Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu)
166@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
( Thêm chương, sửa đổi)
Thời Thư tỉnh giấc, tầm mắt chao đảo, biến thành hai ba hình ảnh chồng lên nhau, cho đến khi hợp lại làm một.
Thời Thư hỏi: "Sao lại là ngươi?"
Tạ Vô Sí: "Vẫn luôn là ta."
...Vẫn luôn là ngươi sao?
Ánh trăng chiếu rọi rừng cây, Thời Thư úp mình trên lưng Tạ Vô Sí, sắc xanh huyền ảo của đêm trăng đầu hè, khiến cậu nhớ lại năm ngoái trong rừng đêm ở Tiềm An phủ, Tạ Vô Sí đè lên người cậu, đặt tay Thời Thư lên thân hắn mà v**t v* từng tấc một.
Thời Thư im lặng một lát không nói gì, chợt nhớ ra: "Họ đâu rồi?"
Tạ Vô Sí: "Phụ nữ và trẻ con đều rất yếu, đã đưa xuống chữa bệnh và ăn cơm rồi."
Thời Thư thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi."
Thời Thư hơi ngượng ngùng, nhớ lại chuyện mấy ngày trước, không biết nói gì với Tạ Vô Sí cho phải, đành im lặng trên lưng hắn, ngược lại Tống Tư Nam sau khi nghe cô bé kể lại thì nói: "Thời Thư, cậu cũng quá giỏi rồi! Nghe cô bé nói, chỗ đó gần khu đóng quân của chó Mân rồi, thế mà cậu cũng chạy về được?"
Thời Thư hiểu rằng việc chạy về không chỉ cứu được hai mẹ con, mà còn cứu được cả bọn họ. Trên gương mặt trắng trẻo lộ ra nụ cười: "Cũng tạm, tiện tay thôi mà."
Tống Tư Nam: "Giỏi thật, lần sau ta cũng-"
Không cần nói, họ coi đây là một cuộc phiêu lưu dũng cảm, Tống Tư Nam nói đến đây mới nhớ đến quân lệnh, vội vàng im miệng.
Đi đến đồn điền, Đỗ Tử Hàm bước lên một bước: "Thời Thư, có về không?"
Thời Thư mất nước nghiêm trọng, đầu nặng chân nhẹ, sau chặng đường dài chạy bộ thì kiệt sức, toàn thân dính đầy bùn đất và mồ hôi. Giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta tạm thời không tự lo được rồi..."
Nếu nhất định phải có người giúp cậu tắm gội, thì vẫn là Tạ Vô Sí tốt hơn. Chỗ nào cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có hắn tiện. Đám đông chia ra mỗi người một ngả, đầu Thời Thư gác lên vai hắn, trong hơi thở ngửi thấy mùi hương trên tóc hắn.
Đỗ Tử Hàm: "Ta... ta giúp cậu?"
Thời Thư ngượng ngùng trong một giây, ánh mắt chạm nhau với Tạ Vô Sí, rồi cả hai đều quay đi.
Đỗ Tử Hàm ngươi không hiểu sao! Ta và Tạ Vô Sí có duyên phận đặc biệt!
Thời Thư: "Hắn đi..."
Nói xong, cậu ghé vào vai Tạ Vô Sí, hít hà.
Gì thế này, trên người Tạ Vô Sí thơm thế.
-Huynh đệ, ngươi thơm quá.
Chuyện mấy ngày trước lại hiện về trong đầu, Thời Thư được đưa vào phòng, quần áo dính chặt vào da, toàn thân có mùi cỏ và lá cây. Sau khi lấy lại sức, Thời Thư gỡ những cọng cỏ trên người, cho đến khi nước nóng được mang đến, cậu quay lưng lại với Tạ Vô Sí c** q**n áo.
Thời Thư do dự một chút, rồi c** s*ch sẽ quần áo trên người, vai và khung xương thanh tú, làn da trắng nõn như được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh mờ ảo, khi cậu c** q**n áo, Tạ Vô Sí đang pha nước muối loãng cho Thời Thư, khi quay đầu lại thì nhìn thấy th*n th* tr*n tr** của cậu.
Ký ức, không thể xóa nhòa.
Thời Thư ho khan một tiếng rồi chìm vào trong nước, trong tích tắc, dòng nước ấm áp thấm đẫm làn da. Hắn bưng bát đến gần: "Uống nước trước đi, điều chỉnh rối loạn điện giải."
"Ộc ộc ộc ộc..." Thời Thư ghé vào uống, giọt nước chảy dọc theo cằm xuống, uống vài ngụm rồi dừng lại để thở, sau đó lại uống tiếp. Tạ Vô Sí đút cậu uống xong nước, dùng tay xoa bóp gội đầu cho cậu, ngón tay massage trên da đầu, gội xong dùng lụa lau khô.
Trải nghiệm tắm rửa của một nam thần siêu đẹp trai.
Thời Thư thầm thì trong lòng, các ngón tay mệt đến nỗi không thể duỗi thẳng, mực nước trong thùng không cao, tránh gây áp lực lên tim gây khó thở, có lẽ đến ngang eo. Phần thân trên hơi lạnh, cũng không biết Tạ Vô Sí có chú ý nhìn cậu hay không.
Thời Thư thực sự không chịu nổi, vẫn nói: "Cảm ơn ngươi nhé, đã cõng ta về, chuyện sáng mấy hôm trước..."
Tạ Vô Sí đang dọn dẹp giường chiếu, nghe vậy, trên khuôn mặt băng sương của hắn không có quá nhiều cảm xúc. Nước nóng lay động, cả hai đều có chút im lặng đối mặt với bầu không khí này.
Thời Thư: "Ta cũng không biết tại sao, lúc đó cảm xúc đột nhiên dâng trào, đã làm chuyện không phải với ngươi. Thật sự quá kỳ lạ, bây giờ ta cũng không thể hiểu được."
Tạ Vô Sí: "Không quan trọng."
"..."
Thời Thư tựa lưng vào thùng gỗ, hồi tưởng lại đêm nay, chốc lát lại cảm thấy trên người hơi lạnh, dòng nước ấm đang chảy dọc theo vai xuống. Thời Thư vừa định nói, Tạ Vô Sí cầm khăn ướt lau từ mặt đến cổ, rồi xuống ngực và xương quai xanh trở xuống, sau khi Thời Thư được lau sạch sẽ thì dùng khăn khô lau lại, rồi đưa quần áo khô để thay.
Thời Thư véo khăn: "Ngươi vẫn là anh trai ta sao?"
Tạ Vô Sí: "Ta không bận tâm ngươi nghĩ thế nào, thoải mái là được."
Xem ra... Tạ Vô Sí cũng có chút ngượng ngùng, dù sao cảm giác bị một người đàn ông hôn một cách khó hiểu, Thời Thư hiểu không phải một hai lần. Chẳng lẽ Tạ Vô Sí muốn bỏ qua chủ đề này sao?
Thời Thư đành phải im miệng.
Thời Thư nằm trên giường của Tạ Vô Sí để ngủ, cả hai đều thức trắng đêm nhưng Tạ Vô Sí lại phá lệ không dậy sớm, mà ở bên cạnh nghỉ ngơi cùng. Hai người còn chưa kịp hỏi chuyện bờ Bắc Mẫn, Thời Thư mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi.
Thời Thư ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Vô Sí, mùi này dường như vẫn luôn có, mùi đàn hương thoang thoảng, nhưng không hiểu sao gần đây cậu đột nhiên chú ý đến, còn rất thích. Thời Thư trong cơn hôn mê từng chút một tiến gần về phía nguồn hương thơm, cho đến khi đầu đâm vào vai Tạ Vô Sí.
Thời Thư không cảm thấy, nhưng Tạ Vô Sí dường như tĩnh lặng. Một lát sau, một bàn tay đặt lên vai Thời Thư, để cậu gác thoải mái hơn.
Suốt cả buổi sáng, Lâm Diêm ở ngoài cửa đã đến báo cáo vài lần, đều là Tạ Vô Sí chưa dậy. Khiến người ta không khỏi thầm thì: "Hơn một năm nay, đại nhân cuối cùng cũng ngủ nướng được một lần nhỉ? Thật hiếm thấy, hiếm thấy!"
Thời Thư ngủ say như chết, nửa chừng tỉnh vài lần nói khát, Tạ Vô Sí vừa vặn đưa nước muối ấm cho cậu. Có lẽ vì tư thế ngủ quá kỳ quái, có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn vùi đầu vào lòng Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí cúi người nói: "Tiểu Thư..."
Nhưng tiếng nói lại ngừng lại, hắn một tay ôm lấy eo Thời Thư, n*ng m*ng điều chỉnh tư thế ngủ để cậu thoải mái hơn, trong lòng hắn như ôm một chú mèo tinh nghịch. Tuy nhiên, chưa được bao lâu, Thời Thư lại lăn sang phía bên kia giường.
Thời Thư ngủ thẳng một mạch, cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc, không biết lúc nào rồi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sân. Thời Thư dụi dụi mắt, mới phát hiện mình đang tựa vào lòng Tạ Vô Sí, mà hắn vẫn nhắm mắt.
Nam thần điểm tuyệt đối.
Bộ nội bào chất liệu đơn sơ, đôi lông mày sắc sảo xa cách, khi nhắm mắt hàng mi phủ bóng, nhìn gần thì sống mũi kiêu ngạo, môi mím chặt, hắn dường như ngay cả tư thế ngủ từ nhỏ đã được rèn luyện vô cùng quy củ, rất đoan trang.
Không biết tại sao, Thời Thư có chút ngượng ngùng.
Một năm trước, Thời Thư đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng đều chưa từng xem xét nghiêm túc, giờ đây nhìn kỹ, có chút tự hỏi sao trước đây cậu lại không nhận ra hắn đẹp trai đến vậy.
Thời Thư quay ánh mắt đi, suy nghĩ lan man, nhưng có lẽ cậu chỉ có thể ngủ bên cạnh hắn thì mới yên giấc.
Thời Thư nhìn hắn một lúc lâu, Tạ Vô Sí vẫn chưa tỉnh, trong lòng nghĩ: "Sáng nay không phải cùng lên giường sao? Sao ta đã tỉnh rồi mà hắn còn chưa tỉnh?"
Thời Thư toàn thân mệt mỏi lười biếng không muốn động đậy, cũng đoán rằng bây giờ cậu mà động đậy chắc chắn toàn thân sẽ đau nhức, thế là cậu cứ thuận theo tự nhiên mà nằm, chỉ là ánh mắt lại đặt xuống.
Một người đàn ông hoàn toàn nam tính, không biết sức hấp dẫn nằm ở đâu, thỉnh thoảng khi thân mật Thời Thư sẽ giật mình như từ trong mơ tỉnh dậy mà nghĩ, mình đang làm gì với một người đàn ông thế này.
Thời Thư nhìn một lúc lâu, Tạ Vô Sí khẽ thở một hơi, không biết tại sao, tiếng lăn nhẹ trong cổ họng hắn một cách khó hiểu khiến cậu nhớ lại buổi sáng hôm đó, vầng trán Tạ Vô Sí đột nhiên nhíu lại vì tiếng th* d*c.
Thời Thư nhắm mắt lại.
Không phải.
Ta là một S sao?
"..."
Đùa quốc tế gì thế này? Thời Thư luôn cảm thấy mình rảnh rỗi nên suy nghĩ linh tinh. Tuy nhiên, cơ thể Tạ Vô Sí được rèn luyện tốt, cơ bắp săn chắc, bất kể chạm vào bộ phận nào cũng đều cho cảm giác tay rất tốt.
Nếu đến câu lạc bộ, Tạ Vô Sí chắc chắn là nam người mẫu có giá bán đắt nhất.
Mặt đẹp, dáng người càng được điểm tuyệt đối, giọng nói hay, đặc biệt là ánh mắt nhìn chó này, rất thích hợp làm Daddy, hoặc S.
Thời Thư vừa nghĩ vừa nhíu mày, ta bị bệnh rồi hay sao ấy.
Thời Thư nhìn kỹ một lúc lâu, mới nghĩ ra một lời giải đáp: Chết tiệt, có phải ta muốn sờ hắn không?
"..." Đàn ông đồng tính hại người không ít.
Thời Thư hít sâu một hơi, cho đến bây giờ, nghĩ đến đàn ông đồng tính vẫn có cảm giác bất lực như bị tối sầm mắt lại.
Thời Thư nhìn một lúc lâu, đầu cũng đau. Chỉ có thể an ủi mình là chuyện tốt, ít nhất nếu tương lai có ý định lạnh lùng, tâm lý sẽ không quá giằng xé.
Thời Thư nhìn chằm chằm vào hắn, quần áo ngủ của Tạ Vô Sí mặc ngang eo, nằm nghiêng, lộ ra một phần cơ bụng màu lúa mì, rắn chắc mạnh mẽ. Thời Thư không khỏi lại hoang mang, ai ngủ lại quyến rũ đến vậy? Anh trai người mẫu.
Thời Thư đưa tay giúp hắn kéo vạt áo bị vén lên, nhưng, khi đầu ngón tay đặt lên dải dây bên cạnh eo thon của hắn, Thời Thư không kìm được mím môi, cậu nhận ra mình thực sự muốn c** q**n Tạ Vô Sí ra xem thử rồi.
Thời Thư thở dài một tiếng, giúp hắn che lại eo, rồi tiếp tục nằm.
Cởi ra Tạ Vô Sí sẽ không giận, có lẽ hắn còn sẽ thấy sướng, tình huống cả hai cùng sướng, nhưng cảm thấy không được phù hợp cho lắm.
Thời Thư đếm những viên ngói trên xà nhà, không lâu sau, hơi thở của Tạ Vô Sí dường như trở nên đều hơn, e rằng sắp tỉnh, Thời Thư vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hơi thở của Tạ Vô Sí quả thực đã thay đổi, nhưng hắn không có động tác xuống giường, Thời Thư mới nhận ra, Tạ Vô Sí cũng đang nhìn mình. Trong tích tắc, trong lòng Thời Thư xao động một chút, trở nên hơi căng thẳng.
Nhưng Tạ Vô Sí không vạch trần, chỉ xuống giường rót nước uống, rồi sai người mang cơm vào.
Thời Thư cảm thấy hơi nhàm chán, dứt khoát mở mắt ra.
Toàn thân đau nhức, Thời Thư được Tạ Vô Sí ôm ngồi dậy, lết khập khiễng ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Tạ Vô Sí đến rót nước cho cậu uống, đúng lúc thức ăn ngoài cửa được mang vào.
Toàn là rau củ quả theo mùa của địa phương, có canh sườn hầm khổ qua, bầu xào, và một đĩa thịt lạp măng muối, còn hầm một con gà béo. Thời Thư vừa nhìn thấy khổ qua, vội vàng gắp vào bát Tạ Vô Sí: "Mau ăn đi."
Tạ Vô Sí múc cho Thời Thư một bát canh thanh nhiệt, hai người cùng ăn cơm, thời gian đại khái là buổi chiều, Thời Thư nghĩ đến cái sân nhỏ ở Đông Đô khi xưa, cũng nhớ đến Lưu Thủy Am.
Cậu và Tạ Vô Sí trước đây đã từng sống cuộc sống bình yên như vậy, Thời Thư quay đầu nhìn kỹ hắn, Tạ Vô Sí ăn uống thanh lịch, những món Thời Thư gắp cho hắn đều được hắn ăn hết, khi đang nhai, hắn quay ánh mắt, con ngươi đen láy chạm phải ánh mắt của Thời Thư.
Thời Thư vội vàng quay ánh mắt đi, miếng bầu cậu đang cắn có một quả ớt, không biết tại sao lại khiến mặt cậu hơi nóng bừng.
____
[Tác giả có lời muốn nói]
Cảm ơn đã đọc truyện.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
( Thêm chương, sửa đổi)
Thời Thư tỉnh giấc, tầm mắt chao đảo, biến thành hai ba hình ảnh chồng lên nhau, cho đến khi hợp lại làm một.
Thời Thư hỏi: "Sao lại là ngươi?"
Tạ Vô Sí: "Vẫn luôn là ta."
...Vẫn luôn là ngươi sao?
Ánh trăng chiếu rọi rừng cây, Thời Thư úp mình trên lưng Tạ Vô Sí, sắc xanh huyền ảo của đêm trăng đầu hè, khiến cậu nhớ lại năm ngoái trong rừng đêm ở Tiềm An phủ, Tạ Vô Sí đè lên người cậu, đặt tay Thời Thư lên thân hắn mà v**t v* từng tấc một.
Thời Thư im lặng một lát không nói gì, chợt nhớ ra: "Họ đâu rồi?"
Tạ Vô Sí: "Phụ nữ và trẻ con đều rất yếu, đã đưa xuống chữa bệnh và ăn cơm rồi."
Thời Thư thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi."
Thời Thư hơi ngượng ngùng, nhớ lại chuyện mấy ngày trước, không biết nói gì với Tạ Vô Sí cho phải, đành im lặng trên lưng hắn, ngược lại Tống Tư Nam sau khi nghe cô bé kể lại thì nói: "Thời Thư, cậu cũng quá giỏi rồi! Nghe cô bé nói, chỗ đó gần khu đóng quân của chó Mân rồi, thế mà cậu cũng chạy về được?"
Thời Thư hiểu rằng việc chạy về không chỉ cứu được hai mẹ con, mà còn cứu được cả bọn họ. Trên gương mặt trắng trẻo lộ ra nụ cười: "Cũng tạm, tiện tay thôi mà."
Tống Tư Nam: "Giỏi thật, lần sau ta cũng-"
Không cần nói, họ coi đây là một cuộc phiêu lưu dũng cảm, Tống Tư Nam nói đến đây mới nhớ đến quân lệnh, vội vàng im miệng.
Đi đến đồn điền, Đỗ Tử Hàm bước lên một bước: "Thời Thư, có về không?"
Thời Thư mất nước nghiêm trọng, đầu nặng chân nhẹ, sau chặng đường dài chạy bộ thì kiệt sức, toàn thân dính đầy bùn đất và mồ hôi. Giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta tạm thời không tự lo được rồi..."
Nếu nhất định phải có người giúp cậu tắm gội, thì vẫn là Tạ Vô Sí tốt hơn. Chỗ nào cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có hắn tiện. Đám đông chia ra mỗi người một ngả, đầu Thời Thư gác lên vai hắn, trong hơi thở ngửi thấy mùi hương trên tóc hắn.
Đỗ Tử Hàm: "Ta... ta giúp cậu?"
Thời Thư ngượng ngùng trong một giây, ánh mắt chạm nhau với Tạ Vô Sí, rồi cả hai đều quay đi.
Đỗ Tử Hàm ngươi không hiểu sao! Ta và Tạ Vô Sí có duyên phận đặc biệt!
Thời Thư: "Hắn đi..."
Nói xong, cậu ghé vào vai Tạ Vô Sí, hít hà.
Gì thế này, trên người Tạ Vô Sí thơm thế.
-Huynh đệ, ngươi thơm quá.
Chuyện mấy ngày trước lại hiện về trong đầu, Thời Thư được đưa vào phòng, quần áo dính chặt vào da, toàn thân có mùi cỏ và lá cây. Sau khi lấy lại sức, Thời Thư gỡ những cọng cỏ trên người, cho đến khi nước nóng được mang đến, cậu quay lưng lại với Tạ Vô Sí c** q**n áo.
Thời Thư do dự một chút, rồi c** s*ch sẽ quần áo trên người, vai và khung xương thanh tú, làn da trắng nõn như được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh mờ ảo, khi cậu c** q**n áo, Tạ Vô Sí đang pha nước muối loãng cho Thời Thư, khi quay đầu lại thì nhìn thấy th*n th* tr*n tr** của cậu.
Ký ức, không thể xóa nhòa.
Thời Thư ho khan một tiếng rồi chìm vào trong nước, trong tích tắc, dòng nước ấm áp thấm đẫm làn da. Hắn bưng bát đến gần: "Uống nước trước đi, điều chỉnh rối loạn điện giải."
"Ộc ộc ộc ộc..." Thời Thư ghé vào uống, giọt nước chảy dọc theo cằm xuống, uống vài ngụm rồi dừng lại để thở, sau đó lại uống tiếp. Tạ Vô Sí đút cậu uống xong nước, dùng tay xoa bóp gội đầu cho cậu, ngón tay massage trên da đầu, gội xong dùng lụa lau khô.
Trải nghiệm tắm rửa của một nam thần siêu đẹp trai.
Thời Thư thầm thì trong lòng, các ngón tay mệt đến nỗi không thể duỗi thẳng, mực nước trong thùng không cao, tránh gây áp lực lên tim gây khó thở, có lẽ đến ngang eo. Phần thân trên hơi lạnh, cũng không biết Tạ Vô Sí có chú ý nhìn cậu hay không.
Thời Thư thực sự không chịu nổi, vẫn nói: "Cảm ơn ngươi nhé, đã cõng ta về, chuyện sáng mấy hôm trước..."
Tạ Vô Sí đang dọn dẹp giường chiếu, nghe vậy, trên khuôn mặt băng sương của hắn không có quá nhiều cảm xúc. Nước nóng lay động, cả hai đều có chút im lặng đối mặt với bầu không khí này.
Thời Thư: "Ta cũng không biết tại sao, lúc đó cảm xúc đột nhiên dâng trào, đã làm chuyện không phải với ngươi. Thật sự quá kỳ lạ, bây giờ ta cũng không thể hiểu được."
Tạ Vô Sí: "Không quan trọng."
"..."
Thời Thư tựa lưng vào thùng gỗ, hồi tưởng lại đêm nay, chốc lát lại cảm thấy trên người hơi lạnh, dòng nước ấm đang chảy dọc theo vai xuống. Thời Thư vừa định nói, Tạ Vô Sí cầm khăn ướt lau từ mặt đến cổ, rồi xuống ngực và xương quai xanh trở xuống, sau khi Thời Thư được lau sạch sẽ thì dùng khăn khô lau lại, rồi đưa quần áo khô để thay.
Thời Thư véo khăn: "Ngươi vẫn là anh trai ta sao?"
Tạ Vô Sí: "Ta không bận tâm ngươi nghĩ thế nào, thoải mái là được."
Xem ra... Tạ Vô Sí cũng có chút ngượng ngùng, dù sao cảm giác bị một người đàn ông hôn một cách khó hiểu, Thời Thư hiểu không phải một hai lần. Chẳng lẽ Tạ Vô Sí muốn bỏ qua chủ đề này sao?
Thời Thư đành phải im miệng.
Thời Thư nằm trên giường của Tạ Vô Sí để ngủ, cả hai đều thức trắng đêm nhưng Tạ Vô Sí lại phá lệ không dậy sớm, mà ở bên cạnh nghỉ ngơi cùng. Hai người còn chưa kịp hỏi chuyện bờ Bắc Mẫn, Thời Thư mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi.
Thời Thư ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Vô Sí, mùi này dường như vẫn luôn có, mùi đàn hương thoang thoảng, nhưng không hiểu sao gần đây cậu đột nhiên chú ý đến, còn rất thích. Thời Thư trong cơn hôn mê từng chút một tiến gần về phía nguồn hương thơm, cho đến khi đầu đâm vào vai Tạ Vô Sí.
Thời Thư không cảm thấy, nhưng Tạ Vô Sí dường như tĩnh lặng. Một lát sau, một bàn tay đặt lên vai Thời Thư, để cậu gác thoải mái hơn.
Suốt cả buổi sáng, Lâm Diêm ở ngoài cửa đã đến báo cáo vài lần, đều là Tạ Vô Sí chưa dậy. Khiến người ta không khỏi thầm thì: "Hơn một năm nay, đại nhân cuối cùng cũng ngủ nướng được một lần nhỉ? Thật hiếm thấy, hiếm thấy!"
Thời Thư ngủ say như chết, nửa chừng tỉnh vài lần nói khát, Tạ Vô Sí vừa vặn đưa nước muối ấm cho cậu. Có lẽ vì tư thế ngủ quá kỳ quái, có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn vùi đầu vào lòng Tạ Vô Sí.
Tạ Vô Sí cúi người nói: "Tiểu Thư..."
Nhưng tiếng nói lại ngừng lại, hắn một tay ôm lấy eo Thời Thư, n*ng m*ng điều chỉnh tư thế ngủ để cậu thoải mái hơn, trong lòng hắn như ôm một chú mèo tinh nghịch. Tuy nhiên, chưa được bao lâu, Thời Thư lại lăn sang phía bên kia giường.
Thời Thư ngủ thẳng một mạch, cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc, không biết lúc nào rồi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sân. Thời Thư dụi dụi mắt, mới phát hiện mình đang tựa vào lòng Tạ Vô Sí, mà hắn vẫn nhắm mắt.
Nam thần điểm tuyệt đối.
Bộ nội bào chất liệu đơn sơ, đôi lông mày sắc sảo xa cách, khi nhắm mắt hàng mi phủ bóng, nhìn gần thì sống mũi kiêu ngạo, môi mím chặt, hắn dường như ngay cả tư thế ngủ từ nhỏ đã được rèn luyện vô cùng quy củ, rất đoan trang.
Không biết tại sao, Thời Thư có chút ngượng ngùng.
Một năm trước, Thời Thư đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng đều chưa từng xem xét nghiêm túc, giờ đây nhìn kỹ, có chút tự hỏi sao trước đây cậu lại không nhận ra hắn đẹp trai đến vậy.
Thời Thư quay ánh mắt đi, suy nghĩ lan man, nhưng có lẽ cậu chỉ có thể ngủ bên cạnh hắn thì mới yên giấc.
Thời Thư nhìn hắn một lúc lâu, Tạ Vô Sí vẫn chưa tỉnh, trong lòng nghĩ: "Sáng nay không phải cùng lên giường sao? Sao ta đã tỉnh rồi mà hắn còn chưa tỉnh?"
Thời Thư toàn thân mệt mỏi lười biếng không muốn động đậy, cũng đoán rằng bây giờ cậu mà động đậy chắc chắn toàn thân sẽ đau nhức, thế là cậu cứ thuận theo tự nhiên mà nằm, chỉ là ánh mắt lại đặt xuống.
Một người đàn ông hoàn toàn nam tính, không biết sức hấp dẫn nằm ở đâu, thỉnh thoảng khi thân mật Thời Thư sẽ giật mình như từ trong mơ tỉnh dậy mà nghĩ, mình đang làm gì với một người đàn ông thế này.
Thời Thư nhìn một lúc lâu, Tạ Vô Sí khẽ thở một hơi, không biết tại sao, tiếng lăn nhẹ trong cổ họng hắn một cách khó hiểu khiến cậu nhớ lại buổi sáng hôm đó, vầng trán Tạ Vô Sí đột nhiên nhíu lại vì tiếng th* d*c.
Thời Thư nhắm mắt lại.
Không phải.
Ta là một S sao?
"..."
Đùa quốc tế gì thế này? Thời Thư luôn cảm thấy mình rảnh rỗi nên suy nghĩ linh tinh. Tuy nhiên, cơ thể Tạ Vô Sí được rèn luyện tốt, cơ bắp săn chắc, bất kể chạm vào bộ phận nào cũng đều cho cảm giác tay rất tốt.
Nếu đến câu lạc bộ, Tạ Vô Sí chắc chắn là nam người mẫu có giá bán đắt nhất.
Mặt đẹp, dáng người càng được điểm tuyệt đối, giọng nói hay, đặc biệt là ánh mắt nhìn chó này, rất thích hợp làm Daddy, hoặc S.
Thời Thư vừa nghĩ vừa nhíu mày, ta bị bệnh rồi hay sao ấy.
Thời Thư nhìn kỹ một lúc lâu, mới nghĩ ra một lời giải đáp: Chết tiệt, có phải ta muốn sờ hắn không?
"..." Đàn ông đồng tính hại người không ít.
Thời Thư hít sâu một hơi, cho đến bây giờ, nghĩ đến đàn ông đồng tính vẫn có cảm giác bất lực như bị tối sầm mắt lại.
Thời Thư nhìn một lúc lâu, đầu cũng đau. Chỉ có thể an ủi mình là chuyện tốt, ít nhất nếu tương lai có ý định lạnh lùng, tâm lý sẽ không quá giằng xé.
Thời Thư nhìn chằm chằm vào hắn, quần áo ngủ của Tạ Vô Sí mặc ngang eo, nằm nghiêng, lộ ra một phần cơ bụng màu lúa mì, rắn chắc mạnh mẽ. Thời Thư không khỏi lại hoang mang, ai ngủ lại quyến rũ đến vậy? Anh trai người mẫu.
Thời Thư đưa tay giúp hắn kéo vạt áo bị vén lên, nhưng, khi đầu ngón tay đặt lên dải dây bên cạnh eo thon của hắn, Thời Thư không kìm được mím môi, cậu nhận ra mình thực sự muốn c** q**n Tạ Vô Sí ra xem thử rồi.
Thời Thư thở dài một tiếng, giúp hắn che lại eo, rồi tiếp tục nằm.
Cởi ra Tạ Vô Sí sẽ không giận, có lẽ hắn còn sẽ thấy sướng, tình huống cả hai cùng sướng, nhưng cảm thấy không được phù hợp cho lắm.
Thời Thư đếm những viên ngói trên xà nhà, không lâu sau, hơi thở của Tạ Vô Sí dường như trở nên đều hơn, e rằng sắp tỉnh, Thời Thư vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hơi thở của Tạ Vô Sí quả thực đã thay đổi, nhưng hắn không có động tác xuống giường, Thời Thư mới nhận ra, Tạ Vô Sí cũng đang nhìn mình. Trong tích tắc, trong lòng Thời Thư xao động một chút, trở nên hơi căng thẳng.
Nhưng Tạ Vô Sí không vạch trần, chỉ xuống giường rót nước uống, rồi sai người mang cơm vào.
Thời Thư cảm thấy hơi nhàm chán, dứt khoát mở mắt ra.
Toàn thân đau nhức, Thời Thư được Tạ Vô Sí ôm ngồi dậy, lết khập khiễng ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ. Tạ Vô Sí đến rót nước cho cậu uống, đúng lúc thức ăn ngoài cửa được mang vào.
Toàn là rau củ quả theo mùa của địa phương, có canh sườn hầm khổ qua, bầu xào, và một đĩa thịt lạp măng muối, còn hầm một con gà béo. Thời Thư vừa nhìn thấy khổ qua, vội vàng gắp vào bát Tạ Vô Sí: "Mau ăn đi."
Tạ Vô Sí múc cho Thời Thư một bát canh thanh nhiệt, hai người cùng ăn cơm, thời gian đại khái là buổi chiều, Thời Thư nghĩ đến cái sân nhỏ ở Đông Đô khi xưa, cũng nhớ đến Lưu Thủy Am.
Cậu và Tạ Vô Sí trước đây đã từng sống cuộc sống bình yên như vậy, Thời Thư quay đầu nhìn kỹ hắn, Tạ Vô Sí ăn uống thanh lịch, những món Thời Thư gắp cho hắn đều được hắn ăn hết, khi đang nhai, hắn quay ánh mắt, con ngươi đen láy chạm phải ánh mắt của Thời Thư.
Thời Thư vội vàng quay ánh mắt đi, miếng bầu cậu đang cắn có một quả ớt, không biết tại sao lại khiến mặt cậu hơi nóng bừng.
____
[Tác giả có lời muốn nói]
Cảm ơn đã đọc truyện.
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 82: Cảm giác tay tốt (Đại tu)
10.0/10 từ 10 lượt.