô Sí múc canh chim bồ câu cho cậu, Thời Thư duỗi thẳng cánh tay gắp mướp xào, kéo theo vết thương dường như hơi đau, lông mày nhíu lại.


 


Tạ Vô Sí đưa canh, nhận lấy bát của Thời Thư, thêm cơm rồi gắp thức ăn. Khi Thời Thư ăn cơm, chỉ cần mở miệng, hắn sẽ gắp thức ăn vào bát cậu. Thời Thư hiểu ra: "Tạ Vô Sí, ngươi đặc biệt về đây ăn cơm với ta, chính là vì thấy tay ta không tiện?"


 


Tạ Vô Sí: "Cái tôi của em rất kiên cố, bảo em đừng làm việc gì đó gần như là không thể. Ta chỉ có thể sau khi em làm rồi, cố gắng dọn dẹp bớt chướng ngại cho em."


 


Thời Thư chột dạ: "Hì hì."


 


Ngay cả tôm cũng là hắn bóc vỏ rồi chấm nước tương, đặt vào chiếc bát ngọc trắng tròn trịa của Thời Thư. Thời Thư bưng bát chỉ việc ăn, vừa húp sùm sụp vừa liếc nhìn hắn. Thỉnh thoảng ăn quá vội, Tạ Vô Sí cầm tôm đưa đến miệng cậu, đợi Thời Thư cắn một miếng, chấm nước sốt rồi lại cho cậu cắn miếng thứ hai, cho đến khi ăn hết, môi cậu bị đầu ngón tay hắn khẽ chạm.



 


Thú vị, thật sự quá thú vị rồi.


 


Thời Thư đỏ mặt ngầu lòi ăn cơm.


 


Cơm vừa ăn xong, Lâm Diêm hấp tấp chạy vào cửa: "Đại nhân, Phùng Trọng Sơn đến viếng tang Thư mật phó sứ, trước tiên đến bái kiến đại nhân rồi!"


 


Tạ Vô Sí "ừ" một tiếng, rửa sạch tay trong chậu vàng, đang cầm một chiếc khăn tay lau khô nước, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, nói: "Đi thôi."


 


Thời Thư cùng ra cửa, không ngờ vừa đi đến sân trong, từ xa đã thấy một bóng lưng già nua đầy phong sương, cách bốn năm bước nhìn thấy cậu, đột nhiên quỳ gối xuống đất: "Đô thống chế, đa tạ ân cứu mạng của binh lính Duẫn Châu!"


 


Tạ Vô Sí nhanh chóng bước hai bước, đỡ ông ta dậy: "Phùng tướng quân làm gì vậy?"


 


Phùng Trọng Sơn nói: "Ta nghe nói lương thảo đã được điều động đang trên đường, viện quân sẽ đến ngay lập tức, đa tạ đại nhân thấu hiểu quốc nạn, cứu giúp toàn thành bá tánh!"


 


Nghe đến đây, Thời Thư nhướng mày. Sau khi loại bỏ Giả Ô, một quan viên chủ hòa chỉ biết làm hỏng việc, Tạ Vô Sí liền bắt đầu vận chuyển vật tư cứu trợ Duẫn Châu, bày tỏ sự hỗ trợ mạnh mẽ, Phùng Trọng Sơn trong lòng hiểu rõ, đặc biệt đến cảm ơn.


 


Tạ Vô Sí ôn hòa nói: "Vãn bối phụng chỉ dụ của Bệ hạ, đặc biệt đến cứu trợ, là việc trong bổn phận; cứu bách tính khỏi cảnh lầm than, càng là trách nhiệm của chúng ta. Phùng tướng quân là quan lớn trấn giữ biên cương, sao có thể quỳ gối vãn bối, thật sự là làm ta hổ thẹn."


 


Phùng Trọng Sơn hai mắt đẫm lệ: "Phùng mỗ ở biên quan nhiều năm, hai mươi năm hòa bình, vậy mà lại dưỡng thành thói quen tự cao tự đại, chỉ cầu công danh lợi lộc, mà quên mất thao luyện trong quân. Nay thấy Tạ Đô thống chế trẻ tuổi anh tư phát tiết như vậy, mới nghĩ, chúng ta quả thật đã già rồi, nên nhường đường cho thế hệ sau."


 


Tạ Vô Sí nói: "Ngựa già quen đường, Phùng tướng quân ở trong quân nhiều năm, trị quân nghiêm minh có thể nói là bình thường, nay Đại Cảnh đang nguy nan, mong rằng trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực, Phùng tướng quân sao có thể tự hạ thấp mình? Mau mời đứng dậy, cùng uống một chén."


 


Phùng Trọng Sơn mặt đầy phong sương, thở dài một tiếng nặng nề: "Ôi! Bắc Mân vây thành hai tháng, Phùng mỗ chỉ sợ Bạo Mân nhập quan, dốc hết sức lực chống cự, trung quân bị đánh thành một cái vỏ rỗng. Từ nay về sau, lão Phùng sẽ theo Tạ đại nhân làm việc!"



Tạ Vô Sí chỉ nói: "Đừng nói lời chán nản, mời ngồi."


 


Hai người cùng đi đến tiền sảnh tiếp đón quan viên, Thời Thư không đi theo, Lâm Diêm vui vẻ nhìn cậu, lắc đầu nói: "Phùng tướng quân là một người thông minh biết thời thế đó!"


 


Thời Thư vừa bước một chân ra dừng lại, hỏi: "Sao lại nói vậy?"


 


"Ba tháng qua quân trung tuyến chịu khổ lớn, bị liên tiếp công phá thành trì, rồi đến binh lâm thành Duẫn Châu, phàm có viện quân không ai không bị g**t ch*t, lính gác trên thành lầu cũng bị pháo kích của địch quân đánh tan, thương vong có thể nói là thảm trọng."


 


Đôi mắt nâu của Thời Thư sáng ngời, quay đầu nhìn hắn: "Ta biết, ta đã đến Duẫn Châu, thấy cảnh tượng thảm khốc trong thành."


 


Lâm Diêm chuẩn bị đi, nhưng hiền từ nói hết lời với Thời Thư: "Đúng vậy, em cũng thấy rồi, trong thành xương cốt chất chồng, bá tánh không ai không bỏ chạy, khi phòng ngừa ôn dịch, thịt người trong hố xác đều ngâm thành nước thối, lắc lư qua lại. Huống chi toàn bộ Thái Âm Phủ kiên bích thanh dã, các thành trì dọc đường đều bị tàn sát đốt phá. Nhà dân bị đốt trụi hoàn toàn, cảnh tượng thảm khốc như vậy, không có mấy chục năm thì không thể phục hồi, tái hiện vinh quang."


 


Trong lòng Thời Thư chấn động, lạnh lẽo vô cùng, nhớ lại cảnh tượng tan hoang khi vừa đến thành Duẫn Châu, xác chết nằm ngổn ngang, ai nấy mặt vàng như nghệ, theo Lâm Dưỡng Xuân nói là không có lương thảo cung cấp, thậm chí có người nửa đêm không chịu nổi đã lén lút ăn thịt người.


 


Đơn giản là trái với lẽ trời, cảnh địa ngục trần gian.


 


"Đây là tội lỗi của chiến tranh. Cho nên ta nói Phùng Trọng Sơn thông minh, trận chiến này ông ta cũng coi như đã cố gắng hết sức, là một hán tử, không phụ danh tiếng tiết độ sứ, dùng toàn bộ gia sản để chặn quân Mân ngoài thành Duẫn Châu hai tháng, giành được chiến thắng. Nhưng gia sản trăm năm của nhà họ Phùng đều đã bị đánh mất, hoàn toàn bị nhổ bỏ gốc rễ trong trung quân – từ nay về sau, quân đội mạnh nhất chính là Bắc quân của chúng ta, tức là dưới trướng Tạ đại nhân, ông ta không còn có thể tham gia vào cuộc tranh giành hùng chủ, liền đến tỏ ý tốt với đại nhân."


 


Trong lòng Thời Thư dấy lên gợn sóng, trước mắt, tiếng pháo kích trong thành Duẫn Châu vẫn chưa dứt.


 


Phùng Trọng Sơn đời đời trấn giữ biên cương, hai mươi năm trước nghĩa huynh tử trận, ông ta dựa vào hòa nghị mà trở thành thống soái biên quân.


 


Hai mươi năm sống trong say sưa, nhưng đến khi chiến tranh ập đến, một cú đánh mạnh vào đầu, cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại, cố gắng bù đắp những sai lầm trong hai mươi năm qua.
Trong thành xương trắng chất chồng, chiến thắng này không phải của riêng Phùng Trọng Sơn, một tướng công thành vạn cốt khô.


 



Tạ Vô Sí trong trận chiến này, đã giành được quyền lợi lớn nhất.


 


Thời Thư ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc không một gợn mây, hỏi: "Duẫn Châu có phải sẽ giữ được rồi không?"


 


"Đúng vậy, đại nhân đã tìm lại được lương thảo, lại đốt kho lương của đối phương, không có quân nhu bổ sung, đối phương trong vòng mười ngày chắc chắn sẽ rút quân."


 


"Tốt, nếu rút quân rồi, ta muốn lên thành lầu xem sao."


 


Một người bưng trà lên, Lâm Diêm cùng đi lên, đến sảnh tiếp khách quý. Thời Thư buồn chán đi một vòng, dựa vào cửa nhìn ra đối diện đường phố, cửa viện của mật phó sứ Giả Ô đang là một cảnh thảm thương khóc tang, giấy trắng bay lả tả, ông ta được đặt trong một quan tài bọc băng, thi thể sẽ được vận chuyển nguyên vẹn về Đông Đô, để người em gái là Hoàng hậu cuối cùng được nhìn mặt.


 


Trận chiến này sắp kết thúc, bước ngoặt chính là cái chết của Giả Ô, ông ta chết rồi, mọi việc đều trở nên dễ dàng.
Thời Thư đang xem náo nhiệt thì mấy người vội vã bước vào cửa, hóa ra là Tân Tân và mấy hộ vệ thân cận đã biến mất gần cả buổi, họ đã tắm rửa sạch sẽ trong sông, nhưng khi đến gần, Thời Thư ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc không thể xua đi, hung thần ác sát, dường như ngay cả quỷ hồn cũng có thể trấn áp.


 


Tạ Vô Sí là hùng chủ, nhưng không phải đao phủ, việc giết người phải giao cho những tay đấm chuyên nghiệp, bản thân hắn trong sạch. Tân Tân và những người này, chính là những đao phủ trung thành nhất.


 


Tân Tân thấy cậu, cười nói: "Nhị công tử."


 


Thời Thư: "..."


 


Thời Thư lùi sang một bên: "Mời vào."


 


Tân Tân giật giật cổ áo, rồi ngửi ngửi: "Còn mùi không? Nhị công tử sao mặt cậu lại thế này."


 


Thời Thư: "Được rồi. Nhưng ca ca ta bây giờ đang nói chuyện với Phùng Trọng Sơn, ngươi có cần đi báo cáo không?"


 


"Vậy đợi thêm chút nữa," Tân Tân giơ tay lên, phía sau họ có người từ trên xe ngựa lôi xuống một người phụ nữ, nói, "Đem đi."


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 98
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...