Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Chương 52: Tình bạn méo mó
340@-
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
( Thêm chương, Sửa đổi)
Trong phòng khách, người đã đi trà đã nguội, Thời Thư có cảm giác như những người anh em tốt đi đánh nhau mà không rủ mình.
Thời Thư ăn xong, Lý Phúc hỏi: "Công tử, có phải đã đến lúc nghỉ ngơi rồi không?"
Thời Thư vươn vai: "Đi xem Tạ Vô Sí, ngươi không cần đi theo ta nữa."
Hành quán tạm trú cách nhà lao phủ nha không xa, Thời Thư đến cổng nhà lao bị người chặn lại, xuất trình thân phận mới được phép vào.
Một luồng khí lạnh lẽo, gió hun hút, giam giữ những tên cướp đã đi qua Đại Bạch Cương cùng Tạ Vô Sí.
Thời Thư vào bên trong, cách một cánh cửa ngục, một người đàn ông quần áo xộc xệch tay chân bị xích vào giá gỗ, đối lập với Tạ Vô Sí trong bộ áo choàng gấm đỏ thẫm sạch sẽ, đứng chắp tay, bên cạnh là thư lại đang ghi lời khai.
Thời Thư đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn, không làm phiền hắn. Tạ Vô Sí đang xem lời khai: "Ngươi là một tên cướp núi, làm sao biết sắp tới đây có khâm sai đi qua núi?"
Người đàn ông này, lúc đó ở quán ăn được gọi là Nhị ca, tức Từ Nhị.
Từ Nhị: "Ta đã là thổ phỉ trong núi, tự nhiên có trạm gác tuần tra khắp các ngọn núi rồi. Thấy một đoàn nghi trượng, gần đây tin đồn Bệ hạ ra lệnh khâm sai tuần tra khắp thiên hạ, khó biết sao?"
Tạ Vô Sí liếc tờ giấy, giọng vẫn bình thản: "Ngươi là cường đạo chuyên cướp của, không chọn những nhà giàu có riêng lẻ để cướp tài sản, lại chọn một vị quan thanh liêm lại có cấm quân bảo vệ? Biết rõ giết khâm sai triều đình là tội tru di cửu tộc, không thấy có gì đó bất thường sao?"
"Ta là cường đạo, nhưng cũng là hảo hán lục lâm! Chuyên giết những tên quan chó coi thường mạng người này, đến một tên giết một tên, có gì không đúng? Ngươi không cần hỏi nữa, lão tử giết chính là ngươi!"
Tạ Vô Sí mỉm cười: "Miệng cứng lắm nhỉ, không biết người tìm ngươi đã hứa hẹn lợi lộc gì."
Tạ Vô Sí vươn tay, người bên cạnh đưa đến một cây roi, cụp mắt xuống: "Bổn quan muốn xem, miệng ngươi cứng đến mức nào."
Đồng tử Thời Thư giãn lớn, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tra tấn, căng thẳng uống một ngụm nước.
Cả nhà lao tối tăm bụi bặm, Tạ Vô Sí sửa lại tay áo, vung roi xuống, mang tính chất hành hạ, từng roi từng roi đánh Từ Nhị da thịt nát bươm, máu thấm ra từ dưới lớp áo. Còn Tạ Vô Sí vẻ mặt rất bình tĩnh, chuyên chọn những chỗ da mỏng thịt đau để đánh.
Từ Nhị lúc đầu còn cắn răng không nói tiếng nào, nhưng thực sự không chịu nổi, đau đớn kêu la thảm thiết, tiếng kêu của người thật sự đáng sợ.
"Ta dựa vào..." Thời Thư cầm nước uống, nhìn rõ vẻ mặt âm trầm của Tạ Vô Sí.
Từ Nhị gào lên: "Có ích gì? Ép cung nhận tội, lão tử sẽ không đổi lời!"
Máu văng lên ống tay áo của Tạ Vô Sí, hắn thong thả nói: "Ai muốn ngươi đổi lời? Bổn quan chỉ muốn đánh ngươi."
Tiếng roi "lộp bộp" rơi xuống càng nặng hơn, càng dữ dội hơn, Từ Nhị đau đớn vặn vẹo như con rắn. Thời Thư biết sức lực của Tạ Vô Sí, sức mạnh kinh khủng đến mức ở hiện đại còn phải đi phòng gym hàng ngày, khi đánh người vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng Từ Nhị đã gào thét không ngừng vì đau đớn.
"Mẹ kiếp! Ngươi có gan đánh chết ta đi! Đánh chết ta! A a a a a..."
Thời Thư lần đầu tiên chứng kiến sự tra tấn trực tiếp, nhưng trong đầu cậu nhớ đến những dân thường vô tội bị g**t ch*t dưới chân núi Đại Bạch Cương, những xác chết bị treo lơ lửng, không còn lời nào để nói.
Tạ Vô Sí không buông tay, Từ Nhị đã vượt quá giới hạn chịu đựng, đột nhiên cười phá lên: "Ha ha ha ha ha- ngươi... còn nói 'khâm sai' 'bổn quan'? Ngươi chẳng phải là một hòa thượng hoang dã bám víu vào Hoàng đế, làm cái gì mà tân chính bị chọn ra làm chim đầu đàn, làm thế thân? Lão tử không muốn sống nữa, không sống nổi, nhưng ngươi chỉ có thể sống hơn ta vài ngày, ở đây ra vẻ làm gì! Nực cười! A ha ha ha ha ha!"
Sắc mặt Thời Thư đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt Tạ Vô Sí lại vô cùng điềm tĩnh: "Những lời này từ đâu ra? Người cùng ngươi mưu đồ cũng nghĩ như vậy sao?"
"Xì! Lão tử tự mình nghĩ ra! Sớm biết ngươi chính là khâm sai này, lúc đó ở khách đ**m đã giết ngươi rồi!"
Từ Nhị cắn răng.
"Ngươi có cái đầu đó sao?"
Tạ Vô Sí từ từ vứt roi xuống, trên roi dính đầy máu, trên người hắn cũng văng máu, dưới cằm dính vài giọt máu.
Tạ Vô Sí mặt không biểu cảm, quay người bước ra ngoài: "Diêu Soái, tra gia đình hắn, nếu không tìm được thì bắt hết cha mẹ, vợ con của những tên cướp khác vào, hỏi từng người một, hỏi không ra thì giết, giết cho đến khi khai ra địa chỉ người thân của Từ Nhị. Sau đó bắt vợ con, cha mẹ của Từ Nhị vào ngục đánh ngay trước mặt, nếu vẫn không nói thì giết!"
Diêu Soái ánh mắt sắc lạnh: "Vâng!"
"Chuyện này, trong vòng ba ngày phải hoàn thành." Tạ Vô Sí giơ tay lên, rồi nói, "Đoạn Tu Văn."
Thư lại Đoạn Tu Văn nói: "Có thuộc hạ."
"Dâng danh sách các nhà giàu có ở Phủ Tiềm An trì hoãn thu hoạch lúa, rồi đến Tư Hình tra án, tất cả các vụ án liên quan đến những nhà giàu có này đều phải điều tra lại, hễ có nghi vấn lập tức bắt vào ngục hỏi tội!"
Thời Thư trong lòng không hiểu, gãi đầu.
Đoạn Tu Văn kinh hãi, lắp bắp nói: "Đại nhân, những tên cướp là dân đen, giết thì cũng được, nhưng những nhà giàu có đó đều là quan lại đã nghỉ hưu, thậm chí có cả quan nhất phẩm! Có mối liên hệ chằng chịt với các đại nhân đang làm việc trong triều đình, người có cấp bậc cao hơn đại nhân cũng rất nhiều... Trực tiếp bắt người, e rằng đại nhân sẽ đắc tội với những người trong triều đình, sau này khó lòng làm quan?"
Tạ Vô Sí dừng lại, quay người nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi cũng xuất thân khoa bảng?"
Đoạn Tu Văn bị hắn nhìn đến run chân: "Dạ..."
"Quan lại bao che cho nhau, bè phái công kích lẫn nhau! Ăn sạch ngân khố Đại Cảnh đến kiệt quệ. Ngươi làm quan nhiều năm như vậy, cùng đồng liêu sống hòa hợp, nhưng từng được nâng đỡ chút nào chưa? Bệ hạ bây giờ đang ra sức trừ bỏ tệ nạn cũ, đang muốn đổi mới, ngươi còn không nhìn ra đại thế đã đến sao?! Trong lòng bổn quan chỉ có Bệ hạ, không có người khác. Mau đi!"
Đoạn Tu Văn khó xử không được, đành nói: "Chỉ sợ các lão gia khác làm khó-"
Tạ Vô Sí lấy ra kim bài: "Bệ hạ đã ban cho bổn quan quyền tiên trảm hậu tấu, ai dám kháng cự, giết không tha."
"!"
Đoạn Tu Văn bị sát khí này làm cho toát mồ hôi lạnh, vội vã đi ra ngoài: "Vâng, hạ quan đi ngay."
Từ Nhị trừng mắt nhìn hắn: "Hòa thượng hiếu sát!"
Đừng nói người khác, ngay cả Thời Thư cũng cảm nhận được sát khí trên người Tạ Vô Sí lúc này.
Người ở đây ngáng đường hắn, Tạ Vô Sí liền giết người. Mà hoàng quyền là quyền lực tối cao nhất trong xã hội phong kiến, một tấm kim bài, thấy bài như thấy hoàng đế, ban cho bao nhiêu quyền lực thì hắn có thể giết bấy nhiêu người, mà Tạ Vô Sí quả thực đã tận dụng triệt để.
Tạ Vô Sí trong bộ áo choàng gấm đỏ thẫm bước ra khỏi cửa ngục, lấy một chiếc khăn tay, đang lơ đễnh lau vết máu trên mặt và cổ.
Đối mắt với Thời Thư: "Thời tiết quá nóng, không ngủ được nên đến đây à?"
Thời Thư: "Hắn ta vừa nói, ngươi là thế thân, chim đầu đàn, hiểu thế nào?"
Tạ Vô Sí mặc bộ quan phục đoan chính nhã nhặn, nhưng đôi tay đầy máu đó, bỏ tay vào chậu vàng rửa, khi nghiêng mặt thì yết hầu khẽ động, ánh mắt lờ mờ.
Ánh mắt dường như trở nên nóng bỏng.
Tạ Vô Sí: "Lần tuần tra tân chính trong lãnh thổ Đại Cảnh này, là 'kết cục song tử'."
Hắn rửa tay xong, cùng Thời Thư bước ra khỏi nhà lao.
Thời Thư không hiểu: "Song tử?"
Tạ Vô Sí: "Tân chính quân điền phú, Hoàng đế muốn tranh lợi với quan viên, chỉ có hai kết quả. Tân chính không thành, ta bị Hoàng đế giết. Tân chính nếu thành, ta bị trăm quan triều đình tấu chết."
Thời Thư đột ngột dừng bước, lòng dậy sóng: "Sao lại như vậy? Đây rõ ràng là chuyện tốt mà."
"Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, quan viên cũng sẽ tranh lợi với Hoàng đế, kiềm chế lẫn nhau." Tạ Vô Sí nói, "Ngươi và ta bây giờ không có gì để dựa dẫm, chỉ là một quân cờ nhập cuộc, giúp người khác tăng thêm phần thắng. Để trở thành người cầm cờ còn một đoạn đường dài phải đi, cho đến khi có thế để mượn."
Trong lòng Thời Thư gợn sóng liên hồi, cái nóng oi ả giữa hạ sau trận mưa lớn lại ập đến, không khí ngoài cổng nhà lao oi bức khó chịu.
Thời Thư: "Tại sao?!"
Nhưng nếu để Thời Thư nói ra cái "tại sao" thực sự, tại sao Tạ Vô Sí lại trở thành con thuyền bấp bênh trong cục diện này, hay quan lại lại tham lam ích kỷ đến mức nào, Hoàng đế lại bạo ngược vô đạo đến mức nào, hay là bầu trời trong xanh của Đại Cảnh này, khiến Thời Thư cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ muốn thốt ra ba từ này.
Tạ Vô Sí: "Tân chính, không dễ dàng gì mà có thể thi hành khắp thiên hạ. Vừa tranh giành lợi ích với tầng lớp quan lại, nếu tân chính thành công, còn tạo ra thách thức với phái cầm quyền trong triều đình. Vì vậy, trừ những người thực sự vì nước vì dân, sẽ không có quan viên nào mong muốn tân chính thành công."
Máu nóng trong lồng ngực Thời Thư đang gào thét, nhìn hắn: "Vậy nên ngươi bị kẹt ở giữa, sẽ gặp nhiều cản trở sao?"
"Đúng vậy, cậu cũng thấy rồi đó, bọn cướp chặn đường khi chúng ta vừa đến Tiềm An, đó là nhát dao đầu tiên. Nhát dao đầu tiên không thành, giờ lại đến nhát dao thứ hai."
Thời Thư giật mình, nhớ lại lời Tạ Vô Sí nói khi nhìn thấy rơm rạ ở trang viên chưa được thu hoạch trên đường đi.
Phía sau bọn họ, có sai dịch cầm đèn lồng đi theo xa xa, Tạ Vô Sí vẫy tay, bảo họ rời đi.
"Nhát dao thứ nhất còn dễ, chỉ cần mạng của một mình ta. Nhát dao thứ hai, lại phải dùng sinh mệnh của hàng chục vạn người để giết người. Trì hoãn thu hoạch lúa khiến lúa thối rữa trong ruộng, hàng chục vạn nông dân không có lương thực và đường sống, chỉ cần kích động dân biến hại chết bách tính, bọn họ có thể lấy lý do này để dừng tân chính, giết ta, giết tất cả những người thuộc phái tân chính."
Thời Thư thực sự cạn lời: "Đó là sinh mệnh của hàng chục vạn người."
Trong sân không một bóng người, trong lòng Thời Thư là một vùng tĩnh lặng: "Ngươi có thể giải quyết được không?"
"Mưa lớn sắp đến rồi, phải gấp rút giám sát thu hoạch lúa trước mùa mưa và phơi khô, lương thực của dân chúng năm sau mới được đảm bảo. Nhưng hiện tại các nhà giàu có lấy danh nghĩa kiểm tra ruộng đất, từ chối thu hoạch, ngược lại đổ trách nhiệm cho tân chính, việc cấp bách là ép buộc họ thu hoạch lúa. Nếu có thể hoàn thành thu hoạch trong thời gian giới hạn, thì có thể giải quyết được."
Thời Thư run rẩy: "Ngươi định làm gì?"
Tạ Vô Sí: "Tiên lễ hậu binh. Trời sáng ta sẽ đến từng nhà thăm hỏi, nhưng tìm lỗi của họ tuyệt đối không được ngừng. Thực sự không được, thì tịch thu tài sản của họ, sung công ruộng đất, để quân đội đến cắt!"
Lúc này Thời Thư mới nhận ra, trước mặt những kẻ tâm địa độc ác tàn nhẫn đến tột cùng, chỉ có người kiên cường hơn hắn mới có thể kiểm soát mọi thứ.
Ác giả ác báo.
Thời Thư thực sự phục: "Tạ Vô Sí, ta phục ngươi, ngươi nhất định sẽ làm được. Lát nữa còn tra sổ sách, không ngủ sao?"
"Sổ sách phức tạp rườm rà, cần thời gian. Mệt ta sẽ nghỉ ngơi." Tạ Vô Sí ánh mắt vương vấn vẻ hung ác, "Ta bị chứng lo âu, khi nghĩ về việc, vốn dĩ không ngủ được."
Phải nói, những việc lớn như vậy đè nặng lên ai mà có thể ngủ được?
Thời Thư tâm trạng phức tạp: "Từ Thư Khang Phủ đến giờ, ngươi dường như luôn vội vàng, phải hoàn thành rất nhiều việc trong một thời gian rất ngắn."
"Ta chấp nhận."
Trong sân vang lên tiếng ve và ếch kêu giữa đêm hè, Tạ Vô Sí mỉm cười.
Thời Thư: "Tại sao?"
"Cậu là trẻ con, nhiều chuyện không hiểu. Đời người vốn dĩ không phải là vượt qua một ngọn núi rồi có thể dừng lại nằm cả đời. Cuộc đời, là không ngừng vượt núi băng đèo."
Thời Thư lưng tê dại, đứng ngây người.
"Nếu ở thời bình, có thể nghỉ ngơi. Nhưng khi ở trong cảnh cá lớn nuốt cá bé, phải tàn nhẫn hơn tất cả mọi người."
Và Tạ Vô Sí, trời sinh đã có sự hiếu chiến, năng lượng và ý chí như vậy, giống như sư tử đực trên thảo nguyên, say mê theo đuổi. Đấu tranh với người, niềm vui vô tận; đấu tranh với trời, niềm vui vô tận.
Thời Thư nảy sinh một cảm giác khó tả: "Tạ Vô Sí, ngươi đó, ngươi. Ngươi đúng là kẻ sinh ra để thành công."
Thảo nào người ta nói, nhiều nhân vật phản diện có sức hút cá nhân.
Giữa sân trăng trắng, hai người đứng ở một nơi vắng vẻ, Thời Thư đã phục, chuẩn bị xem có chỗ nào mình có thể giúp được không. Cậu thấy ánh mắt Tạ Vô Sí u ám lạnh lẽo, dường như nội hỏa rất vượng, bèn hỏi: "Mấy ngày nay ngươi rất bận, hay là ta sắc ít thuốc cho ngươi uống nhé?"
Tạ Vô Sí: "Không cần, điều ta cần không phải là thuốc."
"..." Thời Thư mở to mắt, chợt phản ứng lại, giật mình rụt tay lại, "Anh ơi! Anh vừa mới nói em là trẻ con mà!"
"Đủ 18 rồi, được rồi."
"Ngươi không mệt sao?!!!!!!!"
Thời Thư không phải là cạn lời nữa, mà là sốc!
Tạ Vô Sí làm thế quái nào mà sau khi cày cuốc không ngừng nghỉ trong sự nghiệp, vẫn còn sức nghĩ đến những chuyện này chứ?! Thời Thư hễ làm việc là quên cả bố mẹ ruột, trong đầu chưa bao giờ có tình yêu đôi lứa.
Tạ Vô Sí: "Ta d*c v*ng mạnh."
Thời Thư: "d*c v*ng ngươi mạnh liên quan gì đến ta! Ngươi d*c v*ng mạnh ta chịu khổ à? Ngươi thuần túy tìm ta trút giận à?"
"Thời Thư, ta rất muốn."
".................."
Muốn?
Muốn gì?
Thời Thư che mặt: "Tạ Vô Sí, ngươi nói ra ta còn thấy đỏ mặt hộ ngươi. Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Ngón tay hắn nắm lấy cậu rất nóng bỏng, Thời Thư vùng ra né sang một bên, không ngờ lại đúng vào một góc tường cụt, giọng Tạ Vô Sí khàn khàn theo gió lọt vào tai.
"Hôn một cái."
Thời Thư không chịu nổi nữa, nghiêm mặt hỏi hắn: "Anh ơi, chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?"
"Không biết."
Thời Thư: "Kiếp trước ta giết người bị ngươi nhìn thấy à? Ngươi lại dám nói với ta 'muốn'? Ngươi muốn gì chứ? Cái từ này là một người đàn ông cao mét chín như ngươi nói ra à?"
"Hôn."
Tạ Vô Sí bước từng bước một, tiến lại gần, khuôn mặt nghiêng sang một bên với những đường nét rõ ràng, Thời Thư ngửi thấy mùi trầm hương lẫn chút mùi máu tanh trên người hắn. Rất khô ráo, nhiệt độ cũng cao. Thời Thư đưa tay ra: "Dừng lại, không được."
Bóng Tạ Vô Sí in trên bức tường dưới ánh trăng.
Thời Thư: "Ê-"
"Hả?"
"Ôi trời!"
Thời Thư biết ngay tối nay không cho hắn hôn thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, áp lực quá lớn, trong chốc lát đã nổi quạu chửi bới: "Tạ Vô Sí, đồ khốn nạn!!!"
".................." Sau khi chửi xong câu này, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Thời Thư đỏ bừng, "Ta không muốn mắng ngươi như vậy, nhưng ta thực sự không kìm được. Ta không muốn sỉ nhục ngươi."
Thời Thư còn chưa nói xong, môi Tạ Vô Sí đã dán lên, nóng hổi và khao khát vô hạn. Khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Thời Thư tái mét, thực sự vỡ trận hoảng loạn chửi bậy: "Tạ Vô Sí, đồ dâm phu! Ngươi không biết xấu hổ, ngươi hèn hạ! Ngươi cái thằng đàn ông không kiềm chế được thằng nhỏ."
"Ưm."
"Tạ Vô Sí, ngươi... chó đực. Chỉ biết đ*ng d*c! Ưm..."
Hơi nóng bao phủ lấy môi, Thời Thư bị m*t một cái ở khóe môi, trong lòng có thể nói là vỡ trận đến tột độ.
"A a a a a a a a a a a!!! Tạ Vô Sí!"
Hơi thở, nhiệt độ và lý trí, cảm giác ngứa ngáy trong lòng dâng lên: "Nếu có ngày ta chết, ngươi có sống nữa không-"
Cằm Thời Thư bị nắm chặt, nụ hôn c**ng b*c chiếm lấy môi trên, chặn lại những lời sắp thoát ra khỏi cổ họng. Thời Thư chỉ hận mình không biết chửi, trong lòng tuy rất bực bội nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ biết chửi: "Cạn lời... Tạ Vô Sí ngươi, ngươi thực sự, ta phục rồi... Kiếp trước ta có phải mắc nợ ngươi không, đừng hôn ta."
Thời Thư cũng chưa bao giờ nghĩ trong đời mình lại có kinh nghiệm hôn môi trước khi yêu, hơn nữa lại còn là với một người đàn ông, người anh em tốt của cậu, thực sự không thể hiểu nổi. Cậu chẳng có chút hứng thú yêu đương nào với Tạ Vô Sí, chỉ muốn cùng hắn xông pha thế giới cổ đại thôi.
Bàn tay chai sạn liên tục ma sát, ma sát đến mức da ửng đỏ.
Ngón cái của Tạ Vô Sí tách môi Thời Thư ra, Thời Thư nhíu chặt cặp lông mày đẹp trai của một thằng đàn ông thẳng thắn, đối diện Tạ Vô Sí ở cự ly gần như vậy, hơi thở có thể nghe thấy. Tai cậu đỏ bừng ngay lập tức, Thời Thư vừa cố gắng hít thở vừa nuốt không khí, lồng ngực phập phồng vì xúc động.
"Chó, Tạ Vô Sí, ngươi đúng là còn không bằng chó!"
Tạ Vô Sí dường như khẽ cười một tiếng, giữa màn đêm tĩnh mịch có tiếng ve kêu, ánh sáng trên khóe mày đen sẫm tụ lại ở hàng mi, hắn dường như đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó, dường như chẳng nhìn gì cả. Nụ hôn, ẩn chứa sự thân mật và im lặng trong màn đêm tối tăm, truyền đi một nhiệt độ bất an.
Trong đầu Thời Thư điên cuồng lặp lại "Anh là trai thẳng" "thẳng" "trai thẳng", rồi cổ họng cậu khẽ động, : "Tôi không thích hôn... không chịu được..."
Tạ Vô Sí là một kẻ b**n th** lớn, người bình thường hôn không phải là chỉ "chụt chụt" vài cái sao? Tạ Vô Sí lại mở mắt nhìn chằm chằm cậu khi hôn, từng tấc ánh mắt như lưỡi rắn, từng chi tiết nhỏ nhất cũng nhìn rõ mồn một, giống như đùa giỡn khi cắn chết con mồi từng miếng từng miếng, thể hiện sự thích thú tột độ với kẻ bị bắt.
Thời Thư không chửi nữa, chân cậu rã rời vì bị hôn, tất cả giác quan đều tập trung vào môi và răng. Khuôn mặt được nâng lên dường như dịu dàng véo nhẹ, ánh mắt giao nhau, bóng dáng đứng kề bên, nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu không nói gì, dường như thực sự đang hẹn hò với hắn vậy.
Lời nói của Tạ Vô Sí hiện lên trong tâm trí Thời Thư: "Liệu cơ thể có thể truyền tải cảm xúc tốt hơn ngôn ngữ không?"
Đối với Tạ Vô Sí, một kẻ dối trá, đeo mặt nạ, gần như được tham vọng định hình nên vẻ ngoài, rốt cuộc cách biểu đạt nào mới là thật?
Thời Thư th* d*c, lưng dựa vào tường, Tạ Vô Sí tràn đầy sự kiểm soát và giam cầm.
Trong không khí phát ra một số tiếng động khi hôn, Thời Thư thực sự không thể đối phó được với hắn, cậu mở mắt trong bóng tối. Khi Thời Thư bị hôn thường sẽ buồn bực quay đầu đi, hoặc nhắm mắt lại, bởi vì mở hai mắt đối diện với Tạ Vô Sí, cảm giác đó thực sự rất kỳ lạ!
Chỉ có trai thẳng mới hiểu.
Nhưng, Thời Thư mở mắt, Tạ Vô Sí quả nhiên đang nhìn chằm chằm cậu, dưới hàng lông mày đen kịt là cảm giác bứt rứt khó chịu, theo sự tiếp xúc thân mật với Thời Thư, cặp lông mày nhíu chặt đã giãn ra.
Tạ Vô Sí dường như không ngờ Thời Thư lại mở mắt, khoảng cách rất gần, Thời Thư đối diện với đôi mắt đen kịt của hắn, có thể nhìn thấy mống mắt như hố thiên thạch trong con ngươi hắn.
Tạ Vô Sí khựng lại, không tránh ánh mắt.
Môi răng xoay chuyển, ánh mắt giao nhau. Tạ Vô Sí dường như bị kích động, toàn thân có một sự cuồng nhiệt và mất kiểm soát của t*nh d*c, hắn chống một tay lên tường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên một cách đáng sợ, gân xanh ở cổ cũng phập phồng dữ dội.
Ánh mắt hắn và Thời Thư quấn quýt, Thời Thư cảm thấy mình rất bình thường, nhưng ánh mắt Tạ Vô Sí ẩm ướt nóng bỏng, nhìn cậu, lại không còn giống như đang nhìn chó nữa.
"..."
Tạ Vô Sí nhắm mắt lại, mỉm cười: "Cậu nhìn ta nữa, ta sẽ hưng phấn đấy."
Thời Thư: ".................."
Thời Thư nhắm mắt lại.
Trên người Tạ Vô Sí rõ ràng có một bầu không khí u ám bồn chồn, nhưng sau khi hôn cậu, nó đã dịu đi và biến mất. Khi Thời Thư để hắn hôn để giải tỏa d*c v*ng, cậu cũng đang suy nghĩ kỹ một chuyện.
Đã đến lúc xem xét cuộc sống tiếp theo, không thể nào tương lai mấy chục năm, đều dành để chơi trò chơi kiểu này với một người có vấn đề tâm lý và nhận thức sai lầm về mối quan hệ thân mật.
Tạ Vô Sí cũng đã nói, hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi, cứ thoải mái làm theo ý mình. Mặc dù Thời Thư sẽ không thực sự tức giận vì chuyện này, nhưng bạn bè là bạn bè, người yêu là người yêu, bạn bè tuyệt đối không thể biến thành người yêu được.
Hơn nữa, Thời Thư có tìm đối tượng hay không còn chưa nói, lỡ đâu làm lỡ việc Tạ Vô Sí tìm đối tượng, chẳng phải sẽ rất khó xử sao.
Tạ Vô Sí là một bệnh nhân mà.
Thời Thư mở mắt, nhìn hắn một lần nữa. Người khỏe mạnh như cậu sẽ không coi sự thân mật và kh*** c*m là thứ để xác nhận và bù đắp nhu cầu tâm lý. Mỗi lần Tạ Vô Sí hôn cậu, Thời Thư ngoài một chút xíu thoải mái, phần lớn thời gian trong lòng vẫn lạnh lẽo, nhưng Tạ Vô Sí lại rất nóng, rất mê loạn.
Thật méo mó.
Tình bạn giữa cậu và Tạ Vô Sí thật méo mó.
Ngay cả trong phim Nhật Bản cũng không tìm thấy tình bạn méo mó như vậy.
Thời Thư nghĩ thầm, cũng nheo đôi mắt tuấn tú lại. Cuối cùng, nụ hôn kết thúc, đầu lưỡi vương vấn chất lỏng đáng sợ, đầu kia là khuôn mặt in bóng của Tạ Vô Sí.
Thời Thư quay mặt đi, lau môi, cằm hơi đau nhức vì bị hôn, rồi đi sang một bên: "Ta muốn đi ngủ rồi, mai xem có giúp gì được ngươi không."
Tạ Vô Sí chạm ngón tay vào môi, ngẩng đầu lên, hàng lông mày đen kịt như đám mây đen kéo xuống, khôi phục vẻ thanh chính đoan trang: "Được, ngày mai ta phải đi thăm các nhà giàu có, quý tộc, cưỡi ngựa để nhanh hơn, cậu vẫn chưa biết cưỡi ngựa, ngày mai sẽ không đưa cậu đi cùng."
Thời Thư: "Được thôi, xem án văn ta cũng hơi đau đầu rồi, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt, để ta sắc ít thuốc cho ngươi uống."
"Đi ngủ đi."
Thời Thư đi theo Tạ Vô Sí, hắn còn phải xem xét các vụ án để tìm tội của những nhà giàu có này, Thời Thư liền ngủ trên chiếc giường được che bởi một tấm bình phong phía sau Tạ Vô Sí.
Trước khi cậu ngủ, Tạ Vô Sí vẫn đang xử lý án văn, xem sổ ruộng của châu phủ, sai Dao Soái và những người khác đi bắt người thân của những tên cướp trong châu huyện. Khi Thời Thư bị cái nóng oi ả buổi sáng làm tỉnh giấc, bên cạnh giường chỉ có dấu vết nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tạ Vô Sí đã thay quan phục, sớm cùng thị vệ rời khỏi nha môn tri phủ Tiềm An.
Thời Thư: "Giỏi thật đấy, huynh đệ của ta."
Thời Thư đến tiệm thuốc lấy dược liệu, chuẩn bị sắc thuốc bổ, sau khi mặt trời mọc, cái nóng oi ả và nhiệt độ cao lại bao trùm toàn bộ phủ Tiềm An, trên bầu trời là một màu trắng xóa chói chang, lấp ló tiếng sấm, và tiếp theo, không biết cơn mưa này sẽ đến bao lâu nữa.
Bên kia, mấy con ngựa phi nước đại trên con đường quan, lá cây xanh biếc lướt qua ống tay áo rộng của Ngự Sử đỏ thẫm, mái tóc đen bay trong gió.
Ngựa dừng lại ở cổng trang viên hào nhoáng, từng người quản gia lần lượt lên tiếng.
"Tạ Ngự Sử, lão gia nhà ta tránh nóng mùa hè, sớm đã xuống Giang Nam rồi."
"Tạ Ngự Sử, lão gia nhà ta không khỏe, không tiện tiếp khách."
"Đại nhân Ngự Sử, sổ ruộng vẫn đang được tính toán..."
"..."
Hoàng hôn buông xuống, mấy con ngựa quay đầu về cổng phủ Tiềm An, Tạ Vô Sí ghìm cương, mặt tối sầm như nước, dưới mắt đầy quầng thâm xanh xám lạnh lẽo đáng sợ.
Đoạn Tu Văn lau mồ hôi đầy trán: "Đại nhân, bây giờ phải làm sao?"
Tạ Vô Sí: "Phủ Tiềm An này, đúng là một cái thùng sắt, không kẽ hở nào."
Một phía khác, thị vệ của Dao Soái dẫn theo một đám phụ nữ, trẻ em và người già đang khóc lóc, đưa đến bên cạnh Tạ Vô Sí.
"Đại nhân, cha mẹ, vợ con của những tên cướp đó đều đã đưa đến rồi."
"Ném vào nhà lao, thẩm vấn cho ta, phải thẩm ra chủ mưu giết khâm sai. Kính rượu không uống lại thích phạt rượu, vậy thì đừng trách ta giết người."
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
ฅ^••^ฅ Edit by meomeocute ฅ^••^ฅ
( Thêm chương, Sửa đổi)
Trong phòng khách, người đã đi trà đã nguội, Thời Thư có cảm giác như những người anh em tốt đi đánh nhau mà không rủ mình.
Thời Thư ăn xong, Lý Phúc hỏi: "Công tử, có phải đã đến lúc nghỉ ngơi rồi không?"
Thời Thư vươn vai: "Đi xem Tạ Vô Sí, ngươi không cần đi theo ta nữa."
Hành quán tạm trú cách nhà lao phủ nha không xa, Thời Thư đến cổng nhà lao bị người chặn lại, xuất trình thân phận mới được phép vào.
Một luồng khí lạnh lẽo, gió hun hút, giam giữ những tên cướp đã đi qua Đại Bạch Cương cùng Tạ Vô Sí.
Thời Thư vào bên trong, cách một cánh cửa ngục, một người đàn ông quần áo xộc xệch tay chân bị xích vào giá gỗ, đối lập với Tạ Vô Sí trong bộ áo choàng gấm đỏ thẫm sạch sẽ, đứng chắp tay, bên cạnh là thư lại đang ghi lời khai.
Thời Thư đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn, không làm phiền hắn. Tạ Vô Sí đang xem lời khai: "Ngươi là một tên cướp núi, làm sao biết sắp tới đây có khâm sai đi qua núi?"
Người đàn ông này, lúc đó ở quán ăn được gọi là Nhị ca, tức Từ Nhị.
Từ Nhị: "Ta đã là thổ phỉ trong núi, tự nhiên có trạm gác tuần tra khắp các ngọn núi rồi. Thấy một đoàn nghi trượng, gần đây tin đồn Bệ hạ ra lệnh khâm sai tuần tra khắp thiên hạ, khó biết sao?"
Tạ Vô Sí liếc tờ giấy, giọng vẫn bình thản: "Ngươi là cường đạo chuyên cướp của, không chọn những nhà giàu có riêng lẻ để cướp tài sản, lại chọn một vị quan thanh liêm lại có cấm quân bảo vệ? Biết rõ giết khâm sai triều đình là tội tru di cửu tộc, không thấy có gì đó bất thường sao?"
"Ta là cường đạo, nhưng cũng là hảo hán lục lâm! Chuyên giết những tên quan chó coi thường mạng người này, đến một tên giết một tên, có gì không đúng? Ngươi không cần hỏi nữa, lão tử giết chính là ngươi!"
Tạ Vô Sí mỉm cười: "Miệng cứng lắm nhỉ, không biết người tìm ngươi đã hứa hẹn lợi lộc gì."
Tạ Vô Sí vươn tay, người bên cạnh đưa đến một cây roi, cụp mắt xuống: "Bổn quan muốn xem, miệng ngươi cứng đến mức nào."
Đồng tử Thời Thư giãn lớn, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tra tấn, căng thẳng uống một ngụm nước.
Cả nhà lao tối tăm bụi bặm, Tạ Vô Sí sửa lại tay áo, vung roi xuống, mang tính chất hành hạ, từng roi từng roi đánh Từ Nhị da thịt nát bươm, máu thấm ra từ dưới lớp áo. Còn Tạ Vô Sí vẻ mặt rất bình tĩnh, chuyên chọn những chỗ da mỏng thịt đau để đánh.
Từ Nhị lúc đầu còn cắn răng không nói tiếng nào, nhưng thực sự không chịu nổi, đau đớn kêu la thảm thiết, tiếng kêu của người thật sự đáng sợ.
"Ta dựa vào..." Thời Thư cầm nước uống, nhìn rõ vẻ mặt âm trầm của Tạ Vô Sí.
Từ Nhị gào lên: "Có ích gì? Ép cung nhận tội, lão tử sẽ không đổi lời!"
Máu văng lên ống tay áo của Tạ Vô Sí, hắn thong thả nói: "Ai muốn ngươi đổi lời? Bổn quan chỉ muốn đánh ngươi."
Tiếng roi "lộp bộp" rơi xuống càng nặng hơn, càng dữ dội hơn, Từ Nhị đau đớn vặn vẹo như con rắn. Thời Thư biết sức lực của Tạ Vô Sí, sức mạnh kinh khủng đến mức ở hiện đại còn phải đi phòng gym hàng ngày, khi đánh người vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng Từ Nhị đã gào thét không ngừng vì đau đớn.
"Mẹ kiếp! Ngươi có gan đánh chết ta đi! Đánh chết ta! A a a a a..."
Thời Thư lần đầu tiên chứng kiến sự tra tấn trực tiếp, nhưng trong đầu cậu nhớ đến những dân thường vô tội bị g**t ch*t dưới chân núi Đại Bạch Cương, những xác chết bị treo lơ lửng, không còn lời nào để nói.
Tạ Vô Sí không buông tay, Từ Nhị đã vượt quá giới hạn chịu đựng, đột nhiên cười phá lên: "Ha ha ha ha ha- ngươi... còn nói 'khâm sai' 'bổn quan'? Ngươi chẳng phải là một hòa thượng hoang dã bám víu vào Hoàng đế, làm cái gì mà tân chính bị chọn ra làm chim đầu đàn, làm thế thân? Lão tử không muốn sống nữa, không sống nổi, nhưng ngươi chỉ có thể sống hơn ta vài ngày, ở đây ra vẻ làm gì! Nực cười! A ha ha ha ha ha!"
Sắc mặt Thời Thư đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt Tạ Vô Sí lại vô cùng điềm tĩnh: "Những lời này từ đâu ra? Người cùng ngươi mưu đồ cũng nghĩ như vậy sao?"
"Xì! Lão tử tự mình nghĩ ra! Sớm biết ngươi chính là khâm sai này, lúc đó ở khách đ**m đã giết ngươi rồi!"
Từ Nhị cắn răng.
"Ngươi có cái đầu đó sao?"
Tạ Vô Sí từ từ vứt roi xuống, trên roi dính đầy máu, trên người hắn cũng văng máu, dưới cằm dính vài giọt máu.
Tạ Vô Sí mặt không biểu cảm, quay người bước ra ngoài: "Diêu Soái, tra gia đình hắn, nếu không tìm được thì bắt hết cha mẹ, vợ con của những tên cướp khác vào, hỏi từng người một, hỏi không ra thì giết, giết cho đến khi khai ra địa chỉ người thân của Từ Nhị. Sau đó bắt vợ con, cha mẹ của Từ Nhị vào ngục đánh ngay trước mặt, nếu vẫn không nói thì giết!"
Diêu Soái ánh mắt sắc lạnh: "Vâng!"
"Chuyện này, trong vòng ba ngày phải hoàn thành." Tạ Vô Sí giơ tay lên, rồi nói, "Đoạn Tu Văn."
Thư lại Đoạn Tu Văn nói: "Có thuộc hạ."
"Dâng danh sách các nhà giàu có ở Phủ Tiềm An trì hoãn thu hoạch lúa, rồi đến Tư Hình tra án, tất cả các vụ án liên quan đến những nhà giàu có này đều phải điều tra lại, hễ có nghi vấn lập tức bắt vào ngục hỏi tội!"
Thời Thư trong lòng không hiểu, gãi đầu.
Đoạn Tu Văn kinh hãi, lắp bắp nói: "Đại nhân, những tên cướp là dân đen, giết thì cũng được, nhưng những nhà giàu có đó đều là quan lại đã nghỉ hưu, thậm chí có cả quan nhất phẩm! Có mối liên hệ chằng chịt với các đại nhân đang làm việc trong triều đình, người có cấp bậc cao hơn đại nhân cũng rất nhiều... Trực tiếp bắt người, e rằng đại nhân sẽ đắc tội với những người trong triều đình, sau này khó lòng làm quan?"
Tạ Vô Sí dừng lại, quay người nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi cũng xuất thân khoa bảng?"
Đoạn Tu Văn bị hắn nhìn đến run chân: "Dạ..."
"Quan lại bao che cho nhau, bè phái công kích lẫn nhau! Ăn sạch ngân khố Đại Cảnh đến kiệt quệ. Ngươi làm quan nhiều năm như vậy, cùng đồng liêu sống hòa hợp, nhưng từng được nâng đỡ chút nào chưa? Bệ hạ bây giờ đang ra sức trừ bỏ tệ nạn cũ, đang muốn đổi mới, ngươi còn không nhìn ra đại thế đã đến sao?! Trong lòng bổn quan chỉ có Bệ hạ, không có người khác. Mau đi!"
Đoạn Tu Văn khó xử không được, đành nói: "Chỉ sợ các lão gia khác làm khó-"
Tạ Vô Sí lấy ra kim bài: "Bệ hạ đã ban cho bổn quan quyền tiên trảm hậu tấu, ai dám kháng cự, giết không tha."
"!"
Đoạn Tu Văn bị sát khí này làm cho toát mồ hôi lạnh, vội vã đi ra ngoài: "Vâng, hạ quan đi ngay."
Từ Nhị trừng mắt nhìn hắn: "Hòa thượng hiếu sát!"
Đừng nói người khác, ngay cả Thời Thư cũng cảm nhận được sát khí trên người Tạ Vô Sí lúc này.
Người ở đây ngáng đường hắn, Tạ Vô Sí liền giết người. Mà hoàng quyền là quyền lực tối cao nhất trong xã hội phong kiến, một tấm kim bài, thấy bài như thấy hoàng đế, ban cho bao nhiêu quyền lực thì hắn có thể giết bấy nhiêu người, mà Tạ Vô Sí quả thực đã tận dụng triệt để.
Tạ Vô Sí trong bộ áo choàng gấm đỏ thẫm bước ra khỏi cửa ngục, lấy một chiếc khăn tay, đang lơ đễnh lau vết máu trên mặt và cổ.
Đối mắt với Thời Thư: "Thời tiết quá nóng, không ngủ được nên đến đây à?"
Thời Thư: "Hắn ta vừa nói, ngươi là thế thân, chim đầu đàn, hiểu thế nào?"
Tạ Vô Sí mặc bộ quan phục đoan chính nhã nhặn, nhưng đôi tay đầy máu đó, bỏ tay vào chậu vàng rửa, khi nghiêng mặt thì yết hầu khẽ động, ánh mắt lờ mờ.
Ánh mắt dường như trở nên nóng bỏng.
Tạ Vô Sí: "Lần tuần tra tân chính trong lãnh thổ Đại Cảnh này, là 'kết cục song tử'."
Hắn rửa tay xong, cùng Thời Thư bước ra khỏi nhà lao.
Thời Thư không hiểu: "Song tử?"
Tạ Vô Sí: "Tân chính quân điền phú, Hoàng đế muốn tranh lợi với quan viên, chỉ có hai kết quả. Tân chính không thành, ta bị Hoàng đế giết. Tân chính nếu thành, ta bị trăm quan triều đình tấu chết."
Thời Thư đột ngột dừng bước, lòng dậy sóng: "Sao lại như vậy? Đây rõ ràng là chuyện tốt mà."
"Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, quan viên cũng sẽ tranh lợi với Hoàng đế, kiềm chế lẫn nhau." Tạ Vô Sí nói, "Ngươi và ta bây giờ không có gì để dựa dẫm, chỉ là một quân cờ nhập cuộc, giúp người khác tăng thêm phần thắng. Để trở thành người cầm cờ còn một đoạn đường dài phải đi, cho đến khi có thế để mượn."
Trong lòng Thời Thư gợn sóng liên hồi, cái nóng oi ả giữa hạ sau trận mưa lớn lại ập đến, không khí ngoài cổng nhà lao oi bức khó chịu.
Thời Thư: "Tại sao?!"
Nhưng nếu để Thời Thư nói ra cái "tại sao" thực sự, tại sao Tạ Vô Sí lại trở thành con thuyền bấp bênh trong cục diện này, hay quan lại lại tham lam ích kỷ đến mức nào, Hoàng đế lại bạo ngược vô đạo đến mức nào, hay là bầu trời trong xanh của Đại Cảnh này, khiến Thời Thư cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ muốn thốt ra ba từ này.
Tạ Vô Sí: "Tân chính, không dễ dàng gì mà có thể thi hành khắp thiên hạ. Vừa tranh giành lợi ích với tầng lớp quan lại, nếu tân chính thành công, còn tạo ra thách thức với phái cầm quyền trong triều đình. Vì vậy, trừ những người thực sự vì nước vì dân, sẽ không có quan viên nào mong muốn tân chính thành công."
Máu nóng trong lồng ngực Thời Thư đang gào thét, nhìn hắn: "Vậy nên ngươi bị kẹt ở giữa, sẽ gặp nhiều cản trở sao?"
"Đúng vậy, cậu cũng thấy rồi đó, bọn cướp chặn đường khi chúng ta vừa đến Tiềm An, đó là nhát dao đầu tiên. Nhát dao đầu tiên không thành, giờ lại đến nhát dao thứ hai."
Thời Thư giật mình, nhớ lại lời Tạ Vô Sí nói khi nhìn thấy rơm rạ ở trang viên chưa được thu hoạch trên đường đi.
Phía sau bọn họ, có sai dịch cầm đèn lồng đi theo xa xa, Tạ Vô Sí vẫy tay, bảo họ rời đi.
"Nhát dao thứ nhất còn dễ, chỉ cần mạng của một mình ta. Nhát dao thứ hai, lại phải dùng sinh mệnh của hàng chục vạn người để giết người. Trì hoãn thu hoạch lúa khiến lúa thối rữa trong ruộng, hàng chục vạn nông dân không có lương thực và đường sống, chỉ cần kích động dân biến hại chết bách tính, bọn họ có thể lấy lý do này để dừng tân chính, giết ta, giết tất cả những người thuộc phái tân chính."
Thời Thư thực sự cạn lời: "Đó là sinh mệnh của hàng chục vạn người."
Trong sân không một bóng người, trong lòng Thời Thư là một vùng tĩnh lặng: "Ngươi có thể giải quyết được không?"
"Mưa lớn sắp đến rồi, phải gấp rút giám sát thu hoạch lúa trước mùa mưa và phơi khô, lương thực của dân chúng năm sau mới được đảm bảo. Nhưng hiện tại các nhà giàu có lấy danh nghĩa kiểm tra ruộng đất, từ chối thu hoạch, ngược lại đổ trách nhiệm cho tân chính, việc cấp bách là ép buộc họ thu hoạch lúa. Nếu có thể hoàn thành thu hoạch trong thời gian giới hạn, thì có thể giải quyết được."
Thời Thư run rẩy: "Ngươi định làm gì?"
Tạ Vô Sí: "Tiên lễ hậu binh. Trời sáng ta sẽ đến từng nhà thăm hỏi, nhưng tìm lỗi của họ tuyệt đối không được ngừng. Thực sự không được, thì tịch thu tài sản của họ, sung công ruộng đất, để quân đội đến cắt!"
Lúc này Thời Thư mới nhận ra, trước mặt những kẻ tâm địa độc ác tàn nhẫn đến tột cùng, chỉ có người kiên cường hơn hắn mới có thể kiểm soát mọi thứ.
Ác giả ác báo.
Thời Thư thực sự phục: "Tạ Vô Sí, ta phục ngươi, ngươi nhất định sẽ làm được. Lát nữa còn tra sổ sách, không ngủ sao?"
"Sổ sách phức tạp rườm rà, cần thời gian. Mệt ta sẽ nghỉ ngơi." Tạ Vô Sí ánh mắt vương vấn vẻ hung ác, "Ta bị chứng lo âu, khi nghĩ về việc, vốn dĩ không ngủ được."
Phải nói, những việc lớn như vậy đè nặng lên ai mà có thể ngủ được?
Thời Thư tâm trạng phức tạp: "Từ Thư Khang Phủ đến giờ, ngươi dường như luôn vội vàng, phải hoàn thành rất nhiều việc trong một thời gian rất ngắn."
"Ta chấp nhận."
Trong sân vang lên tiếng ve và ếch kêu giữa đêm hè, Tạ Vô Sí mỉm cười.
Thời Thư: "Tại sao?"
"Cậu là trẻ con, nhiều chuyện không hiểu. Đời người vốn dĩ không phải là vượt qua một ngọn núi rồi có thể dừng lại nằm cả đời. Cuộc đời, là không ngừng vượt núi băng đèo."
Thời Thư lưng tê dại, đứng ngây người.
"Nếu ở thời bình, có thể nghỉ ngơi. Nhưng khi ở trong cảnh cá lớn nuốt cá bé, phải tàn nhẫn hơn tất cả mọi người."
Và Tạ Vô Sí, trời sinh đã có sự hiếu chiến, năng lượng và ý chí như vậy, giống như sư tử đực trên thảo nguyên, say mê theo đuổi. Đấu tranh với người, niềm vui vô tận; đấu tranh với trời, niềm vui vô tận.
Thời Thư nảy sinh một cảm giác khó tả: "Tạ Vô Sí, ngươi đó, ngươi. Ngươi đúng là kẻ sinh ra để thành công."
Thảo nào người ta nói, nhiều nhân vật phản diện có sức hút cá nhân.
Giữa sân trăng trắng, hai người đứng ở một nơi vắng vẻ, Thời Thư đã phục, chuẩn bị xem có chỗ nào mình có thể giúp được không. Cậu thấy ánh mắt Tạ Vô Sí u ám lạnh lẽo, dường như nội hỏa rất vượng, bèn hỏi: "Mấy ngày nay ngươi rất bận, hay là ta sắc ít thuốc cho ngươi uống nhé?"
Tạ Vô Sí: "Không cần, điều ta cần không phải là thuốc."
"..." Thời Thư mở to mắt, chợt phản ứng lại, giật mình rụt tay lại, "Anh ơi! Anh vừa mới nói em là trẻ con mà!"
"Đủ 18 rồi, được rồi."
"Ngươi không mệt sao?!!!!!!!"
Thời Thư không phải là cạn lời nữa, mà là sốc!
Tạ Vô Sí làm thế quái nào mà sau khi cày cuốc không ngừng nghỉ trong sự nghiệp, vẫn còn sức nghĩ đến những chuyện này chứ?! Thời Thư hễ làm việc là quên cả bố mẹ ruột, trong đầu chưa bao giờ có tình yêu đôi lứa.
Tạ Vô Sí: "Ta d*c v*ng mạnh."
Thời Thư: "d*c v*ng ngươi mạnh liên quan gì đến ta! Ngươi d*c v*ng mạnh ta chịu khổ à? Ngươi thuần túy tìm ta trút giận à?"
"Thời Thư, ta rất muốn."
".................."
Muốn?
Muốn gì?
Thời Thư che mặt: "Tạ Vô Sí, ngươi nói ra ta còn thấy đỏ mặt hộ ngươi. Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
Ngón tay hắn nắm lấy cậu rất nóng bỏng, Thời Thư vùng ra né sang một bên, không ngờ lại đúng vào một góc tường cụt, giọng Tạ Vô Sí khàn khàn theo gió lọt vào tai.
"Hôn một cái."
Thời Thư không chịu nổi nữa, nghiêm mặt hỏi hắn: "Anh ơi, chúng ta bây giờ là mối quan hệ gì?"
"Không biết."
Thời Thư: "Kiếp trước ta giết người bị ngươi nhìn thấy à? Ngươi lại dám nói với ta 'muốn'? Ngươi muốn gì chứ? Cái từ này là một người đàn ông cao mét chín như ngươi nói ra à?"
"Hôn."
Tạ Vô Sí bước từng bước một, tiến lại gần, khuôn mặt nghiêng sang một bên với những đường nét rõ ràng, Thời Thư ngửi thấy mùi trầm hương lẫn chút mùi máu tanh trên người hắn. Rất khô ráo, nhiệt độ cũng cao. Thời Thư đưa tay ra: "Dừng lại, không được."
Bóng Tạ Vô Sí in trên bức tường dưới ánh trăng.
Thời Thư: "Ê-"
"Hả?"
"Ôi trời!"
Thời Thư biết ngay tối nay không cho hắn hôn thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, áp lực quá lớn, trong chốc lát đã nổi quạu chửi bới: "Tạ Vô Sí, đồ khốn nạn!!!"
".................." Sau khi chửi xong câu này, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Thời Thư đỏ bừng, "Ta không muốn mắng ngươi như vậy, nhưng ta thực sự không kìm được. Ta không muốn sỉ nhục ngươi."
Thời Thư còn chưa nói xong, môi Tạ Vô Sí đã dán lên, nóng hổi và khao khát vô hạn. Khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Thời Thư tái mét, thực sự vỡ trận hoảng loạn chửi bậy: "Tạ Vô Sí, đồ dâm phu! Ngươi không biết xấu hổ, ngươi hèn hạ! Ngươi cái thằng đàn ông không kiềm chế được thằng nhỏ."
"Ưm."
"Tạ Vô Sí, ngươi... chó đực. Chỉ biết đ*ng d*c! Ưm..."
Hơi nóng bao phủ lấy môi, Thời Thư bị m*t một cái ở khóe môi, trong lòng có thể nói là vỡ trận đến tột độ.
"A a a a a a a a a a a!!! Tạ Vô Sí!"
Hơi thở, nhiệt độ và lý trí, cảm giác ngứa ngáy trong lòng dâng lên: "Nếu có ngày ta chết, ngươi có sống nữa không-"
Cằm Thời Thư bị nắm chặt, nụ hôn c**ng b*c chiếm lấy môi trên, chặn lại những lời sắp thoát ra khỏi cổ họng. Thời Thư chỉ hận mình không biết chửi, trong lòng tuy rất bực bội nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ biết chửi: "Cạn lời... Tạ Vô Sí ngươi, ngươi thực sự, ta phục rồi... Kiếp trước ta có phải mắc nợ ngươi không, đừng hôn ta."
Thời Thư cũng chưa bao giờ nghĩ trong đời mình lại có kinh nghiệm hôn môi trước khi yêu, hơn nữa lại còn là với một người đàn ông, người anh em tốt của cậu, thực sự không thể hiểu nổi. Cậu chẳng có chút hứng thú yêu đương nào với Tạ Vô Sí, chỉ muốn cùng hắn xông pha thế giới cổ đại thôi.
Bàn tay chai sạn liên tục ma sát, ma sát đến mức da ửng đỏ.
Ngón cái của Tạ Vô Sí tách môi Thời Thư ra, Thời Thư nhíu chặt cặp lông mày đẹp trai của một thằng đàn ông thẳng thắn, đối diện Tạ Vô Sí ở cự ly gần như vậy, hơi thở có thể nghe thấy. Tai cậu đỏ bừng ngay lập tức, Thời Thư vừa cố gắng hít thở vừa nuốt không khí, lồng ngực phập phồng vì xúc động.
"Chó, Tạ Vô Sí, ngươi đúng là còn không bằng chó!"
Tạ Vô Sí dường như khẽ cười một tiếng, giữa màn đêm tĩnh mịch có tiếng ve kêu, ánh sáng trên khóe mày đen sẫm tụ lại ở hàng mi, hắn dường như đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó, dường như chẳng nhìn gì cả. Nụ hôn, ẩn chứa sự thân mật và im lặng trong màn đêm tối tăm, truyền đi một nhiệt độ bất an.
Trong đầu Thời Thư điên cuồng lặp lại "Anh là trai thẳng" "thẳng" "trai thẳng", rồi cổ họng cậu khẽ động, : "Tôi không thích hôn... không chịu được..."
Tạ Vô Sí là một kẻ b**n th** lớn, người bình thường hôn không phải là chỉ "chụt chụt" vài cái sao? Tạ Vô Sí lại mở mắt nhìn chằm chằm cậu khi hôn, từng tấc ánh mắt như lưỡi rắn, từng chi tiết nhỏ nhất cũng nhìn rõ mồn một, giống như đùa giỡn khi cắn chết con mồi từng miếng từng miếng, thể hiện sự thích thú tột độ với kẻ bị bắt.
Thời Thư không chửi nữa, chân cậu rã rời vì bị hôn, tất cả giác quan đều tập trung vào môi và răng. Khuôn mặt được nâng lên dường như dịu dàng véo nhẹ, ánh mắt giao nhau, bóng dáng đứng kề bên, nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu không nói gì, dường như thực sự đang hẹn hò với hắn vậy.
Lời nói của Tạ Vô Sí hiện lên trong tâm trí Thời Thư: "Liệu cơ thể có thể truyền tải cảm xúc tốt hơn ngôn ngữ không?"
Đối với Tạ Vô Sí, một kẻ dối trá, đeo mặt nạ, gần như được tham vọng định hình nên vẻ ngoài, rốt cuộc cách biểu đạt nào mới là thật?
Thời Thư th* d*c, lưng dựa vào tường, Tạ Vô Sí tràn đầy sự kiểm soát và giam cầm.
Trong không khí phát ra một số tiếng động khi hôn, Thời Thư thực sự không thể đối phó được với hắn, cậu mở mắt trong bóng tối. Khi Thời Thư bị hôn thường sẽ buồn bực quay đầu đi, hoặc nhắm mắt lại, bởi vì mở hai mắt đối diện với Tạ Vô Sí, cảm giác đó thực sự rất kỳ lạ!
Chỉ có trai thẳng mới hiểu.
Nhưng, Thời Thư mở mắt, Tạ Vô Sí quả nhiên đang nhìn chằm chằm cậu, dưới hàng lông mày đen kịt là cảm giác bứt rứt khó chịu, theo sự tiếp xúc thân mật với Thời Thư, cặp lông mày nhíu chặt đã giãn ra.
Tạ Vô Sí dường như không ngờ Thời Thư lại mở mắt, khoảng cách rất gần, Thời Thư đối diện với đôi mắt đen kịt của hắn, có thể nhìn thấy mống mắt như hố thiên thạch trong con ngươi hắn.
Tạ Vô Sí khựng lại, không tránh ánh mắt.
Môi răng xoay chuyển, ánh mắt giao nhau. Tạ Vô Sí dường như bị kích động, toàn thân có một sự cuồng nhiệt và mất kiểm soát của t*nh d*c, hắn chống một tay lên tường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên một cách đáng sợ, gân xanh ở cổ cũng phập phồng dữ dội.
Ánh mắt hắn và Thời Thư quấn quýt, Thời Thư cảm thấy mình rất bình thường, nhưng ánh mắt Tạ Vô Sí ẩm ướt nóng bỏng, nhìn cậu, lại không còn giống như đang nhìn chó nữa.
"..."
Tạ Vô Sí nhắm mắt lại, mỉm cười: "Cậu nhìn ta nữa, ta sẽ hưng phấn đấy."
Thời Thư: ".................."
Thời Thư nhắm mắt lại.
Trên người Tạ Vô Sí rõ ràng có một bầu không khí u ám bồn chồn, nhưng sau khi hôn cậu, nó đã dịu đi và biến mất. Khi Thời Thư để hắn hôn để giải tỏa d*c v*ng, cậu cũng đang suy nghĩ kỹ một chuyện.
Đã đến lúc xem xét cuộc sống tiếp theo, không thể nào tương lai mấy chục năm, đều dành để chơi trò chơi kiểu này với một người có vấn đề tâm lý và nhận thức sai lầm về mối quan hệ thân mật.
Tạ Vô Sí cũng đã nói, hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi, cứ thoải mái làm theo ý mình. Mặc dù Thời Thư sẽ không thực sự tức giận vì chuyện này, nhưng bạn bè là bạn bè, người yêu là người yêu, bạn bè tuyệt đối không thể biến thành người yêu được.
Hơn nữa, Thời Thư có tìm đối tượng hay không còn chưa nói, lỡ đâu làm lỡ việc Tạ Vô Sí tìm đối tượng, chẳng phải sẽ rất khó xử sao.
Tạ Vô Sí là một bệnh nhân mà.
Thời Thư mở mắt, nhìn hắn một lần nữa. Người khỏe mạnh như cậu sẽ không coi sự thân mật và kh*** c*m là thứ để xác nhận và bù đắp nhu cầu tâm lý. Mỗi lần Tạ Vô Sí hôn cậu, Thời Thư ngoài một chút xíu thoải mái, phần lớn thời gian trong lòng vẫn lạnh lẽo, nhưng Tạ Vô Sí lại rất nóng, rất mê loạn.
Thật méo mó.
Tình bạn giữa cậu và Tạ Vô Sí thật méo mó.
Ngay cả trong phim Nhật Bản cũng không tìm thấy tình bạn méo mó như vậy.
Thời Thư nghĩ thầm, cũng nheo đôi mắt tuấn tú lại. Cuối cùng, nụ hôn kết thúc, đầu lưỡi vương vấn chất lỏng đáng sợ, đầu kia là khuôn mặt in bóng của Tạ Vô Sí.
Thời Thư quay mặt đi, lau môi, cằm hơi đau nhức vì bị hôn, rồi đi sang một bên: "Ta muốn đi ngủ rồi, mai xem có giúp gì được ngươi không."
Tạ Vô Sí chạm ngón tay vào môi, ngẩng đầu lên, hàng lông mày đen kịt như đám mây đen kéo xuống, khôi phục vẻ thanh chính đoan trang: "Được, ngày mai ta phải đi thăm các nhà giàu có, quý tộc, cưỡi ngựa để nhanh hơn, cậu vẫn chưa biết cưỡi ngựa, ngày mai sẽ không đưa cậu đi cùng."
Thời Thư: "Được thôi, xem án văn ta cũng hơi đau đầu rồi, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt, để ta sắc ít thuốc cho ngươi uống."
"Đi ngủ đi."
Thời Thư đi theo Tạ Vô Sí, hắn còn phải xem xét các vụ án để tìm tội của những nhà giàu có này, Thời Thư liền ngủ trên chiếc giường được che bởi một tấm bình phong phía sau Tạ Vô Sí.
Trước khi cậu ngủ, Tạ Vô Sí vẫn đang xử lý án văn, xem sổ ruộng của châu phủ, sai Dao Soái và những người khác đi bắt người thân của những tên cướp trong châu huyện. Khi Thời Thư bị cái nóng oi ả buổi sáng làm tỉnh giấc, bên cạnh giường chỉ có dấu vết nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tạ Vô Sí đã thay quan phục, sớm cùng thị vệ rời khỏi nha môn tri phủ Tiềm An.
Thời Thư: "Giỏi thật đấy, huynh đệ của ta."
Thời Thư đến tiệm thuốc lấy dược liệu, chuẩn bị sắc thuốc bổ, sau khi mặt trời mọc, cái nóng oi ả và nhiệt độ cao lại bao trùm toàn bộ phủ Tiềm An, trên bầu trời là một màu trắng xóa chói chang, lấp ló tiếng sấm, và tiếp theo, không biết cơn mưa này sẽ đến bao lâu nữa.
Bên kia, mấy con ngựa phi nước đại trên con đường quan, lá cây xanh biếc lướt qua ống tay áo rộng của Ngự Sử đỏ thẫm, mái tóc đen bay trong gió.
Ngựa dừng lại ở cổng trang viên hào nhoáng, từng người quản gia lần lượt lên tiếng.
"Tạ Ngự Sử, lão gia nhà ta tránh nóng mùa hè, sớm đã xuống Giang Nam rồi."
"Tạ Ngự Sử, lão gia nhà ta không khỏe, không tiện tiếp khách."
"Đại nhân Ngự Sử, sổ ruộng vẫn đang được tính toán..."
"..."
Hoàng hôn buông xuống, mấy con ngựa quay đầu về cổng phủ Tiềm An, Tạ Vô Sí ghìm cương, mặt tối sầm như nước, dưới mắt đầy quầng thâm xanh xám lạnh lẽo đáng sợ.
Đoạn Tu Văn lau mồ hôi đầy trán: "Đại nhân, bây giờ phải làm sao?"
Tạ Vô Sí: "Phủ Tiềm An này, đúng là một cái thùng sắt, không kẽ hở nào."
Một phía khác, thị vệ của Dao Soái dẫn theo một đám phụ nữ, trẻ em và người già đang khóc lóc, đưa đến bên cạnh Tạ Vô Sí.
"Đại nhân, cha mẹ, vợ con của những tên cướp đó đều đã đưa đến rồi."
"Ném vào nhà lao, thẩm vấn cho ta, phải thẩm ra chủ mưu giết khâm sai. Kính rượu không uống lại thích phạt rượu, vậy thì đừng trách ta giết người."
Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Đánh giá:
Truyện Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ
Story
Chương 52: Tình bạn méo mó
10.0/10 từ 10 lượt.