Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 89

278@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


 


Thời Thư không biết nên nói gì, một người thích ngươi, lại đối với ngươi h*m m**n không đủ.


 


Còn cần Thời Thư trèo lên giường sao? Tạ Vô Sí e rằng là người trèo lên giường hắn mới đúng.


 


Nhưng không có động tác tiếp theo nào, tiếng ầm ầm và vó ngựa từ xa vọng đến nhắc nhở rằng mọi việc vẫn chưa yên ổn. Tạ Vô Sí chỉnh lại y phục, đem nhiệt độ đang dâng lên mạnh mẽ đè xuống, như thanh kiếm giấu trong hộp được thu vào vỏ, nói: "Vừa mới làm xong công vụ, nghĩ đến chuyện ngươi vừa đến nơi này, sợ ngươi sợ hãi, ta qua xem ngươi một chút."


 


Đầu ngón tay Thời Thư vẫn chạm vào mu bàn tay hắn, nghĩ ngợi một chút, liền nhẹ nhàng đặt tay lên đó. Thuận theo lẽ tự nhiên mà nắm lấy tay nhau.


 


Thời Thư toàn thân thấy không được tự nhiên, nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trên, tìm chuyện để hỏi: "Sợ hãi? Cũng không đến mức sợ lắm, ngươi thì sao?"


 


Tạ Vô Sí: "Đến đây được một thời gian, tình hình chiến sự vẫn chưa có chuyển biến, tình thế không lạc quan."


 


Thời Thư quay đầu nhìn hắn, sự c**ng c*ng của Tạ Vô Sí cũng đã biến mất, đang ngồi nói chuyện với cậu. Trong phòng hơi ngột ngạt, Thời Thư nghĩ đến việc ra ngoài một chút, nhưng lại cảm thấy không tiện lắm.


 


Cậu chợt nhớ mình mặc quá mỏng, định vươn tay lấy thêm một chiếc áo, vừa mới chạm vào thì thấy nóng. Liền quay sang hỏi Tạ Vô Sí: "Ngươi có nóng không?"


 


Tạ Vô Sí: "Nóng. Trong nghị sự thính còn có đá lạnh, cũng tạm ổn, chứ nơi này thì chẳng có gì cả."


 


Thời Thư không quan tâm đến việc mặc thêm áo nữa: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trước khi ta đến đã nghe người ta nói, quân Mân ném xác vào trong thành Duẫn Châu."


 


Tạ Vô Sí bình thản nói: "Ừ, đây là chiến tranh vi khuẩn thời cổ. Chiến tranh vi khuẩn thường tiết kiệm thời gian, công sức mà hiệu quả lại cao, có thể nhanh chóng làm tan rã đối phương từ bên trong. Thậm chí, vào mùa hè, xác binh lính khó xử lý, ném sang trận doanh đối phương, một là giảm bớt gánh nặng, hai là có thể gây hại cho địch."


 


Thời Thư ngừng lại, trong lòng gợn sóng: "Ta biết tội nhục mạ thi thể. Binh sĩ thật đáng thương, khi sống thì liều mình vì người khác, chết rồi thi thể vẫn còn bị lợi dụng. Xưa nay chưa từng nghe chuyện như thế."


 


Tạ Vô Sí gật đầu nhè nhẹ: "Trung Nguyên nếu từng được thần minh cảm hóa, thì ít khi dùng thủ đoạn này, nhưng đối diện lại là quân Mân."


 


Quân Mân, một tộc người nổi lên giữa khe suối và thung lũng, hát lên khúc ca về dũng cảm và tự do, mở rộng chinh phạt khắp thế giới.


 


Móng sắt và loan đao là bạn của bọn họ, ban ngày chăn thả gia súc, đêm đến thì trên cánh đồng rộng lớn vô tận, tựa lưng vào đống cỏ khô, dùng củi nướng thịt bò thịt dê, uống sữa thú cùng nhau ca hát nhảy múa.


 


Sự tàn nhẫn ngây thơ khắc vào tận trong xương tủy.


 


Khi mới bị lưu đày đến Sâm Châu ba ngàn dặm, Thời Thư từng tận mắt chứng kiến quân đội Bắc Mân, vừa cười điên dại vừa giẫm lên sông trà đang bị đóng băng, dùng loan đao chém tan tác những dân chạy nạn của Đại Cảnh đang khóc lóc kêu gào.


 


Từ đó trở đi, Thời Thư liền mang ấn tượng dã man tàn khốc về quân Mân.


 


Tạ Vô Sí nhìn cổ áo mỏng manh của Thời Thư, từ đó lộ ra xương quai xanh trắng nõn: "Chiến sĩ cũng vậy, nhất là ở nơi liều mạng. Nếu địch nhân tàn bạo khủng khiếp, binh sĩ bị uy h**p, cũng không thể tránh khỏi sinh ra sợ hãi. Có một cách nói rằng, binh sĩ không cần đầu óc, chỉ cần lúc xung phong thì tiến lên, lúc lui binh thì rút về. Nhưng họ cũng là người, lúc dũng cảm thì có thể nuốt trọn núi sông, lúc sợ hãi thì tan vỡ vạn dặm."


 


Thời Thư lắng nghe hắn nói, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại lời thì thầm giữa hai người.


 


"Duẫn Châu hiện nay là thế tất bại, quân Mân thế công dữ dội, khí thế hung hăng, mà binh sĩ thủ thành thì sĩ khí sa sút, bị sự tàn bạo của quân Mân hù dọa đến mức đêm không dám ngủ, nhiều kẻ đào ngũ, loạn binh. Vì phía sau có người dựng đao lên, giết kẻ chạy trốn. Phía trước là chết, phía sau cũng là chết, mà chết phía sau càng nhanh, bọn họ mới miễn cưỡng đứng vững trên thành mà nghênh chiến."


 


Thời Thư tâm trạng phức tạp, cầm lấy quạt: "Tướng sĩ thật sự là... không có lựa chọn nào cả."


 


Mỗi người dám quên mình sống chết để đứng ở tiền tuyến, đều khiến người ta cảm nhận được sự kiên cường trong linh hồn con người, nhưng họ có hàng ngàn hàng vạn người, nên không ai được ghi nhớ.


 


Tạ Vô Sí nói: "Sĩ khí sa sút, tiếp tế lương thảo không đủ, viện binh thì đều đang chờ xem, án binh bất động. Cứ tiếp tục thế này, Duẫn Châu thất thủ chỉ trong mười ngày nữa là chuyện chắc chắn, ngươi trên đường đi nhất định phải cẩn thận."


 


Thời Thư: "Nếu thất thủ rồi thì sẽ thế nào?"


 


Lông mày Tạ Vô Sí chợt nhíu chặt, suy tư sâu xa: "Duẫn Châu chiếm giữ địa thế hiểm yếu, nếu cũng thất thủ, tuyến phòng thủ đầu tiên của Đại Cảnh coi như sụp đổ. Phạm vi tàn phá của trận chiến này sẽ lan từ biên cương đến tận trung tâm của Đại Cảnh, khi đó thành trấn tham chiến sẽ nhiều hơn, dân chúng chạy nạn vì binh họa sẽ tăng lên đến hàng triệu, biến thành địa ngục trần gian."


 



Thời Thư sững người, nghe thấy một tiếng ầm vang, ngựa chiến phi nhanh, đang truyền tin tức từ tiền tuyến đến bất kỳ ai đang quan tâm đến cuộc chiến này ở hậu phương.


 


Tiền tuyến, gối đao chờ sáng, ngày đêm không nghỉ.


 


Ngựa chiến, bụi đường mịt mù, lo âu vất vả.


 


Thời Thư chợt hỏi: "Gần đây ngươi có mệt không?"


 


Tạ Vô Sí: "Lúc ngươi vừa đến còn thấy ta đang đôi co với quan phụ trách đường lương. Khi bị sức mạnh to lớn từ Bắc Mân va chạm, bên trong Đại Cảnh lại tự sinh lực ly tâm, đang bào mòn bức tường đang gánh lấy trọng trách nặng nề này. Ta luôn phải xử lý những chuyện như thế."


 


Thời Thư khẽ động tâm niệm, đọc nhiều thư đến thế, cũng không bằng mấy câu nói lúc này, khiến y hiểu được sinh hoạt thường ngày của Tạ Vô Sí.


 


Ban đầu Thời Thư không biết nên nói gì với hắn, bèn hỏi: "Ngươi làm xong việc hôm nay rồi à?"


 


Tạ Vô Sí: "Gần như xong rồi."


 


Thời Thư: "Không cần quay về, vậy ngươi định ngủ ở đâu?"


 


Tạ Vô Sí im lặng.


 


"Ngươi bảo Tân Tân đi lấy hai bộ quần áo, rồi định ngủ ở đây à?" Thời Thư dời ánh mắt đi, "Nhưng không được làm gì quá đáng đâu đấy, ánh mắt của Lâm thái y thật đáng sợ, ta thức đêm thôi mà ông ta cũng nhìn ra, nếu làm chuyện gì mờ ám không thể cho người khác biết, ông ta cũng nhìn thấu ngay, chẳng buông tha cho ai cả."


 


Tạ Vô Sí nói: "Ông ta nói ngươi à?"


 


Thời Thư: "Không phải. Nhưng thấy xấu hổ lắm."


 


Thời Thư nói xong, lại nghĩ chắc Tạ Vô Sí không thấy thế. Hắn kiểu như loại cuồng phơi bày mạng ảo, nếu có người biết hắn vừa mới ngủ với Thời Thư, chắc hắn sẽ thấy sung sướng lắm.


 


Hơn nữa rất có khả năng là kiểu đang làm Thời Thư vừa nghe điện thoại vừa trả lời người khác.


 


Thời Thư gạt bỏ việc bịa đặt về Tạ Vô Sí: "Ngươi đi tắm rồi chuẩn bị ngủ đi, mai còn việc phải làm, ta cũng phải lên tiền tuyến Duẫn châu."


 


Tạ Vô Sí bèn xuống giường, ra ngoài bảo Tân Tân đi lấy quần áo thay. Trong phòng có một thùng nước mát lớn, Thời Thư lại lau giường, Tạ Vô Sí đứng bên cạnh c** đ*, ánh trăng rơi trên xương cổ và lưng hắn, cơ lưng rộng, cả người rắn rỏi cao ráo, eo sói tay hổ, đầy sức hút giới tính.


 


Nước chảy trên lưng hắn, Tạ Vô Sí dường như luôn mang cảm giác cấm dục khao khát tiếp xúc thân mật.


 


Thời Thư thu ánh mắt lại, nhìn xà nhà phủ đầy mạng nhện, nhớ về thời ở cùng phòng với hắn trong chùa Tương Nam. Mẹ kiếp, trực giác cũng giống hệt, y như lúc đó, có cảm giác Tạ Vô Sí vừa tắm xong là sẽ xông tới làm y vậy!


 


Thời Thư gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn đó, đưa quan phục của hắn cho Tân Tân: "Mang đi giặt trước đi, lát nữa còn phải thay."


 


Tân Tân nhìn cậu một cái, không nói gì.


 


Thời Thư quay lại phòng, Tạ Vô Sí đã tắm xong, mặc mỗi q**n l*t, c** tr*n đi tới mép giường. Thời Thư nằm vào trong giường, Tạ Vô Sí cũng lên giường. Hai người hít thở nhẹ nhàng trong im lặng, chuẩn bị ngủ, nhưng cái nóng oi ả ban đêm khiến người càng thêm bứt rứt.


 


Thời Thư không chắc lắm, Tạ Vô Sí giờ chắc sẽ không chủ động đụng vào cậu nữa, vì muốn thực hiện lời hứa "phải thay đổi", Thời Thư không thích bị đụng chạm vô cớ, hắn liền không đụng vào cậu. Nhưng Thời Thư lại cảm nhận được một ý tứ khác từ hành động này.


 


Tạ Vô Sí thích cậu.


 


Nghĩ đến đây liền sững người.


 


Nghiện t*nh d*c là bệnh, khao khát quan hệ thân mật cũng là bệnh. Muốn chiếm được lòng của Tạ Vô Sí, chỉ lời nói yêu đương thôi là không đủ, thật sự phải ôm nhau chặt chẽ, nhiệt độ cơ thể quyện vào nhau, thậm chí phải hòa nhập và quấn lấy nhau bằng thể xác.


 


Lên giường và quan hệ với Tạ Vô Sí, thật ra là lựa chọn tiến có thể công, lui có thể thủ tốt nhất.


 


Nghĩ kỹ lại thì bệnh lý của Tạ Vô Sí thật sự không ổn, gần như đã thành nhược điểm của hắn, không có tiếp xúc thân mật thì sẽ lo lắng bất an, nhất là đối với người mình thích. Mà Tạ Vô Sí lại có tính sạch sẽ, yêu thích sự sạch sẽ, nếu không thích sạch, có thể chọn sống buông thả, thoải mái phát tiết không gánh nặng; nhưng hắn lại sạch sẽ, định sẵn là phải có yêu mới muốn quan hệ, vậy thì sẽ không ép buộc làm tổn thương người mình thích, cuối cùng tự giày vò chính mình.



Tạ Vô Sí, quyết đoán mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bệnh này khiến hắn luôn trong trạng thái giằng xé. Nếu người hắn yêu không yêu hắn, thì định sẵn sẽ là một bi kịch.


 


Khi Thời Thư đang suy nghĩ miên man, thì phát hiện Tạ Vô Sí hô hấp bình ổn, nhưng vẫn chưa ngủ.


 


Thời Thư trở mình: "Chưa ngủ à?"


 


Tạ Vô Sí: "Sắp ngủ rồi."


 


Ngực Thời Thư khẽ động, Tạ Vô Sí hình như đang chờ cậu. Sao lại thế chứ, giống như cái loại quái vật một ngày không hấp thụ tinh khí đàn ông là sẽ lộ nguyên hình vậy.


 


Thời Thư nghĩ ngợi, đưa tay sờ cánh tay nóng rực bên trái, rồi trở mình nghiêng người. Tay đặt lên vai hắn, khi môi chạm vào nhau, Tạ Vô Sí như thở khẽ một tiếng, giống như thở phào nhẹ nhõm.


 


*


 


*


 


Nếu Tạ Vô Sí biết đến hệ thống xuyên nhanh theo nhóm, có lẽ đến bước cuối cùng, hai người sẽ thành đối thủ sống mái, hắn sẽ nghĩ thế nào? Con người vẫn yêu bản thân nhất.


 


Làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng, so với trước lại càng lộ vẻ ẩm ướt dính dính. Khi Thời Thư đang làm, trong lòng nghĩ: Tạ Vô Sí, người như ngươi thật sự hiếm thấy, nào có ai giống ngươi, vừa có nhận thức và năng lực mạnh mẽ đến đáng sợ, mà trong nhận thức về tình cảm lại bị vặn vẹo hoàn toàn như thế.


 


Có lúc, Thời Thư cảm thấy Tạ Vô Sí như đang cầu cứu.


 


Thời Thư khép các ngón tay lại. Khi ở chùa Tương Nam, cậu và Tạ Vô Sí cùng giường gối, cả hai đều ngủ rất say, nhưng bây giờ Tạ Vô Sí, dường như từ sau khi cậu rời đi, vẫn chưa phục hồi khỏi tình trạng bệnh tật.


 


Một con người thật vặn vẹo, một tình cảm thật biến dạng.


 


Không đúng, thật sự sẽ có người đàn ông trong đàn ông như Tạ Vô Sí, lại thích người anh em tốt của mình mỗi tối giúp hắn th* d*m sao?


 


Linh hồn thẳng nam của Thời Thư lúc nào cũng vùng vẫy giãy giụa.


 


Ngón tay Thời Thư nhẹ nhàng v**t v* vùng da có hình xăm, Tạ Vô Sí vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt của Thời Thư khiến hắn sinh ra kh*** c*m t*nh d*c, lúc Thời Thư nhìn vào hình xăm của hắn, Tạ Vô Sí lười nhác phô bày bộ phận mà hắn cho là hấp dẫn, tự hào trong quan hệ t*nh d*c, quả nhiên, dưới ánh mắt của Thời Thư, hắn rõ ràng càng thêm sung sướng.


 


Trong "Sổ tay chẩn đoán và thống kê rối loạn tâm thần", điều này thuộc về rối loạn d*c v*ng lệch lạc. Người bình thường sẽ không cảm thấy hưng phấn vì để lộ bộ phận cơ thể, ngược lại sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng Tạ Vô Sí chỉ thể hiện hành vi này trong mối quan hệ yêu đương, chưa tới mức trái với luân thường đạo lý.


 


Thời Thư thấy đau đầu, trong lòng nghĩ đến đống bệnh của Tạ Vô Sí, nhưng lại không biết nói gì cho phải, hôn hắn một cái: "Ta chỉ nói một lần thôi, không được tùy tiện c** đ* trước mặt người khác đấy, hiểu chưa?"


 


Tạ Vô Sí giải phóng trong tay cậu, con ác ma mạnh mẽ gợi cảm ấy.


 


Thời Thư nói xong thì chịu thua rồi, lại chơi trò play với Tạ Vô Sí.


 


Thời Thư rõ ràng cảm nhận được Tạ Vô Sí không có nhiều cảm giác an toàn trong quan hệ thân mật, lúc hắn được ôm vào lòng, Thời Thư lại hôn hắn một cái. Mà hai lần trước, Thời Thư đều trong mối quan hệ t*nh d*c khiến Tạ Vô Sí cảm nhận được tình yêu, mang theo ý vị giày vò và làm nhục hắn.


 


Cánh tay của Tạ Vô Sí vòng qua lưng Thời Thư, ôm lấy thân hình nhỏ hẹp gầy gò nhưng rắn rỏi của y vào lòng, Thời Thư có thể cảm nhận được hắn vẫn còn trong dư vị cảm xúc cao trào, hơi thở nóng bỏng rơi lên má và tai, hóa thành làn hơi nước mỏng.


 


Sáng sớm, Thời Thư tỉnh dậy, trong sân vang lên tiếng ồn ào, mọi người đều đã thức, đúng là lúc nhộn nhịp nhất.


 


"Mọi người mau ăn sáng đi nào, nhân lúc trời còn mát, chúng ta nhanh chóng lên đường đến Duẫn châu!"


 


Bên cạnh Thời Thư đã trống không, cậu lập tức dậy tắm rửa rửa mặt, dưới hành lang, Tạ Vô Sí đã thay lại bộ tử bào màu đỏ sẫm và giáp vảy cá khi làm việc trước mặt người khác, vai rộng thân cao, khí thế mạnh mẽ áp đảo, sống mũi thẳng gãy mang theo sự kiêu ngạo lạnh lùng, đang nghe người bên cạnh báo cáo tin khẩn tối qua.


 


Một tay hắn từ tốn đặt roi ngựa lên chân, Thời Thư mỉm cười với hắn, hắn nói: "Đi ăn sáng đi, ta lát nữa sẽ đến sau, giờ phải về công đường."


 


Thời Thư tiện miệng hỏi: "Sao vậy?"


 


Trong mắt Tạ Vô Sí lóe lên tia hung dữ: "Hôm qua ta đá tên quan lương thực một cú, giờ có người tới tìm ta tính sổ."



 


Nói xong, Tạ Vô Sí khẽ gật đầu với cậu, vẻ mặt trầm ngâm, rồi rời khỏi sân trong dưới sự vây quanh của đám đông.


 


Nhìn đám người đông nghịt rời đi, người trong sân mới tạm thở phào một hơi. Thời Thư đang đánh răng, thấy Tạ Vô Sí đi rồi, luôn có cảm giác Tạ Vô Sí ban ngày và Tạ Vô Sí ban đêm không phải cùng một người.


 


Cậu ngáp một cái, lấy nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, rồi quay đầu đi tìm Lâm Dưỡng Xuân: "Sáng ăn gì thế?"


 


"Bánh bao, màn thầu, cháo loãng, còn có cái đùi gà nữa, cũng không tệ rồi."


 


Thời Thư ăn sáng xong, đoàn người bắt đầu lên đường đến Duẫn châu.


 


Duẫn châu địa thế hiểm yếu, có núi non và dòng nước tự nhiên ngăn cách, gần đó còn có một tòa thành nhỏ. Chỉ có con đường Thời Thư đang đi là an toàn, các mặt còn lại của những thành trì khác sớm đã bị quân Mân bao vây.


 


Lúc này, trên đường ngựa xe nhộn nhịp, dọc đường đều có quân trấn giữ và tuyến phòng ngự, năm bước một trạm gác, mười bước một vọng canh, đường bị hàng rào chặn lại, phải có giấy thông hành mới có thể đi tiếp.


 


Lâm Dưỡng Xuân vác hành lý trên lưng, lau mồ hôi trên trán: "Trên chiến trường, người chỉ huy ngàn quân vạn mã mới là trung tâm được mọi người chú ý, bọn mình thật chẳng đáng nhắc tới."


 


Thời Thư cũng mang theo thuốc thảo dược. Nhìn thấy vẻ nghiêm túc dọc đường đi, tâm trạng cậu không còn bình tĩnh nữa. Cưỡi ngựa đi chừng hơn mười dặm, trước mắt Thời Thư xuất hiện lầu thành Duẫn châu.


 


Duẫn châu bị quân Mân công thành đã hơn một tháng, thi thoảng có tiếp tế lương thảo, tuy không đủ, nhưng mọi người nhịn đói gồng mình chịu đựng, chưa đến mức xảy ra cảnh người ăn thịt người. Thế nhưng, khi Thời Thư vào trong thành, liền thấy những binh sĩ gầy gò vàng vọt đang khiêng từng thi thể ra khỏi thành vứt bỏ, lúc này đang là mùa hè nóng nực, một khi mất dấu hiệu sinh mạng, thi thể sẽ lập tức thối rữa bốc mùi, con đường nơi xác chất đống lập tức tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.


 


Thời Thư bịt mũi miệng, buồn nôn, bị xộc đến nỗi tối sầm mặt mũi: "Tại sao không thiêu hủy cho xong?"


 


"Quá nhiều, hoàn toàn không thiêu kịp, trên lầu thành từng đợt từng đợt tử vong, không còn củi lửa để thiêu nữa rồi."


 


Lâm Dưỡng Xuân nổi giận đùng đùng: "Thiển cận! Nông cạn! Các ngươi chỉ biết lo đối phó với chiến sự trước mắt, lại không biết xử lý hậu quả sau chiến tranh, vì thế mới để đối phương tìm được kẽ hở, ném xác vào trong, muốn hại chết cả thành, các ngươi còn không xem trọng!"


 


Người kia bị mắng, chỉ tay nói: "Vào thành nói với tướng quân Phùng, nói với ta cũng vô ích!"


 


Lâm Dưỡng Xuân xắn tay áo lên, ra vẻ định đi tìm chủ tướng nói chuyện.


 


Thời Thư lập tức theo sau, vòng qua các tướng lĩnh, cuối cùng tiến vào trong thành Duẫn châu. Giờ đây trong thành Duẫn châu chẳng khác gì địa ngục trần gian. Chiến sự đến giai đoạn sau, dân chúng chưa kịp chạy trốn đã bị cấm rời khỏi thành, đề phòng gián điệp hoặc kẻ gian trà trộn vào, trong thành lúc này là nơi mà toàn bộ vật tư đã bị tiêu hao suốt một tháng, sắp rơi vào cảnh cạn kiệt lương thực và đạn dược.


 


Giữa mùa hè nắng cháy, trong thành khắp nơi đọng lại vết máu, rõ ràng từng bùng nổ chiến đấu, dân chúng mấy ngày đầu còn lên lầu thành hỗ trợ quân ta, giờ đều đói nằm nhà. Nhà nhà khóc mộ, trước cửa đốt giấy, khói đen đặc hòa lẫn mùi tử thi thối rữa.


 


Thời Thư đã dùng khẩu trang tự chế bịt kín miệng mũi, tiếp tục đi tới, trên lầu thành tiếng hô giết ngày càng vang vọng. Trong thành, thi thoảng có đá lớn do xe ném đá bắn tới rơi xuống, thậm chí là xác người nát vụn, rơi xuống đất be bét máu thịt.


 


Thời Thư đi được một đoạn liền phải dừng nghỉ, hộ vệ đi cùng không chịu nổi, nôn mửa bên đường: "Chẳng trách những giám quân với quan lương đều ở trú tại Lam Tiên, căn bản chẳng ai muốn đến cái nơi quỷ quái này!"


 


Thời Thư lau mồ hôi, thi thể nhiều không ai xử lý, để mặc thối rữa ngay tại chỗ, Lâm Dưỡng Xuân nhìn mà cáu đến mức phát điên: "Năm đó phủ Thư Khang tại sao mãi không tan dịch độc? Chính là vì nguyên nhân này! Sao giờ vẫn thế! Ta phải gặp Phùng Trọng Sơn!"


 


Thời Thư nhớ lại lời Tạ Vô Sí nói đêm qua: Duẫn châu là một cửa ải cực kỳ quan trọng về mặt chiến lược, hiện nay, sự chú ý từ khắp nơi đều đổ dồn về đây.


 


Nếu Duẫn châu trụ vững trước cuộc xâm lăng, có thể làm gián đoạn thế tấn công của Bắc Mân, làm tổn hao nhuệ khí của chúng; nếu không trụ được, chiến sự sẽ lan vào trung tâm, sẽ có thêm nhiều nơi biến thành địa ngục trần gian như vậy.


 


Ngăn không để Duẫn châu bị dịch bệnh đánh bại, kéo dài thời gian kháng địch, chính là mục tiêu của chuyến đi này.


 


Suốt cả buổi sáng và buổi trưa, Thời Thư đi theo Lâm Dưỡng Xuân khắp lầu thành quan sát, phát hiện Duẫn châu hoàn toàn không có biện pháp xử lý thi thể, mà còn bị bỏ mặc. Lập tức cầu kiến Phùng Trọng Sơn.


 


Nghe tên ông ta nhiều lần, cuối cùng Thời Thư cũng được gặp người thật, ông ta đang dưỡng thương, mấy hôm trước lên lầu thành quan chiến, bị một mũi tên bén từ đối phương bắn trúng cánh tay.


 


Lâm Dưỡng Xuân là đại phu, quan tâm đến sống chết của cả thành, Thời Thư nhờ lời nhắc nhở của Tạ Vô Sí, lại quan tâm đến nhiều người sắp bị cuốn vào.


 


Sắc mặt Phùng Trọng Sơn tái xanh, giọng yếu ớt: "Các vị đại phu, bản tướng nào không biết thi thể cần phải thiêu hủy? Nhưng trong thành đạn dược, lương thảo đều đã cạn, thuốc nổ, dầu thông sớm đã được đổ theo tường thành xuống để thiêu giết lũ chó Mân. Về phần xử lý thi thể, thật sự là lực bất tòng tâm."


 



 


Phùng Trọng Sơn: "Ha ha ha, đại phu cứu người, sao hiểu được gian khó khi làm quan. Đến lương thực cứu mạng còn bị đùn đẩy trì hoãn, chứ đừng nói là thuốc nổ, dầu thông, củi lửa... Ai..."


 


Thời Thư nhìn ông ta, rồi lại nhìn những binh sĩ tiền tuyến gần như đã tê liệt vì chiến trận.


 


Lâm Dưỡng Xuân gấp đến giậm chân: "Tóm lại! Nếu những thi thể này không được xử lý tử tế, sau này sinh ra dịch bệnh, cả thành Duẫn châu sẽ chết sạch! Chớ nói là ta không cảnh báo!"


 


Phùng Trọng Sơn chống người dậy: "Các vị đại phu, còn cách nào khác không?"


 


Trong lòng Thời Thư hiểu được dụng ý của kế sách đồn điền mà Tạ Vô Sí đề xuất, dựa vào người khác thì mãi mãi không đáng tin. Nếu cứ đợi, thì vĩnh viễn cũng chẳng đợi được.


 


Lâm Dưỡng Xuân suy nghĩ một hồi, nói: "Vậy thì đào hố lớn, chôn lấp trước, vượt qua giai đoạn gian khổ này đã, tuyệt đối không thể cứ để mặc như vậy."


 


Phùng Trọng Sơn: "Vậy cứ theo lời đại phu, làm ngay đi."


 


Thời Thư và Lâm Dưỡng Xuân xuống khỏi lầu thành, chuẩn bị dược liệu phòng dịch. Nhưng trước khi rời đi, Thời Thư đứng trên lầu thành, nhanh chóng nhìn xuống phía dưới-


 


Vây thành. Cái gọi là vây thành, thông thường là chiến tranh tiêu hao. Quân đội bên ngoài đánh càng lâu vật tư càng nhiều, còn trong thành càng đánh càng ít người và lương thực, nếu không có viện binh, cũng không có khả năng liều mạng phá vòng vây mà sống, thì thành bị phá, tướng sĩ và dân trong thành chết chỉ là chuyện sớm muộn.


 


Thời Thư nhìn thấy quân đội Bắc Mân. Bên ngoài lầu thành, trại doanh và tháp canh nối tiếp nhau, trắng xóa che lấp bầu trời, cờ trắng tung bay trên đỉnh lều vàng, hơn mười vạn quân giáp trụ nghiêm chỉnh, xếp thành từng khối đen sẫm rõ rệt trên mặt đất bằng phẳng. Đây gần như là một trong số ít dấu hiệu xâm lược của dị tộc, còn những thang mây, trùy phá thành, xe công thành thì không khác gì quân đội bất kỳ nước Đại Cảnh nào.


 


Lớp vỏ dã man của Bắc Mân đang dần bị lột bỏ, dường như đã trở thành một quốc gia lễ nghi.


 


Thế công như sói dưới thành, đối lập với cờ im trống lặng trên thành, hoàng hôn đã đến đường cùng.


 


Lúc Thời Thư xuống khỏi lầu thành, vô tình đá trúng chân một người nào đó, người ấy quay mặt lại, mỉm cười với Thời Thư.


 


Tim Thời Thư như bị kim châm, cũng không biết ai có thể đến cứu bọn họ.


 


Gần như đã là tuyệt cảnh không thể xoay chuyển, nhưng vẫn hy vọng sẽ có ai đó đến cứu bọn họ.


 


Thời Thư rời khỏi lầu thành, vì trong thành Duẫn châu quá nguy hiểm.


 


Những đại phu đến từ nơi khác như bọn họ được sắp xếp ở ngoài thành, dựng lán tre, chuyển thảo dược tới. Đây là thuốc chuyên phòng dịch, sau khi chế thành sẽ có người đem vào thành, đồng thời giám sát việc chôn cất thi thể.


 


Vài ngày tiếp theo, ban ngày Thời Thư đều đến lán làm việc, ban đêm về nghỉ ở Lam Tiên.


 


Bận rộn đến tận đêm khuya, Thời Thư cuối cùng cũng quay về, vừa vào cửa đã tắm rửa, nghe nói Tạ Vô Sí vẫn còn đang xử lý công vụ, bèn theo Tân Tân đến nghị sự đường của hắn.


 


Vào mùa hè, người trong thành làm đá đậu xanh, tuy mùi vị tạm được, nhưng giải khát rất tốt, các đại phu trong sân trong cũng được chia một miếng nhỏ. Thời Thư cắn miếng đá đậu xanh, đi đến trước nha môn, thì thấy có mấy chiếc xe ngựa xếp hàng, trên xe toàn là hoa quả rau xanh, thịt bò thịt dê béo ngậy, thậm chí còn có cả cua biển hải sản, được ướp lạnh bằng từng khối băng lớn, giữa ngày hè oi ả tỏa ra luồng khí lạnh.


 


Miếng đá đậu xanh trong miệng Thời Thư lập tức không còn ngon nữa: "Tạ Vô Sí ăn sung sướng thế sao?"


 


Tân Tân nói: "Không phải, dù đại nhân có xa hoa phóng túng, ăn chơi trác táng, cũng sẽ không làm lộ liễu như vậy đâu."


 


Gò má trắng trẻo của Thời Thư bị cục đá lạnh đội lên thành một cục u nhỏ, hỏi: "Vậy bọn họ là ai?"


 


Tân Tân đáp: "Là cành vàng lá ngọc từ Đông Đô tới, không quen đồ ăn ở đây, nên bảo người gửi tới."


 


"Đông Đô?"
______


 


[Tác giả]


 


Theo thống kê chưa đầy đủ, chứng rối loạn khát khao t*nh d*c lệch lạc của Tạ Vô Sí bao gồm: chứng thích phô bày dành riêng cho Thời Thư, rối loạn cọ xát, v.v. (Nghiêm túc hỏi: Thầy/cô kiểm duyệt ơi, câu này có vấn đề gì vậy ạ?)


 


Tiểu Thư Bảo ngươi có trò hay để chơi rồi đó!


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 89
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...