Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 62

577@-

ฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅEdit by meomeocuteฅ⁠^⁠•⁠⁠•⁠^⁠ฅ


Ra khỏi cửa, Thời Thư đi cùng Đỗ Tử Hàm đến nhà chứa củi, hắn xoa xoa chóp mũi: "Đại ca ca nhìn người như nhìn chó vậy, ánh mắt thật có sát thương."


 


Thời Thư nói: "Ánh mắt huynh ấy trước giờ đều thế, trước khi xuyên không là thiếu gia nhà giàu, sau khi xuyên thì thành lão đại thích tranh đấu. Nhưng mặt mũi cũng không đến nỗi khó coi như vậy... chắc là tâm trạng dạo này không tốt."


 


Đỗ Tử Hàm tự an ủi: "Không sao đâu, xuyên không một năm rồi, ta có thể làm chó cho bất kỳ ai, ý thức về giai cấp sớm đã rõ ràng."


 


Thời Thư: "Không, vậy là quá đáng rồi."


 


"Không sao mà, ngươi có chơi game không? Chẳng có đại thần nào nói chuyện dịu dàng đâu, người có bản lĩnh thì tính khí kém là chuyện thường, trừ khi ngươi là cô em gái moe, hoặc là có giá trị với họ. Làm chó cho đại thần thì cứ chuẩn bị tâm lý sẵn là được."


 


Thời Thư: "Nhưng huynh ấy đối xử với ta rất tốt."


 


Đỗ Tử Hàm: "Ây, có khi ngươi là người xuyên không đầu tiên mà huynh ấy gặp?"


 


Thời Thư thật sự không hiểu nổi, thấy Đỗ Tử Hàm ngáp một cái, hắn vỗ vai: "Ngươi nghỉ trước đi, ta quay về hỏi thử xem."


 


Đỗ Tử Hàm: "Được, mệt thật đấy, huynh đệ chậm chút hẵng nói tiếp, cuối cùng cũng tìm được người thân rồi!"


 


Thời Thư cầm cơm và thức ăn về phòng, nhớ lời dặn của Tạ Vô Sí, định giữ lại đoạn đối thoại đó. Trong đầu toàn là cảnh Tạ Vô Sí mắng mỏ không chút nể tình, nhớ lại sắc mặt và dáng vẻ của hắn, mũi chân vấp phải ngưỡng cửa.


 


Đến mức đó sao? Sao lại nặng lời như vậy? Đỗ Tử Hàm chỉ là một người bạn cùng đến từ hiện đại, có thêm người đi cùng chẳng phải tốt hơn sao?


 


Trong phòng âm u, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lác đác, căn phòng trong ngày đông giá lạnh như một cái tổ ấm. Trong nhà chưa thắp đèn, Thời Thư lấy bật lửa ra đốt đèn lên, xoay người lại thì thấy Tạ Vô Sí đang ngồi trong bóng tối, mặc bộ đồ nhạt màu như ánh trăng.


 


Thời Thư cười hỏi: "Sao vậy ca, vừa rồi giận to thế?"


 


Hắn phát hiện, Tạ Vô Sí là một nam nhân lớn tuổi, thỉnh thoảng vẫn có tính khí như thế. Thời Thư nói xong thì đi đến ngồi cạnh: "Hắn ngủ trong nhà chứa củi rồi, ta đương nhiên không thân với hắn. Nhưng sao huynh lại nói chuyện với hắn như vậy? Dù không hợp nhau, cũng không cần phải lúng túng thế chứ."


 


Tạ Vô Sí nói: "Tránh để sau này hắn cản trở ta, vạch rõ ranh giới trước."


 


Thời Thư tặc lưỡi: "Lạnh lùng thật đấy. Thương lượng một chút được không, đối xử với hắn tử tế chút cũng được mà, sau này còn làm bạn."


 


Tạ Vô Sí nhìn hắn, dừng lại một chút rồi nói: "Thời Thư, đứng về phía ta."


 


Thời Thư ngớ ra: "Ta không đứng về phía huynh sao?"


 


Tạ Vô Sí: "Sau này, luôn luôn như vậy."


 


Thời Thư vẫn chưa hiểu nổi câu nói đầy ẩn ý này, Tạ Vô Sí đã tháo dây buộc tóc, cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng, rồi nằm xuống giường.


 


"Lên, ngủ đi."


 


Thời Thư vẫn mù mờ, trong lòng đầy nghi hoặc mà trèo lên giường. Nói thật thì, có Đỗ Tử Hàm - một người hiện đại - tồn tại, bỗng nhiên lại khiến người ta nhớ ra mối quan hệ này không bình thường. Thời Thư vừa định từ chối, thì một cánh tay đã ôm eo hắn, kéo hắn vào lòng.


 


"......"


 


Sáng hôm sau, Thời Thư chỉ ra chuồng ngựa xem Lai Tài một lát, lúc quay về thì thấy Đỗ Tử Hàm đã khoác túi lên vai, đi ra khỏi trạm dịch.


 


Thời Thư gọi hắn lại: "Sao thế?"


 


Đỗ Tử Hàm nói: "Phủ Thái Âm? Được rồi, ta đi chuẩn bị ngay, được được được, ca à!"


 


Thời Thư trơ mắt nhìn người bạn chỉ mới quen một ngày, đội nón lá, đã quen với thân phận tiểu đệ của Tạ Vô Sí, leo lên một chiếc xe bò ngoài cổng, lắc lư rời đi trong gió tuyết.


 


Thời Thư cắn bánh bao: "Tạ Vô Sí, huynh bắt hắn đi làm gì vậy?"


 


"Mua nhà, mua đất ở Phủ Thái Âm, chuẩn bị chỗ ở, hắn đi cùng chúng ta cũng không được lợi lộc gì."


 


Thức ăn trong miệng mềm nhuyễn, Thời Thư nghĩ bụng, vốn định hôm nay trò chuyện thâu đêm với Đỗ Tử Hàm, vậy mà vừa xoay một cái, người đã biến mất.


 


Bên cạnh, ngựa hắt hơi một cái, đoàn người giữa trời đông buổi sáng lại tiếp tục khởi hành, ai nấy hô: "Đi thôi, lên đường rồi!"


 


Đoạn đường cuối cùng, vào đêm giao thừa, cả đoàn dừng lại ở một thị trấn nhỏ cách Phủ Thái Âm sáu mươi dặm, tên là huyện Dụ, nằm giữa hai dãy núi, nghe nói là cửa ải lớn nhất quanh vùng.


 


Thời Thư đứng giữa phố bị gió cát thổi qua, nửa canh giờ đi từ đầu thành đến cuối thành, bị cát vàng và tuyết thổi cho không mở nổi mắt, nghĩ bụng nơi này đúng là quỷ không thèm đến.


 


Trong thành toàn là nhà xây bằng đất, bụi bay mịt mù, nhưng Tết sắp đến, cửa sổ nhà nào cũng dán giấy đỏ, cành cây trơ trụi cũng treo đầy dây đỏ, trong miếu thờ Thần Phật trên mặt đất toàn giấy đỏ, đoàn người rước Thần đi qua, mấy đứa trẻ mặc đồ mới chạy theo, không khí rất náo nhiệt.


 


Xích sắt kéo lê trên mặt đất, không ngờ đoạn sáu mươi dặm cuối cùng này, Tạ Vô Sí lại lâm bệnh nặng.


 


Thời Thư không ngừng lau mồ hôi cho hắn: "Tạ Vô Sí, sắp đến khách đ**m nghỉ ngơi rồi."


 


Vào cửa, bước chân Tạ Vô Sí đã lảo đảo, dọc đường thấy hắn sắc mặt không tốt nên đã tháo gông xiềng, lúc này cả còng chân lẫn tay đều đã gỡ xuống, vội bảo Thời Thư đi mua thuốc.


 


"Mua thuốc mua thuốc mua thuốc," Thời Thư sốt ruột, tìm đến hiệu thuốc duy nhất trong thành: "Vỏ đông qua và đương quy, gừng sống, phụ tử, nấu canh ngâm vết thương lạnh, còn cần thuốc trị thương hàn."


 


Chủ tiệm lề mề: "Thuốc thì có, nhưng bị các quan quân trong thành đặt hết rồi, còn sót lại một ít, ngươi có tiền không?"


 


Thời Thư lấy bạc ra: "Tất nhiên, ta có đầy tiền."


 


Chủ tiệm nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Heh, vừa nãy ta thấy các ngươi đến, ngươi đi cùng kẻ phạm tội kia, toàn là tù lưu đày, đừng nói là giả mạo lừa đảo đấy chứ?"


 


Thời Thư "rầm" một tiếng đập bạc lên bàn, nổi giận tức thì: "Bảo ngươi bốc thuốc thì bốc thuốc đi, nói nhảm cái gì lắm thế!"


 


Chủ tiệm cầm bạc lên cắn thử, mới nói: "Xem ra là bạc thật, nhóc con, có phải trộm cướp mà có?"


 


Nghe vậy, Thời Thư không biết cơn giận từ đâu trào lên, đá một phát vào bàn gỗ hình vuông, làm nó lệch cả ra phát tiếng. Không đợi chủ tiệm nói thêm, hắn lại ném ra một thỏi bạc khác: "Bạc, bạc, thứ ngươi cần! Đủ chưa! Đừng hỏi từ đâu ra, giá mua còn gấp hai mươi lần giá vốn! Đủ rồi thì mau bốc thuốc đi! Chẳng phải là tiền thôi sao? Bốc thuốc xong lão tử còn thưởng thêm!"


 


Chủ tiệm bị dáng vẻ dữ tợn của hắn dọa cho khiếp vía, vội gói thuốc vào giấy, Thời Thư vẫn còn mắng: "Bảo ngươi lấy thuốc là lấy thuốc, còn dám sủa bậy! Nói người khác là ăn trộm? Ngươi có bản lĩnh gì mà dám nói vậy!"


 


Chủ tiệm cầm bạc, cười nịnh: "Khách quan, không đủ thì cứ đến lấy nữa."


 


Thời Thư cơn giận trong lòng chưa tan, không biết sao lại bị xúc phạm một cách vô lý, cầm gói thuốc quay người rời khỏi hiệu thuốc. Trong lòng thật sự vừa chua xót vừa căm hận.


 


Tạ Vô Sí phát viêm, phát sốt có thể là do vết thương lạnh trên người, càng đi càng lạnh, chống rét càng khó khăn, huống chi còn luôn phải mang xiềng xích. Thời Thư vào phòng, lập tức nhóm lò sắc thuốc. Còn những người khác thì đang gom tiền mua bữa ăn ngon mừng đêm giao thừa.


 


Hứa Nhị Lang nói: "Tiểu Tạ, chúng ta góp được ít bạc, định mua một con dê quay ăn, còn một con hầm canh, ngươi có muốn ăn không?"


 


Thời Thư: "Ta cũng được, nhưng ở đây có rau quả tươi không, có thể mua chút cho ca ta ăn không?"


 


Hứa Nhị Lang: "Ta lát nữa đi nhà nông mua dê, giúp ngươi hỏi thử."


 


"Cảm ơn nhé, tiền đây."


 


Thời Thư đưa tiền cho hắn, Hứa Nhị Lang cùng mấy hộ vệ rời đi, đoàn người áp giải phạm nhân, bình thường hay đấu khẩu, nhưng đến ngày Tết không khí cũng hòa thuận hơn.


 


Không biết từ lúc nào đã sắp đến năm mới, thời gian trôi thật nhanh, Thời Thư trong lòng cảm khái, chỉ là hiện giờ quá bận rộn. Một nồi nấu canh, một nồi sắc thuốc. Nước là đập đá thành từng khối, còn một nồi khác thì đun nước nóng cho Tạ Vô Sí. Thời Thư như cái chong chóng quay vòng không nghỉ, vội vàng bưng thuốc đi vào phòng.


 


"Có thuốc rồi, có thuốc rồi! Tạ Vô Sí, ngươi cố chịu thêm chút nữa, nhanh nào nhanh nào, ngâm rửa vết thương trước đã. Năm mới rồi mà ai lại giống ngươi, đột nhiên phát bệnh nặng thế này? Thật là đứa trẻ đáng thương."


 


Tạ Vô Sí ngồi trên ghế, trên người được Thời Thư đắp chăn. Bếp trong quán chỉ nổi lửa vào ban đêm, bây giờ còn lạnh ngắt. Thời Thư dùng khăn tẩm thuốc nóng, lau cánh tay cho Tạ Vô Sí.


 


Thời Thư thở phào: "Tê cóng nhưng chưa hoại tử, chỉ là vùng da rộng bị đỏ và sưng tím, có thể ngâm thuốc tiêu máu bầm. Ngâm tay trước, rồi tới chân."



 


Y cúi đầu cởi giày hắn, ấn chân hắn vào thau gỗ. Suốt quá trình, Tạ Vô Sí hầu như không có phản ứng gì, để mặc Thời Thư chăm sóc. Hắn đang trong cơn đau đầu dữ dội, mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn tú tái nhợt, ngoài ra không còn động tác nào khác.


 


Thời Thư nói: "Trước đây ta từng đọc tiểu thuyết, ngay cả Võ Tòng cũng bị tê cóng đến suýt chết, ngươi chắc chắn đang rất khó chịu phải không? Không sao đâu, uống thuốc rồi sẽ khá lên."


 


Y dùng thuốc lau bắp chân hắn, phần da bị tê cóng thâm lại một mảng lớn. Tạ Vô Sí th* d*c, gân xanh nổi lên ở cổ, dường như rất đau.


 


"Uống nước nào." Thời Thư để hắn ngâm chân, rửa sạch tay rồi đợi nước sôi nguội bớt, đưa tới miệng Tạ Vô Sí. Thấy hắn thở chậm, từng chút l**m nước, nước tràn ra khóe môi.


 


Thời Thư: "Tạ Vô Sí, cằm ngươi giống như cái rây nước vậy, vừa uống vừa chảy ra ngoài."


 


Chỉ cho hắn uống nước thôi cũng tràn ra ngoài, vừa lau vừa đút, mất gần mười phút mới uống xong nửa bát nhỏ. Tạ Vô Sí đau đầu đến mở mắt không nổi, Thời Thư lại lau sạch nơi khóe mắt hắn.


 


"Thật không biết không có ta ở đây thì ngươi sống kiểu gì." Cánh tay Thời Thư vừa rửa xong đã lạnh ngắt, y liền nhét tay hắn vào trong áo mình giữ ấm, cùng hắn ngồi trên giường.


 


"Đúng là ông trời không có mắt, đầu năm đầu tháng mà để ngươi phát bệnh. Nhưng không sao, có ta ở đây, đừng sợ."


 


Ngoài cửa là tiểu thành trấn biên giới phủ đầy gió tuyết.


 


Hoang vắng, ảm đạm.


 


Thời Thư vừa an ủi hắn, trong lòng cũng có chút cảm khái: Khó khăn lắm mới gặp được một người như Đỗ Tử Hàm, ai ngờ cũng là kẻ lang thang xin ăn, xuyên không là như thế này sao?


 


"Ngủ đi ngủ đi, nghỉ ngơi nhiều mới giữ được thể lực, thúc đẩy trao đổi chất."


 


Thời Thư phải dùng thân thể cao 1m78 của mình để đỡ lấy thân hình 1m90 kia, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho Tạ Vô Sí, giúp hắn ngủ được.


 


Chiều, Hứa Nhị Lang và một nhóm người lùa đàn dê vào sân, sư phụ thì đang mài dao chuẩn bị làm thịt ngoài sân. Hứa Nhị Lang đưa vào một bọc đồ: "Hỏi quanh mấy làng lân cận được ít lê ướp lạnh, táo đỏ với sơn tra, thêm ít củ cải và cải bẹ xanh. Mùa này không có hoa quả tươi. Ngươi nấu cho ca ngươi ăn đi."


 


"Cảm ơn cảm ơn, đúng lúc ca ta đang thiếu vitamin."


 


Hứa Nhị Lang: "Cái gì là vi-ta-min?"


 


Thời Thư: "Ngươi không hiểu đâu, sau này kể cho nghe."


 


Thời Thư ôm bọc đồ trái cây rau củ hiếm hoi bước vào phòng, Tạ Vô Sí vẫn còn nhắm mắt ngủ say. Y bẻ vụn sơn tra ra, đưa đến miệng hắn, nhưng hình như vừa mới chạm vào vị, hắn đã nhổ ra.


 


Thời Thư: "Sao lại không ăn?"


 


"Chua."


 


Tạ Vô Sí hơi hé mắt, nghiêng người lại gần, khẽ cọ cằm Thời Thư.


 


"......"


 


Trong lòng Thời Thư bỗng nổi lên một gợn sóng, y cúi đầu không được tự nhiên, lại nhìn miếng sơn tra, đưa đến miệng hắn: "Chua cũng ăn vài miếng đi, ăn một chút thôi."


 


Nhưng vừa đưa tới môi, Tạ Vô Sí lại nhổ ra lần nữa.


 


"............"


 


Thời Thư hiểu rồi: "Ngươi cố ý chứ gì? Có ai bệnh mà còn giở tính thế không? Nói đi, ngươi muốn thế nào?"


 


Chóp mũi Tạ Vô Sí lại cọ cọ y, cả người nóng ran vì sốt cao.


 


"Cho ngươi thêm một cơ hội." Thời Thư lại bẻ một miếng nhỏ hơn nữa, kề đến môi hắn, khẽ chạm vào, tay không rời ra. Tạ Vô Sí ngậm lấy miếng sơn tra, chậm rãi nhai.


 


Bàn tay hắn nóng hổi, không chịu để Thời Thư buông ra. Mỗi khi y buông là hắn dừng nhai. Nói thật, Thời Thư - một trai thẳng chính hiệu - chưa từng gặp người đàn ông nào như Tạ Vô Sí, phải dỗ, phải vỗ về, phải chiều chuộng. Nếu không có chút ấn tượng tốt ban đầu, chắc y đã quay đầu bỏ đi từ lâu.


 


Nhìn hắn, y không khỏi nhớ lại lúc nhỏ mình ốm, uống thuốc cũng làm loạn.


 


Mẹ Bách Mặc cầm cằm y, bảo: "Uống nước sôi, nuốt luôn một ngụm."


 


Nhưng cặp sách nhỏ kia lại nhai thuốc thành bột, sau đó đắng quá mà nằm sấp trên đất nôn, khóc lóc ầm ĩ. Mẹ Bách Mặc phòng bị thế nào cũng không ngăn được, cuối cùng đành bế y lên, cho uống nước, vỗ lưng dỗ dành, súc miệng.


 


Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đều nuông chiều. Hồi bé Thời Thư nghịch ngợm đủ rồi, giờ cũng coi như khá bình thường.


 


Còn Tạ Vô Sí thì nhất định phải được y v**t v* mới chịu ngoan ngoãn một chút.


 


"Lúc nhỏ không ai dỗ ngươi à? Hay bị chiều hư rồi, giờ thì toàn tính xấu? Tạ Vô Sí, ngươi thật nghĩ ta sẽ mãi chiều theo ngươi sao?"


 


Thời Thư ngắm kỹ khuôn mặt hắn, lại nhét nửa miếng nữa vào miệng hắn, đầu ngón tay xoa lên môi để ngăn hắn nhả ra. Nhưng khi chạm vào, lại cảm thấy một chút thương tiếc.


 


...Ngoan thật.


 


Nếu Tạ Vô Sí là con gái thì có lẽ còn dễ nhìn. Nhưng đàn ông nào lại ôm một người mẫu nam cao mét chín mà nảy sinh tâm tư? Cùng lắm chỉ cảm thấy tự ti vì thua thiệt về vóc dáng thôi.


 


Thời Thư nhanh chóng xua tan những ý nghĩ lung tung đó, nhưng vì đùa mà nhẹ nhàng nhéo mũi hắn một cái: "Trước đây ta gọi ngươi là cha, giờ đến lượt ngươi gọi ta là cha rồi chứ?"


 


"Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì đây?"


 


Cắn răng cũng sẽ kéo đến dây thần kinh, lúc đau đầu thì bất cứ động tác nhỏ nào cũng làm đau thêm. Trán Tạ Vô Sí lấm tấm mồ hôi lạnh, Thời Thư bẻ sơn tra nhỏ hơn nữa, xác nhận hắn đều nuốt được.


 


Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đang xem mổ dê. Thời Thư mơ hồ thấy da dê bị lột ra, một đám người đang rửa thịt, dựng giá chuẩn bị nướng, tiếng cười vang rộn khắp sân.


 


"Muốn xem giết dê ghê, xem bao nhiêu video rồi, cuối cùng cũng có thể nhìn tận mắt. Nhưng mà ở đây còn một người cần chăm sóc."


 


Đầu ngón tay y vẫn chạm lên má Tạ Vô Sí: "Náo nhiệt thật đấy! Đợi ngươi khỏi bệnh rồi, chúng ta ra khỏi quan. Nghe nói ngoài đó bò dê đầy rẫy, chúng ta cũng đi xem, ăn thịt dê nướng."


 


Tạ Vô Sí nghe thấy, dường như khẽ gật đầu một cái.


 


"Ngươi đừng gật nữa, đừng nói chuyện, ngủ đi là được."


 


Thời Thư lại lau mồ hôi trên trán cho hắn.


 


Nói nói một hồi, Thời Thư cũng thấy buồn ngủ, dựa vào Tạ Vô Sí ngủ thiếp đi, mãi đến khi trong phòng tối sầm lại, Thời Thư giật mình tỉnh dậy, đút cho Tạ Vô Sí nửa bát nước, rồi ra ngoài tìm đám người Hứa Nhị Lang.


 


Đám thái giám, hộ vệ và sai dịch kia đã sớm háo hức chờ Tết, trên bàn bày đầy rượu và thịt hun khói, trong nồi và trên giá lửa cháy hừng hực.


 


Thịt dê nướng, củ cải hầm thịt dê, một chiếc nồi lớn sôi ùng ục nước súp trắng đục. Gia vị không phong phú như miền Nam phồn hoa, chỉ rắc vào chút muối thô và hương liệu, đun lửa lớn hầm nhừ, nhưng thịt và rau giữ được vị nguyên bản, khói bay mù mịt, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, mang một hương vị thô mộc đặc biệt.


 


"Chín rồi, ăn được rồi!"


 


"Nếm thử tay nghề của sư phụ ta đi, đi khắp Nam Bắc, hiểu rõ về ăn uống nhất."


 


Thời Thư bưng bát chen vào đám đông, một khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Ta ta ta, cho ta một bát trước! Ta lấy cho ca ta ăn!"


 


Thấy bát được múc đầy ắp, Thời Thư bưng nửa bát canh thịt dê vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tạ Vô Sí: "Ta vừa giành được bát đầu tiên, cho ngươi uống, thơm lắm, mau nếm thử xem!"


 


Tạ Vô Sí trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, để Thời Thư đút cho uống được mấy ngụm, hắn mở mắt nhìn chằm chằm Thời Thư, hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"


 


Thời Thư: "Tối rồi."


 


Tạ Vô Sí: "Ngươi không đi ăn cơm sao?"


 



Thời Thư: "Ta ở đây ăn với ngươi, không ăn cùng bọn họ nữa."


 


Tạ Vô Sí nhắm mắt lại, không còn động tĩnh gì. Gương mặt hắn tuấn lãng sáng sủa, đường nét lông mày rõ ràng, nhưng lúc này lại không chút sức sống. Thời Thư hỏi: "Còn uống nữa không?"


 


Tạ Vô Sí nhẹ giọng: "Không."


 


"Vậy để ta uống." Thời Thư đổ phần còn lại đi, rồi dùng đũa gắp củ cải đã hầm nhừ.


 


Người bên ngoài lớn tiếng ăn uống, hò hét, cười vang, âm thanh truyền vào trong phòng. Thời Thư thắp một ngọn đèn, trong phòng lạnh lẽo vắng vẻ, đỡ Tạ Vô Sí ngồi ngay ngắn, lại chậm rãi đút hắn từng chút một.


 


Thân thể người đàn ông ấy rất to lớn, vòng eo rắn rỏi, dù bị giày vò hai tháng qua, Tạ Vô Sí cũng không gầy đi, trên người ngược lại còn mang dấu vết phong sương, sau bao lần rèn giũa, càng giống một người đàn ông đích thực, không có sự giày vò thân thể nào khiến hắn thực sự đau khổ được.


 


Lúc này Thời Thư mới cảm nhận được, Tạ Vô Sí là một người đàn ông, còn mình chỉ là thiếu niên. Cánh tay, cằm dưới, vai và cổ của Tạ Vô Sí, xương cốt nơi nào cũng toát ra vẻ trưởng thành và cứng cỏi, dù hiện giờ trông như đang nghỉ ngơi tạm thời, nhưng cơ bắp dưới làn da vẫn đang ẩn tàng sức mạnh.


 


Thời Thư nhớ lại lúc hắn gây sóng gió ở chùa Tương Nam, rồi đến phủ Thư Khang trị ôn dịch, bôn ba không ngừng, sau đó vào triều khuyên can Hoàng đế, một bước thành trọng thần triều đình, dùng thủ đoạn sấm sét đoạt ruộng từ tay nhà giàu-thế mà người như vậy, giờ chỉ có thể nằm trong một tiểu thành gió cát nơi biên ải, ốm đến mức phải để Thời Thư ôm mà đút ăn.


 


Thời Thư nghĩ rồi cười: "Đồ xui xẻo."


 


Chỉ cần nghĩ đến việc mình xuyên không tới đây, Thời Thư có thể cười đến mấy phút.


 


Cười đến cay đắng.


 


Khi Thời Thư đang lười biếng cười, Tạ Vô Sí mở mắt, vừa vặn nhìn thấy đuôi lông mày cong cong của Thời Thư.


 


Không cam.


 


Đúng vậy, không cam chịu số phận.


 


Tạ Vô Sí nắm lấy tay Thời Thư. Cánh tay hắn nổi rõ gân xanh, màu da khác với Thời Thư, tay rất có lực, kiểu tay có thể bóp cổ người khác.


 


Thời Thư cười nói: "Nghĩ đến giờ thật buồn cười, Tạ Vô Sí ngươi phải khỏe lại, đánh bại những kẻ hại ngươi, ngươi là lợi hại nhất."


 


Tạ Vô Sí thở một hơi, kề bên tai Thời Thư: "Ừ."


 


Thời Thư: "Ngươi muốn làm gì?"


 


Tạ Vô Sí: "Đi tiểu."


 


Thời Thư lấy bô đêm từ dưới giường ra: "Ờ cái này thì ngươi tự làm đi, ta không giúp đâu, hơi..."


 


Tạ Vô Sí: "Giúp ta."


 


"..."


 


Thời Thư im lặng, đưa tay cởi bộ y phục nặng nề của hắn ra.


 


Cửa khép hờ, Tạ Vô Sí nghiêng người, tay đặt trên mu bàn tay Thời Thư, những ngón tay thon dài, sắc nâu trưởng thành phủ lên làn da trắng như tuyết. Thời Thư nhìn thấy bụng dưới phẳng lì của hắn, lờ mờ có thể thấy lông tơ phập phồng, tai vang lên những âm thanh.


 


Thời Thư không nhịn được quay đầu lại, chỉ cách một cánh cửa, nếu có người bước vào, sẽ nhìn thấy y đang giúp một người khác tiểu tiện.


 


"Tạ Vô Sí, ngươi-" Thời Thư nghiến răng hàm, chịu đến chua xót.


 


Thật quá đáng.


 


Quá bắt nạt người khác.


 


Chất lỏng nhỏ vào trong bô, một lát sau, Thời Thư cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh ấy dừng lại, vội vàng đặt cái bô trở lại dưới giường. Đợi y quay đầu lại, Tạ Vô Sí vẫn chưa kéo quần lên, cứ để như vậy.


 


Tạ Vô Sí: "... Lau một chút, chưa sạch."


 


Thời Thư: "Lúc này rồi mà còn kén chọn như vậy?"


 


Thời Thư đành phải cầm khăn tay, lau phần đầu kia. Có thể thấy từ nhỏ đã được cắt bao q** đ**, khi không bị bao phủ thì rất đẹp mắt. Đỉnh có một chút dịch lỏng.


 


Tạ Vô Sí nắm lấy tay y, ngón cái cọ nhẹ lên mu bàn tay Thời Thư, tay Thời Thư run lên bần bật, hoàn toàn cảm nhận được góc cạnh, hình dáng, kích thước, thậm chí cả nhiệt độ. Bởi vì Tạ Vô Sí đang sốt, nên bất kể là chỗ nào cũng nóng đến khó tin.


 


Nhanh chóng rút tay về, tay phải Thời Thư tê dại, lại vắt khăn nóng lau tay cho Tạ Vô Sí.


 


Trong ánh lửa mờ nhạt, Tạ Vô Sí kéo quần lên, vừa mới để lộ ra như vậy, hắn nhắm mắt lại, bóng tối lập tức phủ xuống đáy mắt.


 


Thời Thư không nhịn được: "Tạ Vô Sí, ngươi có phải có sở thích phơi bày không vậy?"


 


Nói xong, Thời Thư quay đầu bưng chậu nước ra ngoài, đi đến cửa mới nghe thấy tiếng phía sau: "Có."


 


Lộn xộn rối tung, nói năng bậy bạ, Thời Thư thật sự không biết nói gì, sải bước đi ra khỏi phòng.


 


Đêm càng về khuya, đêm giao thừa phải thức trắng đón năm mới, đám người ấy đều thắp đèn chơi bài đánh bạc trong khách đ**m. Thời Thư chẳng hứng thú gì với mấy chuyện đó, chỉ đứng trong sân, dùng chân đá đá lớp tuyết đọng dưới đất.


 


Ở chỗ nhà y, mùa đông chưa bao giờ có tuyết rơi.


 


Thời Thư có chút phấn khích, tự mình đắp người tuyết chơi, đắp một hình Tạ Vô Sí, tức giận dùng một cành cây c*m v** phần dưới của người tuyết: "Thích ưỡn lắm đúng không? Có sở thích phơi bày à? Cho ngươi ưỡn, ngươi xem thế này có đẹp không?"


 


Bỗng nhiên, y chú ý thấy có người đang đốt pháo, vang lên tiếng "bùm bùm lách tách". Thời Thư lập tức chạy ra, thì ra là mấy đứa trẻ ở đầu phố đang đốt thứ gọi là "hộp pháo hoa", có tiếng nổ, còn có thể phun ra pháo bông đủ màu.


 


Thời Thư lấy bạc mua mấy cái về, đốt trong sân. Ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ, chúc mừng năm mới. Còn đám bạn bè hiện đại nữa, nghĩ đến họ đang ăn ngon uống khoái, thật sự thấy tủi thân. Cuối cùng, Thời Thư để lại hai cái cho Tạ Vô Sí chơi.


 


Thời Thư cầm hộp hoa quay về phòng, nói: "Tạ Vô Sí mau nhìn này!"


 


Tạ Vô Sí vốn đã đau đầu muốn nứt ra, chợt nghe thấy "bùm!" một tiếng, pháo hoa nổ tung khắp nơi, trong đầu hắn cũng giật lên một cái, mở mắt nhìn Thời Thư.


 


Thời Thư: "Đẹp không? Cái này là màu lam, còn có cả màu vàng."


 


Tạ Vô Sí: "Đẹp."


 


Thời Thư đốt nốt mấy cái còn lại, mí mắt của Tạ Vô Sí giật liên hồi, đến mức kinh động cả ông chủ khách đ**m, ông ta chạy vào hỏi: "Trời đất ơi, ngươi đang làm gì vậy hả?"


 


Thời Thư vội vã cầm chổi dọn dẹp đống vụn trong phòng.


 


Giày vò đến tận nửa đêm, Thời Thư cuối cùng cũng buồn ngủ, nằm lên giường cởi hết quần áo, giường sưởi ấm áp. Tương lai mù mịt, nhưng hai người vẫn có thể sống nương tựa vào nhau.


 


Bất tri bất giác, Thời Thư và Tạ Vô Sí quen biết đã gần một năm, thậm chí sắp cùng nhau đón năm mới, vốn dĩ Thời Thư luôn cảm thấy không nhìn thấu hắn, nhưng đến bây giờ, dường như cũng chẳng còn quá bận tâm mấy chuyện này nữa.


 


Thời Thư vừa nằm xuống, Tạ Vô Sí trở mình, một tay nắm lấy tóc y từ sau đầu, tay kia ôm lấy eo y, từ sườn vuốt dọc xuống lưng, di chuyển chầm chậm.


 


Người này... Thời Thư vừa nghĩ thì môi đã thấy nóng lên.


 


Lúc mới đến chùa Tương Nam, từng nghe kể chuyện của Nguyên Quan và Nguyên Hách, hai anh em họ vì chính sách quốc gia của Đại Cảnh mà bất đắc dĩ phải nằm chung một giường, có lẽ chuyện "luộc ếch trong nước ấm" là như vậy, đôi khi thật sự chẳng liên quan gì đến tình yêu, có khi chỉ là bị hoàn cảnh ép buộc.


 


Loại huynh đệ đó, là vì d*c v*ng gì mà gắn kết với nhau?


 


Thời Thư bị hôn đến mức môi nóng ran, nhìn chằm chằm vào Tạ Vô Sí trước mặt, ta với hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy?


 


Lúc đầu Tạ Vô Sí thích ta chỉ vì thấy ta đẹp trai, nên mới giữ bên người?


 


Tư duy của Thời Thư rất lộn xộn, y không ghét cũng không thích sự thân mật của Tạ Vô Sí, bởi vì Tạ Vô Sí rất đẹp trai, thân xác này của hắn khi tiếp cận người khác sẽ không dễ khiến người ta sinh ra phản cảm.



Đỗ Tử Hàm từng nói, hắn từng có một người đồng đội xuyên không tự sát, vậy việc xuyên không này là tổ đội đôi sao? Hay thật ra có rất nhiều người xuyên không, chỉ là có kẻ đã chết, có người còn chưa bị phát hiện?


 


Nếu thật sự có rất nhiều người xuyên không, vậy mối quan hệ duy nhất giữa y và Tạ Vô Sí cũng không còn nữa.


 


Nhưng so với việc tìm tình yêu ở thế giới này, Thời Thư thà duy trì mối quan hệ mập mờ với Tạ Vô Sí còn hơn.


 


Thời Thư thử thăm dò: "Ca."


 


Tạ Vô Sí ở trong chăn, sốt cao khiến hắn nóng bừng, một chân trượt dọc theo giường, chen vào g*** h** ch*n Thời Thư.


 


Thời Thư mơ hồ cảm nhận được Tạ Vô Sí đang dò xét những vị trí khác trên người mình.


 


"Hửm?" Tạ Vô Sí hôn lên tai y, "Ngoan nào."


 


".................."


 


Người này, khi làm chuyện như thế này, giá trị cảm xúc cũng cung cấp rất đầy đủ, dù Thời Thư thật sự chẳng có cảm giác gì.


 


Tên yêu nghiệt mê trai này, mấy ngày không hút đàn ông là chịu không nổi, Thời Thư chỉ có thể vô cảm mà đóng vai một dương nam bị quỷ ám. Không sao, dương khí y đủ, cứ hút đi.


 


Cứ tiếp tục thế này, biết đâu một ngày nào đó, thật sự sẽ giống Nguyên Quan và Nguyên Hách, phát triển đến quan hệ x*c th*t thật sự. Thời Thư nhắm mắt lại nghĩ, nam với nam làm sao mà làm? Hình như là phải...


 


Mắt Thời Thư chợt mở to.


 


Buổi chiều giúp hắn đi tiểu, hình ảnh đó chợt trở về trong trí nhớ. Nếu đi đến bước cuối cùng với Tạ Vô Sí, chẳng phải phải dùng cái phía sau, nuốt trọn thứ to thế kia vào bên trong sao?


 


".................."


 


Toàn thân Thời Thư bắt đầu lạnh toát, má nó, ta không làm gay đâu!


 


Má nó!


 


Thời Thư đột ngột đẩy Tạ Vô Sí, hắn vẫn đang hôn lên vành tai y, mồ hôi lạnh túa ra, lúc này chợt nghe giọng khàn khàn của Tạ Vô Sí: "Chúc mừng năm mới, Tiểu Thư."


 


Lần này Tạ Vô Sí sốt cao, Thời Thư ba ngày ba đêm không rời bên chăm sóc. Ba ngày sau lại tiếp tục hành trình, phủ Thái Âm đã ở ngay trước mắt.


 


Thời Thư đi trên đường, nhìn đông nhìn tây, trên mảnh đất bằng phẳng rộng lớn này thỉnh thoảng có tướng quân phi ngựa lao qua, vó ngựa tung bụi mù mịt, Thời Thư dõi theo bóng dáng cường tráng của họ xa dần, không kìm được thốt lên: "Đẹp trai quá."


 


Thời Thư chạy l*n đ*nh núi cao hơn để ngắm nhìn nơi xa, một tòa cô thành giữa muôn trùng núi.


 


Trên mặt đất bằng phẳng, chỉ có vài đám cỏ dại xào xạc hợp lại thành những bãi cỏ tròn, thỉnh thoảng có vài đội binh mã bay qua, quân tình khẩn cấp.


 


Thời Thư mới sực nhớ một vấn đề quan trọng: "Đây là biên giới à, không phải đang đánh nhau đấy chứ?"


 


Tạ Vô Sí nói: "Khó nói. Đây là tuyến giữa của phòng tuyến phía bắc Đại Cảnh, lần trước ta từng nói rồi, hai mươi năm trước, Đại Cảnh mất ba đường sáu phủ, thậm chí đất Long Hưng - phủ Đại Thịnh cũng bị Cường Mân thiêu rụi, từ năm đó triều đình đặc biệt coi trọng phòng tuyến phía bắc, hiện nay xem ra biên giới lại sắp dấy lên chiến sự rồi."


 


Thời Thư phản ứng: "Lần trước triều đình làm khó vì quân phí, chẳng lẽ là vì chiến tranh ở biên giới?"


 


"Ừ, khi đó hai bên đã ký 'Hiệp định Trà Hà', thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau, nhưng mấy năm gần đây quân đội Đại Mân thường xuyên vượt biên quấy rối, năm kia còn xảy ra xung đột nghiêm trọng, ở vùng Long Môn Câu hai bên giao chiến, chết mấy ngàn người. Đại Mân dường như lại có dấu hiệu quấy nhiễu và xâm lấn, biên giới rất không an toàn."


 


Thời Thư: "Không phải chứ, chuyện lớn như đánh giặc, sao không nói sớm?"


 


Đúng là nơi nào cũng đầy nguy cơ phải không?


 


Thời Thư không nhịn được hỏi: "Bên nào mạnh hơn?"


 


Tạ Vô Sí: "Hỏi họ đi."


 


Hứa Nhị Lang gãi cổ, sắc mặt khó coi: "Ngay cả đất Long Hưng cũng bị cướp rồi, ngươi nói bên nào mạnh? Mân cái tộc chó này, má nó, vốn chỉ là chó do Đại Cảnh nuôi thôi, chỉ tại tiết độ sứ đời trước nuông chiều dung túng, mới khiến chúng phát triển thế lực. Lúc đầu ai ngờ đâu, cái tên Nguyên Cách Nhĩ kia vừa khởi nghĩa đã lập tức tổ chức nghĩa quân, mấy năm là chiếm luôn ba đường sáu châu. Vô dụng."


 


Thời Thư: "Được rồi, hay lắm."


 


Nghe như cái dị tộc Đại Mân này, một mình có thể đâm thủng tường thành của Đại Cảnh vậy.


 


Chẳng biết nếu thật sự đánh nhau, mình có chạy thoát nổi không.


 


Hứa Nhị Lang thấy sắc mặt Thời Thư, vội vàng an ủi: "Yên tâm yên tâm! Chưa đánh đâu, hiệp định Trà Hà vẫn còn hiệu lực, mấy người kia sao dám dễ dàng phá vỡ hiệp định? Một khi đánh là chết mấy triệu người đấy, huống hồ, chúng ta còn có Phùng tiết độ sứ trấn thủ biên quan, Đại Mân kiêng dè uy thế của ông ấy, không dám dễ dàng động binh."


 


Thời Thư bóp sống mũi, thầm nghĩ chuyến xuyên không này đúng là xuyên nhầm rồi.


 


Nước lạnh tạt xuống đầu lúc nào không hay.


 


Thời Thư nhìn chằm chằm vào vùng tuyết trắng trước mắt, chợt có cảm giác biết đâu ngày mai sẽ chết. Họ đi được một đoạn khá lâu, khoảng chiều thì đến bên một con sông lớn quanh co khúc khuỷu.


 


Vì là mùa đông, con sông này đã đóng băng, có thể thấy dưới chân núi, ven sông toàn là cỏ dại, cây cối ngổn ngang, còn có sông núi hiểm trở.


 


Thời Thư hỏi: "Ở đây mà còn có sông à?"


 


Hứa Nhị Lang nói: "Đây chính là Trà Hà."


 


Thời Thư: "Hả?"


 


Tạ Vô Sí: "Trà Hà trong 'Hiệp định Trà Hà' đấy."


 


Cách đó khoảng mấy chục mét, Hứa Nhị Lang chỉ tay về phía đối diện: "Bên đó, chính là địa phận của Đại Mân rồi."


 


Thời Thư quay đầu nhìn hắn: "Ngươi nói là, chỉ cách vài chục mét thế này thôi, là địa bàn của dị tộc à?"


 


"Đúng."


 


Trên mặt Thời Thư giật lên một đường gân, y nhìn thấy vọng đài của Đại Mân ở đằng xa, trên đó có lính gác đội mũ lông, tay cầm cung tên, đôi mắt sắc bén nhìn xuyên qua dòng sông này.


 


Thời Thư thật sự muốn cười: "Muốn giết người còn phải tặng thêm lưu đày ba nghìn dặm."


 


Thời Thư mồ hôi ướt đẫm, quay đầu nhìn Tạ Vô Sí: "Chỉ nói là lưu đày, không nói là tòng quân tiền tuyến mà?"


 


Tạ Vô Sí khẽ chạm vào tóc Thời Thư: "Đừng sợ."


 


Thời Thư chỉ còn biết cầu trời, mong nhóm người này biết giữ lời hứa, có chút đạo đức.


 


Đi thêm nữa, dần đến chạng vạng, dường như họ đã đến một vùng đất cát rộng lớn. Trước mắt cuối cùng không còn thấy dòng sông, có lẽ đã bị núi non che khuất.


 


Thời Thư vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn quanh, chợt nghe thấy một trận tiếng kêu thảm thiết, lẫn với tiếng vó ngựa đạp đất.


 


"Á-á!!!!"


 


"Á!! Cứu mạng với! Á á á á á á-"


 


Đừng nói Thời Thư, ngay cả Tạ Vô Sí cũng nhíu mày, Hứa Nhị Lang và mấy sai dịch biến sắc, thị vệ do hoàng cung phái đến đi theo đến giờ, cuối cùng cũng hét lớn: "Yểm hộ!"


 


"Dàn trận!"


 


"Tất cả rút vũ khí ra!"


 


Thời Thư còn đang ngạc nhiên, Tạ Vô Sí nói: "Mở còng cho ta."



 


Hứa Nhị Lang vội vàng tháo khóa xiềng. Thời Thư còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt y đã vượt qua dãy núi nhấp nhô, nhìn thấy mấy bóng người nhỏ bé, đang từ hướng Trà Hà lao tới.


 


Mấy người kia, lúc đầu trông như kiến, sau đó mới nhận ra là người đang chạy điên cuồng, tay xách bọc hành lý, vừa chạy vừa kêu gào: "Cứu mạng với! Cứu mạng với!"


 


Cả vùng hoang nguyên không một bóng người, mấy người đó không biết phải chạy đi đâu, cuối cùng thấy được nhóm người của Thời Thư và Tạ Vô Sí, liền lao về phía họ.


 


Thời Thư: "Bọn họ là ai?"


 


Ban đầu, Thời Thư còn tưởng là người trung niên, cho đến khi phát hiện bên trong có cả phụ nữ và trẻ con.


 


Hứa Nhị Lang nói: "Xong rồi, bọn họ là những người vượt biên từ Trà Hà tới!"


 


"Vượt biên?"


 


Tạ Vô Sí: "Phủ Thùy Đà, phủ Đại Thịnh, phủ Vĩnh An, ba phủ này đều thất thủ, rơi vào gót sắt của dị tộc. Người Đại Mân coi dân Đại Cảnh là 'cốt tiện' thấp kém nhất, tuỳ tiện tàn sát và bắt làm nô lệ, người lưu vong khóc cạn nước mắt, không ai là không muốn quay về Đại Cảnh, vì vậy mỗi ngày đều có người tìm cách vượt Trà Hà để quay về lãnh thổ Đại Cảnh."


 


Thời Thư quay đầu, nhìn hắn chằm chằm.


 


"Rất rõ ràng, đám người này vượt biên đã bị binh lính biên giới của Đại Mân phát hiện, đang truy sát."


 


Quả nhiên, lời Tạ Vô Sí vừa dứt, Thời Thư liền thấy vài hàng tuấn mã từ đỉnh núi lao xuống, là những con ngựa cao lớn thực thụ, trên lưng ngựa là binh sĩ với tư thế hùng dũng, nhưng đám người này không phải tướng lĩnh của Đại Cảnh, mà là Đại Mân. Bọn chúng rút cung tên từ sau lưng ra, vừa cưỡi ngựa phi như điên, vừa bắn tên, mưu toan bắn chết đám người đó từ phía sau.


 


Tạ Vô Sí nói: "Đối với những người đào tẩu, Đại Mân xưa nay luôn truy cùng giết tận."


 


Thời Thư gào lên: "Chúng vượt biên rồi! Bọn họ chạy sang phía chúng ta rồi!"


 


Tạ Vô Sí: "Vượt biên là chuyện rất bình thường."


 


Phía sau, một tên thái giám kêu lên the thé: "Sao lại chạy về phía chúng ta? Đừng qua đây! Nếu họ chạy vào giữa chúng ta, cả đám đều sẽ bị giết!"


 


"Mau mau mau! Bắn tên giết sạch bọn chúng, đừng để bọn chúng lại gần!"


 


Thời Thư quay đầu, lúc này mới nhận ra câu đó là bảo bắn tên g**t ch*t những người lưu dân từ khu vực bị chiếm đóng.


 


Những người lưu dân vượt biên cuối cùng cũng thấy người, điên cuồng chạy tới, lớn tiếng cầu cứu.


 


"Cứu mạng! Chúng tôi là dân Đại Cảnh!"


 


"Vút vút vút!"


 


Vài loạt tên nhọn phóng tới, người dân chạy đầu tiên trúng tên vào chân, quỳ rạp xuống đất, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua.


 


Ngay sau đó, đám lưu dân như bị cái gì đó đánh trúng, đứng sững tại chỗ, không biết có nên tiếp tục tiến lên nữa hay không. Còn phía sau, thiết kỵ Đại Mân như cuồng phong ập tới, nhiều thi thể ngã xuống mặt đất, những người kia liền rút loan đao từ trên ngựa ra, chém thẳng vào lưng người.


 


Thời Thư há miệng, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, chỉ bật ra được một tiếng khản đặc: "Đừng!"


 


Tạ Vô Sí lên tiếng: "Đưa cung tên đây! Các ngươi điên rồi sao? Lại bắn tên vào dân thường! Bắn vào người Đại Mân ấy!"


 


Một tiếng quát giận dữ của hắn khiến đám thị vệ trong cung mới sực tỉnh, phần lớn bọn họ chưa từng trải qua chiến tranh, chỉ là đám vệ binh ở hoàng cung Đông Đô nơi ca múa thanh bình cách đây ba ngàn dặm. Nghe vậy, lập tức xoay tên bắn về phía đám kỵ binh trên ngựa.


 


Tạ Vô Sí đoạt lấy một cây cung trong đó, Thời Thư chen chúc với sai dịch, có chút ngơ ngác, hắn trơ mắt nhìn Tạ Vô Sí kéo căng dây cung.


 


Một đôi mắt ưng nhìn thẳng phía trước, kế đó buông tay.


 


Mũi tên sáng bạc, đuôi tên xoay tít, lao vút trong không khí như xé gió, sau đó, một binh sĩ trên lưng ngựa ngã nhào xuống.


 


Thời Thư bắt đầu lao về phía trước, đi đón đám người kia, hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ là chân đã tự chạy tới. Phía sau mưa tên như trút, lần đầu tiên Thời Thư cảm thấy cái chết gần mình đến vậy. Rất lâu trước kia, ngay cả khi từng định nhảy sông tự vẫn, hắn cũng chưa từng có cảm giác như thế.


 


Hắn chạy về phía trước, đám thị vệ phía sau cũng lao theo, những kẻ trên ngựa từng người lần lượt ngã xuống, Thời Thư không biết những mũi tên đó là ai bắn, đến khi con ngựa điên cuồng kia lao qua, một cái xác nặng nề rơi xuống đất.


 


Thời Thư cúi đầu nhìn, cổ người đó có một cái lỗ máu, mũi tên găm sâu vào cổ hắn, xuyên thấu qua.


 


Thời Thư quay người lại, giữa cơn gió dữ, Tạ Vô Sí cầm cung tên trong tay, tóc đen bị gió thổi tung, mũi tên nhắm thẳng vào Thời Thư, mũi nhọn bạc lóe sáng chiếu đúng vào con ngươi.


 


Ngay sau đó, hơi lệch sang bên, bắn về phía sau hắn.


 


Gió mạnh lướt qua tai, Thời Thư ngoảnh mặt lại, đám binh lính Đại Mân kia đều ngã nhào xuống đất, mấy con ngựa còn lại hí vang "hí--!", kéo cương quay đầu bỏ chạy.


 


"Á á á á! Cứu mạng! Tạ ơn đại nhân đã cứu mạng!"


 


"Á á á á hu hu hu á á á..."


 


Tiếng khóc gào của đám lưu dân vang lên đặc biệt rõ ràng, Thời Thư đứng yên một lúc lâu, vẫn có cảm giác cách biệt với thế giới này. Cảm giác rất kỳ lạ, hắn như một kẻ ngoài cuộc, mà mọi chuyện vừa rồi, như một thước phim đang phát lại.


 


Hứa Nhị Lang hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất: "Lạy trời cao."


 


Mấy tên thái giám đều sợ đến mức tè ra quần, còn co rúm lại thành một đám.


 


Tạ Vô Sí buông cung tên, sắc mặt không có gì, đi đến bên cạnh Thời Thư: "Lần sau đừng chạy nhanh thế, hỏi ta trước đã."


 


Thời Thư: "Ừ."


 


Hắn đứng bên cạnh Thời Thư, cũng đang nhìn kẻ bị hắn bắn xuyên cổ, người nọ tay còn nắm chặt lấy loan đao, lưỡi đao vấy đầy máu, không xa có mấy người dân gục xuống đất, máu chảy thành sông, như thể chỉ đang ngủ.


 


Thời Thư vẫn chưa thể hiểu nổi những chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.


 


Tạ Vô Sí nhìn chằm chằm thi thể trước mặt, một lát sau, hắn đưa tay ra, một chân giẫm lên lồng ngực đối phương, chậm rãi rút mũi tên ra.


 


"Xì--" máu động mạch phun thẳng vào cằm hắn.


 


"Ồ, giết người rồi." Tạ Vô Sí giơ tay, chậm rãi lau đi vệt máu nóng, như thể đang cảm nhận nhiệt độ này, thần sắc lộ ra vẻ xa cách và trầm ngâm.


 


Thời Thư nhìn hắn, cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.


 


Trong bầu không khí quái dị này, không xa có một đội kỵ binh khác phi ngựa tới, ít nhất mười mấy con tuấn mã, tim Thời Thư đập mạnh, thì Tạ Vô Sí nói: "Là kỵ binh của Đại Cảnh."


 


Kỵ binh dừng lại trước mặt bọn họ, luồng gió mạnh như tạt thẳng vào mặt, thổi tung tóc mái trước trán Thời Thư.


 


Trên lưng ngựa nhảy xuống một vị tướng trẻ tuổi, nhìn đống hỗn loạn đầy đất, tức giận mắng: "Chó Mân lại chui qua rồi, cái lũ tạp chủng chó má không biết nhịn tiểu hay sao? Cầm thú, ngày nào cũng chạy qua đây, à quên, bên này còn có cha mẹ chúng nó cơ mà."


 


Sau đó nhìn thấy đám lưu dân: "Kéo xác đi, dân thường theo ta."


 


Cuối cùng mới nhìn về phía đám sai dịch, thái giám, thị vệ và phạm nhân: "Các ngươi là ai?"


 


Thời Thư vẫn chưa nói nên lời, phát hiện chân mình mềm nhũn.


 


Vẫn đang run.


 


Thời Thư vừa mím môi, cắn chặt môi dưới.


 


Ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Vô Sí chuyển sang phía hắn: "Không được khóc."
_____


 


Tác giả


 


Tui muốn nói là, nếu Tiểu Thư Bao mà thích Tạ Vô Sí, thì cũng sẽ nảy sinh h*m m**n với hắn thôi.


Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ Story Chương 62
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...